Khi anh nói, Hướng Vãn Vãn vẫn nhìn chằm chằm anh, không hề bỏ qua vẻ nghiêm túc trong ánh mắt anh.
Anh nghiêm túc đến mức chân thành, Hướng Vãn Vãn hoàn toàn cảm nhận được ý tứ của anh, giống như những gì anh nói.
——Em rất tốt, đối với anh, thậm chí là đối với tất cả mọi người mà nói, người trèo cao là anh. Là anh trèo cao em mới đúng.
Nỗi mặc cảm tự ti bấy lâu nay ở sâu trong lòng cô giờ phút này bỗng chốc được trút bỏ.
Hướng Vãn Vãn kìm nén cảm giác muốn khóc, trêu chọc anh: “Anh à, loại chuyện trèo cao này anh biết là tốt rồi.”
“Nếu em đã đồng ý đính hôn với anh, thì sau này anh nhất định phải đối xử tốt với em đấy.”
Nhìn thấy cô khôi phục lại dáng vẻ tự tin, mặt dày khi mới gặp, trong lòng Cận Tập Ngôn có nhiều cảm xúc hỗn loạn.
Nhưng anh chỉ hôn lên trán cô một cái, giọng điệu nghiêm túc giống như khi anh nói “Tôi đồng ý” với linh mục vậy.
“Được.”
“Vậy anh trai nhớ kỹ nha.” Hướng Vãn Vãn chọc chọc lên lồ ng ngực của anh.
“Sau này nếu anh không đối xử tốt với em, em sẽ đi ra ngoài tìm mấy anh đẹp trai khác, cho anh đội mũ xanh luôn, có thể cao vài mét nữa cũng nên.”
“Đội mũ xanh?” Có lẽ vì say rượu, anh không hiểu lắm ý tứ trêu ghẹo trong lời nói của cô, chỉ là vẻ mặt hơi thay đổi: “Trừ phi anh c.h.ế.t.”
Hướng Vãn Vãn đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu anh c.h.ế.t, vậy không phải cho em cơ hội đi tìm mùa xuân thứ hai sao?”
Cận Tập Ngôn sững người một lúc, đột nhiên nghĩ đến một người cô họ hàng xa của mình.
25 tuổi kết hôn, 26 tuổi chồng đột ngột qua đời, sau đó người cô đó đau buồn vài tháng, liền gặp được mùa xuân thứ hai của mình. Tình yêu của hai người sâu đậm không kém gì với chồng cũ.
Mặc dù còn hơi sớm để nói về điều này.
Nhưng ngay khi Cận Tập Ngôn nghĩ đến việc mình c.h.ế.t sớm, Hướng Vãn Vãn sẽ làm những việc mà chỉ có thể làm với anh với người đàn ông khác nữa, anh không thể kiềm chế được sự tức giận của mình.
Thậm chí trong lòng còn có một ý tưởng cực đoan.
Nếu sau này anh thực sự c.h.ế.t trước cô, vậy anh cũng muốn mang cô theo.
“Em sớm c.h.ế.t tâm đi, anh sẽ sống lâu trăm tuổi.” Cận Tập Ngôn bất mãn nghiến răng.
“Cho dù không sống đến 100 tuổi, c.h.ế.t rồi cũng sẽ mang em theo.”
Nghe những lời anh nói, Hướng Vãn Vãn không hề cảm thấy tức giận mà ngược lại rất vui vẻ.
Khóe môi đè nén ý cười, giọng điệu tỏ vẻ thất vọng: “Tàn nhẫn như vậy sao? Không phải người ta hay nói, hai người yêu nhau thắm thiết, nếu như một người có chuyện gì, thì sẽ hy vọng người còn lại sống tốt sao.”
Cận Tập Ngôn nhíu mày: “Vợ anh nuôi sao có thể rơi vào tay người khác được?”
“Từ khi nào mà em trở thành anh nuôi rồi?”
Bình thường nếu hai người nói chuyện kiểu này, Hướng Vãn Vãn cảm thấy Cận Tập Ngôn sẽ không nói nhiều với cô như vậy, mà trực tiếp dạy cho cô một bài học để cô không thể nói chuyện được nữa.
Nhưng lần này, vì uống quá nhiều mà lại không có những hành động quá trớn ấy, ngược lại rất đáng yêu.
Hướng Vãn Vãn nghĩ.
Thật ra, nếu mình xảy ra chuyện gì, Cận Tập Ngôn sẽ tiếp tục sống tiếp, còn tìm mẹ kế cho con cô nữa, thì chỉ nghĩ thôi cô cũng cảm thấy mình sẽ “đội mồ sống dậy” ngay.
Chuyện này cô và anh có cùng một quan điểm.
Nhưng thấy ánh mắt của anh sáng rực như vậy, cô không nhịn được trêu chọc anh: “Hừ. Anh trai, em luôn cảm thấy anh không thật sự yêu em.”
Cận Tập Ngôn vòng tay qua eo cô, ép chặt cô vào người mình, ngón tay nhẹ nhàng x0a nắn vòng eo thon nhỏ: “Anh có yêu em không, không phải em là người biết rõ nhất sao?”
Giọng nói mang theo sự quyến rũ mê hoặc lòng người, Hướng Vãn Vãn nghe xong liền cảm thấy có chút không ổn.
Váy vốn đã mỏng, nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể người đàn ông truyền sang người cô. Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới những lời tình tứ ngả ngớn của người đàn ông này mỗi đêm.
Đứng ở phía sau hai người, Trần Sâm vẫn luôn dõi theo từng cử động, khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông cao gần hai mét ngay lập tức đỏ lên, trốn vào nhà vệ sinh.
Trong ấn tượng của Thẩm Ngọc, Cận Tập Ngôn là một người lạnh lùng cấm dục, nhưng lần này nhìn thấy anh vì Hướng Vãn Vãn mà sẵn sàng nói ra những lời âu yếm tình tứ, cô ta ghen tỵ đến mức đỏ mắt, khóc lóc quay người bỏ đi.
Chỉ là cô ta còn chưa bước ra khỏi khu vực rửa tay, người đang đắm chìm trong tình yêu và đầu óc không quá tỉnh táo – Cận Tập Ngôn đã gọi cô ta lại.
“Thẩm Ngọc.”
Mặc dù từ nhỏ Thẩm Ngọc thường xuyên chạy sang nhà họ Cận chơi, nhưng số lần Cận Tập Ngôn gọi tên cô ta có thể đếm trên đầu ngón tay.
Giọng nói của anh rất lạnh, nhưng cũng rất dễ nghe.
Khi anh gọi tên cô ta, cô ta ảo tưởng nghe ra sự quyến luyến trong đó.
Thẩm Ngọc cứng đờ người, khuôn mặt đẫm lệ quay đầu lại, trong mắt mang theo một tia mong chờ.
Cận Tập Ngôn mặt không đổi sắc nhìn cô ta: “Sau này Cận gia không chào đón cô, hy vọng cô nhớ kỹ điều này.”
Một tia mong đợi nhỏ nhoi bị người đàn ông tàn nhẫn đập tan, Thẩm Ngọc che mặt nức nở chạy khỏi nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh hơn.
Cận Tập Ngôn không hề có cảm giác gì khi khiến trái tim của một cô gái tuyệt vọng hoàn toàn. Ánh mắt anh dán chặt vào đôi môi của Hướng Vãn Vãn, có ý định hôn xuống.
Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Hướng Vãn Vãn cảm thấy anh say rượu khác hơn nhiều so với bình thường.
Chỉ là dù bất kể thế nào, anh vẫn luôn theo bản năng bảo vệ cô chu toàn. Làm điểm tựa vững chắc của cô.
Hướng Vãn Vãn rất cảm động.
Cảm động thì cảm động đấy, nhưng nếu nam nữ chính đang đính hôn mà bị bắt gặp hôn nhau thắm thiết ở cửa nhà vệ sinh, thì không biết bị truyền ra ngoài sẽ thành trò cười gì nữa.
Thấy anh sắp hôn xuống, Hướng Vãn Vãn đưa tay che miệng lại: “Anh trai, đang ở nơi công cộng, anh định làm gì?”
Cận Tập Ngôn phản ứng lại một chút, nhìn xung quanh, đôi môi gợi cảm cong lên, giọng nói mang theo một chút ủy khuất: “Không có người.”
Như đứa trẻ không được ăn kẹo.
Khi hai người thân mật, anh bình thường sẽ không chú ý đến những thứ xung quanh, nhưng khi Thẩm Ngọc đi rồi, Hướng Vãn Vãn mới cảm thấy anh phóng túng hơn trước.
Anh lúc này có cảm giác rất dễ thương và vô hại, trực giác Hướng Vãn Vãn cho cô biết, nhìn thì vô hại thế thôi. Nhưng Cận Tập Ngôn có một niềm đam mê sâu sắc.
Đam mê ở nơi đông người làm ra những việc thân mật để mọi người biết về mối quan hệ của hai người, như đang khẳng định chủ quyền của mình vậy.
Cho dù đang uống say hay mất đi ý thức, thì vẫn sẽ làm mọi thứ theo bản năng.
Hướng Vãn Vãn vỗ bàn tay đang nắm lấy cằm của cô: “Không có ai thì đây vẫn là nơi công cộng, chút nữa sẽ có người đến.”
“Sẽ không có ai đến đâu.” Cận Tập Ngôn nhìn thẳng vào môi cô, gọi: “Trần Sâm.”
Trần Sâm lập tức từ phòng tắm đi ra, nhưng vẫn cúi gằm đầu xuống, giống như sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Cận Tập Ngôn: “Đừng để bất cứ ai đến đây.”
“Vâng, thiếu gia.” Trần Sâm ra khỏi khu vực nhà vệ sinh và đi về phía lối vào duy nhất.
Cận Tập Ngôn hài lòng năng cằm cô lên, vẻ mặt như nói “sẽ không còn ai vào đây đâu”.
Hướng Vãn Vãn kinh ngạc nhìn anh: “Anh trai, anh có biết cái gì gọi là “bịt tai trộm chuông” không?”
“Không còn ai rồi.” Cận Tập Ngôn chạm mũi vào mũi cô, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.
Thú tính còn chưa kịp bộc phát, thì cách nhà vệ sinh không xa đã truyền đến tiếng giày cao gót.
Giọng nói của Trần Mỹ Tâm truyền đến: “Trần Sâm, cậu ở đây làm gì? Thằng nhóc thối Tập Ngôn đã đưa Vãn Vãn đi đâu rồi?”
Trần Sâm có chút lắp bắp: “Ở….ở bên trong.”
Trần Mỹ Tâm: “ Thằng nhóc này không phải đi vệ sinh sao? Sau lại lâu như vậy, ở trong nhà vệ sinh làm cái gì không biết, hay là ngã trong bồn cầu rồi.”
Tiếng giày cao gót lại vang lên, nhưng đi vài bước lên ngừng lại.
Trần Mỹ Tâm: “Cậu ngăn tôi làm gì?”
Trần Sâm: “Không…không phải….”
“Không phải cái gì mà không phải, lớn như vậy rồi còn nói không rõ ràng, cậu tránh ra để tôi vào tìm.”
……
Bên ngoài ồn ào như vậy, Cận Tập Ngôn cũng không nhíu mày, vẫn ôm lấy mặt Hướng Vãn Vãn, hôn xuống.
Tiếng giày cao gót ngày càng rõ ràng, Hướng Vãn Vãn vùng vẫy vài lần vẫn không thoát khỏi vòng tay của người đàn ông. Cảm thấy Trần Mỹ Tâm sắp đến rồi, Hướng Vãn Vãn đưa tay ra nhéo vào phần nhạy cảm nhất trên eo Cận Tập Ngôn.
Cận Tập Ngôn dừng động tác, híp mắt nhìn cô.
Hướng Vãn Vãn nhân cơ hội này đẩy anh ra.
Đang đắm chìm trong nụ hôn, đột nhiên người đẹp thơm mềm không còn trong ngực nữa, Cận Tập Ngôn nhìn cô với ánh mắt lên án.
Hai người còn chưa kịp nói gì, Trần Mỹ Tâm đã phá vỡ bầu không khí: “Con trai, Vãn Vãn, hai đứa ở đây làm gì thế.”
Bị gọi tên, hai người cùng nhau nhìn về phía bà.
Trần Mỹ Tâm đột nhiên hiểu tại sao Trần Sâm lại muốn ngăn cản mình.
Hai mắt Hướng Vãn Vãn đang ngấn nước, son trên môi nhòe đi, lem ra khắp môi, trông như bị bắt nạt vậy.
Còn Cận Tập Ngôn, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ bất mãn, trên môi còn dính nhiều dấu son.
Trần Mỹ Tâm: “….”
Lúc này bà mới thật sự cảm nhận được con trai mình không phải là người đồng tính như bố chồng mình nghi ngờ.
Ngay cả khi bà bị anh nhìn chằm chằm với ánh mắt khiển trách, Trần Mỹ Tâm vẫn rất vui vẻ cảm động.
Bà dùng giọng điệu của một người mẹ thấu hiểu nói: “Con trai, Vãn Vãn, ở đây không tiện lắm. Hành lang phía bên kia của nhà vệ sinh có thang máy, hay là hai con về phòng nghỉ ngơi một lúc đi?”
“….”
Dù da mặt dày đến đâu, thì khi nghe mẹ chồng nói như vậy Hướng Vãn Vãn vẫn vô cùng xấu hổ: “Dì, vẫn còn có khách, chúng con…..”
Cô còn chưa nói xong, Trần Mỹ Tâm đã sửa lại: “Sao vẫn còn gọi là dì?”
“….”
Hướng Vãn Vãn: “Mẹ.”
“Ơi ~~” Trần Mỹ Tâm hài lòng gật đầu, lấy trong túi xách ra một tấm thẻ phòng, đưa cho hai người: “Con với Tập Ngôn đi lên phòng đi, có mẹ ở đây, không cần lo lắng việc khách khứa.”
Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ mà không động đậy gì.
Trần Mỹ Tâm lại nói: “Chuyện của hai đứa quan trọng hơn, còn chuyện không quan trọng như khách khứa thì cứ để mẹ xử lý cho.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Trước ánh mắt ấm áp, nhiệt tình và cổ vũ của mẹ chồng tương lai…..
Vậy….chuyện quan trọng hơn cả đón tiếp người thân và bạn bè trong hội trường, thì “chuyện của hai đứa” rốt cuộc là chuyện gì…..?
Cận Tập Ngôn im lặng nhận thẻ phòng, không nói một lời kéo Hướng Vãn Vãn đi về phía thang máy mà Trần Mỹ Tâm vừa nói.
Nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất, Trần Mỹ Tâm nở một nụ cười hài lòng, sự mệt mỏi khi đón tiếp khách khứa trong thời gian dài đã tiêu tan, bà bước về phía sảnh tiệc một cách tràn đầy năng lượng.
Nhưng trên đường đi, bà đụng phải Trần Sâm đang cúi đầu đứng cạnh thang máy, vừa nhìn là biết bị Cận Tập Ngôn bỏ lại, giọng khiển trách: “Sao cậu không nói sớm là cả hai đứa nó đều ở trong đó.”
Trần Sâm: “….”
Ôi, làm người thật không dễ dàng mà!
*
Hướng Vãn Vãn được Cận Tập Ngôn kéo vào thang máy, người đàn ông ôm cô lúc này có chút không đúng.
Anh vùi đầu vào cổ cô, ngay cả số tầng cũng không ấn, mùi rượu trong hơi thở dường như càng nồng nặc hơn.
Lúc này cô mới ý thức được, anh uống say quá rồi, sau khi Thẩm Ngọc tức giận rời đi anh liền thả lỏng ra thật sự không còn chút ý thức nào nữa rồi.
Lấy thẻ phòng ra khỏi tay anh, Hướng Vãn Vãn nhìn số tầng và số phòng, rồi ấn số tầng trong thang máy.
“Anh ơi, rất khó chịu sao?” Hướng Vãn Vãn vỗ vỗ lưng anh.
Cận Tập Ngôn không động đậy, cứ vậy ôm lấy cô, “ừm” một tiếng.
Lúc mời rượu, tuy đã thay một ít là nước trái cây nhưng anh vẫn uống không ít, nếu không thì sau khi mời rượu xong đã không được Trần Sâm đỡ ngay vào nhà vệ sinh.
Anh không chỉ uống rượu vang, đi một số bàn còn uống thêm vài ly rượu trắng và nước hoa quả nữa, thực sự không dễ chịu đựng chút nào.
Không phải là do tâm lý quá lo lắng không, mà Hướng Vãn Vãn cảm thấy sắc mặt anh càng tái nhợt hơn: “Khó chịu sao anh không nói.”
“Thẩm Ngọc bắt nạt em.”
“….”
Cho nên sau khi Thẩm Ngọc đi, mặc dù cả người không thoải mái, nhưng vẫn còn sức lực để chiếm tiện nghi của cô????
Hướng Vãn Vãn kìm nén lại những lời châm chọc của mình, vỗ lưng anh.
Thấy cô im lặng, Cận Tập Ngôn nghiêng mặt, áp môi lên cổ cô: “Chỉ có anh mới có thể bắt nạt em.”
Sự nhột nhột trên cổ kèm theo một sự ấm nóng, cho thấy người đàn ông đang khó chịu này vẫn quyết tâm muốn chiếm tiện nghi của cô đến cùng.
Hướng Vãn Vãn không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào số tầng đang hiển thị trong thang máy, cuối cùng cũng đợi thang máy dừng lại, cô lại đỡ Cận Tập Ngôn đi vào phòng. Sau khi kéo anh lên giường, anh mới an phận lại chút, Hướng Vãn Vãn cả người mệt mỏi nằm luôn lên giường.
Cận Tập Ngôn nằm ở trên giường, không động đậy, chỉ mở to hai mắt nhìn cô chằm chằm.
Hướng Vãn Vãn: “Anh nhìn cái gì?”
Người đàn ông lẩm bẩm: “Quần áo.”
Cận Tập Ngôn bình thường sẽ không bao giờ đi ngủ nếu không thay quần áo, nhưng lúc uống nhiều rồi mà vẫn không quên chuyện này.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, Hướng Vãn Vãn không nói câu gì giúp anh cởi qu@n áo ra.
Suốt quá trình, ánh mắt anh đều chăm chú nhìn cô, không hề có vẻ lạnh lùng như thường ngày mà tràn đầy ngây ngô dễ thương.
Khi cởi đến quần dài, Hướng Vãn Vãn bị anh nhìn liền cảm thấy mình như một kẻ bi3n thái vậy, cô không nhịn được nói với anh: “Nhắm mắt lại.”
Người đàn ông ngoan ngoãn nhắm mắt, Hướng Vãn Vãn nhanh chóng cởi qu@n của anh ra, chỉ để lại một chiếc qu@n lót liền kéo chăn đắp lên người anh.
Cận Tập Ngôn một lần nữa mở mắt ra.
Hướng Vãn Vãn đắp chăn dưới cổ anh, ôm anh như một đứa trẻ: “Được rồi, mau ngủ thôi.”
Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù đầu óc không quá thanh tỉnh nhưng cũng không muốn ngủ, dường như còn việc gì đó vẫn chưa làm.
Hướng Vãn Vãn thăm dò hỏi: “Muốn uống nước?”
Cận Tập Ngôn lắc đầu.
Hướng Vãn Vãn: “Hay là muốn đi vệ sinh?”
Cận Tập Ngôn vẫn lắc đầu.
……
“Vậy anh muốn gì?”
“….Huy chương vàng.”
“…..”
Hướng Vãn Vãn cầm áo khoác lên, lấy trong túi ra chiếc huy chương vàng mà anh gọi là tín vật định tình.
Ngay khi cô vừa đưa qua, Cận Tập Ngôn đã chộp lấy chiếc huy chương vàng, sau đó cẩn thận ôm nó vào trong ngực, nhắm mắt lại một cách hài lòng.
Như thể đang ôm khó báu không bằng.
……
Hướng Vãn Vãn trợn mắt nhìn vào động tác của anh, trong lòng không nhịn được sự chua chát.
Vậy là, cô còn đang ở đây, mà anh cầm huy chương vàng rồi ôm khư khư là cái quỷ gì???
Cô trở thành tiểu tam bởi chiếc huy chương vàng cô tặng anh??
Hay là Cận Tập Ngôn chỉ tham lam huy chương vàng của cô thôi???
—————–
Tác giả có lời muốn nói:
Huy chương vàng: Tôi khổ quá mà!!!!