Nhiệt độ trong căn phòng tăng trở lại.
Cơ thể Nguyễn Huỳnh vừa nóng vừa bỏng, môi của cô bị Lục Ngộ An hôn đến mức tê dại. Khi cánh môi hai người dán vào nhau, anh rõ ràng đã dịu dàng hơn vừa rồi rất nhiều.
Thế nhưng, tiếng chuông cửa lại vang lên không đúng lúc.
Hai người trên giường đều dừng hành động lại, Nguyễn Huỳnh ngượng ngùng, đưa tay đẩy người trước mặt, giọng nói khàn khàn: “Đi… đi mở cửa.”
Nghe tiếng lẩm bẩm của cô, Lục Ngộ An rũ mắt xuống, bình tĩnh nhìn cô một lúc rồi mới nhét cô vào chăn mền, cầm lấy chiếc áo khoác cởi ra khi vừa vào nhà rồi mặc lên, sau đó đến cửa.
Là nhân viên đưa nhiệt kế tới.
Lục Ngộ An nhận lấy, sau khi cảm ơn một tiếng thì đóng cửa lại.
Nửa đường bị cắt ngang, hai người cũng mất đi tâm tư tiếp tục.
Huống chi Nguyễn Huỳnh còn đang sốt, cho dù Lục Ngộ An có dục vọng thì cũng sẽ kiềm chế.
Đo nhiệt độ cơ thể xong, Nguyễn Huỳnh đưa nhiệt kế cho Lục Ngộ An.
Tình hình lần này không khác lần trước quá nhiều, sốt tới hơn ba mươi tám độ.
Lục Ngộ An cau mày, nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Muốn đi bệnh viện không?”
“...” Nguyễn Huỳnh mím môi, lắc đầu: “Không muốn.”
Ở Bắc Thành còn đỡ, có Lục Ngộ An, cũng có bạn bè, lại là nơi quen thuộc. Nhưng ở nơi này, Nguyễn Huỳnh tuyệt đối không muốn đi bệnh viện.
Lục Ngộ An đưa tay sờ lên trán cô: “Uống thuốc hạ sốt trước, ngày mai vẫn chưa hạ sốt thì chúng ta đi bệnh viện nhé?”
Anh hỏi ý kiến của Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Ngày mai vẫn chưa hạ sốt thì chúng ta đi về.”
Hai người vừa nói xong, Lục Ngộ An chuẩn bị ra ngoài đến tiệm thuốc mua thuốc cho cô.
Còn chưa kịp đi thì tiếng chuông cửa vang lên lần nữa.
Hai người nhìn nhau, Lục Ngộ An một lần nữa đi tới cửa.
Bỗng dưng, cô nghe thấy giọng nói của Thôi Đồng.
“Anh là ai?” Thôi Đồng giấu đồ ra sau lưng, vẻ mặt cảnh giác: “Vì sao anh lại ở trong phòng tôi?”
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô ấy, khuôn mặt lạnh lùng: “Thôi Đồng?”
Thôi Đồng không hiểu, ngước mắt nhìn Nguyễn Huỳnh đã đứng lên ở cách đó không xa: “Anh ta là ai? Vì sao anh ta lại ở đây? Bạn trai chị à? Cho nên chị cùng tôi đến Cáp Nhĩ Tân không phải vì sợ tôi bị lừa, mà là gặp mặt bạn trai à?”
Nguyễn Huỳnh đợi cô ấy nói xong thì mới không nhanh không chậm đến gần, nhạt giọng hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Nghe thấy lời chất vấn, Thôi Đồng cắn răng, mạnh miệng nói: “Liên quan gì đến —”
Cô ấy còn chưa nói hết lời thì một tiếng “Chát” vang lên bên tai ba người.
Lục Ngộ An có chút bất ngờ.
Người kinh ngạc nhất là Thôi Đồng bị đánh, cô ấy không thể tin được, trừng lớn mắt nhìn Nguyễn Huỳnh: “Chị…” Cô ấy che nửa bên mặt bị đánh: “Chị vậy mà lại đánh tôi?”
“Vì sao chị lại không đánh chứ?” Nguyễn Huỳnh hỏi lại: “Có phải chị đã nói với em là đừng chạy lung tung không? Ra ngoài thì phải để lại tin nhắn, lúc em chạy đi có nghĩ tới chị không, có nghĩ tới bố em không, có nghĩ tới nếu như em thật sự xảy ra chuyện gì, chị phải ăn nói thế nào với bố em không?”
Cô vịn vào tường, ráng chống đỡ nói: “Phải, là chị nợ em rất nhiều, khi còn bé chị đưa em đi ra ngoài chơi, làm em bị lạc mất, chuyện này là lỗi của chị. Bởi vì việc này, bố mẹ chị và chị cùng nhau trả nợ, đến khi bố chị mất thì món nợ này xóa bỏ. Sau đó, em lại bởi vì sự áy náy của chú Thôi đối với chị, chia một nửa tình thương của người bố cho chị mà bắt đầu nổi lên cái tính khí đại tiểu thư của em! Nhiều năm như vậy, chị chỉ muốn hỏi em một cậu, rốt cuộc em làm ầm ĩ đủ chưa?”
Nguyễn Huỳnh rất ít khi tức giận, một mặt là vì cảm thấy rất nhiều chuyện không cần thiết.
Mặt khác là cũng rất khó có chuyện gì chân chính khiến cô phát cáu.
Trong rất nhiều chuyện của Thôi Đồng, cô càng dễ dàng tha thứ ở mức độ lớn nhất.
Con bé nhỏ hơn mình quá nhiều, tư tưởng vẫn chưa trưởng thành, cộng thêm nhân tố về gia đình, từ nhỏ cũng không lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh có bố có mẹ, cho nên cô vẫn luôn thiên vị, dung túng cô ấy.
Nhưng việc này không hề đại biểu, cô sẽ luôn chấp nhận Thôi Đồng càng ngày càng làm càn quá đáng.
Lần này sở dĩ Nguyễn Huỳnh sẵn lòng theo cô ấy tới đây, một phần nguyên nhân lớn hơn là vì sợ Thôi Trị lo lắng.
Đối với chuyện bố cô qua đời, Thôi Trị luôn cảm thấy đã mắc nợ cô, cho nên khi Thôi Đồng tám chín tuổi cần có tình thương của bố nhất, ông đã đặt một phần tình thương vào cô. Ông thậm chí còn quan tâm Nguyễn Huỳnh quá độ mà bỏ qua Thôi Đồng.
Tất cả mọi chuyện đều có nhân quả tuần hoàn.
Nguyễn Huỳnh hiểu rõ đạo lý này. Chính vì hiểu rõ nên cô mới có thể thản nhiên tiếp nhận, xử lý rất nhiều chuyện không hề liên quan quá nhiều đến mình, đó có lẽ chính là nguyên nhân con người ta tiếp tục tồn tại.
Trong căn phòng rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ.
Đầu Nguyễn Huỳnh càng choáng hơn, cô nhắm mắt lại, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thôi Đồng: “Nói chuyện!”
Thôi Đồng còn đang che mặt, cô ấy dường như đang lấy lại tinh thần từ cái bạt tai của Nguyễn Huỳnh, lại giống như không có.
Bờ môi cô ấy hơi động đậy, nhưng lại không nói ra được một chữ nào. Cô ấy hoàn toàn bị Nguyễn Huỳnh dọa sợ.
Cuối cùng, vẫn là Nguyễn Huỳnh mệt mỏi.
Cô vịn vào bàn tay của Lục Ngộ An đưa ra về phía mình, thở phào nói: “Em vẫn luôn vì việc chú Thôi chia tình thương cho chị mà đố kị, ghen ghét, cố ý làm ra mấy chuyện nổi loạn để hấp dẫn sự chú ý của tụi chị. Vậy em có từng nghĩ tới là ít nhất em còn một nửa tình thương của bố không, chị thì sao?”
Ngay cả bố cô cũng không còn nữa.
Nói xong câu đó, Nguyễn Huỳnh không nhìn cô ấy nữa.
Cô quay đầu nhìn về phía Lục Ngộ An, sắc mặt hơi tái đi: “Anh đặt phòng chưa? Em muốn đến chỗ anh nghỉ ngơi.”
Lục Ngộ An cầm tay cô, kéo cô vào lòng mình, dịu dàng nói: “Đặt rồi.”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh cười yếu ớt một tiếng, còn chưa kịp mở miệng lần nữa thì đã mất đi ý thức.
-
Khi Nguyễn Huỳnh có lại ý thức, bên tai truyền đến tiếng sột soạt nhỏ nhíu.
Mi mắt cô khẽ động đậy, lúc mở mắt ra thì trước tiên đã nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha ở không xa nghe điện thoại. Ánh sáng trong căn phòng lờ mờ, ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ mờ nhạt chiếu sáng.
Nhận ra được động tĩnh của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An ngước mắt nhìn qua: “Tỉnh rồi à.”
Giọng nói Nguyễn Huỳnh khàn khàn, cô khẽ gật đầu.
Lục Ngộ An nói hai câu với người bên kia điện thoại rồi sải bước đến gần cô, đỡ cô dậy.
Nguyễn Huỳnh nhận lấy nước nóng anh đưa tới, cúi đầu uống mấy ngụm làm thấm giọng rồi mới mở miệng hỏi: “Em bị sao vậy?”
“Ngất xỉu.” Lục Ngộ An cụp mắt nhìn cô: “Vừa rồi bác sĩ đã đến truyền nước cho em. Cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Nguyễn Huỳnh ngẩn người: “Khá hơn chút rồi.”
Cô nghi ngờ nhìn Lục Ngộ An, hoang mang: “Bác sĩ đã tới à?”
Không phải bọn họ còn ở trong khách sạn sao?
Lục Ngộ An ừm một tiếng, vén mái tóc vì ngủ mà bị rối của cô lên: “Ở đây anh có người cùng ngành quen biết.”
Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt, không có sức lực mà cười cười: “Bác sĩ Lục, anh thật sự là ông già Noel sao?”
Ngay cả ở đây cũng có thể biến ra bác sĩ cho cô.
Lục Ngộ An mở đèn trong phòng lên, thấp giọng nói: “Em hy vọng anh là ông già Noel thì anh chính là ông già Noel.”
Chỉ cần cô yêu cầu, anh có thể tùy ý thay đổi thân phận.
Nguyễn Huỳnh cong môi, nhìn hoàn cảnh căn phòng một vòng.
Biết cô muốn hỏi cái gì, Lục Ngộ An nói thẳng: “Thôi Đồng ngủ ở trong phòng, anh đã sắp xếp người trông coi ở cửa ra vào, con bé rất an toàn.”
Nguyễn Huỳnh buồn buồn ừm một tiếng: “Tùy nó đi.”
“Thật sự để tùy nó à?” Lục Ngộ An nhéo mặt cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
Hai người im ắng nhìn nhau.
Chốc lát, Nguyễn Huỳnh nhớ tới chuyện mình làm trước khi ngất xỉu, yên lặng tránh vào trong chăn.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, Lục Ngộ An cong môi: “Tránh cái gì?”
Nguyễn Huỳnh giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn, mơ hồ hỏi: “Có phải vừa rồi em hung dữ lắm không?”
Lục Ngộ An nhìn đôi mắt to chớp chớp của cô, cảm thấy đáng yêu: “Có một chút.”
Anh nói với cô lời trái lương tâm.
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô thở dài, kiểm điểm lại: “Em nên bình tĩnh một chút.”
Lục Ngộ An đưa tay vuốt tóc cô: “Không cần bình tĩnh, em làm rất tốt.”
“?”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày, khôi phục chút sức lực: “Vừa rồi anh còn nói em hung dữ.”
“Sao có thể chứ.” Nguyễn Huỳnh nhìn qua anh: “Lần đầu tiên em đánh người đó.”
Cô chưa từng nghĩ tới, người đầu tiên mình đánh sẽ là Thôi Đồng. Cô đoán, Thôi Đồng không nghĩ tới cô sẽ đánh cô ấy.
Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh hỏi: “Có dọa đến anh không?”
Lục Ngộ An cụp mắt, nhìn Nguyễn Huỳnh chăm chú: “Nếu như anh nói có thì sao?”
“Ừm —” Nguyễn Huỳnh nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Vậy thì cũng không có cách nào.”
Cô nói hùng hồn: “Anh đã đồng ý làm bạn trai của em rồi, trên thế giới này không có thuốc hối hận đâu. Bây giờ anh đã có một người bạn gái rất hung dữ rồi.”
Nghe vậy, Lục Ngộ An bật cười: “Được, anh chấp nhận.”
Nguyễn Huỳnh giận dỗi liếc anh.
Lục Ngộ An cong môi, thân mật cọ vào gương mặt Nguyễn Huỳnh, cùng cô kề sát vào nhau: “Sao bạn gái của anh lại đáng yêu như vậy chứ.”
Nguyễn Huỳnh suýt nữa bị lời nói của anh làm cho buồn nôn.
Cô xì một tiếng cong môi: “Bác sĩ Lục, anh hơi quá rồi đó.”
Lục Ngộ An tựa như thấy hoang mang: “Có hả?”
“Có một chút.” Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật.
Lục Ngộ An mỉm cười.
Hơi thở ấm áp lướt qua khuôn mặt, Nguyễn Huỳnh cảm nhận được sự ấm áp mà Lục Ngộ An mang tới liên tục không ngừng.
Cô không nhịn được, chủ động đưa tay ôm anh: “Em muốn ôm anh.”
Yêu cầu như thế này, Lục Ngộ An không có lý do từ chối.
Hai người ôm nhau qua lớp chăn mền.
Lục Ngộ An nhìn bên mặt trầm tĩnh của Nguyễn Huỳnh, chậm rãi hỏi: “Có lời gì muốn nói à?”
Nguyễn Huỳnh liếc mắt: “Sao anh không hỏi về mâu thuẫn của em và Thôi Đồng?”
Lục Ngộ An nhéo ngón tay của cô, biết cô đã chuẩn bị tâm lý nói với mình: “Con bé chính là con gái của vị trưởng bối mà lần trước em đến cục cảnh sát gặp à?”
Lúc này Nguyễn Huỳnh mới nhớ tới Lục Ngộ An từng gặp mình ở cục cảnh sát.
Cô gật đầu, nhớ lại nói: “Thật ra khi còn bé em lớn lên ở Bắc Thành. Lớp bố em qua đời thì mới về Giang Thành học.”
“...”
Khi còn nhỏ Nguyễn Huỳnh đã biết, bố của mình là một cảnh sát nhân dân ưu tú. Cô rất thích bố của cô, lấy ông ấy làm sự vinh quang, bố của cô cũng rất yêu cô.
Nguyễn Huỳnh và Thôi Đồng chênh lệch tuổi nhau giống như Lục Ngộ An và Trần Tịnh Dương.
Thôi Đồng nhỏ hơn cô chín tuổi.
Khi còn nhỏ Nguyễn Huỳnh rất thích Thôi Đồng, sau khi bố mẹ của Thôi Đồng ly hôn, ông bà nội của cô ấy bởi vì thích con nhà chú của cô ấy hơn cho nên cũng không giúp đỡ chăm sóc cô ấy nhiều lắm.
Bởi vậy, phần lớn thời gian cô ấy đều ở nhà Nguyễn Huỳnh, cùng Nguyễn Huỳnh chơi đùa, học tập.
Lúc Thôi Đồng ba tuổi, Nguyễn Huỳnh đưa cô ấy ra ngoài chơi.
Không cẩn thận lạc mất cô ấy ở công viên, lần đó cô ấy bị người xấu bắt cóc. Điều may mắn chính là, người xấu còn chưa ra khỏi thành phố thì đã bị bố của Nguyễn Huỳnh và Thôi Trị bắt lấy.
Việc này đã để lại bóng ma trong thời kỳ tuổi thơ của Nguyễn Huỳnh, cũng làm cho bố mẹ của cô có cảm giác áy náy sâu sắc với Thôi Đồng và Thôi Trị, bọn họ nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Lỡ như Thôi Đồng thật sự bị bắt cóc, tương lai cô ấy sẽ như thế nào thì có thể nghĩ được.
Quan hệ của Thôi Đồng và bọn họ cũng càng ngày càng tốt, cô ấy không nhớ được gì, cũng không nhớ sâu sắc chuyện đã trải qua lúc ba tuổi.
Cô ấy vẫn ỷ lại vào Nguyễn Huỳnh, thích Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh cũng đối xử với cô hoàn toàn như trước đây.
Mãi đến khi Nguyễn Huỳnh học lớp , trong cục cảnh sát phát nhiệm vụ mới, phải bắt một tên tội phạm giết người.
Lúc ra nước ngoài, bố của Nguyễn Huỳnh đã chặn cho Thôi Trị một dao đâm vào chỗ trí mạng dưới tình huống khẩn cấp. Sau đó ông được đưa đến bệnh viện, cấp cứu nhưng không có hiệu quả.
Nguyễn Huỳnh và bà Lý đều biết vì sao ông lại làm như vậy.
Đó là chiến hữu của ông, ông có phản ứng bản năng bảo vệ chiến hữu. Đương nhiên, cũng có thể vẫn còn nguyên nhân khác tồn tại, điểm này thì mấy người Nguyễn Huỳnh không biết.
Chính vì như vậy, Thôi Trị cảm thấy có lỗi với Nguyễn Huỳnh, bắt đầu chia tình thương của bố vốn không nhiều trên người Thôi Đồng cho cô.
Nguyễn Huỳnh có chuyện gì, ông nhất định sẽ hỗ trợ.
Sinh nhật của Nguyễn Huỳnh, ông sẽ mua bánh kem, mua quà cho cô, cùng cô đón sinh nhật. Cho dù cô về Giang Thành học, Thôi Trị cũng sẽ thỉnh thoảng đến Giang Thành thăm cô.
Ngược lại là Thôi Đồng, ông lần lượt coi nhẹ.
Ông luôn cảm thấy con cái ruột thịt của mình sẽ không so đo với mình. Ông hoàn toàn quên mất, Thôi Đồng là một đứa trẻ không có tình thương của mẹ, chỉ có tình thương của bố. Cô ấy càng khát vọng sự chú ý, càng khát vọng tình yêu thương.
Thời gian dần trôi qua, Thôi Đồng bắt đầu làm ầm ĩ. Có một lần, cô ấy thậm chí còn uống không ít thuốc ngủ cố gắng tự sát. Cuối cùng được đưa đến bệnh viện cứu về.
Sau đó, Thôi Trị đưa Thôi Đồng đi khám bác sĩ tâm lý, sau khi cô ấy đi hai lần thì không đi nữa. Thôi Trị không có cách nào với cô ấy, chỉ có thể tùy theo ý cô.
Nói đến đây, Nguyễn Huỳnh nhìn qua Lục Ngộ An: “Thật ra em chưa từng nghĩ tới việc muốn phân chia tình thương người bố của em ấy, muốn chiếm lấy chú Thôi.”
Từ đầu đến cuối, Nguyễn Huỳnh đều chưa từng có suy nghĩ như vậy.
Nhưng Thôi Đồng hoàn toàn không nghe bọn họ nói, Thôi Trị cũng sẽ không nghe cô ấy nói, không quan tâm cô ấy, không chăm sóc cô ấy.
Có rất nhiều chuyện không khỏi khiến cho người ta bất lực.
Lục Ngộ An hiểu rõ sự khó xử của Nguyễn Huỳnh.
Cô không như miếng bánh bích quy có nhân, Thôi Trị là trưởng bối, trưởng bối luôn có sự kiên trì của riêng mình, ông ấy cho rằng bố của Nguyễn Huỳnh vì đổi vị trí với ông ấy nên mới bị đâm qua đời, cho nên muốn làm hết sức đối tốt với cô, để cô cảm nhận được vẫn còn sự tồn tại của bố.
Mà Thôi Đồng, vốn chỉ có tình thương của bố, không có mẹ làm bạn lớn lên.
Cô ấy rất xem trọng tình thương của bố, cô ấy có lòng ham chiếm hữu, cô ấy không muốn chia sẻ bố với bất cứ ai.
Bởi vậy, người khó xử nhất biến thành Nguyễn Huỳnh.
Cô không có cách nào tàn nhẫn với hai người này được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, cũng làm cho mâu thuẫn tích lũy càng ngày càng sâu sắc.
“Anh biết.” Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ khó chịu của cô, nhẹ nhàng ôm cô, sợ làm cô đau: “Thôi Đồng cũng sẽ biết.”
Nguyễn Huỳnh im lặng hồi lâu, vùi trong lòng anh lắc đầu: “Mặc kệ nó có biết hay không.” Cô thì thào: “Dù sao thì sau này đều không muốn quan tâm nó nữa.”
Lục Ngộ An biết cô đang nói nhảm, anh ấm giọng: “Được, vậy thì chúng ta mặc kệ nó.”
“... Ừm.”
Yên tĩnh thêm một lúc, Nguyễn Huỳnh mở mắt ra hỏi: “Nó ăn cơm tối chưa?”
“Chắc là ăn rồi.” Lục Ngộ An hoàn toàn không quan tâm Thôi Đồng, anh chỉ bảo người ta theo dõi cô ấy, đừng để lạc mất là được, về phần cô ấy có ăn cơm hay không, anh thật sự không để ý.
Anh nhìn dáng vẻ lo lắng của Nguyễn Huỳnh, đề nghị: “Anh đi hỏi xem sao nhé?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Em cũng hơi đói rồi.”
Lục Ngộ An hiểu rõ trong lòng, kéo cô dậy từ trên giường: “Anh bảo nhà hàng của khách sạn đưa chút đồ ăn tới.”
-
Sau khi ăn chút cháo lót dạ, tinh thần của Nguyễn Huỳnh đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc gần tối cô đã truyền dịch ngủ một giấc rất sâu, lúc này không hề thấy buồn ngủ gì cả.
Nghĩ đến Thôi Trị ở Bắc Thành xa xôi, Nguyễn Huỳnh gọi điện thoại báo bình an cho ông ấy, không nói thêm về chuyện khác.
Cúp điện thoại, Nguyễn Huỳnh lại gửi hai tin nhắn cho bà Lý.
Hôm nay cô vẫn chưa chúc bà Lý Tết Dương lịch vui vẻ.
Tin nhắn vừa được gửi đi không lâu, bà Lý đã trả lời cô: “Ở đó lạnh không?”
Trước khi cô đến Cáp Nhĩ Tân thì đã nói với bà Lý.
Nhìn thấy tin nhắn của bà lý, Nguyễn Huỳnh bị bệnh luôn có chút cảm xúc nhạy cảm. Cô mím môi, có chút tủi thân cáo trạng với bà: “Lạnh, ở đây cực kỳ lạnh luôn.”
Bà Lý: “Có mang đủ quần áo không? Lạnh thì phải mặc nhiều một chút, Thôi Đồng vẫn ổn chứ?”
Nguyễn Huỳnh rũ mắt: “Không ổn lắm.”
Cô suy nghĩ một chút, nói cho bà Lý biết chi tiết: “Con đã tát nó một cái.”
Tin nhắn này được gửi đi, Nguyễn Huỳnh không bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của bà Lý.
Cô nói với Lục Ngộ An một tiếng rồi vào phòng nghe máy.
Căn phòng Lục Ngộ An đặt là một căn phòng tổng thống tương đối lớn.
“Mẹ.” Trốn vào phòng, Nguyễn Huỳnh bắt máy mở miệng: “Con xin lỗi, là con quá xúc —”
“Tay đau không?” Nguyễn Huỳnh còn chưa nói hết lời thì bà Lý đã nói một câu như vậy.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, đột nhiên nở nụ cười, làm nũng với bà nói: “Hơi đau.”
Bà Lý ừm một tiếng: “Nó đã làm gì?”
Nguyễn Huỳnh nói một cách đơn giản, dứt lời, cô mím môi: “Có phải con không nên đánh nó không?”
Bà Lý suy tính một lúc rồi nói: “Đúng là có hơi xúc động.”
Nguyễn Huỳnh trầm giọng đáp lại: “Con biết.”
Bây giờ cô nghĩ lại cũng cảm thấy mình quá xúc động.
“Tâm tình căng thẳng, ai cũng có khả năng xúc động làm sai.” Bà Lý dừng lại một chút, dịu dàng nói: “Đợi lát nữa nói xin lỗi nó.”
Nguyễn Huỳnh: “Con hiểu rồi.”
Bà Lý không nhiều lời về việc cô đánh Thôi Đồng: “Con thì sao, vẫn khỏe chứ?”
Nghe được giọng nói của bà Lý, Nguyễn Huỳnh thật sự rất muốn khóc. Cô nhận ra mình bây giờ càng ngày càng yếu ớt, càng ngày càng già mồm: “Con vẫn khỏe.”
Nguyễn Huỳnh đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố Cáp Nhĩ Tân này qua lớp thủy tinh, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con khỏe lắm, chỉ là hơi cảm thôi.”
“Nghe ra rồi.” Bà Lý khá là tỉnh táo mà nói: “Khám bác sĩ chưa?”
“Khám rồi, uống thuốc rồi.” Nguyễn Huỳnh trả lời.
Bà Lý đáp một tiếng, khá là dài dòng mà dặn dò cô.
Nguyễn Huỳnh đáp từng lời một.
Cúp điện thoại, cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Nguyễn Huỳnh quay đầu, đối diện với người thân hình cao lớn ở cửa: “Gọi xong rồi à?”
Nguyễn Huỳnh đứng tại chỗ gật đầu.
Ánh sáng trong căn phòng chiếu lên khuôn mặt cô, Lục Ngộ An thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt cô. Anh nhấc chân đến gần cô, ngón tay khẽ lướt qua khóe mắt cô, giọng nói chứa ý cười: “Sao anh không biết bạn gái của anh lại là mít ướt chứ.”
“...”
Nguyễn Huỳnh đỏ vành mắt trừng anh, không có bất kỳ lực uy hiếp nào.
Lục Ngộ An thấy cô như vậy thì lặng lẽ cong môi: “Lần này có muốn ôm không?”
Nguyễn Huỳnh và anh nhìn nhau chốc lát, cô chủ động nhào vào lòng anh.
Mùi hương trên người Lục Ngộ An rất dễ chịu, rõ ràng anh không xịt nước hoa nhưng trên người luôn có hương gỗ mà Nguyễn Huỳnh thích. Cô đoán có thể là liên quan đến việc anh dùng hương xông. Trong lòng anh cũng thật ấm áp, có cảm giác rất an toàn, anh luôn có thể đặt cô trong lòng ôm cô chặt chẽ.
Anh giống như một cái cây lớn, có thể dung nạp cô vô hạn.
Giờ phút này, Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên hiểu ý nghĩa của ôm.
Hai người ở bên cửa sổ ôm nhau hồi lâu, đến khi Lục Ngộ An có cuộc gọi, Nguyễn Huỳnh mới chủ động lùi lại, ra hiệu nói: “Anh nghe đi, em xuống lầu xem Thôi Đồng.”
Lục Ngộ An nắm chặt tay cô, hỏi ý kiến: “Chờ anh nhé? Anh cùng em đi xuống dưới?”
Nguyễn Huỳnh ngửa mặt nhìn anh chằm chằm mấy giây rồi gật đầu: “Vậy em đến phòng khách ngồi một lúc.”
Lục Ngộ An nhéo bàn tay cô không nhẹ không nặng rồi mới thả cho cô rời đi.
Tất Khải Hoàn gọi điện thoại tới, hỏi một số việc của một bệnh nhân.
Nguyễn Huỳnh nghe thấy, đến sô pha phòng khách ngồi chờ một lúc.
Đột nhiên điện thoại rung lên, là Tư Niệm và Khương Thanh Thời tag cô ở trong nhóm, hỏi tình hình của cô bên này.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong nhóm chốc lát, cầm điện thoại tuyên bố trong nhóm.
Nguyễn Huỳnh: “Tớ có bạn trai rồi.”
Tư Niệm: “?”
Khương Thanh Thời: “?”
Nguyễn Huỳnh: “Dấu chấm hỏi là có ý gì?”
Khương Thanh Thời: “Bác sĩ Lục kia à?”
Tư Niệm: “Bác sĩ Lục đến Cáp Nhĩ Tân với cậu à?”
Nguyễn Huỳnh: “Anh ấy tới vào hôm nay.”
Tư Niệm: “Chậc, trong nhóm này chỉ còn lại một mình tớ độc thân thôi à?”
Khương Thanh Thời: “Cậu thật là thê thảm.”
Nguyễn huỳnh: “Tớ cũng thấy vậy.”
Tư Niệm: “... Bây giờ tớ ra ngoài đường tìm đối tượng đây.”
Ba người nhạo báng lẫn nhau trong nhóm, rất náo nhiệt.
Lục Ngộ An đi ra khỏi phòng, đúng lúc bắt được ý cười trên mặt Nguyễn Huỳnh. Anh ngước mắt lên, trầm giọng hỏi: “Đang xem gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh: “Nói chuyện với mấy người Tư Niệm.”
Cô cất điện thoại: “Gọi điện thoại xong rồi hả?”
Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Bây giờ đi xuống chứ?”
Phòng của Nguyễn Huỳnh và Thôi Đồng ở tầng mười hai, phòng của Lục Ngộ An đặt ở tầng hai mươi mấy, cách nhau rất xa.
Hai người đợi thang máy đi xuống một lúc, khi đến cửa phòng, Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn người bên cạnh: “Em đi vào trước, anh chờ em ở cửa một lúc nhé?”
Lục Ngộ An dặn dò: “Đừng để mình bị thương.”
“Không đâu.” Nguyễn Huỳnh dở khóc dở cười: “Con bé sẽ không đánh em đâu.”
Mặc dù mấy năm gần đây Thôi Đồng quá ngang bướng nổi loạn, nhưng cô ấy vẫn chưa tới mức đánh người.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh lại cảm thấy sau khi trở về mình cần kiểm điểm lại.
-
Lúc Nguyễn Huỳnh đi vào phòng, Thôi Đồng đang nằm trên giường chơi game.
Nhìn thấy cô mang theo cái túi đi vào, cô ấy hừ lạnh một tiếng, đổi tư thế quay lưng về phía cô.
Bước chân Nguyễn Huỳnh hơi dừng lại nhưng vẫn đi tới.
Trong tay cô cầm túi chườm nước đá mà vừa rồi cô bảo Lục Ngộ An tìm nhân viên khách sạn lấy, đặt túi chườm đá lên tủ đầu giường của cô ấy. Nguyễn Huỳnh khẽ mím môi, thấy Thôi Đồng đặt điện thoại xuống thì mới động đậy môi: “Xin lỗi.”
Thôi Đồng: “Xin lỗi.”
Hai người đồng thanh.
Nói xong, hai người đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
Trong căn phòng tựa như yên lặng chốc lát.
Không đợi Thôi Đồng lạnh mặt, Nguyễn Huỳnh đã mở miệng lần nữa: “Xin lỗi, chị không nên đánh em.”
Thôi Đồng mím chặt môi, vẻ mặt cương cứng không lên tiếng.
Nguyễn Huỳnh ngồi trên một cái giường khác, rũ mắt xuống không nói gì thêm nữa.
Qua một hồi lâu, cô nghe thấy Thôi Đồng hừ lạnh: “Bố tôi chưa từng đánh tôi.”
Nguyễn Huỳnh hơi mở miệng ra, động đậy nhưng không nói ra được lời nào.
Ngoại trừ xin lỗi.
Thôi Đồng nhìn dáng vẻ của Nguyễn Huỳnh vào lúc này, có thể cô vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt, sắc mặt không khác nhiều so với lúc trước khi ngất xỉu, trông mệt mỏi, không có tinh thần.
Nghĩ đến những lời Lục Ngộ An nói với cô ấy, cô ấy lạnh mặt hồi lâu mới bất đắc dĩ nói một câu: “Tôi tha thứ cho chị.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn người ngước mắt.
Thôi Đồng tránh khỏi ánh mắt cô, quay đầu nhìn về phía nơi khác: “Cáp Nhĩ Tân không vui chút nào, ngày mai về đi.”
Ánh mắt Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy chằm chằm hồi lâu, cô hỏi: “Gặp bạn qua mạng của em chưa?”
“Chưa.” Thôi Đồng không thoải mái lắm nói: “Tôi lừa mấy người đấy.”
Thật ra cô ấy hoàn toàn không có bạn qua mạng muốn gặp mặt, cô ấy chỉ đơn thuần muốn khiến Thôi Trị và Nguyễn Huỳnh lo lắng mà thôi.
Nói xong lời này, Nguyễn Huỳnh không có phản ứng gì.
Thôi Đồng nhìn cô, không cam lòng mà nói móc: “Sao lúc này chị không đánh tôi nữa?”
“...”
Nguyễn Huỳnh nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Em vẫn an toàn, chỉ lừa chị hai ngày nghỉ thôi, tại sao chị phải đánh em?”
Cô lặng lẽ nói: “Không có bạn qua mạng thì càng tốt. Nếu em thật sự có, chị có thể cùng em đi gặp cậu ta, nhưng em không thể đi một mình được.”
Thôi Đồng cảm thấy dường như có cái gì đó bay vào mắt, đưa tay xoa xoa, nói mơ hồ không rõ: “Đã nói là lừa mấy người rồi, không có không có.”
Cô ấy cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Chị đừng hỏi nữa được không?”
Nguyễn Huỳnh thỏa hiệp: “Được.”
Cô khẽ thở một hơi, nhìn về phía cô ấy: “Vậy chị mua vé ngày mai về nhé?”
Thôi Đồng cứng rắn hừ một tiếng: “Tùy.”
Nguyễn Huỳnh hiểu ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vừa đứng dậy, cô nhìn thấy Thôi Đồng liếc mắt nhìn về phía cửa: “Đêm nay chị không ngủ ở đây à?”
Nguyễn Huỳnh vẫn chưa trả lời, Thôi Đồng đã nói quái gở: “Chị với anh ta mới bắt đầu yêu đương nhỉ? Dự định ở cùng nhau à?”
Cô ấy mỉa mai: “Người trưởng thành mấy chị tiến triển thật là nhanh chóng.”
Nguyễn Huỳnh không nói gì chốc lát, lúc Thôi Đồng còn chuẩn bị tiếp tục liên miên lải nhải, cô ngắt lời cô ấy: “Nếu không thì tụi chị sẽ được gọi là người thành niên à?”
Thôi Đồng bị cô làm cho nghẹn lời.
Nguyễn Huỳnh không nhìn cô ấy nữa, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Ngủ của em đi, chị mua vé rồi sẽ nói cho em biết.”
Cửa phòng đóng lại, Thôi Đồng thu hồi ánh mắt nhìn về phía cửa, nhìn trần nhà nói một câu: “Ngây thơ.”
“...”
-
Lục Ngộ An ở ngoài cửa chờ Nguyễn Huỳnh, khi nghe thấy động tĩnh ngước mắt nhìn về phía cô, hai gò má cô đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ.
Anh hơi nhăn trán lại, đưa tay sờ trán cô: “Lại sốt à?”
Mi mắt Nguyễn Huỳnh run lên, mặc cho mu bàn tay ấm áp của anh và trán của mình tiếp xúc với nhau: “Không có.”
Cô nhỏ giọng thanh minh cho bản thân, ánh mắt lay động: “Không sốt, là do trong phòng nóng quá.”
Lục Ngộ An nhìn Nguyễn Huỳnh chằm chằm, nhướng mày: “Vậy chúng ta lên lầu thôi?”
“...” Lời vừa rồi Thôi Đồng nói chui vào trong tai Nguyễn Huỳnh, cô ngước mắt nhìn anh: “Đợi chút nữa em còn phải xuống đây.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Anh dường như không hiểu rõ ý của cô.
Nguyễn Huỳnh đối diện với khuôn mặt thâm thúy của anh, nói từng câu từng chữ: “Bây giờ em vẫn không buồn ngủ, đi lên trên một lúc, đợi chút nữa buồn ngủ thì xuống đây ngủ.”
Càng che càng lộ, cô nhấn mạnh: “Em vẫn không yên tâm lắm về nó.”
Lục Ngộ An liếc nhìn dáng vẻ xấu hổ chột dạ của cô, nhìn ra được chút tâm tư nhỏ đó của cô: “Được.”
Anh không vạch trần cô, thuận thế nắm tay của cô, cùng cô đan xen mười ngón: “Lát nữa xuống đây.”
…
Lên lầu rồi vào phòng, Nguyễn Huỳnh đã bị số thuốc Lục Ngộ An lấy ra làm kinh ngạc đến ngây người.
Cô vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt, truyền dịch rồi thì cũng phải uống thuốc.
“Nhiều vậy?” Vẻ mặt cô kinh ngạc: “Em có thể uống ít đi một chút không?”
Lục Ngộ An rót nước cho cô, nghe vậy thì thấp giọng cười: “Uống nhanh lắm.”
Nguyễn Huỳnh đáng thương nhìn qua anh.
Cô không thích uống thuốc.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ uất ức của cô, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Ánh mắt anh khẽ động đậy, đặt ly nước ấm áp trước mặt cô, anh dỗ dành nói: “Uống đi rồi có thưởng.”
“Gì cơ?” Ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên.
Lục Ngộ An vén mái tóc rũ xuống một bên của cô ra sau tai, ánh mắt sâu như bầu trời đêm của Cáp Nhĩ Tân: “Uống đi rồi cho em.”
Nguyễn Huỳnh nửa tin nửa ngờ nhìn anh, chậm rãi nuốt từng viên thuốc.
Thuốc thật sự rất đắng.
Cô cảm thấy cổ họng mình có mâu thuẫn với thuốc thang, rất chống cự bọn chúng tiến vào.
Khó khăn uống xong, đôi mắt Nguyễn Huỳnh lóe sáng nhìn về phía Lục Ngộ An, đưa tay về phía anh.
Lục Ngộ An cúi đầu, nhìn lòng bàn tay của cô lộ ra ở trước mặt, chậm chạp tới gần.
Xúc cảm ẩm ướt truyền từ lòng bàn tay đến ngực.
Lục Ngộ An đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay Nguyễn Huỳnh.
Nhịp tim Nguyễn Huỳnh tăng lên, hô hấp hơi dừng lại: “Anh —” Cô đối diện với đôi mắt ngước lên của Lục Ngộ An: “Đây chính là phần thưởng à?”
Cô buồn bực.
Lục Ngộ An nhịn cười, không khống chế được mà cọ chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Không đủ à?”
“Đương nhiên là không —”
Cô còn chưa nói hết lời, mũi của Lục Ngộ An đã khẽ đè vào gò má cô, anh hôn môi cô, chặn lại toàn bộ lời cô muốn nói.
Cô vừa uống thuốc, uống nước xong.
Trong miệng vẫn còn mùi hương không dễ ngửi của thuốc, đầu lưỡi của Lục Ngộ An thăm dò vào từ giữa khóe miệng, quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Nguyễn Huỳnh bị anh hôn đến đầu choáng váng hơn, nặng hơn.
Cô đưa tay ôm lấy bả vai anh, khi cố gắng đáp lại thì không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi của Lục Ngộ An.
“...”
Cả hai đều dừng lại.
Nguyễn Huỳnh vô cùng xấu hổ, uể oải nói: “Không phải cố ý đâu.”
Yết hầu Lục Ngộ An khẽ động đậy, khóe môi nhếch lên: “Anh biết.”
Nhắc đến việc này, Nguyễn Huỳnh đưa tay chọc bả vai anh, ánh mắt mông lung: “Trước đó anh… thật sự không gạt em chứ?”
Lục Ngộ An sửng sốt, sau khi kịp phản ứng cô đang nói cái gì thì cúi đầu dịu dàng hôn môi cô một cái: “Khen anh hả?”
Nguyễn Huỳnh quan sát anh: “Năm mươi năm mươi, anh không hề giống lính mới.”
Lục Ngộ An cong môi, thân mật mổ một cái nhẹ nhàng vào khóe miệng cô, thản nhiên bẩm báo: “Cũng đã nằm mơ.”
Anh không phải trời sinh đã biết, cũng không phải là không thầy cũng tự biết, trước kia càng chưa từng tìm người luyện tập.
Lúc hai người hôn nhau lần đầu tiên, anh đã cắn vào môi cô.
Nguyễn Huỳnh cũng không bất ngờ, cô cũng gần như vậy. Cô hôn đáp lại anh, biết rõ còn cố hỏi: “Nằm mơ thấy ai vậy?”
Lục Ngộ An vuốt ve khuôn mặt cô, cúi người mút cánh môi mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn trả lời cô: “Thấy em.”