Những chuyện này không giống như những gì Cận Tập Ngôn sẽ làm. Hướng Vãn Vãn ngây người nhìn anh, trong lòng tràn đầy cảm động.
Cận Tập Ngôn bị cô nhìn chằm chằm không nói gì mà có chút ngại ngùng: “Em nhìn cái gì?”
“Nhìn anh đẹp trai.”
“….”
Những lời khen đơn giản này rõ ràng cô cũng thường khen, có lẽ do ánh mắt của cô quá cháy bỏng, khiến hai tai của Cận Tập Ngôn dần dần đỏ ửng lên.
Rõ ràng những chuyện không nên làm và nên làm đều đã làm hết rồi, nhưng đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của anh, Hướng Vãn Vãn không nhịn được cười: “Thật hiếm có khi thấy một mặt ngại ngùng này của anh trai nha~”
Cận Tập Ngôn mím môi.
Hướng Vãn Vãn nhéo nhéo hai tai đỏ bừng của anh:”Vậy em phải nhìn kỹ một chút.”
Vừa trêu chọc anh, cô vừa hôn lên vành tai anh, còn thổi khẽ một hơi, nhìn vành tai càng ngày càng đỏ, Hướng Vãn Vãn cười phá lên.
Giống như một tên lưu manh trêu chọc con gái nhà lành.
Chỉ là cô còn chơi chưa đủ, Cận Tập Ngôn đã nắm chặt tay cô, hai tai vẫn đỏ bừng, vẻ mặt ngại ngùng, nhưng ngữ khí lại bình tĩnh: “Vậy anh có dùng tốt không?”
Hướng Vãn Vãn không nghĩ ngợi, thuận miệng đáp: “Dùng tốt, dùng tốt.”
“Ừm.” Người đàn ông hài lòng gật đầu, kéo cô nằm xuống, đặt tay cô lên cơ bụng rắn chắc của mình: “Nếu dùng tốt thì em dùng nhiều chút, đừng lãng phí.”
Nếu dùng nhiều chút không cẩn thận dễ bị suy thận đấy.
Hướng Vãn Vãn: “….”
Hai người đùa giỡn một lúc lâu, Trần Sâm tự mình mang cơm tối vào, đem theo lời dặn dò của Trần Mỹ Tâm: “Không cần lo lắng về khách khứa, cũng không cần vội vàng về nhà. Phòng này bao một năm, hai đứa có thể trải nghiệm bao lâu cũng được.”
Nếu đọc một cách cẩn thận, nội dung hàm ý cũng khá thẳng thắn đó.
Lại nhìn lên vẻ mặt cúi đầu ngượng ngùng, hai tai đỏ bừng của Trần Sâm, Hướng Vãn Vãn cảm thấy như cả thế giới đều biết những gì họ đã làm sau khi họ rời khỏi lễ đính hôn vậy.
Sự thật là…
Đêm đó hai người ở khách sạn, vì Hướng Vãn Vãn vừa từ thành phố B về, ngủ đến trưa hôm sau liền trở về Cận gia.
Vừa vào đến cổng, cô đã được Trần Sâm đứng đợi ở đó, nói rằng cả nhà đang đợi hai người ở phòng trà tòa Đông, còn nói là ăn sáng xong liền đợi bọn họ về rồi.
Bữa sáng của Cận gia thường ăn rất sớm, bây giờ kém mười phút nữa là 12 giờ rồi….
Cô có cảm giác như mình là một nữ hoàng thời cổ đại, buổi sáng có rất nhiều người đang đợi cô đến để thỉnh an.
Nhìn Trần Sâm đang dẫn đường, Hướng Vãn Vãn thì thầm vào tai Cận Tập Ngôn: “Anh trai, anh có cảm thấy, gia đình anh đang quan trọng hóa vấn đề về lễ đính hôn của chúng ta không?”
Không phải cô chưa từng nhìn thấy lễ đính hôn của người khác, nhưng hầu như tất cả đều rất đơn giản.
Cận Tập Ngôn tâm tình vui vẻ x0a nắn ngón tay cố: “Vì mọi người đều rất thích em đấy.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Cô thật sự cảm nhận được rằng người nhà anh rất yêu quý cô, nhưng mỗi khi họ nhìn cô, ngoài ánh mắt yêu thích ra còn có rất nhiều cảm xúc khác nữa.
Như là một sản phẩm hơn hai mươi năm không bán được cuối cùng cũng có người nguyện ý muốn mua. Sợ mọi chuyện có thể thay đổi nên nhanh nhanh chóng chóng xử lý thanh toán luôn.
Phải nói rằng ở phương diện nào đó, Hướng Vãn Vãn còn thật sự tin là thật.
Trần Sâm, người đang đi phía trước, quay đầu lại và nhìn hai người bằng một ánh mắt đầy ẩn ý.
Hướng Vãn Vãn cảm thấy ánh mắt đó giống như…..sợ cô sẽ trả hàng vậy??
Hai người bước vào phòng trà, mọi người đang nói cười vui vẻ đột nhiên dừng lại, đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Ông nội Cận, người ngồi ở vị trí đầu tiên, có nước da hồng hào và khỏe mạnh hơn trước nhiều.
Trần Mỹ Tâm nhiệt tình bước đến, nắm lấy cánh tay của Hướng Vãn Vãn kéo cô ngồi xuống, so với nụ cười của Mã Dao đang ngồi bên cạnh, thì có vẻ như bà mới là mẹ ruột của cô vậy.
Sau khi ông nội Cận hòa nhã và quan tâm hỏi han vài câu, mọi người bắt đầu thay phiên nhau hỏi thăm cô.
Sau khi Hướng Vãn Vãn được mọi người quan tâm chăm sóc một lúc lâu, Trần Mỹ Tâm mới kéo cô lên tầng hai, đưa cho cô một chiếc hộp tinh xảo: “Con mở ra xem xem.”
Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn* màu ngọc bích.
*Nhẫn này là kiểu nhẫn to đeo lên ngón cái thời xưa ấy
Mặc dù cô không biết nhiều về những đồ trang sức này, nhưng xem quá nhiều những bộ phim cổ trang thì cô cũng biết rằng thứ này chắc chắn là đồ cổ lưu truyền nhiều đời.
Không những là đồ cổ, mà còn rất quý giá nữa.
Mà với Cận gia, loại quý giá này nhất định không chỉ là quý giá bình thường.
Hướng Vãn Vãn có chút lúng túng đưa lại chiếc hộp: “Mẹ, cái này quá quý giá rồi, con không thể nhận được.”
“Cái này là bà ngoại Tập Ngôn khi còn sống đưa cho mẹ.” Trần Mỹ Tâm nắm tay cô, chớp chớp mắt: “Thứ này đặc biệt truyền lại cho con dâu, con nhất định phải nhận lấy.”
Hướng Vãn Vãn cảm thấy nếu ai đó muốn vào Cận gia để lừa hôn, thì nhất định sẽ trở thành một phú bà. Cô và Cận Tập Ngôn còn chưa chính thức kết hôn, mà từ lúc về đến nhà tới bây giờ, quà và lì xì nhận không ngừng tay, giá trị còn không hề nhỏ.
Vẫn có trường hợp ly hôn ngay sau khi mới kết hôn, chứ đừng nói là mới chỉ đính hôn thôi.
Cả gia đình hoàn toàn không lo lắng về việc cô sẽ ôm tiền bỏ trốn.
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Trần Mỹ Tâm, Hướng Vãn Vãn có cảm giác nếu cô không nhận nó thì sẽ có tội, mà không nhận nó thì cô cũng không biết phải ăn nói thế nào.
Cô nghĩ sau này sẽ đưa nó lại cho Cận Tập Ngôn, liền đưa tay nhận: “Cảm ơn mẹ, con sẽ giữ gìn thật tốt ạ.”
Trần Mỹ Tâm rất vui, lấy thêm một vài món đồ trang sức trong tủ đưa cho cô: “Đây là những món đồ mẹ cảm thấy rất phù hợp với con, vẫn luôn muốn tặng con, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội được tặng rồi.”
Những đồ trang sức Trần Mỹ Tâm tặng cô đều mang phong cách hiện đại, thời thượng và trẻ trung, có vẻ như đặc biệt chuẩn bị cho cô vậy.
Hướng Vãn Vãn: “Cảm ơn mẹ ạ.”
Trần Mỹ Tâm vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Mẹ con mình thì không cần phải nói cảm ơn.”
Hai người trò chuyện một lúc, cho đến khi Cận Tập Ngôn gọi điện cho Hướng Vãn Vãn, hỏi cô làm gì mà lâu như vậy, sao còn chưa xuống dưới tầng.
Thấy cô cúp máy, Trần Mỹ Tâm chân thành thở dài: “Thằng nhóc này cuối cùng cũng có cảm xúc của con người.”
Con trai nhỏ nhà bà thường thích yên tĩnh, luôn là một bộ dạng lạnh lùng thờ ơ, chứ đừng nói đến việc quan tâm người khác.
Từ khi Hướng Vãn Vãn đến Cận gia, nó mới ngày càng trở nên giống người bình thường. Từ tận đáy lòng bà cảm thấy rất vui vẻ.
Mặc dù Hướng Vãn Vãn rất tán đồng với lời nói của bà, nhưng cũng không phàn nàn trước mặt Trần Mỹ Tâm, cô nói: “Anh ấy rất tốt, chỉ là không giỏi thể hiện cảm xúc ra ngoài thôi ạ.”
“Đức hạnh của nó thế nào mẹ biết chứ, con không cần nói giúp cho nó.” Trần Mỹ Tâm nắm tay cô: “Đi thôi, chúng ta xuống nhà ăn cơm. Nếu còn không xuống nữa, thằng nhóc kia có thể cho rằng mẹ bắt cóc vợ nó.”
“Dạ.”
Hai người vừa mới đi ra khỏi cửa phòng ngủ, Trần Mỹ Tâm đột nhiên dừng lại, như nghĩ tới cái gì, sắc mặt chợt nặng nề: “Vãn Vãn, Tập Ngôn có nói với con về việc của Hướng Đại Vĩ không?”
Việc cha cô ngồi tù, là nút thắt trong lòng Hướng Vãn Vãn, điều cô sợ chính là bị người khác nhắc tới nó.
Sợ nhất là bị người nhà anh nhắc tới.
Cô sững người một lúc, lông mi hơi cụp xuống: “Ông ta….sao vậy ạ?”
Nhìn vẻ mặt của cô, bà cũng biết cô đang nghĩ gì.
Trần Mỹ Tâm rất đau lòng, lập tức nắm tay cô, vỗ về an ủi: “Thật ra mẹ vẫn luôn biết những gì Hướng Đại Vĩ đã làm với hai mẹ con con, cũng cảm thấy ông ta xứng đáng phải bị như vậy, chỉ là….”
Trần Mỹ Tâm cảm thấy không biết tiếp theo nên nói như thế nào.
Dù Hướng Đại Vĩ đối xử tệ bạc với hai mẹ con cô nhưng dù sao ông ta vẫn là cha của Hướng Vãn Vãn.
Một ngày trước khi con trai nhỏ của bà đính hôn với Hướng Vãn Vãn, nó đã huy động mối quan hệ của gia đình để tìm ra mọi bằng chứng phạm tội của Hướng Đại Vĩ, tự tay tống ông ta vào tù.
Con rể tự tay tìm bằng chứng tống cha vợ vào tù, dù cho lý do thế nào cũng khiến người khác khó lòng chấp nhận.
Khi Trần Mỹ Tâm biết được chuyện này liền nói với Mã Dao, Mã Dao rất hận Hướng Đại Vĩ, ngoại trừ cảm ơn ra không hề có chút khó chịu nào.
Nhưng từ lời nói của Mã Dao, Trần Mỹ Tâm biết được rằng, từ nhỏ Hướng Đại Vĩ đã đối xử rất tốt với Hướng Vãn Vãn, chuyện này Cận Tập Ngôn cũng không biết.
Trần Mỹ Tâm rất lo lắng, nếu Hướng Vãn Vãn phát hiện ra điều này, giữa hai đứa nhỏ sẽ xảy ra vấn đề khó nói.
Giọng nói của bà không giấu được sự quan tâm, không phải buộc tội cũng không chấp vấn, sự bất an trong lòng Hướng Vãn Vãn cũng dần tiêu tan: “Mẹ, mẹ muốn nói gì cứ nói ra đi ạ.”
Trần Mỹ Tâm thở dài: “Chính Tập Ngôn đã nhờ người thu thập bằng chứng phạm tội của cha con để tống ông ta vào tù. Mẹ không biết con nghĩ thế vào về Hướng Đại Vĩ, mẹ chỉ muốn nói với con chuyện này, hy vọng con đừng trách thằng bé.”
“Sau khi con đạt chức vô địch, bình luận trên mạng bùng nổ. Sau khi điều tra, liền phát hiện cha con là người có liên quan, ông ta đã tiết lộ rất nhiều thông tin của con cho phóng viên. Tập Ngôn cũng là vì lo lắng cho con, nên mới nhúng tay vào chuyện này….”
Trần Mỹ Tâm vừa nói vừa nhìn cô.
Hướng Vãn Vãn cả người đang sững sờ trong câu nói “ông ta đã tiết lộ rất nhiều thông tin của con cho phóng viên”, đầu óc cô choáng váng.
Hướng Đại Vĩ đã làm rất nhiều những hành vi vi phạm pháp luật, nhưng vì có người chống lưng nên ông ta chưa bao giờ bị điều tra xử phạt.
Trước đâu, ông ta thỉnh thoảng đến quấy rầy mẹ con cô đòi tiền, nhưng từ lúc cô bị Thẩm Tùng Văn tìm ra, ông ta không bao giờ đến gần họ nữa.
Hướng Vãn Vãn luôn có chút khó hiểu, nhưng bây giờ cô đã biết lý do.
Ngoài Cận Tập Ngôn, còn ai có thể âm thầm giúp cô giải quyết những vấn đề này nữa.
Hướng Vãn Vãn biết Trần Mỹ Tâm đang lo lắng điều gì.
Thực tế, khi nghe Mã Dao nói rằng Hướng Đại Vĩ đang ngồi tù, cô thực sự rất ngạc nhiên, nhưng không thể phủ nhận rằng cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cứ như tảng đá lớn đè nặng lên trái tim hơn mười năm nay đã được gỡ bỏ vậy.
Gia đình anh đã vì mẹ con cô làm rất nhiều chuyện, nhưng vẫn còn thận trọng như vậy.
Chẳng trách gần đây Cận Tập Ngôn càng bám dính lấy cô hơn. Chắc anh lo cô biết biết chuyện này thì giữa hai người sẽ có khoảng cách.
Có chút đau lòng.
Hướng Vãn Vãn: “Mẹ, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về những gì họ đã làm. Con luôn cảm thấy Hướng Đại Vĩ xứng đáng vào tù. Đối với hai mẹ con con, ông ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng cũng như một người cha. Ông ta thậm chí còn chưa bao giờ lo lắng cho sự an toàn của hai mẹ con con. Nói trắng ra, ông ta vào tù, mẹ con con rất vui vẻ.”
Cô nói một cách rất chân thành: “Vì vậy, cuối cùng mẹ con con cũng có thể có một cuộc sống bình thường, cũng có thể danh chính ngôn thuận sống một cuộc sống chính đáng.”
“Vậy thì tốt. Mẹ lo lắng con và thằng nhóc đó sẽ vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn.” Trần Mỹ Tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên mẹ thấy nó quan tâm tới một người như vậy. Dù bình thường nó hay làm mẹ tức giận, nhưng dù sao cũng từ trong bụng mẹ chui ra, nếu hai đứa thực sự xảy ra mâu thuẫn, nó nhất định sẽ rất đau khổ, mẹ cũng sẽ đau lòng.”
Có lẽ kiếp trước cô tích được rất nhiều phước thì kiếp này mới có thể gặp được gia đình này, một gia đình toàn tâm toàn ý lo lắng, quan tâm tới cảm nhận của cô.
Hướng Vãn Vãn ôm lấy Trần Mỹ Tâm với đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ yên tâm, con và anh trai sẽ không bao giờ cách xa, anh ấy thực sự rất rốt, con sẽ trân trọng anh ấy cả đời.”
Trần Mỹ Tâm vỗ lưng an ủi cô: “Nếu thằng nhóc đó nghe được những lời này, nhất định sẽ đi thắp hương tạ ơn phần mộ tổ tiên Cận gia.”
…….
Cận Tập Ngôn phát hiện ra ánh mắt Hướng Vãn Vãn nhìn anh đã thay đổi sau khi cô cùng mẹ lên tầng.
Lúc đầu, anh cảm thấy rất tốt, chỉ là Hướng Vãn Vãn bình thường không thích ở nơi đông người show ân ái, nhưng cả bữa ăn đều dùng ánh mắt mời gọi nhìn anh, thậm chí khiến cả bàn ăn đều nhìn bọn họ với anh mắt ẩn ý.
Ánh mắt của mọi người không ảnh hưởng đến anh, nhưng anh cảm thấy đây là chuyện vui từ trên trời rơi xuống,
Hành vi trước đây của cô gái nhỏ quá mức thẹn thùng, lúc này đã là một bước đột phá lớn.
Cho dù Trần Mỹ Tâm hôm nay đã nói những gì với cô mà khiến cô đột nhiên thông não như vậy, thì lần đầu tiên Cận Tập Ngôn cảm thấy Trần Mỹ Tâm là một người mẹ tuyệt vời.
Vì Cận gia có quy định khi ăn không nói chuyện, nên Cận Tập Ngôn trong lúc ăn đã gửi cho cô hai tin nhắn hỏi cô sao vậy.
Khi Hướng Vãn Vãn nhìn thấy tin nhắn, cô mỉm cười và lắc đầu với anh, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn.
Cận Tập Ngôn bị cô nhìn như vậy liền phấn khích mở cờ trong bụng, anh ước gì có thể đưa cô về phòng và giấu đi ngay lập tức. Đồng thời cũng cực kỳ tò mò, không biết mẹ đã gì với cô, mà khiến cô trở nên dễ thương như vậy.
Sau khi mọi người ăn xong, trong lúc Hướng Vãn Vãn đang ngồi nói chuyện với Mã Dao, Cận Tập Ngôn đi theo Trần Mỹ Tâm vào bếp, chặn bà lại: “Mẹ đã nói gì với cô ấy?”
Hiếm khi được con trai nhỏ đuổi theo hỏi han, Trần Mỹ Tâm tự hào liếc nhìn anh: “Nói gì hay hay nghe xem nào, mẹ sẽ suy nghĩ tới việc có nên nói với con hay không.”
Cận Tập Ngôn không còn mang khuôn mặt lạnh lùng nữa, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”
Trần Mỹ Tâm lạnh tóc gáy.
Mặc dù hai người là mẹ con, nhưng khi còn bé, Cận Tập Ngôn sẽ nhẹ nhàng mềm mại gọi bà một tiếng “mẹ ơi”, mỗi lần nghe đều khiến trái tim Trần Mỹ Tâm rung lên, anh muốn gì bà cũng sẽ cho hết.
Chỉ là càng lớn lên, Cận Tập Ngôn càng phát triển theo chiều hướng lạnh nhạt, vô dục vô cầu, sẽ không còn gọi bà một cách nũng nịu như vậy nữa.
Trước đây gọi một tiếng “mẹ”, Trần Mỹ Tâm sẽ cảm động rất lâu.
Lúc này gọi một tiếng “mẹ”, Trần Mỹ Tâm liền không muốn nhận đây là con trai mình.
Không ngờ bộ dạng con trai nhỏ sau khi đính hôn lại khiến bà cay mắt như vậy.
Thường xuyên chịu sự tức giận của anh, lúc này Trần Mỹ Tâm “hừ” một tiếng, bắt chước vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của anh: “Mẹ vốn dĩ là mẹ con, con gọi như vậy là điều hiển nhiên, không tính, đổi cái khác.”
Cận Tập Ngôn cũng không tức giận, ngược lại nhếch môi lên: “Chị ơi.”
Hai mẹ cũng không phải là chưa từng ra ngoài chơi với nhau, Trần Mỹ Tâm là người yêu cái đẹp, thỉnh thoảng còn yêu cầu hai đứa con gọi mình là chị để trông trẻ hơn, con trai lớn thì ngoan ngoãn gọi, còn Cận Tập Ngôn thì chưa từng bao giờ gọi.
Như mong muốn nghe được con trai nhỏ gọi một tiếng “chị ơi”, tâm trạng Trần Mỹ Tâm không có tốt như tưởng tượng, ngược lại, còn nổi da gà đầy người. Bà nhìn Cận Tập Ngôn một cách phòng bị: “Con trai, con bị trúng tà à?”
Cận Tập Ngôn nhướng mày.
Trần Mỹ Tâm: “Con thực sự muốn biết?”
Cận Tập Ngôn gật đầu.
TNT: “Vậy thì ghé sát tai vào đây, mẹ sẽ nói cho con nghe, mẹ đã nói gì với vợ con.”
Cận Tập Ngôn ngoan ngoãn làm theo.
Dưới ánh mắt thúc giục của anh, Trần Mỹ Tâm im lặng một lúc lâu.
Cho đến khi sự kiên nhẫn của Cận Tập Ngôn dần cạn kiệt, bà mới hét lên một câu “Chuyện của phụ nữ, con không hiểu được đâu.” rồi rời khỏi phòng bếp, quay lại phòng ăn.
Cận Tập Ngôn: “….”
*
Sau khi ăn xong, Cận Tập Ngôn đưa Hướng Vãn Vãn về tòa phía Tây.
Hai người vừa lên tầng hai, bước vào quầy bar, anh liền ôm cô ngồi trên ghế sofa, dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Mẹ đã nói gì với em?”
Hướng Vãn Vãn buồn cười, hôn một cái lên mặt anh: “Không nói gì cả.”
Người đàn ông vẻ mặt không tin: “Thật sự không nói gì?”
“Vâng.” Hướng Vãn Vãn lấy chiếc hộp nhỏ mà Trần Mỹ Tâm đưa cho cô từ trong túi xách ra, đưa cho anh: “Chỉ đưa cho em cái này.”
Nhìn chiếc hộp quen thuộc, Cận Tập Ngôn hỏi: “Bảo vật gia truyền?”
Trần Mỹ Tâm đã khoe cái gọi là bảo vật gia truyền này trước mặt anh vô số lần, cũng nói cho anh không biết bao nhiêu lần là thứ này sẽ được truyền lại cho vợ anh.
Cận Tập Ngôn trước đây chưa từng bao giờ coi trọng nó, nhưng bây giờ nhìn vào bảo vật gia truyền truyền lại cho con dâu đang ở trong tay Hướng Vãn Vãn, trong lòng anh cảm thấy rất mãn nguyện.
“Chỉ là một chiếc nhẫn cổ mà đã vui như vậy sao?” Cận Tập Ngôn nhéo mặt cô.
“Sao lúc anh tặng em nhẫn không thấy em vui như vậy.”
“Em cũng rất vui mà!” Hướng Vãn Vãn cười, giơ ngón tay đeo nhẫn lên trước mặt anh, sau đó nắm lấy tay anh đặt chiếc hộp vào: “Bảo vật gia truyền này anh cầm đi, em sợ làm mất.”
“Mẹ đưa cho em rồi, em cứ cầm đi.”
Hướng Vãn Vãn mở hộp ra, cầm chiếc nhẫn lên đưa cho anh: “Nếu nhỡ em làm mất nó thì sao, thứ này trông rất quý giá.”
Cận Tập Ngôn cầm chiếc nhẫn lên nhìn, đeo vào ngón tay cái của Hướng Vãn Vãn, chiếc nhẫn màu xanh ngọc bích ngoan ngoãn quấn quanh ngón tay cái của cô, khiến làn da vốn đã trắng nõn của cô càng trắng hơn.
Cận Tập Ngôn hài lòng x0a nắn hai lần, thản nhiên nói: “Không sao cả, nếu em làm mất, cùng lắm là sau này con dâu chúng ta không có nữa thôi.”
Những thứ được Cận gia coi là bảo vật gia truyền căn bản không thể dùng từ quý giá để hình dung được.
Chiếc nhẫn này vốn có mục đích là cất giữ chứ không phải là đeo lên tay.
Dù sao thì giá trị và lịch sử lâu đời cũng ở đó.
Nhưng người đàn ông này đeo có lên tay cô như một thứ đồ chơi lấy ra chơi cho vui vậy.
Hướng Vãn Vãn cẩn thận tháo chiếc nhẫn ra, đặt nó vào hộp: “Đây là bảo vật gia truyền nhà anh, sao anh có thể nói nhẹ nhàng như vậy.”
“Dù sao nó cũng chỉ là vật ngoài thân.”
“Nếu ông nội nghe được những lời này của anh, nhất định sẽ rất tức giận.”
“Không đâu.” Cận Tập Ngôn nhìn chiếc nhẫn: “Vì có em thì nó mới có tác dụng làm bảo vật gia truyền. Cho dù em có làm vỡ nó trước mặt ông nội, thì ông cũng sẽ không mắng em câu nào.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Nhớ lại dáng vẻ cẩn thận và thận trọng của ông nội, sợ nói quá to sẽ dọa tới cô…..
Xem ra nếu cô thực sự vô tình đánh rơi bảo vật gia truyền của gia đình…..
Dù sao thì trước đây ông nội Cận vẫn luôn nghĩ Cận Tập Ngôn là người đồng tính.
Đứa cháu trai nhỏ không có con nối dõi và bảo vật gia truyền bị vỡ, tất nhiên cái trước nghiêm trọng hơn nhiều rồi.
Hướng Vãn Vãn không thể nhịn cười khi nghĩ đến cả nhà đều lo lắng sợ hãi Cận Tập Ngôn bị trả lại.
Cận Tập Ngôn nghi ngờ nhìn cô.
“Anh trai.” Hướng Vãn Vãn hôn lên mặt anh.
“Anh thật tốt. Cha, me, ông nội, còn có anh trai, chị dâu và Kỳ Kỳ cũng đều rất tốt. Có thể cùng anh đính hôn, em thật sự rất hạnh phúc.”
Nghe được lời bày tỏ chân tình của cô, Cận Tập Ngôn sững sờ.
Hướng Vãn Vãn lại hôn lên mặt anh một cái, trong giọng nói không giấu được ý cười: “Sao vậy?”
Cận Tập Ngôn ôm chặt cô vào lòng: “Nghe em gọi cha mẹ, ông nội và mọi người một cách tự nhiên như vậy……anh cảm cực kỳ vui vẻ.”
Ban đầu lúc đổi cách gọi Hướng Vãn Vãn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng sau khi nghe anh nói như vậy, cô không thể nhịn cười: “Em đã đính hôn với anh rồi, bọn họ tất nhiên cũng là người nhà của em, gọi tự nhiên như vậy không phải là điều hiển nhiên sao?”
Không biết mẹ đã cho cô uống loại mê dược gì, nhưng Cận Tập Ngôn chỉ biết lúc này trong lòng anh đang rất kích động, nhưng lời nói vẫn rất bình tĩnh: “Đúng là điều hiển nhiên.”
Hướng Vãn Vãn ôm mặt anh, cười lần nữa: “Anh, cảm ơn anh.”
Cận Tập Ngôn bị những sự may mắn ập đến liên tục khiến cho bộ não thường xuyên hoạt động nhanh nhạy của mình cũng bị c.h.ế.t máy.
Đối mặt với sự nghi ngờ của anh, Hướng Vãn Vãn vạch cổ áo anh ra, hôn lên hình xăm dấu răng trên xương quai xanh của anh: “Không có gì, em chỉ là cảm thấy mình rất rất rất thích anh!”
“Lời nói đầu môi không tính.”
Bị cô liên tục hôn hôn ôm ôm đến cọ ra lửa.
Cận Tập Ngôn hoàn toàn không để ý tới sự may mắn nữa, bế cô vào phòng ngủ: “Nếu thích anh, thì anh hy vọng em sẽ biểu hiện một cách thực tế hơn chút.”
Hướng Vãn Vãn cười, vỗ vào lưng anh: “Này, này, này! Anh trai! Chiều này em phải về thành phố B, anh kiềm chế chút.”
Ánh mắt người đàn ông trở nên sâu hút: “Chuyến bay lúc 3 giờ chiều, thời gian để hiểu hiện một lần chắc là đủ đấy!”
“….”
Cửa phòng ngủ bị Cận Tập Ngôn một chân đá tung ra, sau đó đóng lại, chỉ còn tiếng trêu đùa của người đàn ông và tiếng va chạm mơ hồ sau cánh cửa.