Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạ Thanh Di có rất nhiều kỹ năng để xã giao với phóng viên.

Nếu Gia tỷ đã kêu cô không cần quan tâm đến sự kiện “Úp mì” thì cô liền coi như không có chuyện này, cho vì phóng viên có lì lợm la liếm hỏi, Tạ Thanh Di vẫn duy trì sự thanh lịch mà một ngôi sao nữ nên có.

Trên mặt nở nụ cười nhẹ, trong lòng niệm không nghe không nghe.

Sau khi ứng phó xong với phóng viên, Tạ Thanh Di chính thức bước lên thảm đỏ.

Toàn bộ quá trình bước lên thảm đỏ được phát sóng trực tiếp, khi bóng dáng yêu kiều mặc một bộ đầm dạ hội màu tím xuất hiện trên màn hình, rất nhiều bình luận xuất hiện như mưa trên màn hình.

[A a a a a a a a, cục cưng Nguyệt Lượng! Quá đẹp, quá đẹp, đẹp đến nỗi tôi không nói được tiếng người nữa rồi!]

[Công chúa nhỏ bước ra từ bức tranh sơn dầu, đẹp đến mức không thể tin được!]

[Em gái của tôi thật là xinh đẹp, vừa bước ra đã khiến màn hình của tôi như phát sáng!”

[Xinh đẹp thì sao chứ, nhân phẩm chẳng ra gì, không có đạo đức nghề nghiệp, chỉ lũ mù quáng mới đi làm fan cái loại người này.]

[Kỹ nữ Nguyệt Lượng hãy cút ra khỏi showbiz x10086]

Màn hình nhanh chóng bị bao phủ bởi cuộc chiến giữa fan và antifan, nhóm người qua đường không phải fan cũng chẳng phải antifan: “…”

Cạn lời.

Trước khi ký tên lên tường, Tạ Thanh Di khối hợp với máy quay của cánh truyền thông, tạo vài kiểu pose, mỗi một góc độ biểu cảm đều vô cùng hoàn hảo.

Sau khi chụp ảnh và ký tên, cô xoay người đi vào hội trường.

Nhìn bóng dáng mảnh mai rời đi, cánh truyền thông ở hiện trường không khỏi nghị luận: “Phải nói, tâm thái của Tạ Thanh Di thật sự rất tốt.”

“Đúng vậy, hotsearch tai tiếng vẫn còn đang treo trên bảng hotssearch, vậy mà trông cô ấy giống như không có việc gì cả. Tôi cảm thấy cô ấy sinh ra là để ăn bát cơm này.”

“Đúng vậy, nhìn những bức ảnh tôi vừa chụp này đi, chẹp, không cần chỉnh sửa lại, chụp bừa cũng trông rất đẹp.”

Nghị luận vài câu, cánh truyền thông lại nhanh chóng giơ máy ảnh nhắm vào ngôi sao tiếp theo.

**

Khung cảnh bữa tiệc vô cùng lộng lẫy với những ánh đèn rực rỡ, những bó hoa màu cam cùng thảm thực vật màu xanh biếc đan xen khiến cho hội trường càng thêm rộng lớn, bầu không khí sang trọng hơn nhưng không quá mức xa hoa lãng phí, dù sao chủ đề của bữa tiệc này là từ thiện.

Bên trong hội trường rất đông, tất cả đều ăn mặc vô cùng sang trọng, mặc vest đi giày da, tay cầm chén rượu, tất cả đều thể hiện sự đứng đắn, nhẹ nhàng và sáng sủa.

Nhận lấy ly sâm panh từ khay trong tay nhân viên phục vụ, Tạ Thanh Di chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình, trên đường đi nhìn thấy người mình quen, cô sẽ mãi gật đầu mỉm cười hoặc là đứng lại trao đổi vài câu.

Khi còn là một đứa trẻ, cô đã tham dự những bữa tiệc như vầy không biết bao nhiêu lần, cô đã gặp gỡ những người nổi tiếng trong giới kinh doanh, chính trị gia, các ngôi sao,…

Năm mười tám tuổi, cô còn được mời tham dự một buổi vũ hội của giới quý tộc. Bạn nhảy của cô là con trai của Công tước nước Y, một chàng trai trẻ đẹp trai với đôi mắt xanh, sau khi vũ hội kết thúc, anh ta còn muốn tiến thêm một bước với cô nhưng bị cô uyển chuyển từ chối.

Dù sao tên này hiện tại thì nhìn rất đẹp trai nhưng chân tóc đã bắt đầu có chiều hướng suy giảm, cô không chấp nhận được chuyện bạn trai của mình bị hói đầu khi còn trẻ.

Suy nghĩ của cô cứ thế trôi đi xa, cho đến khi Từ Bội Bội, một nữ diễn viên cùng bàn đột nhiên nói với cô: “Thanh Di, cô nhìn sang bên kia đi.”

Tạ Thanh Di hoàn hồn và nhìn về phía Từ Bội Bội chỉ.

Dưới chiếc cổng vòm được trang trí bằng hoa diên vĩ màu tím, hai nam một nữ đang trò chuyện sôi nổi.

Cô gái mặc chiếc váy dạ hội màu hồng là Lâm Mộng Dao, cũng là một trong tứ tiểu hoa đán giống như Tạ Thanh Di.

Trong showbiz, những tiểu hoa đán cùng thời khó tránh khỏi việc tranh giành tài nguyên, hơn nữa Lâm Mộng Dao luôn là một coi gái “Hiền lành tốt bụng, giản dị thân thiện”, tốt hơn hẳn Tạ Thanh Di “Ác nữ lòng dạ rắn rết”, lưu lượng của hai người vẫn luôn không phân biệt trên dưới.

Hơn nữa, không biết là do đoàn đội của Lâm Mộng Dao cố ý thao túng, hay là fans của Lâm Mộng Dao đều là KY hình người, bất cứ nơi nào có tên của Tạ Thanh Di xuất hiện, bên dưới chắc chắn sẽ nhắc tới Lâm Mộng Dao.

“Cái người bụng bia kia là bố của cô ta?”

Tạ Thanh Di liếc mắt nhìn ra người đằng kia, thản nhiên hỏi.

“Làm sao có thể là bố cô ta được.” Từ Bội Bội cạn lời, đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Theo một nghĩa nào đó thì cũng có thể coi là như vậy, dù sao bố đường cũng là bố.”

Tạ Thanh Di chẹp miệng, không nói gì.

Từ Bội Bội liếc nhìn vẻ mặt cô, nói thêm: “Kim chủ daddy đã dẫn cô ta đi gặp đạo diễn Mục rồi, nếu có thể lấy được vị trí nữ chính của “Nguyệt Mãn Tây Lâu”, lần này cô ta không lỗ.”

Tạ Thanh Di nhíu mày, lại nhìn về cách đó không xa, tầm mắt rơi vào người đàn ông đang quay lưng về phía cô: “Đó là Mục Kim Xuyên?”

“Đúng vậy, nếu không thì tôi bảo cô nhìn cái gì?” Từ Bội Bội nhìn cô: “Cô không biết đạo diễn Mục à?”

“Tôi đã xem ảnh rồi.”

Nhưng bây giờ ông ta đang quay lưng về phía cô, cô lại không có skin nhìn xuyên thấu, có quỷ mới nhận ra được.

“Tôi thấy họ đã nói chuyện được một lúc lâu rồi, chẳng lẽ Lâm Mộng Dao sẽ thật sự giành được vị trí nữ chính sao? Nếu cô ta lấy đi được vai diễn này, sợ là cô sẽ thua cô ta…” Từ Bội Bội tỏ vẻ lo lắng cho cô.

Tạ Thanh Di lãnh đạm nhìn cô ta.

Quan hệ giữa Từ Bội Bội với cô không tính là tốt, có lẽ trong lòng cô ta cũng không thích phong cách của cô.

Nhưng kẻ thù của kẻ thù là bạn, Từ Bội Bội và Lâm Mộng Dao có thù cũ, tất nhiên là cô ta sẽ mong Lâm Mộng bị cướp đi tài nguyên, mọi chuyện không như ý.

Đột nhiên, Tạ Thanh Di chỉnh lại váy rồi đứng dậy.

Từ Bội Bội hơi ngạc nhiên: “Tạ Thanh Di, cô đi đâu vậy.”

Tạ Thanh Di nhìn cô ta: “Đi chào hỏi đạo diễn Mục.”

“Hả? Lâm Mộng Dao vẫn đang ở đó, giờ cô đi qua có vẻ không tốt lắm đâu?”

“Vừa rồi cô nói với tôi một đống thứ như thế, chẳng phải là vì muốn tôi đi qua đó sao.”

Vẻ mặt Từ Bội Bội có chút cứng ngắc: “…”

Tạ Thanh Di: “Ồ, hình như là tôi hiểu lầm cô rồi, vậy tôi không đến đó nữa?”

Vẻ mặt Từ Bội Bội càng thêm cứng ngắc: “…”

Nhìn vẻ mặt cô ta biến đổi liên tục, Tạ Thanh Di vật cười, trong đôi mắt hạnh quyến rũ kia lộ ra một tia tinh quái: “Cô thật là thú vị.”

Tạ Thanh Di vuốt ve vài sợi tóc bên tai, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ tôi cũng phải đi tìm đạo diễn Mục, về phần chút tâm tư nhỏ này của cô, ừm, thật đáng yêu.”

Đáng yêu?

Từ Bội Bội sững sờ, không hiểu gì cả.

Đợi đến khi cô ta nhận ra ý của Tạ Thanh Di đang nói mình “Ngốc nghếch đáng yêu” thì bóng dáng duyên dáng kia đã cầm ly rượu, chậm rãi đi về phía vòm hoa diên vĩ kia rồi.

-

“Chào ông, đạo diễn Mục.”

Một giọng nói ngọt ngào đột nhiên xen vào cuộc trò chuyện, Mục Kim Xuyên, Lâm Mộng Dao và Tổng giám đốc Vương bụng phệ kia đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nhìn thấy người tới, cả ba đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Tôi là Tạ Thanh Di.”

Cô gái trẻ tự nhiên hào phóng bước tới, đôi mắt đen lát nhìn về phía người đàn ông trung niên trong bộ vest màu xám nhạt, đầu đội mũ Beret họa tiết sọc ca rô, đưa tay ta: “Ngưỡng mộ đại danh của đạo diễn Mục đã lâu, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, xin hãy giúp đỡ nhau nhiều hơn.”

Mục Kim Xuyên nhìn bóng dáng xinh đẹp trước mặt, giơ tay bắt tay xã giao: “Tôi cũng ngưỡng mộ đại danh của cô Tạ từ lâu rồi.”

Buông tay ra, Tạ Thanh Di mỉm cười: “Thanh danh bên ngoài của tôi không tốt lắm, đạo diễn Mục đừng để những tin tức giả dối bên ngoài lừa gạt, thật ra tôi là người khá tốt.”

Những nữ diễn viên mà Mục Kim Xuyên gặp, một là khiêm tốn, hai là sẽ nịnh nọt lấy lòng ông ta, dù có những người không kiêu ngạo không siểm nịnh nhưng đó đều là những diễn viên tuyến một cấp bậc thị hậu, ảnh hậu, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một nữ diễn viên không khách khí như vậy, vừa xuất hiện đã khoe khoang.

Nhìn thấy đạo diễn Mục bắt đầu có hứng thú với Tạ Thanh Di, Lâm Mộng Dao không nhịn được nói: “Thanh Di, thật trùng hợp.”

Lúc này Tạ Thanh Di mới liếc mắt nhìn hai người kia, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ừ, thật trùng hợp.”

Lâm Mộng Dao lại giới thiệu: “Vị này là Tổng giám đốc Vương của điện ảnh Vân Mộng.”

Tạ Thanh Di liếc ông ta một cái, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác: “Chào Tổng giám đốc Vương.”

Nhìn dáng vẻ của Tổng giám đốc Vương này ở cự ly gần giống như đang tra tấn con mắt của chính mình vậy.

Cô thật sự ngưỡng mộ tâm lý thừa nhận của Lâm Mộng Dao, như vầy mà cô ta cũng ăn được?

“Cô Tạ, xin chào, xin chào, ai da, nhìn cô bên ngoài còn đẹp hơn cả tên TV.”

Mặc dù Lâm Mộng Dao cũng xinh đẹp nhưng so với Tạ Thanh Di, cô ta chỉ giống như nước lọc, nhạt nhẽo vô vị.

Cái nhìn chằm chằm nhớp nháp của Tổng giám đốc Vương kia khiến Tạ Thanh Di rất khó chịu, nếu là bình thường, chắc chắn cô đã xách váy chạy lấy người nhưng Mục Kim Xuyên vẫn đang ở đây, cô chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Cô cũng lười để ý đến Tổng giám đốc Vương, nói thẳng với Mục Kim Xuyên: “Đạo diễn Mục, nghe nói ông đang định quay bộ phim “Nguyệt Mãn Tây Lâu”, vai nam chính đã đã được chọn từ nửa năm trước rồi nhưng vai nữ chính vẫn chưa quyết định…”

Ngừng một chút, cô lùi lại một bước để Mục Kim Xuyên có thể nhìn thấy rõ toàn bộ người mình: “Ông thấy tôi thế nào?”

Mục Kim Xuyên hơi nhíu mày, ánh mắt quét qua người trước mặt.

Không thể phủ nhận rằng vóc dáng và khuôn mặt của cô đẹp không chê vào đâu được, cả người tỏa ra khí chất kiêu ngạo, bá đạo, khác hẳn với nữ chính trong phim của ông ta.

“Cô Tạ nói chuyện rất sảng khoái, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Ngoại hình của cô rất đẹp nhưng khí chất không phù hợp với nữ chính trong tưởng tượng của tôi. Hơn nữa…” Mục Kim Xuyên nhìn cô: “Tôi không quen dùng các nữ diễn viên quá cá tính, rất mất thời gian và sức lực để dạy dỗ.”

Phải nói cô quá cá tính, cứ dăm ba bữa lại lên hotsearch ngồi một lần, nhiều lần bị người ta nói là kiêu căng ngạo mạn, thậm chí tin tức cô úp bát mì vào đầu người ta vẫn đang treo trên hotsearch.

Tạ Thanh Di cũng nghe được ý tứ sâu xa trong lời nói của ông ta, đôi mắt đen láy của cô khẽ chuyển động, chậm rãi nói: “Mấy tin tức tai tiếng trong giới Showbiz này thật thật giả giả, tính tình của tôi… Đúng thật là không tốt lắm nhưng đừng lo lắng, tôi không phải là người thích gây rối vô cớ, cũng không phải là người vô pháp vô thiên. Hơn nữa, ông có thể đi hỏi thăm thử, chỉ cần đạo diễn hô action, tôi chắc chắn sẽ diễn mà không có bất kỳ sự hàm hồ nào. Nếu đạo diễn Mục dùng tôi, tôi đảm bảo sẽ không khiến ông tiêu tiền oan.”

Những lời này của cô khiến Mục Kim Xuyên có chút vui vẻ: “Cô Tạ có vẻ quá tự tin rồi nhỉ?”

“Tôi đã đọc cuốn sách này, tôi rất thích nó, và tôi chắc chắn là mình có thể diễn tốt nó.”

Tạ Thanh Di cong mắt: “Từ khi tôi quyết định bước vào cái giới showbiz này, tôi muốn lấy được những kịch bản hay, gặp được đạo diễn giỏi, giành được thật nhiều giải thưởng này. Tôi có sự tự tin này, chẳng lẽ đạo diễn Mục không có?”

Khi cô nói những điều này, con ngươi đen láy của cô nhìn chằm chằm vào Mục kim Xuyên, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn đầy sự tự tin bẩm sinh và tham vọng không hề che giấu.

Mục Kim Xuyên nín thở trong giây lát.

Trong nháy mắt, ông ta cảm thấy cô không nên là một diễn viên, với khí chất này, cô nên đi tranh cử chức thị trưởng của đất nước M mới đúng.

Lâm Mộng Dao ở bên cạnh hơi bối rối, Tạ Thanh Di vừa đi học khóa đa cấp về à? Sao cô có thể nói những lời này? Cô không biết xấu hổ sao!

Tổng giám đốc Vương bị một nữ diễn viên ngó lơ, trong lòng cũng có chút không vui, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ sắp bị tẩy não thành công của Mục Kim Xuyên, ông ta không khỏi ho khan một tiếng: “Đạo diễn Mục, chúng ta hãy nói thêm về việc đầu tư vào bộ phim này đi?”

Mục Kim Xuyên định thần lại, trong lòng có chút ảo não và kỳ quái, không ngờ ông ta lại bị ánh mắt của một cô gái hai mươi tuổi làm cho chấn động? Đúng là gặp quỷ rồi.

“Cô Tạ, đạo diễn có suy nghĩ riêng của đạo diện. Nhưng đối với việc quay phim, kinh phí cũng rất quan trọng.”

Tổng giám đốc Vương mỉm cười, đống thịt ở trên mặt chụm lại: “Có câu không bột đố gột nên hồ, chắc là cô cũng hiểu mà nhỉ?”

Tạ Thanh Di: “…”

Hóa ra là tư bản? Lâm Mộng Dao câu được con cá xịn đấy.

Ngay khi cô đang phân tâm, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau: “Cô Tạ.”

Tạ Thanh Di quay lại, thấy người đi tới thì hơi nhíu mày: “Thư ký Triệu?”

Thư ký Triệu đang mặc vest công sở gật đầu với thái độ vô cùng cung kính: “Ông chủ mời cô lên tầng nói chuyện.”

Tạ Thanh Di ngạc nhiên, Tưởng Kiêu cũng ở đây?

Ngay sau đó, cô nhớ tới tin nhắn trả lời có một chữ “Được” lúc trước của anh.

Như vậy đó không phải là trả lời cho có lệ, anh thật sự định giúp cô thổi tay sao?

“Ừm, tôi biết rồi.”

Cô khẽ gật đầu với thư ký Triệu, quay người nói với Mục Kim Xuyên: “Đạo diễn Mục, tôi đi trước, hy vọng sẽ nhận được thông báo đi thử vai của ông.”

Nói xong, cô xách váy đi theo thư ký Triệu lên tầng hai.

Nếu khách khứa ở tầng một không phú thì quý, thì khách khứa ở các phòng bao trên tầng hai là những người vô cùng giàu có và quyền quý.

“Thảo nào cô ta kiêu ngạo như vậy, hoa ra bám vào được cành cây cao hơn.” Tổng giám đốc Vương hoàn hồn, không nhịn được chế nhạo: “Hừ, không biết cô ta trèo lên được cành cây nào.”

Lâm Mộng Dao ở bên cạnh nghe vậy, ngón tay siết chặt, khuôn mặt đỏ bừng trắng bệch, chỉ biết cúi đầu im lặng.

Mục Kim Xuyên nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang lần lượt rời đi, trong lòng không chắc chắn.

Nếu ông ta không nhầm thì người vừa vừa rồi chính là thư ký bên cạnh đại lão Tưởng Kiêu trong giới tài chính.

Nhìn thái độ cung kính của vị thư ký kia đối với Tạ Thanh Di, chẳng lẽ cô có Tưởng Kiêu làm chỗ dựa sao?

Mẹ kiếp, đó là kẻ nổi tiếng là bất cận nhân tình, thủ đoạn tàn nhẫn!

Mục Kim Xuyên nuốt nước miếng, lo lắng không biết vừa rồi mình có nói câu gì xúc phạm đến tình nhân nhỏ của đại lão không.

**

Tầng hai, trước của một phòng bao trang trí tao nhã.

Thư ký Triệu dừng lại: “Tiểu thư, mời.”

Tạ Thanh Di khẽ ừ nhưng trước khi đẩy cửa, ngón tay dừng lại giữa không trung: “Thư ký Triệu, trông tôi như thế nào?”

Thư ký Triệu sửng sốt, liếc nhanh rồi cúi đầu: “Tiểu thư vẫn luôn xinh đẹp rạng rỡ.”

Tạ Thanh Di cong môi: “Anh thật dẻo miệng.”

Đôi giày cao gót mảnh mai dẫm lên sàn gỗ rắn chắc phát ra những tiếng cộp cộp, cô đẩy cửa bước vào, nhìn bốn phía xung quanh.

Bên trong phòng bao trang trí theo phong cách cổ kính, bộ ghế bằng gỗ gụ chạm khắc tinh xảo, lư hương hình thú mạ vàng, bức bình phong thêu phong cảnh Tô Châu…

Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen chậm rãi nghiêng người.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy cô gái xinh đẹp quyến rũ đang cầm váy, mỉm cười chạy về phía mình: “Anh trai, thật là anh!”

Chỉ còn cách nửa bước chân là cô có thể nhào vào vòng tay của anh.

Và ở khoảng cách nửa bước chân này, lòng bàn tay Tưởng Kiêu đè lên vai cô, tách hai người ra.

Sống mũi thoang thoảng mùi hương nhẹ của đàn ông, là mũi hương của cây sồi và xạ hương, xen lẫn chút thanh mát của khổ ngải.

Ngửi thấy mùi nhưng không thể chạm vào, Tạ Thanh Di hơi ngẩng mặt lên, khẽ nhíu mày: “Anh ơi?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio