Hôn Trộm Làn Gió

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên này, ba người đang bận rộn bàn công việc part-time, căn bản không chú ý tới hành động này của Cận Tập Ngôn.

Sau khi nghe Hướng Vãn Vãn nói, người phục vụ hỏi: “Công việc gì thế?”

“10 giờ sáng mai, em có thể nhờ chị 1-2 tiếng không? Tiền công là 200 tệ.” Hướng Vãn Vãn nói, từ trong cặp sách lấy ra 100 tệ đưa cho cô ấy.

“Đây, em gửi chị trước, ngày mai xong việc em sẽ đưa nốt cho chị.”

Đột nhiên bị nhét 100 tệ vào tay, người phục vụ dở khóc dở cười: “Em gái, em nói cho chị biết chị phải làm gì đi, những việc phạm pháp chị tuyệt đối không làm.”

Hướng Vãn Vãn dừng lại nói: “Cô giáo em bảo em mời phụ huynh tới ạ.”

Ba người đồng loạt im lặng

Một lúc sau, người phục vụ nói: “Chỉ vì chuyện này, em đưa chị 200 tệ?”

“Vâng ạ.” Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Nếu như chị có thể xoa dịu cô giáo em, em có thể đưa thêm 100 tệ.”

“Oke”

Sau khi hai người đạt được thỏa thuận, Hướng Vãn Vãn cẩn thận giải thích về “công việc” ngày mai cho người phục vụ. Sau khi xong việc, cô bắt đầu ăn bánh ngọt với tâm trạng phấn khích.

Tần Thư: “Cậu giỏi thật nha Hướng Vãn Vãn, thế mà cậu cũng có thể nghĩ ra được, nhờ chị phục vụ đóng giả làm phụ huynh đến gặp cô giáo.”

“Gần đây mẹ mình rất bận, mình không muốn làm mẹ lo lắng thêm nữa.” Hướng Vãn Vãn cắn một miếng bánh ngọt.

“Hơn nữa, làm thế này so với việc mời bà nội cậu đến giúp mình, có gì khác nhau sao?”

Tần Thư: “Có lý.”

————————–

Sau tiết tự học buổi tối trở về nhà, Hướng Vãn Vãn trò chuyện với mẹ một lúc xong mới lên trở về phòng. Khi đi lên cầu thang, cô thấy cửa phòng Cận Tập Ngôn mở toang, cô tò mò nhìn vào bên trong.

Có chút muốn đui mù con mắt.

Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng đang dựa vào ghế sofa đọc sách, đai áo buộc lỏng lẻo quanh eo, xương quai xanh và vai lộ ra ở đường viền cổ áo.

Ánh mắt của Hướng Vãn Vãn rơi vào đường viền cổ áo lỏng lẻo ấy, rất lâu vẫn không rời được mắt.

Cô cảm thấy máu trong người như đang muốn phun trào, vô thức đưa tay bịt mũi. Người đàn ông như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại.

Cận Tập Ngôn: “Sao trễ thế này rồi mới về?”

Mặc dù giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng, như so với lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô nghe có chút quen tai hơn rồi. Cô còn cho rằng Cận Tập Ngôn đang quan tâm mình.

Hướng Vãn Vãn bình tĩnh đút tay áo vào túi áo đồng phục, có chút cảm động nói: “Vâng, tối nay em có tiết tự học.”

“Ồ” Cận Tập Ngôn đặt sách lên mặt bàn, rũ mắt đi ra ngoài.

Anh bước đến càng gần, tim của Hướng Vãn Vãn đập càng nhanh hơn, đôi mắt cô vẫn dán chặt vào cổ áo anh.

Bình thường Cận Tập Ngôn nhìn thấy cô, đa phần đều muốn tránh né cô. Nhưng đột nhiên đêm nay, cửa phòng ngủ mở sẵn như là đang đợi cô về, lại còn ăn mặc dụ người thế này nữa.

Thấy anh đi tới trước mặt, Hướng Vãn Vãn nuốt nước miếng, cô không biết đặt tay ở đâu, chỉ có thể túm chặt quần áo sau lưng: “Anh, anh định làm gì?”

“Làm gì cơ?” Cận Tập Ngôn nhướng mày, trong mắt có chút nghi ngờ. Anh ngước mắt nhìn cô, cô gái nhỏ hình như đang căng thẳng, nhìn chằm chằm anh.

Anh cau mày, vươn tay gõ lên trán cô: “Nghĩ cái gì thế?”

Hướng Vãn Vãn che đầu, cong môi: “Anh trai, anh đang đợi em à?”

“Ừm.” Cận Tập Ngôn thẳng thắn gật đầu nói.

Đợi cô … là đang đợi cô nha.

Hướng Vãn Vãn trợn to hai mắt, trái tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài, giọng nói có chút run rẩy: “Anh… anh ăn mặc thế này để đợi em?”

“Có vấn đề gì sao?” Cận Tập Ngôn hỏi ngược lại cô. Nhìn theo ánh mắt cô, anh cúi đầu, ánh mắt rơi vào cổ áo, dừng lại một chút, anh vươn tay che lại áo choàng của mình.

“Thu ngay cái ánh mắt của em lại.”

Đối với động tác như bị cô chiếm tiện nghi này của anh, Hướng Vãn Vãn bất mãn lẩm bẩm: “Cũng không phải là em muốn thấy, nó cứ đập vào mắt em đấy chứ.”

“Hả?” Cận Tập Ngôn đang chỉnh áo choàng cũng dừng lại một chút, ngữ khí khinh thường nói: “Thế em còn nhìn chằm chằm vào đấy?”

Giọng điệu này trực tiếp đâm vào những trái bong bóng màu hồng xung quanh cô. Cô nhướng mày, trở lại vẻ bất cần thường ngày: “Còn không phải do anh đẹp trai sao? Đẹp mà cấm cho người ta nhìn à?”

Thấy Cận Tập Ngôn không nói gì, Hướng Vãn Vãn lại nói: “Dù sao thì ai cũng có niềm yêu thích với cái đẹp. Nhưng anh à, anh phải thu liễm bớt lại, mặc dù em vẫn còn nhỏ, nhưng em không thể đảm bảo sẽ không làm gì nếu anh cứ thế này đâu.”

Cận Tập Ngôn: “…”

“Thôi được rồi, em cũng không trách anh, lần sau anh nhớ mặc quần áo tử tế nhé.”

Cận Tập Ngôn: “…”

Mặt người đàn ông tối sầm lại. Nhưng Hướng Vãn Vãn lại cảm thấy rất vui vẻ.

Không biết vì sao, mỗi lần thấy khuôn mặt vô cảm của anh vì mình mà trở nên “sinh động thú vị”, Hướng Vãn Vãn đều cảm thấy rất mãn nguyện.

Trong lòng cô có chút tự hào, cô hất tóc, xoay người bước về phòng với bóng lưng tiêu sái.

Cận Tập Ngôn nắm lấy mũ áo của cô, nói: “Em còn việc gì quên chưa làm?”

“Sao cơ?” Hướng Vãn Vãn nghi hoặc quay đầu lại.

Cận Tập Ngôn mím môi, nhìn chằm chằm cô không nói, giống như lúc nhỏ cô muốn ăn kẹo cũng như vậy.

Cảnh tượng này rất quen thuộc, bất ngờ trong đầu cô hiện lên một số hình ảnh, Hướng Vãn Vãn chợt nhận ra.

“Em hiểu rồi.” Cô thò tay vào túi nhưng không thấy có gì, cô tiếc nuối nói: “Kẹo em ăn hết rồi, nếu anh muốn ăn, lần sau em mua cho anh.”

“Cái gì? Cận Tập Ngôn vẻ mặt ngơ ngác: “Tôi muốn ăn kẹo?”

“Nếu anh không muốn ăn kẹo, anh nhìn chằm chằm em làm gì.”

“…” Người đàn ông đanh mặt lại, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Lời hứa mỗi ngày đâu?”

“Mỗi…. ngày?” Nhớ đến lời nói của mình hôm qua, Hướng Vãn Vãn có chút không vui nhíu mày: “Cho nên, anh mở cửa đợi em chính là vì muốn em đi làm soda cho anh?”

“Không thì sao? Em nghĩ tôi chờ em làm gì?” Cận Tập Ngôn cười lạnh.

“Hừ” Hướng Vãn Vãn: “ Em cái gì cũng chưa từng nói.”

Vừa dứt lời, cô đẩy Cận Tập Ngôn ra, bước nhanh chân để tránh bị anh kéo lại lần nữa.

Cận Tập Ngôn lộ vẻ mặt khó tin, không thể ngờ được lại có người không biết liêm sỉ, qua cầu rút ván như cô.

Thấy cô sắp đi xa, anh ấn vài cái trên điện thoại.

“Cô giáo em bảo em mời phụ huynh tới ạ.”

“Chỉ vì chuyện này, em đưa chị 200 tệ?”

“Nếu như chị có thể xoa dịu cô giáo em, em có thể đưa thêm 100 tệ.”

“…”

Giọng nói phía sau không thể không quen thuộc hơn, Hướng Vãn Vãn giật mình dừng bước, quay đầu lại.

Cận Tập Ngôn dựa người vào cửa, mắt nhìn điện thoại. Cuộc trò chuyện phát ra từ điện thoại của anh.

Hướng Vãn Vãn: “Anh…”

“Thật trùng hợp.” Cận Tập Ngôn hơi nhướng mày cười nói: “Tôi cũng ở đó.”

Hướng Vãn Vãn: “Anh…”

“Vô tình quay lại được.” Cận Tập Ngôn thấy cô nói không nên lời, khóe miệng anh lộ ra nét cười lạnh: “ Tôi…. làm sao?”

Trong lòng Hướng Vãn Vãn đang lôi 18 đời tổ tông của anh lên chửi, cô âm thầm nghiến răng, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười tươi tắn nói: “Anh trai…anh muốn uống soda không?”

“Uống.” Cận Tập Ngôn cất điện thoại, xoay người bước xuống quầy bar, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống.

Hướng Vãn Vãn im lặng đi theo sau, cô đặt cặp sách xuống, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của người đàn ông, âm thầm tính toán làm sao để lấy được nó.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Cận Tập Ngôn nói: “Bớt lãng phí công sức đi, tôi đã lưu một bản khác rồi.”

“…” Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn đi về phía tủ lạnh.

“Anh trai, hôm nay có đào, cam, thanh mai, dưa gang, anh muốn uống soda vị gì?”

“Đào”

“Okela, em lập tức đi làm cho anh trai.” Hướng Vãn Vãn nịnh nọt nói.

“Ừm” Cận Tập Ngôn cúi đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn không để ý thấy dáng vẻ nịnh nọt của cô.

“Rửa giúp tôi thêm một ít thanh mai nữa.”

Hướng Vãn Vãn âm thầm nghiến răng: “Anh còn muốn ăn thêm dưa gang với cam không? Em cắt cho anh.”

Nghe vậy, Cận Tập Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt mày cô gái nhỏ đang ra sức nịnh nọt, anh cười lạnh nói: “Không cần, tôi sợ em hạ độc.”

“…”

Cái lý do quần què gì vậy.

Không thèm để ý đến anh, Hướng Vãn Vãn tập trung pha chế đồ uống. Cận Tập Ngôn cả quá trình đều nhìn chằm chằm cô, thật sự sợ cô sẽ động tay động chân vào cốc nước của mình. Sau khi làm xong, Hướng Vãn Vãn mang ra bàn cho anh: “Anh trai, từ giờ trở đi, mỗi ngày tan học về em đều làm đồ tráng miệng đưa đến tận phòng cho anh, được không?”

Cận Tập Ngôn hờ hững đáp: “Được.”

Hai người yên lặng ngồi uống soda và ăn thanh mai. Một lúc sau, thấy vẻ mặt của người đàn ông giãn ra, Hướng Vãn Vãn không tự tin nói nhỏ: “Anh trai, anh có thể xóa video đó khi không?”

“Không”

“…”

Câu trả lời thật tàn nhẫn.

Hướng Vãn Vãn tức giận nhưng không thể bộc phát ra ngoài, cô phồng hai má, tức giận nhìn anh.

Có chút dễ thương.

Cận Tập Ngôn nhếch môi, một lúc sau mới nhấp một ngụm: “Ở trường phạm lỗi gì?”

“À…” Hướng Vãn Vãn im lặng một lúc lâu.

“Nói chuyện.” Cận Tập Ngôn cau mày.

Hướng Vãn Vãn không muốn kể chuyện này với anh, nhưng cô sợ làm anh tức giận, anh sẽ đem chuyện này nói với mẹ cô. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong giờ Toán, em cùng bạn nói chuyện riêng, bị cô giáo nhìn thấy, bảo em mời phụ huynh.”

“Tại sao nói chuyện riêng với bạn lại bị mời phụ huynh?”

Hướng Vãn Vãn bất lực nói: “Cậu ấy học giỏi, trả lời được bài. Nhưng em không quá giỏi, không trả lời được.”

“Không quá giỏi?” Nghĩ đến 5 đề toán trắng tinh tối qua, Cận Tập Ngôn nói: “Bài kiểm tra cuối kỳ, em thi được bao nhiêu điểm?”

Hướng Vãn Vãn nhìn anh, im lặng.

“Hả” Ngón tay thon dài của người đàn ông gõ gõ lên điện thoại, giống như ám chỉ điều gì.

Hướng Vãn Vãn lẩm bẩm: “Chỉ là không cao điểm lắm.”

Cận Tập Ngôn: “Không cao lắm là bao nhiêu?”

Mặc dù điểm Toán của cô công nhận là kém thật, nhưng Hướng Vãn Vãn chưa bao giờ cảm thấy đó là một vấn đề lớn. Khi Cận Tập Ngôn ép cô nói, cô cảm thấy hơi xấu hổ, do dự mãi cho đến khi thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của người đàn ông, cô mới lí nhí nói: “30 điểm.”

Cận Tập Ngôn nhướng mày, có chút kinh ngạc: “30 điểm?”

Hướng Vãn Vãn cúi đầu, khẽ “Vâng” một tiếng.

“Chả trách lại bị gọi phụ huynh.”

Hướng Vãn Vãn không phục nói: “Nhưng không phải em làm mất trật tự mà.”

“Học trường tốt nhất thành phố mà môn Toán chỉ thi được có 30 điểm, cho dù em không mất trật tự. Thì nhất định là em đang nghĩ cái khác, không tập trung nghe giảng.”

“…”

Không nói thì thôi, nói cái trúng phóc.

Nghĩ đến sáng hôm nay, bởi vì cô đang bận nhớ tới người nào đó nên mới mất tập trung, Hướng Vãn Vãn vẫn cãi cùn: “Em đâu có.”

“Ồ” Cận Tập Ngôn có lệ đáp.

Anh cầm một quả thanh mai đưa vào miệng, cụp mắt xuống chậm rãi nhai. Hai má vốn đang bình thường vì quả thanh mai mà phồng lên. Như đứa trẻ đang trộm ăn kẹo, khác hẳn với vẻ ngoài lãnh đạm, lạnh lùng thường ngày của anh. Thậm chí có chút đáng yêu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio