Hai người đứng đối diện nhau tầm mười mấy giây, đạo diễn mở miệng, vừa lòng hô một tiếng: "Tốt, không sai, chuẩn bị cảnh tiếp theo."
Lục Cẩn Niên nghe đạo diễn nói xong. liền nhanh chóng vung cổ tay Kiều An Hảo ra, cả người lui về phía sau rồi xoay người, nhanh chóng bước chân rời khỏi.
"Ông Lục..." Trợ lý thấy Lục Cẩn Niên vừa quay xong, lấp tức lấy nước mang đến, Lục Cẩn Niên chẳng thèm để ý đến, chỉ là sải bước nhanh đến bên xe chuyên dụng, mở cửa xe rồi ngồi xuống.
Trợ lý vội vàng đi theo lên xe, lúc này mới nhận ra sắc mặt anh đang có chút tái nhợt, trợ lý nhíu mày, vừa nghĩ muốn hỏi thăm anh xem có chỗ nào không thoải mái, một mảng áo phía sau lưng anh nhuộm màu đỏ hồng, trợ lý đột nhiên trợn to mắt: "Ông Lục, sau lưng ông sao lại có máu?"
Lục Cẩn Niên nhăn trán lại, không nói gì, chỉ đưa tay cởi từng cúc áo, rồi bỏ hẳn áo ra.
Sau đó trợ lý liền thấy trên lưng bên trái của anh có một vết thương kéo dài từ vai đến eo, thâm tím nặng nề, bây giờ còn có vài tơ máu.
"Ông Lục, ông bị thương nặng như vậy, sao không nói gì?" Trợ lý ném chai nước khoáng sang một bên, sau đó mở hộp thuốc luôn mang theo bên mình, tìm kiếm thuốc mỡ, một lúc sau mới nhớ ra, hôm qua anh đã đưa cho cô Kiều rồi. Trợ lý trực tiếp lấy chìa khóa xa, nói: "Tôi đưa ông đi bệnh viện kiểm tra."
"Không cần." Lục Cẩn Niên lạnh nhạt nói, ngăn cản trợ lý, bởi vì đau đớn mà anh hít sâu vào một hơi, rồi lại mở miệng dặn dò: "Không được để ai biết tôi bị thương."
Từ khi mẹ qua đời, anh không hay mắc phải bệnh gì, chỉ là không có người quan tâm chăm sóc, anh cũng đã quan tự lo lấy thân mình.
Từ sau một lần anh được ông nội mang về Hứa gia ăn cơm tất niên, buổi tối lại cùng Hứa Gia Mộc đốt pháo hoa, Gia Mộc không cẩn thận nên ngón tay bị bỏng có chút phiếm hồng. Lập tức toàn bộ người trong Hứa gia đều quay quanh Hứa Gia Mộc hỏi han, còn dạy bảo anh không chăm sóc tốt cho Gia Mộc, sau đó bọn họ đưa Gia Mộc về phòng rồi gọi bác sĩ tư gia đến xem xét như bảo bối. Chỉ còn một mình anh đứng lẻ loi trong sân, không ai phát hiện ra, lòng bàn tay anh đang chảy máu, so với Hứa Gia Mộc, anh bị thương nặng hơn rất nhiều lần. Bọn họ không phát hiện ra nên đương nhiên cũng không biết, nếu như lúc ấy không phải anh đưa tay cầm pháo hoa vứt đi, có thể mắt của Hứa Gia Mộc đã bị mù rồi.
Rất nhiều lúc, vì đã bị người khác coi thường quá nhiều, nên cũng không quá xem trọng chuyện mình bị thương.
Truyện convert hay : Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Tại Tuyến Vả Mặt