Hôn Trộm Làn Gió

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Biết gì?”

Nghĩ đến việc từ nhỏ đến lớn luôn xuất hiện một bóng dáng lúc nào cũng lải nhải bên cạnh mình, Cận Tập Ngôn trầm giọng kết luận: “Nói nhiều, cũng khá phiền phức.”

“…”

Hướng Vãn Vãn nhìn vẻ mặt chán ghét khi nhớ về quá khứ của anh, khóe miệng giật giật: “Em nghĩ nếu Thẩm Ngọc biết anh nhận xét về chị ta như vậy, lần sau gặp lại nhất định sẽ hạ độc chết em.”

Cận Tập Ngôn nhướng mày: “Chuyện lần trước và chuyện lần này, em nghĩ đều là do cô ta làm sao?”

Hướng Vãn Vãn: “Em chỉ nghi ngờ thôi.”

“Ừm.”

Cận Tập Ngôn nói xong, cũng không có ý nói tin hay không tin, chỉ hơi nheo mắt lại, cũng không biết anh đang nghĩ gì.

Mặc dù trực giác nói cho cô biết là Thẩm Ngọc, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn cũng không dám khẳng định.

Sợ bị gán tội danh bắt nạt thanh mai “mất não” nhà người ta.

Một lúc sau, vẫn thấy Cận Tập Ngôn im lặng, Hướng Vãn Vãn lấy ra sách bài tập toán, ngồi chỉ vào những câu mà cô không hiểu.

“Anh trai, chúng ta học thôi?”

“Ừm.”

Cận Tập Ngôn đứng dậy, đi tới ngồi cạnh cô, trước khi giảng bài, đưa tay lên xoa đầu cô:

“Đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý việc này.”

*

Lại là một ngày cuối tuần, Hướng Vãn Vãn vui vẻ ngủ nướng tới quên trời quên đất, lúc cô còn đang mơ màng thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Từ khi chuyển đến nhà Cận Tập Ngôn, bởi vì biết anh thích sự yên tĩnh, nên nếu như không có việc gì, Hướng Vãn Vãn hầu như mỗi buổi sáng cuối tuần đều im hơi lặng tiếng ngủ cho đến khi tự tỉnh thì thôi.

Chợt nghe thấy tiếng gõ cửa như giục giã người ta thức dậy, tính khí của Hướng Vãn Vãn chợt nổi lên.

Cô kéo bịt mắt ra, hơi cáu kỉnh đi ra mở cửa.

Thấy Cận Tập Ngôn đang ôm Cận Mộng Kỳ vào ngực bằng một tay.

Cô bé dường như không bất ngờ với việc cửa đột ngột bị mở ra, còn giơ tay lên, hướng về phía Hướng Vãn Vãn đòi ôm.

Đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu này, sự cáu kỉnh khi vừa ngủ dậy của Hướng Vãn Vãn tan biến hết.

Cận Mộng Kỳ nhe răng, nở một nụ cười rạng rỡ: “Chị Vãn Vãn, chào buổi sáng ~”

Vừa nói, cô bé vừa vẫy vẫy cánh tay đang giơ ra như đòi cô ôm, nhưng một lúc sau, cô bé lại nhìn vào bụng của Hướng Vãn Vãn, rồi rụt rè rút tay lại, vỗ nhẹ vào vai của Cận Tập Ngôn.

“Chú nhỏ, chú thả cháu xuống đi.”

“Ừm.” Cận Tập Ngôn trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Hướng Vãn Vãn

Cô gái nhỏ trông như vẫn còn ngái ngủ, không biết có phải ngủ không ngon hay không, mà hai mí mắt xinh đẹp vì ngủ nhiều là biến thành một mí, đầu tóc rối tung, còn có vài sợi đang rơi xuống trán, che khuất đôi mắt của cô. Gương mặt còn có chút sưng, trên mặt là biểu hiện không vui vẻ khi bị đánh thức.

Cực kỳ đáng yêu.

Anh đưa tay vén sợi tóc của Hướng Vãn Vãn ra sau tai, sau đó đặt Cận Mộng Kỳ xuống dưới đất.

“Tôi đúng lúc có việc phải đi, em có muốn chơi cùng với Kỳ Kỳ một lúc?”

Đối với động tác tự nhiên giúp cô vén tóc của Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn sững người, có chút hít thở không thông.

Chỉ đến khi Cận Mộng Kỳ nhiệt tình ôm lấy chân cô xoay qua xoay lại, cô mới nhận ra mình đang thất thần.

Cô cúi người bế cô bé lên: “Vâng.”

Sau khi được cô bế lên, Cận Mộng Kỳ đột nhiên bất động, vẻ mặt còn có chút khẩn trương: “Chị Vãn Vãn, chị mau bỏ xem xuống đi.”

“Làm sao vậy?”

“Baba nói trong bụng mẹ có em bé, nếu mẹ bế Kỳ Kỳ thì có thể làm em bé bị thương. Bụng chị Vãn Vãn cũng có em bé nên cũng không thể bế Kỳ Kỳ được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến em bé.” Cận Mộng Kỳ nói với vẻ mặt lo lắng.

“Kỳ Kỳ không muốn tổn thương tới em bé, nên chị Vãn Vãn mau thả em xuống.”

“Chị có em bé?” Hướng Vãn Vãn sững sờ nhìn cái bụng do hôm qua ăn hơi nhiều mà có chút đầy hơi của mình, một lúc lâu sau mới nhớ tới sự hiểu lầm lần trước.

Vốn dĩ Cận Tập Ngôn cũng không có đề cập tới, cô cũng không có nhớ ra, cả hai cứ như vậy mà ngầm im lặng, thời gian qua lâu như vậy rồi đều quên luôn.

Không ngờ lần này lại trực tiếp bị Cận Mộng Kỳ vạch trần.

Hướng Vãn Vãn rất xấu hổ nhưng cô lại không biết giải thích như thế nào. Cô quay sang nhìn Cận Tập Ngôn, muốn anh giúp cô.

Người đàn ông tỏ ra nghiêm túc và không có ý định giúp đỡ: “Tôi đi đây.”

Nói xong, Cận Tập Ngôn thật sự quay người rời đi.

Cận Mộng Kỳ kích động lắc ống quần của Hướng Vãn Vãn: “Chị Vãn Vãn, chúng ta vào thôi.”

Khi hai người vào phòng, Cận Mộng Kỳ như biết phép thuật lấy ra một con búp bê cừu trắng nhỏ và đưa nó cho Hướng Vãn Vãn.

“Chị Vãn Vãn, đây là quà gặp mặt của em dành cho em gái nhỏ.”

Trên mặt lộ ra vẻ mong đợi cùng nụ cười rạng rỡ, cô bé lại nói: “Baba nói em bé trong bụng mẹ là món quà sinh nhật tốt nhất của baba, vậy nên, em bé trong bụng chị Vãn Vãn có phải là món quà sinh nhật tặng chú nhỏ không ạ?”

“Quà sinh nhật?” Hướng Vãn Vãn ngã xuống giường, nghiêng người nhìn Cận Mộng Kỳ.

“Vâng ạ! Baba nói sinh nhật chú nhỏ vào ngày mùng 1 tháng sau.”

Hôm nay là ngày 22 tháng 10, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày 1 tháng 11 rồi.

Hướng Vãn Vãn đứng dậy, sau đó hỏi lại như xác nhận: “Sinh nhật của chú nhỏ em vào ngày 1 tháng 11?”

“Vâng ạ.”

Cô bé gật đầu, rồi cúi xuống trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào bụng cô.

Hướng Vãn Vãn bị ánh mắt của cô bé làm cho sợ hãi, như thể cô là một bảo vật quý hiếm vậy.

Cô đưa tay xoa cái đầu gần như sắp dán vào bụng mình của cô bé: “Tiểu quỷ, chị muốn đính chính cái suy nghĩ lệch lạc của em.”

“Sao vậy ạ?”

“Trước tiên chị với chú nhỏ của em không có quan hệ gì, cho dù có đi chăng nữa, chị vẫn chưa thành niên.”

Cận Mộng Kỳ bĩu môi: “Không có quan hệ gì là cái gì?”

Nghĩ đến những mập mờ gần đây của hai người, ánh mắt của Hướng Vãn Vãn có chút mơ màng, nhưng vẫn quả quyết nói: “Chính là không có quan hệ gì nha.”

Sau khi nghe cô nói xong, cô bé lật người nằm sấp xuống giường, không nói lời nào, như thể đang chịu phải cú sốc lớn.

Hướng Vãn Vãn thích thú chọc chọc trán cô bé.

“Buồn đến mức muốn khóc sao?”

“Chị Vãn Vãn.” Cận Mộng Kỳ ôm chặt lấy cô.

“Sao vậy?”

“Chú nhỏ em rất tốt, hay là chị suy nghĩ lại đi.”

“Tốt ở chỗ nào? Em bình thường đều nói xấu anh ấy mà, chị đều nhớ hết đấy.”

“…” Cô bé mở to hai mắt, ấp úng nói: “Chú nhỏ em tốt lắm, em trước đây không hiểu chuyện, giờ thì em hiểu rồi.”

Trên mặt tỏ vẻ nếu Cận Tập Ngôn bỏ lỡ cô thì sẽ rất hối tiếc, nên cô bé đang hết lời khen ngợi anh, chỉ sợ cô sẽ không thích anh nữa.

Hướng Vãn Vãn: “Thế anh ấy tốt ở đâu?”

Cận Mộng Kỳ tự hào nói: “Chú ấy lớn lên đẹp trai.”

“Tiểu quỷ, chị thích nội tâm hơn, ngoài việc anh ấy đẹp trai ra, anh ấy còn có ưu điểm gì nữa không?”

“Chú nhỏ còn….còn…”

“Còn gì nữa?

“Còn….”

Cô bé cố hết sức để nhớ lại, nhưng dường như không thể nhớ ra được gì, gương mặt gấp đến mức sắp khóc rồi.

Quá đáng yêu.

Hướng Vãn Vãn ôm cô bé vào lòng, xoa xoa đầu: “Được rồi, chị biết rồi. Chú nhỏ em tinh tế, thấu hiểu lòng người, ôn nhu, dịu dàng lại hòa nhã lịch sự.”

“Đúng, đúng ạ! Chú nhỏ em chính là có nhiều ưu điểm như thế đấy.” Cận Mộng Kỳ thận trọng nhìn nói: “Vậy nên, chị Vãn Vãn, chị với chú nhỏ sẽ có quan hệ gì chứ?”

Trong đầu tưởng tưởng tới những tính từ “tinh tế, thấu hiểu lòng người, ôn nhu, dịu dàng, hòa nhã lịch sự” kết hợp với gương mặt lạnh lùng vô cảm của anh, Hướng Vãn Vãn cảm thấy thật khâm phục mình vì có thể nghĩ ra được như vậy.

Cô nén cười gật đầu: “Được, chị sẽ cân nhắc.”

Vì Cận Mộng Kỳ luôn miệng khen ngợi Cận Tập Ngôn, cơn buồn ngủ của Hướng Vãn Vãn cũng đã biến mất. Vì thời gian vẫn còn sớm, cô đi lấy một ít bánh ngọt mình tự làm, sau đó hai người ngồi trên sofa trong phòng ngủ xem TV.

Sau khi xem xong hai tập Ultraman thì Cận Tập Ngôn đã trở lại. Sau khi Cận Mộng Kỳ chạy ra mở cửa cho anh xong thì lại chạy về lòng của Hướng Vãn Vãn tiếp tục xem TV. Người đàn ông không có đi vào mà đứng ở ngoài cửa.

“Cận Mộng Kỳ, ra đây.”

Cô bé nhìn anh một cái, lắc đầu: “Cháu không muốn.”

Cận Tập Ngôn có chút không kiên nhẫn, ngữ khí trầm xuống: “Ra đây.”

Cô bé trực tiếp đem cả người giấu ở trong lòng Hướng Vãn Vãn, như thể có chỗ dựa vào, không thèm nhìn anh nữa.

“…”

Cận Tập Ngôn: “Hai người cùng ra đây.”

Hướng Vãn Vãn đang xem TV một cách đầy thích thú, khi thấy anh gọi đến mình, cô ấy nhìn sang anh, từ chối: “Ra ngoài làm gì ạ? Không muốn.”

Thấy cả hai người đều phớt lờ mình, Cận Tập Ngôn không tức giận, hất cằm với Cận Mộng Kỳ: “Vậy cháu cứ ở đây xem đi, nếu không xem nữa thì chú đưa cháu về nhà luôn.”

Sau đó lại nhìn sang Hướng Vãn Vãn: “5 phút nữa ra ngoài học thêm, không ra thì sau này không cần học nữa.”

Cận Mộng Kỳ không dám lên tiếng.

Hướng Vãn Vãn: “…”

Anh nói xong liền quay người rời đi, kệ mặc hai người kia có đồng ý hay không.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy bản thân đang bị đe dọa.

Tuy nói học tập quan trọng hơn, nhưng mới sáng thứ 7 đã không được ngủ nướng, đến nghỉ ngơi xem TV một chút cũng không được.

Người này gần đây không biết uống phải thuốc k1ch thích gì, dạy thêm còn dạy đến nghiện được sao.

Sau khi an ủi Cận Mộng Kỳ xong, cô cầm sách vở, bất lực đi đến bàn quầy bar.

Chỉ là trong giờ học thêm hôm nay, Cận Tập Ngôn không giảng cho cô nhiều kiến thức mới lắm, phần lớn thời gian đều để cô làm đề, còn bản thân anh thì ngồi một bên nghịch điện thoại, vẻ mặt tràn đầy tâm sự.

Không biết trong điện thoại giấu bảo bối gì, mà khiến gương mặt anh tỏ ra như vậy.

Lại làm xong một tờ kiến thức Toán học trọng điểm, Hướng Vãn Vãn lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh anh, ngay khi cô chuẩn bị nhìn thấy anh đang xem gì, thì người đàn ông đã nhanh chóng tắt màn hình điện thoại. Cô mơ hồ nhìn thấy rằng có một tab tìm kiếm nào đó đang được mở ra.

Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, anh đang làm gì thế?”

“Không làm gì.”

“Vậy sao anh chột dạ tắt màn hình điện thoại?” Hướng Vãn Vãn nhìn anh.

“Có gì hay để xem sao, hay là cho em xem với?”

Cận Tập Ngôn làm như không nghe thấy lời cô nói, vươn tay ra phía bàn học, đưa cho Hướng Vãn Vãn một tờ câu hỏi nữa: “Tờ này cũng làm đi.”

Dứt lời, anh lại nói: “Mùng 1 tháng sau sẽ không học thêm.”

Vừa nãy mới nghe Cận Mộng Kỳ nói sinh nhật anh vào mùng 1 tháng sau, không học thêm cũng là điều dễ hiểu, Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Vâng ạ.”

Thấy cô cứ vậy mà đồng ý, Cận Tập Ngôn nhướng mày: “Không hỏi vì sao không học thêm sao?”

Hướng Vãn Vãn: “Anh sắp xếp thế nào thì em nghe thế đấy.”

Cận Tập Ngôn liếc mắt nhìn cô: “Sao bình thường không thấy em ngoan ngoãn như này.”

“Có khi nào mà em không ngoan ngoãn.”

“Hừ.” Cận Tập Ngôn cười lạnh một tiếng: “Làm bài đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio