Lục Ngộ An dường như luôn có bản lĩnh nhìn thấy rõ được trái tim của Nguyễn Huỳnh, trái tim bất an từ đêm qua đến bây giờ của cô thoáng cái đã được anh trấn an.
Thậm chí anh có khả năng đều không biết rõ Nguyễn Huỳnh đang xoắn xuýt cái gì.
Nguyễn Huỳnh im lặng không nói một lúc thì bị Lục Ngộ An chọc cười: “Em cũng là người yêu ai yêu cả đường đi.”
Lục Ngộ An: “Sao chứ?”
Nguyễn Huỳnh: “Ý trên mặt chữ.”
Lục Ngộ An cong khóe miệng, biết cô ngại nói ra.
Giọng nói anh mát lạnh, vẫn hấp dẫn như trước đây: “Anh biết.”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, mấp máy hôi: “Nếu như anh ở nhà thì không cần qua đây cùng em ăn cơm trưa đâu, chập tối chúng ta gặp nhé?”
Lục Ngộ An: “Vậy tối nay anh tới đón em.”
“Ừm ừm.”
Cúp điện thoại, Lục Ngộ An ngồi tại chỗ một lúc rồi mới đi tìm bà Trần.
“Nói chuyện điện thoại xong rồi à?” Bà Trần nhìn anh.
Lục Ngộ An vâng một tiếng: “Cần giúp gì ạ?”
Bà Trần liếc anh, nhướng mày: “Trước tiên không nói chuyện này.”
Bà nhìn Lục Ngộ An chằm chằm: “Chuyện con nói con có bạn gái, không phải là lừa mẹ và bố con chứ?”
“...”
Lục Ngộ An cạn lời: “Con lừa bố mẹ làm gì?”
“Trốn tránh xem mắt.” Bà Trần nói đến mức hùng hồn.
Việc Lục Ngộ An có bạn gái còn do anh tự mình nói ra lúc năm mới.
Khi đó bà Trần chuẩn bị sắp xếp cho anh đi xem mắt, đúng lúc con gái của một người bạn về nước, muốn giới thiệu cho hai người họ làm quen. Nào ngờ Lục Ngộ An nói thẳng một câu, anh có bạn gái rồi, đi xem mắt thì có lỗi với bạn gái. Anh thậm chí còn hỏi Trần Thư Tuệ, mẹ không hy vọng con trai mẹ là một người không có trách nhiệm như thế chứ.
Trần Thư Tuệ bị anh làm nghẹn lời, trong thoáng chốc còn thật sự không thể làm gì anh, chỉ có thể hủy bỏ xem mắt.
Có điều, việc anh có bạn gái đối với bọn họ vẫn còn nghi vấn.
Lục Ngộ An bật cười: “Không có đâu.”
Anh nhìn về phía Trần Thư Tuệ: “Hương xông mà con xin mẹ ấy, mẹ chưa quên chứ?”
Trần Thư Tuệ khẽ nhướng đuôi mày: “Cho nên từ lúc đó con đã có bạn gái rồi à?”
“Không.” Lục Ngộ An thản nhiên: “Lúc đó đang theo đuổi.”
Trần Thư Tuệ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, hiểu ra anh không nói đùa.
Bà cảm thấy mới lạ, xúc động nói: “Mẹ thật sự có chút muốn gặp bạn gái của con rồi.”
Lục Ngộ An mỉm cười: “Qua một khoảng thời gian ngắn nữa con sẽ đưa cô ấy về.”
Trần Thư Tuệ gật đầu: “Con bé làm nghề gì?”
“Làm ở đài phát thanh.” Lục Ngộ An bỗng nhiên nhớ tới chút gì đó, đi đến trước TV mở nó lên: “Lúc đón năm mới không phải mẹ và dì Kiều mang theo Quả Quả cùng nhau xem một chương trình thiếu nhi sao?”
Dì Kiều là mẹ của Chu Hạc Thư, Quả Quả là con gái của chị anh ấy.
Trần Thư Tuệ suy nghĩ một chút: “Hình như vậy.”
Lục Ngộ An tìm lịch sử xem của bọn họ, chỉ vào khuôn mặt của Nguyễn Huỳnh trong màn hình nói: “Bạn gái của con.”
Trần Thư Tuệ bình tĩnh nhìn, ý một tiếng: “Đây không phải là chị gái xinh đẹp mà Quả Quả rất thích sao?”
Lục Ngộ An lặng lẽ cong môi: “Là cô ấy.”
Trần Thư Tuệ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguyễn Huỳnh một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Lục Ngộ An: “Miễn cưỡng tin con đấy.”
Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười: “Được, mẹ tin là được, không tin mẹ hỏi Trần Tịnh Dương đi.”
Trần Thư Tuệ không nói là sẽ hỏi.
Bà ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường: “Buổi trưa con muốn tìm bạn gái con ăn cơm à?”
“Tối nay đi sau.” Lục Ngộ An thản nhiên: “Cô ấy bảo con ở nhà ăn cơm với bố mẹ.”
Trần Thư Tuệ nhướng mày: “Nó là người ở đây à?”
“Một nửa.” Lục Ngộ An suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc còn nhỏ cô ấy học ở đây, đã sống mười mấy năm.”
Trần Thư Tuệ gật đầu, không hỏi nhiều nữa: “Tốt với người ta một chút.”
Lục Ngộ An: “Con sẽ làm vậy.”
Nguyễn Huỳnh cũng không biết mình đã không còn bao nhiêu bí mật đối với mẹ của Lục Ngộ An, cúp điện thoại, cô làm tổ trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lúc, đang định tự mình làm cơm trưa thì Tư Niệm và Khương Thanh Thời đến đây.
“Sao hai cậu lại tới đây?”
Khương Thanh Thời: “Buổi tối cậu muốn ăn cơm với bạn trai, tụi tớ chỉ có thể tới vào buổi trưa thôi.”
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Hoan nghênh.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Khương Thanh Thời tặng quà cho cô, lại ôm lấy cô: “Có phải buổi tối muốn đi quán bar không?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Cậu có thể tới không?”
Khương Thanh Thời tính toán: “Chắc là được, tớ đến thì sẽ nói với các cậu, không đến thì các cậu tự chơi.”
Tư Niệm: “Được, cậu tốt nhất là mang theo ông xã của cậu đi.”
Nghe vậy, Khương Thanh Thời bĩu môi: “Tớ không mang theo anh ấy đâu, mang anh ấy theo thì tớ còn chơi thế nào được.”
Nguyễn Huỳnh nghe sự ghét bỏ trong lời nói của cô ấy, khóe môi khẽ cong: “Cậu có thể cùng anh ấy chơi mà.”
Nghe thấy thời này, Khương Thanh Thời không thể tin được mà nhìn Nguyễn Huỳnh: “Hình như cậu học thói xấu rồi.”
Nguyễn Huỳnh làm mặt vô tội: “Tớ đâu có.”
Cô chỉ nói lời thật mà thôi.
Tư Niệm ở bên cạnh vui vẻ: “Tớ làm chứng, cậu ấy có.”
Ba người cười cười nói nói, vui đùa lăn lộn.
Bữa trưa do Tư Niệm và Khương Thanh Thời cùng nhau làm cho Nguyễn Huỳnh, thậm chí còn làm một bát mì.
Ba người chụp ảnh rồi ăn.
Ăn cơm trưa xong, ba người chuyển đến quán cà phê.
Tư Niệm muốn làm bánh kem cho Nguyễn Huỳnh, đồ dùng ở quán cà phê khá là đầy đủ.
Lục Ngộ An đón Nguyễn Huỳnh tại quán cà phê, lúc anh đến, Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời đang nằm bò trên bàn nghỉ ngơi.
Sắp đến mùa xuân, ánh nắng trở nên ấm áp, chiếu vào quán cà phê từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh, tất cả mọi thứ xung quanh mình đều nhiễm vầng sáng ấm áp.
Nhìn thấy anh xuất hiện, đôi mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên.
Cô hơi cong khóe môi, gọi anh một tiếng: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An đáp lại, chào hỏi với Tư Niệm và Khương Thanh Thời xong thì mới ngồi xuống bên cạnh cô.
“Chờ lâu chưa?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: “Vậy thì không, em đang chơi game với Thanh Thời.”
Cô nghiêng đầu qua nhìn anh, ánh mắt thẳng tắp: “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Lục Ngộ An cụp mắt nhìn cô.
Thật ra hôm nay Nguyễn Huỳnh cố định cố ý ăn diện, cô chỉ trang điểm không khác bình thường lắm. Chỉ có điều nền tảng của cô tốt, tùy ý làm một chút, là đã lộ ra vẻ cực kỳ xinh đẹp sáng ngời.
Một đôi mắt đào hoa sóng sánh, lúc nhìn người khác đều khiến người ta không thể chống đỡ được.
Làn da cô trắng nõn, bờ môi mềm mại mà đầy đặn, giống như điểm xuyết một quả anh đào ngon lành hấp dẫn.
Chú ý tới ánh mắt của anh, Nguyễn Huỳnh phản ứng chậm mấy giây: “Anh cứ nhìn miệng em mãi làm gì?”
Lục Ngộ An rũ mắt, đến gần sát bên tai cô: “Màu son hôm nay rất xinh đẹp.”
Tai Nguyễn Huỳnh nóng lên, cô liếm môi một cái theo bản năng: “Ồ —”
Cô đưa tay muốn kiểm tra, có chút bất ngờ: “Vừa rồi em uống nước không bị trôi chứ?”
“Có một chút.” Lục Ngộ An đưa tay, ngón tay khẽ lau qua môi dưới của cô, để lại xúc cảm tê dại.
Mi mắt Nguyễn Huỳnh run lên, cô luôn cảm thấy mình giống như uống say rồi vậy.
Rõ ràng tối nay cô còn chưa bắt đầu uống.
Sau khi lau, Lục Ngộ An nhìn chằm chằm vào Nguyễn Huỳnh: “Có muốn đi ra ngoài một chút không?”
Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt: “Được.”
-
Hai người rời khỏi quán cà phê.
Lên xe, Nguyễn Huỳnh mới nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Lục Ngộ An cười, thấp giọng hỏi: “Bây giờ mới hỏi thì có phải hơi muộn rồi không?”
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu suy nghĩ: “Chắc cũng còn được mà?”
Lục Ngộ An vểnh môi lên, nhạt giọng nói: “Dẫn em đến gần đây đi dạo.”
Thứ bảy, trong thành phố hay vùng ngoại ô đều rất náo nhiệt.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lên xe thì không quan tâm điểm đến cuối cùng là ở đâu nữa. Ban đầu cô còn nhìn đường một lúc, nhìn một chút thì cô cảm thấy hơi mệt nên dứt khoát không nhìn nữa.
Dù sao Lục Ngộ An cũng sẽ không bán cô đi.
Mãi đến khi xe dừng lại, Nguyễn Huỳnh nhìn xung quanh mới phát hiện ra, nơi Lục Ngộ An đưa cô tới là một hồ phong cảnh rất nổi tiếng ở Bắc Thành.
Cô nhớ không lầm thì thứ bảy chủ nhật hàng tuần bên hồ đều sẽ có các loại hoạt động biểu diễn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía Lục Ngộ An: “Hôm nay ở đây có hoạt động sao?”
“Ừm.” Lục Ngộ An mở dây an toàn thay cô, thấp giọng nói: “Có buổi diễn âm nhạc.”
Buổi diễn âm nhạc ở ngoài trời, những người đến xem đa số đều là người hâm mộ trung thành của ban nhạc.
Nguyễn Huỳnh không hiểu lắm về ban nhạc, cô thuộc kiểu người không nhớ được tên.
Đối với cô mà nói, nhạc hay là đủ rồi.
Lục Ngộ An dắt cô đi vào.
Số người đến vẫn không ít.
Trong tay Nguyễn Huỳnh bị nhét vào một vật nhỏ để cổ vũ, giơ tay lên lắc lư nó còn sáng đèn. Nhưng lúc này trời vẫn chưa tối, đèn sáng cũng không cần thiết.
Xung quanh là dòng người náo nhiệt mà chen chúc, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười xán lạn.
Nguyễn Huỳnh nhìn xung quanh, cô vẫn có chút bất ngờ với việc Lục Ngộ An đưa mình tới đây: “Sao anh lại muốn dẫn em tới đây?”
Lục Ngộ An rũ mắt: “Không phải em thích nghe ca nhạc à?”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Em từng nói với anh rồi sao?”
Đến bây giờ cô vẫn không nhớ lời mình nói với Lục Ngộ An khi uống say.
Lục Ngộ An: “Ừm.”
Anh nắm tay cô, cùng cô mười ngón đan xen: “Từng nhắc đến một lần.”
Nguyễn Huỳnh nhớ lại thì không thể nhớ ra được.
Hình như thường sẽ có chuyện như vậy xảy ra, lời cô từng nói thì cô sẽ quên, nhưng Lục Ngộ An lại nhớ kỹ. Anh sẽ ghi nhớ mỗi một câu cô từng nói, quan trọng hay không quan trọng, sau đó tiến hành theo chất lượng, đưa cô đi làm những việc mà cô nói rằng muốn làm.
Buổi biểu diễn âm nhạc bắt đầu lúc sáu giờ.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi dạo xung quanh một vòng thì có ban nhạc đến.
Trong nháy mắt, không khí hiện trường nóng lên theo.
Ban đầu, Nguyễn Huỳnh còn có chút không theo kịp tiết tấu của mọi người, thời gian dần trôi qua, cô còn kêu đến mức vui thích.
Lục Ngộ An ở bên cạnh nghe, khóe môi hiện lên đường cong nhàn nhạt.
Anh biết, đưa Nguyễn Huỳnh đến buổi biểu diễn âm nhạc là quyết định đúng đắn.
Hai người chơi một vòng ở hiện trường, hơn bảy giờ mới rời đi.
Quay về trong xe, Nguyễn Huỳnh vẫn chưa thỏa mãn: “Bác sĩ Lục, chỗ này vui quá, lần sau chúng ta cũng tới nhé?”
Lục Ngộ An nhìn mái tóc rối loạn vì nhảy nhót của cô, đưa tay giúp cô sửa soạn: “Thích à?”
Nguyễn Huỳnh cong mắt gật đầu.
Lục Ngộ An thấp giọng cười, cài dây an toàn cho cô xong mới nói: “Vậy sau này chúng ta đến tiếp.”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng đồng ý.
Hóng gió mát một lúc, Nguyễn Huỳnh đã lấy lại tinh thần được một chút.
“Bây giờ chúng ta đi đâu thế?”
“Có đói không?” Lục Ngộ An thấp giọng hỏi: “Muốn đi thẳng đến quán bar hay là đi ăn cơm trước rồi mới đi quán bar?”
Buổi tối mọi người sẽ chúc mừng sinh nhật cho Nguyễn Huỳnh ở quán bar.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ mấy giây rồi nhìn anh: “Chúng ta có thể đến quán bar ăn cơm không?”
Cô muốn đến quán bar sớm một chút.
Lục Ngộ An: “Đương nhiên.”
-
Khi Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đến quán bar thì Trần Tịnh Dương đã có mặt.
Khoảng thời gian trước cậu đi ra ngoài du lịch với bạn bè, Nguyễn Huỳnh đã không gặp cậu một thời gian rồi.
“Chị Nguyễn Huỳnh.” Vừa nhìn thấy cô, Trần Tịnh Dương kích động giơ tay lên với cô: “Sinh nhật vui vẻ!”
Nguyễn Huỳnh bị cậu chọc cười: “Cảm ơn.”
Trần Tịnh Dương cười hì hì, chỉ về phía trên lầu: “Quà đều để trong phòng bao cho chị rồi, xíu nữa chị tử mở nhé.”
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Tốn kém rồi.”
Trần Tịnh Dương: “Việc nên làm mà.”
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi thẳng đến phòng bao trên lầu.
Úc Đình Quân và Vân Sơ cũng đã đến.
“Nguyễn Huỳnh.” Vân Sơ đưa tay về phía cô, nhẹ nhàng ôm: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nguyễn Huỳnh: “Cảm ơn cảm ơn.”
Bốn người đến sớm.
Biết hai người vẫn chưa ăn cơm, Vân Sơ nhìn về phía Úc Đình Quân: “Đầu bếp vẫn còn ở đây chứ?”
Úc Đình Quân đang muốn dặn dò thì Lục Ngộ An đứng dậy: “Tôi đến phòng bếp xem sao.” Anh liếc mắt nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Ở đây chơi trước một lúc nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “Được.”
Lục Ngộ An đi đến nhà bếp, Úc Đình Quân ở lại phòng bao một lúc rồi cũng tự giác rời đi.
Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ chen chúc trên ghế sô pha nói chuyện, thuận tiện thúc giục mấy người Tư Niệm.
Không bao lâu sau, đầu bếp của quán bar đã đưa ra một bàn đồ ăn cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn một vòng, quay đầu nhìn Lục Ngộ An: “Có món anh làm thật sao?”
Lục Ngộ An: “Đoán xem, món nào là do anh làm.”
Nguyễn Huỳnh chỉ vào mì trường thọ: “Chắc chắn mì là do anh làm.”
Lục Ngộ An khẽ cười: “Ừm, còn gì nữa?”
Nguyễn Huỳnh nhìn nhìn, do dự: “Cá?”
Lục Ngộ An gật đầu.
Thật ra Lục Ngộ An không làm được mấy món, nhưng món anh làm đều là món Nguyễn Huỳnh thích ăn.
Vân Sơ và Úc Đình Quân đã ăn cơm tối, cũng không đói lắm.
Nhưng lúc này nhìn đồ ăn đầy cả bàn thì đều không tự chủ được, một lần nữa cầm chén đũa lên.
Tài nấu nướng của Lục Ngộ An tốt, tay nghề của đầu bếp quán bar còn tốt hơn.
Nếu như không phải cân nhắc đến việc buổi tối không thể ăn quá nhiều thì Nguyễn Huỳnh có thể ăn đến no căng.
Ăn no rồi thì mấy người Tư Niệm đến.
Tư Niệm vừa đến, không khí hiện trường trong nháy mắt trở nên náo nhiệt.
Có điều, cô ấy cũng không hoạt bát được mấy phút, sau khi Chu Hạc Thư tới, cô ấy lập tức yên tĩnh như gà.
Nguyễn Huỳnh cảm thấy buồn cười đối với một loạt phản ứng này của cô ấy.
“Bà chủ Tư.” Cô cố ý trêu chọc cô ấy: “Đã nói đêm nay cậu phụ trách khuấy động không khí mà? Sao cậu không động nữa?”
Tư Niệm liếc cô một cái: “Khiêm tốn một chút, tớ muốn trống dịu dàng tài trí một chút.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Khương Thanh Thời: “Nói không chừng giáo sư Chu người ta thích cậu hoạt bát đấy.”
Tư Niệm: “Thật sao?”
Vân Sơ: “Rất có thể.”
Tư Niệm bán tín bán nghi: “Hắng giọng nói: “Tớ qua đó chào hỏi với giáo sư Chu trước.”
Trong lúc nói chuyện, cô ấy thuận tiện lấy đi một ly rượu trên bàn.
Nguyễn Huỳnh nhìn chăm chú mấy giây rồi quay đầu nhìn về phía Khương Thanh Thời: “Ly rượu cậu ấy vừa mới lấy đi có phải là Long Island Iced Tea không?”
Khương Thanh Thời chớp mắt: “Hình như vậy đấy?”
Vân Sơ bình tĩnh uống một ngụm rượu, nhẹ nhàng nói: “Không sao, Chu Hạc Thư có chừng mực.”
Nguyên Huỳnh và mấy người Vân Sơ uống được một chút rượu thì Lục Ngộ An đã vòng lại.
Vừa rồi anh đi đánh bida với mấy người Úc Đình Quân.
“Uống rượu à?” Anh đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh ngồi xuống, ngửi thấy mùi rượu trong veo trên người cô.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Không uống bao nhiêu cả.”
Ánh mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp: “Đừng uống say.”
“Không đâu.” Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh: “Cho dù say thì không phải anh cũng ở đây sao?”
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An hơi dừng lại: “Cũng phải.”
Anh đưa tay nhéo mặt Nguyễn Huỳnh, nhẹ giọng nói: “Anh ở đây, em muốn uống thì có thể uống nhiều hơn một chút.”
Nguyễn Huỳnh ngoan ngoãn gật đầu.
Một lúc sau, Lục Ngộ An hối hận về những lời mình đã nói với Nguyễn Huỳnh.
Anh đã nói mình ở đây, Nguyễn Huỳnh có thể uống nhiều hơn một chút. Nhưng anh cũng không bảo Nguyễn Huỳnh cụng rượu với TRần Tịnh Dương.
“Anh…” Nhìn thấy anh xuất hiện, Trần Tịnh Dương say ngà ngà giơ tay mình lên chứng minh bản thân: “Rượu là do chị Nguyễn Huỳnh muốn uống, em chỉ uống cùng thôi.”
Lục Ngộ An không nhìn cô.
Anh chỉ ra ngoài nghe điện thoại thôi, khi quay lại thì trước mặt Nguyễn Huỳnh đã có mấy cái ly không rồi.
Anh ổn định lại tinh thần, giọng điệu xem như là bình tĩnh: “Cô ấy uống mấy ly rồi?”
Trần Tịnh Dương đang muốn lên tiếng thì Nguyễn Huỳnh mở miệng: “Ba ly.”
Lục Ngộ An: “...”
Nguyễn Huỳnh ngửa đầu nhìn qua anh, dáng vẻ men say mông lung, một đôi mắt xinh đẹp giống như bị một lớp hơi nước phủ kín, cực kỳ quyến rũ: “Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh chỉ vào bánh kem ở cách đó không xa: “Em muốn ăn bánh kem.”
Lục Ngộ An cong môi cười, nói được.
Không bao lâu sau, mọi người tập hợp lại với nhau.
Đèn trong phòng bao bị tắt đi, ngọn nến trên bánh kem được châm lửa, hát bài hát sinh nhật cho Nguyễn Huỳnh, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Tư Niệm còn đội cho cô một cái vương miện nho nhỏ, bảo cô thổi nến cầu nguyện.
Nguyễn Huỳnh đã uống chút rượu, can đảm hơn bình thường một chút, cũng thẳng thắn hơn một chút.
Cô thoải mái chắp tay trước ngực ước nguyện rồi thổi nến.
“Cắt bánh kem.” Tư Niệm kêu la.
Trần Tịnh Dương: “Chị Nguyễn Huỳnh, em muốn một miếng bánh kem bự.”
Nguyễn Huỳnh cong cong mặt mày cười: “Được.”
Cô nghiêng đầu tìm Lục Ngộ An: “Anh và em cùng nhau cắt.”
Cắt bánh kem xong, Nguyễn Huỳnh chịu trách nhiệm chia được hai miếng thì không còn sức lực nữa.
Cuối cùng, nhiệm vụ chia bánh kem được giao cho Lục Ngộ An.
Chia bánh kem xong, buổi tụ họp sinh nhật này được xem như là đã hoàn thành được một nửa.
Thật ra Nguyễn Huỳnh không có khái niệm quá sâu đối với việc đón sinh nhật, bình thường cô đều là cùng Tư Niệm ăn bữa cơm, ăn bánh kem là coi như xong.
Hôm nay xem như là đã lâu rồi mới có nhiều người như vậy cùng cô đón sinh nhật.
Ăn bánh kem xong, Nguyễn Huỳnh lại nhân lúc Lục Ngộ An không chú ý mà uống thêm hai ly rượu.
Lục Ngộ An không có cách nào với cô, cũng không ngăn cản.
Chỉ có điều, uống rượu vào rồi thì Nguyễn Huỳnh sẽ không muốn ở trong phòng bao nữa.
Dưới lầu rất náo nhiệt, tiếng hò hét, tiếng thét chói tai, tiếng ồn ào vang lên không dứt. Nguyễn Huỳnh ngo ngoe muốn động, lôi kéo Lục Ngộ An đi xuống lầu.
“Lục Ngộ An.” Cô ghé vào quầy bar, đôi mắt mông lung nhìn anh: “Em muốn uống rượu lần trước anh pha cho em.”
Lục Ngộ An nhìn cô với ánh mắt thật sâu, giọng nói hơi khàn: “Xác định còn có thể uống chứ?”
Nguyễn Huỳnh dựng thẳng ngón tay lên: “Một ly thì được.”
Cô cọ vào cổ của Lục Ngộ An, bờ môi mấp máy: “Vừa rồi em đã hỏi lại Vân Sơ.”
Cơ thể Lục Ngộ An hơi cứng lại: “Hỏi cô ấy cái gì?”
“Hỏi cô ấy tên của ly rượu đó.” Nguyễn Huỳnh cười nhe răng: “Cô ấy nói cho em biết rồi.”
Lục Ngộ An thấy cô như vậy thì trái tim mềm nhũn.
Yết hầu anh lăn lăn, giọng nói khàn khàn: “Ừm, thích không?”
“Thích.” Nguyễn Huỳnh không hề do dự chút nào: “Có điều, có phải trước đó anh đã nhớ thương em rồi không?”
Nếu không thì lúc đó khi hai người còn không quá thân, sao anh lại giới thiệu cho mình món rượu đó.
Vừa rồi Vân Sơ đã nói cho cô biết về món rượu đó, là một món rượu mà trước đó bartender dùng để tỏ tình với vợ của mình, tên là “Tình Yêu”.
Trước đó Úc Đình Quân cũng từng pha cho Vân Sơ.
Mà sở dĩ Lục Ngộ An biết pha là vì cũng từng vây xem.
Có điều lúc xem, anh có chút không nhìn nổi hành động này của Úc Đình Quân. Đương nhiên, lúc Úc Đình Quân pha cho Vân Sơ, Vân Sơ cũng không biết đó là một ly rượu tỏ tình.
Sau này cô ấy cũng mới biết.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ cô nhắm mắt lại dựa vào người mình, nhướng mày: “Chuyện này cũng bị em phát hiện ra rồi?”
Nguyễn Huỳnh hừ hừ, bàn tay ôm lấy anh siết chặt: “Em muốn uống.”
Lục Ngộ An đưa tay, khẽ nhéo vành tai ửng đỏ của cô: “Được, anh pha cho em uống.”
Anh dịu dàng dỗ dành: “Có thể tự mình ngồi xuống không?”
Nguyễn Huỳnh: “... Có thể.”
Lục Ngộ An thấy cô thật sự có thể thì mới vòng vào trong quầy bar, pha rượu cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh dùng hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào anh.
Không khí trong quán bar mập mờ, ca sĩ quán bar lại hát tình ca sầu triền miên.
Nguyễn Huỳnh nghe, nhìn người đang ở cách đó không xa pha rượu cho mình.
Thật ra Lục Ngộ An không rành lắm, động tác pha rượu cũng không quen tay.
Nhưng anh nghiêm túc.
Từng cử chỉ hành động của anh đối với Nguyễn Huỳnh mà nói đều mang theo sự hấp dẫn trí mạng.
Nhận ra ánh mắt của cô, Lục Ngộ An ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu.
Không bao lâu thì rượu được pha xong.
Lục Ngộ An đưa cho cô, Nguyễn Huỳnh khát nước, bưng lấy uống hết ừng ực.
“...”
“Uống xong rồi.” Ánh mắt của cô sáng lên nhìn Lục Ngộ An, giống như xin khen ngợi vậy.
Lục Ngộ An dở khóc dở cười, đưa tay khẽ lau đi giọt nước ở khóe môi cô, giọng nói hơi khàn: “Vẫn muốn nữa à?”
Nguyễn Huỳnh: “... Có thể chứ?”
Lục Ngộ An búng trán cô, bất đắc dĩ cười: “Đêm nay không thể uống nữa.”
Nguyễn Huỳnh xẹp miệng, có chút tủi thân: “Được thôi, vậy không uống thì không uống.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng, đảo mắt nhìn một vòng.
Quán bar bắt đầu mở nhạc Rock n’ Roll, khiến cho anh đau đầu: “Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Nguyễn Huỳnh: “Muốn.”
-
Trước khi rời khỏi quán bar, Lục Ngộ An nói một tiếng với bảo vệ quán bar, bảo anh ta đi lên phòng bao nói một câu là anh và Nguyễn Huỳnh đi trước.
Ra khỏi quán bar, ngọn gió đêm thổi vào mặt, khiến cho người ta cực kỳ dễ chịu.
Nguyễn Huỳnh uống nhiều rượu, lúc này lại cảm thấy toàn thân đều rất nóng.
Cô uống rượu vào thì chắc chắn sẽ có những hành động kỳ lạ, trước đó là lôi kéo Tư Niệm hát hò kể chuyện, lúc này thì lôi kéo Lục Ngộ An đi trên đường, khi đi ngang qua tiệm hoa nhỏ thì cô không đi nữa.
Lục Ngộ An mua hoa cho cô.
Mua hoa xong, Nguyễn Huỳnh lại đi đến phía trước tiệm bán đồ chơi, sau đó đôi mắt tỏa sáng nhìn Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An nắm tay cô, thấp giọng hỏi: “Muốn cái gì?”
Nguyễn Huỳnh không khách sáo với anh, đưa tay chọn mấy món đồ chơi nhỏ.
Lục Ngộ An tính tiền, mang theo cô tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến bên cạnh đường cái thì đúng lúc gặp người bán bóng bay.
Không đợi Nguyễn Huỳnh mở miệng, Lục Ngộ An đã lên tiếng hỏi trước: “Muốn hình gì?”
Nguyễn Huỳnh nhìn qua đống bong bóng kia hồi lâu rồi chỉ vào nói: “Ếch xanh.”
Khóe môi Lục Ngộ An nhếch lên: “Muốn một quả hay hai quả?”
“... Một quả.” Nguyễn Huỳnh nói chân thành: “Không thể lãng phí được.”
Mua bong bóng xong, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một lúc, bọn họ một lần nữa ca sĩ hát rong ven đường.
Nguyễn Huỳnh dừng bước lại, không đi nữa.
Lục Ngộ An nhìn theo tầm mắt của cô, như có thần giao cách cảm: “Muốn nghe hát à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, nhìn anh: “Anh biết à?”
Lục Ngộ An nhớ tới chuyện lần trước cô say rượu, thấp giọng hỏi: “Muốn nghe anh hát hả?”
Nguyễn Huỳnh: “Muốn.”
Lục Ngộ An suy nghĩ mấy giây rồi dắt cô đi về phía trước.
“Có thể tự đứng vững không?” Đi đến đằng trước, Lục Ngộ An hỏi cô.
Biểu hiện của Nguyễn Huỳnh không giống như người uống say, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Có thể.”
Lục Ngộ An đi cẩn thận từng bước, bảo đảm Nguyễn Huỳnh thật sự có thể thì mới tìm đến đối phương, thương lượng nói chuyện với đối phương.
Không bao lâu sau, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy đàn guitar của người ca sĩ đó nằm trong tay Lục Ngộ An.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, hơi rũ mắt xuống nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng của anh trong chốc lát rồi mới chậm rãi nhìn lên, đối diện với khuôn mặt thâm thúy của anh.
Cô cũng không biết là Lục Ngộ An biết đánh đàn guitar.
Lục Ngộ An nhìn cô, nhạt giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật của bạn gái tôi, cô ấy muốn nghe hát. Cho nên tôi mượn cơ hội này hát cho cô ấy một bài.”
Mọi người vây xem ở xung quanh vang tiếng ồ lên, dồn dập nhìn về phía Nguyễn Huỳnh.
Lục Ngộ An cười, ấm giọng nói: “Hy vọng cô ấy sẽ thích.”
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh nhìn thẳng vào anh, không lên tiếng.
Điều càng làm cho Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới là, bài Lục Ngộ An hát là một bài hát tiếng Anh mà cô rất thích, “Love Story”, cô nhớ mang máng hình như mình từng đề cử bài này trong chương trình phát thanh.
Nguyễn Huỳnh không biết là Lục Ngộ An đánh bậy đánh bạ hay là anh biết mình thích bài hát này, cho nên hát cho cô nghe.
Lục Ngộ An khi hát bài hát tiếng Anh hình như lại có thêm một thứ khiến cho Nguyễn Huỳnh thích hơn anh của ngày thường.
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu trên người anh, anh tựa như đang phát sáng.
Mà chùm sáng này chỉ thuộc về một mình Nguyễn Huỳnh, là của cô.
Hát xong một bài, ở hiện trường có không ít người vây xem đều chưa lấy lại được tinh thần.
Một lúc sau, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lục Ngộ An nói một tiếng cảm ơn với người ca sĩ rồi mới kéo Nguyễn Huỳnh rời đi.
Hai người đi xa đám người một chút, Lục Ngộ An cụp mắt nhìn người bỗng nhiên dừng lại không đi nữa: “Sao vậy?”
“Anh… sao anh còn biết đánh guitar vậy?” Nguyễn Huỳnh hỏi, sao trước đó cô không hề hay biết gì.
Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Trước khi lên đại học từng học.”
Lúc anh học cấp cấp , bà Trần vì để bồi dưỡng sở thích hứng thú của anh ấy mà đã để anh học không ít năng khiếu. Có điều, thời gian Lục Ngộ An học guitar không dài, thứ anh học khá lâu là piano. Lần gần đây nhất anh chơi guitar cũng là hồi cấp .
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, đôi mắt sáng tỏ nhìn qua anh: “Vậy anh biết… em thích bài hát này sao?”
Lục Ngộ An: “Biết.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra: “Cho nên anh cố ý học à?”
“Xem như vậy.” Lục Ngộ An dắt cô đi theo hướng về nhà: “Hay không?”
Nguyễn Huỳnh: “Hay.”
Cô ngơ ngác, cọ vào cánh tay Lục Ngộ An: “Em rất thích.”
Lục Ngộ An thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt.”
Anh còn lo lắng mình hát không hay, Nguyễn Huỳnh không thích.
Đi thêm hai bước nữa, Nguyễn Huỳnh uất ức nhìn về phía anh: “Mệt rồi.”
Lục Ngộ An khẽ cười: “Anh cõng em nhé?”
“... Cõng nổi không?” Nguyễn Huỳnh hỏi.
Lục Ngộ An khom lưng, ngồi xổm trước mặt cô.
Nguyễn Huỳnh chậm rãi bò lên lưng anh, ôm lấy cổ anh: “Lục Ngộ An.”
Hơi thở ấm áp của cô rơi lên sau cổ anh, khiến Lục Ngộ An suýt nữa không đứng vững được.
Trái cổ của anh nhấp nhô lên xuống, anh nhẹ giọng đáp: “Sao em?”
Nguyễn Huỳnh vùi đầu cọ vào cổ anh, hít hà hơi thở mùi hương trên người anh, mềm nhũn nói: “Muốn nghe anh kể chuyện cho em.”
Lục Ngộ An hiểu ra: “Về nhà rồi kể cho em nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Nơi này đều cách nhà của Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không xa.
Lục Ngộ An suy nghĩ một lúc rồi cõng Nguyễn Huỳnh đi về phía nhà cô.
Đi hơn nửa tiếng, cõng một mạch về nhà.
Nguyễn Huỳnh đã ngủ rồi.
Lục Ngộ An cẩn thận đặt cô lên ghế sô pha, cởi giày cho cô rồi mới đi về phía phòng bếp.
Khi Nguyễn Huỳnh tỉnh lại lần nữa thì Lục Ngộ An đã nấu xong trà giải rượu.
“Tỉnh rồi à?” Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô: “Có muốn uống ly trà giải rượu không?”
Cả người Nguyễn Huỳnh mềm nhũn, hai gò má cũng đỏ rực, trông mềm mại như nước, cô ngoan đến mức khiến cho người ta khó kiểm soát được bản thân: “Muốn.”
Lục Ngộ An đút cho cô uống trà giải rượu.
Bỗng nhiên, Nguyễn Huỳnh nhíu mày: “Ướt rồi.”
Lục Ngộ An ổn định mắt nhìn thì mới chú ý tới, vừa rồi khi Nguyễn Huỳnh há miệng uống trà giải rượu, nước đã thuận theo khóe miệng cô mà chảy xuống, làm ướt áo của cô.
Anh còn chưa kịp làm hành động tiếp theo thì Nguyễn Huỳnh đã đưa tay cởi áo ra.
Cô không thích mặc quần áo ướt.
Mi tâm Lục Ngộ An động đậy, anh vội vàng nhìn đi chỗ khác: “Có muốn đi tắm không?”
Nguyễn Huỳnh: “... Muốn.”
Cô đưa trà giải rượu cho Lục Ngộ An rồi lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Lục Ngộ An vội vàng đặt ly xuống, đi theo cô vào trong.
Phòng tắm ở đây của Nguyễn Huỳnh không được xem là quá lớn, nhưng cũng không nhỏ. Một người thì sẽ cảm thấy rộng rãi, hai người thì sẽ có chút chen chúc.
Anh đi theo Nguyễn Huỳnh vào nhà tắm, cô đứng ở bên cạnh, đôi mắt ướt sũng nhìn qua anh: “Anh giúp em.”
Lục Ngộ An sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm.
“Cái gì?” Giọng nói của anh trở nên khàn khàn.
Nguyễn Huỳnh cau mày, chỉ vào quần áo: “Không kéo khóa xuống được.”
Sau khi cởi áo khoác ra, bên trong Nguyễn Huỳnh mặc một chiếc váy có khóa kéo phía sau.
Lục Ngộ An hít sâu một hơi, đưa tay kéo khóa kéo cho cô.
Ánh đèn phòng tắm sáng tỏ, đập vào mắt là da thịt trắng nõn nà.
Lục Ngộ An vẫn luôn biết là Nguyễn Huỳnh rất trắng. Nhưng anh vẫn không chịu khống chế, bị da thịt trắng ngần sau lưng cô làm chói mắt.
Khóa kéo của váy được mở ra.
Nguyễn Huỳnh cũng không kiêng kỵ việc anh ở đây, trực tiếp cởi váy ra.
Thậm chí Lục Ngộ An cũng không kịp đi ra khỏi phòng tắm.
“Nguyễn Huỳnh.” Anh trầm giọng gọi tên cô, giọng nói khàn khàn: “Có thể tự mình tắm rửa không?”
Nguyễn Huỳnh nhìn anh, xoắn xuýt hồi lâu: “Hình như có thể.”
Lục Ngộ An nói được: “Anh tới cửa chờ em, có gì cần thì gọi anh.”
Nguyễn Huỳnh: “... Dạ.”
Cửa phòng tắm ngăn cách tất cả.
Lục Ngộ An đứng ở cửa phòng tắm, hai tay đút túi. Anh nghe tiếng nước rì rào trong phòng tắm, ánh mắt không cố định vị trí.
Vào giờ phút này, anh làm gì cũng không đúng lắm.
Bỗng dưng, cửa phòng tắm mở ra.
Nguyễn Huỳnh thò đầu nhìn về phía anh, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Em… chưa lấy quần áo.”
Lục Ngộ An: “Anh lấy cho em.”
Không bao lâu sau, Lục Ngộ An lấy quần áo mặc cho Nguyễn Huỳnh.
Tóc của Nguyễn Huỳnh bị ướt, anh đưa cô ra khỏi phòng tắm rồi sấy tóc cho cô.
Sấy khô xong, Lục Ngộ An cụp mắt nhìn Nguyễn Huỳnh: “Muốn ngủ không?”
Nguyễn Huỳnh đưa tay chỉ vào quần áo bị nước thấm ướt trên người anh: “Hình như quần áo của anh ướt rồi.”
“...”
Lục Ngộ An bắt lấy ngón tay làm loạn của cô, ánh mắt rũ xuống nhìn cô chằm chằm, tựa như đang suy đoán ý nghĩ trong lòng cô.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô thật sâu hồi lâu, anh thấp giọng hỏi: “Em muốn bảo anh đi tắm rửa à?”
“... Quần áo ướt mặc không thoải mái.” Nguyễn Huỳnh đối diện với đôi mắt anh, nói ra một câu như vậy.
Lục Ngộ An nhắm mắt, đưa tay khẽ xoa gò má cô: “Bây giờ em, tỉnh rượu chưa?”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh: “Em đảm bảo, ngày mai em cũng tỉnh táo.”
Nếu như Lục Ngộ An nghe không hiểu lời này thì anh sống cũng vô dụng rồi.
Anh cúi đầu, hôn khóe môi Nguyễn Huỳnh một cái, giọng nói khàn khàn: “Anh đi tắm.”
“Ừm.”
-
Khi Lục Ngộ An đi ra khỏi phòng tắm, đèn lớn trong phòng đã bị tắt đi, chỉ để lại một chiếc đèn ánh mặt trời lặn màu vàng ấm.
Đó là chiếc đèn Nguyễn Huỳnh bật lúc ngủ.
Nghe thấy động tĩnh, Nguyễn Huỳnh nhô đầu ra từ trong chăn, đôi mắt lóe sáng nhìn qua anh.
Lục Ngộ An nhìn, tâm trí bất định.
Anh nhấc chân đến gần, bỏ bàn chân lộ ra bên ngoài của cô vào trong chăn, rũ mắt nhìn cô chăm chú: “Bây giờ, em còn mấy phần tỉnh táo?”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, đưa tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt lóe lên ánh sao: “Em nói mười phần thì anh có tin không?”
Yết hầu của Lục Ngộ An lăn lăn, anh cúi đầu hôn từng cái nhỏ vào khóe môi cô: “Nguyễn Huỳnh.” Giọng nói của anh rất khàn: “Còn như vậy nữa thì em sẽ không có cơ hội kêu ngừng đâu.
Cô hít hà mùi hương dễ ngửi trên người anh, đáp lại nụ hôn của anh: “Anh… kéo tủ đầu giường ra.”
Lục Ngộ An làm theo, sau khi nhìn thấy đồ trong ngăn kéo thì cười: “Có mưu tính trước rồi à?”
Nguyễn Huỳnh: “Mưu tính lúc trưa nay.”
Cô quấn lấy cổ anh, chủ động hôn anh, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ anh còn cảm thấy là em không tỉnh táo không?”
“Không dám.” Lục Ngộ An cúi người, ép cô vào trong đệm chăn, hôn lên môi cô.
Mùi hương gỗ lạnh lùng quyến rũ trên người anh chui vào mũi Nguyễn Huỳnh, nhàn nhạt, khiến cô rất thích.
Cô rất thích mùi hương trên người Lục Ngộ An.
… …
Trong không khí tràn ngập hơi thở mập mờ, tiếng hít thở của hai người cũng đang không ngừng hòa quyện.
Cả người Nguyễn Huỳnh rơi vào trong chăn mềm mại, cảm nhận tất cả mọi thứ của Lục Ngộ An.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, da thịt trắng nõn của cô nhiễm màu đỏ ửng, có vẻ cực kỳ quyến rũ.
Bầu không khí trong phòng càng ngày càng kiều diễm.
… …
Không biết qua bao lâu, vào giây phút mở mắt ra nhìn vẻ mặt của Lục Ngộ An khi chiếm lấy cô, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ tới một lời bình luận về Lục Ngộ An mà Tư Niệm từng nói.
Cô ấy nói, Lục Ngộ An là một quý ông dịu dàng, trong xương cốt lại cất giấu sự kiềm chế, nhưng khi anh không còn kiềm chế nữa thì hẳn sẽ có sự tương phản rất lớn với dáng vẻ quý ông dịu dàng.
Một khi vỡ đê sẽ không có cách nào kiềm chế được.
Mà Nguyễn Huỳnh cũng không nhất định có thể chống đỡ được.
Ngay lập tức trong khoảnh khắc này, Nguyễn Huỳnh vô cùng tán thành, lại đồng ý với lời cô ấy nói.
Lục Ngộ An ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, vẫn cứ vui với việc nhìn biểu cảm vùng vẫy của cô, cô càng giãy giụa, anh giống như càng hưởng thụ. Nguyễn Huỳnh cảm thấy, anh hơi biến thái.
Động tĩnh trong phòng đến sau nửa đêm mới thoáng nhỏ đi một chút.
Tiếng gió ngoài cửa sổ không biết cũng đã dừng lại vào lúc mấy giờ, khi nào, trở nên yên tĩnh, trở nên dịu dàng.
Nghe tiếng gió, đuôi mắt Nguyễn Huỳnh nhiễm chút đỏ ửng, trông có chút đáng thương.
Toàn thân cô không còn sức lực, ngay cả động đậy đầu ngón tay cũng không muốn làm.
Cũng may, thể lực của Lục Ngộ An hình như rất tốt.
Anh ôm cô đi vào phòng tắm, tắm rửa lại lần nữa, lại thay ga giường trong phòng.
Một lần nữa dính vào giường, Nguyễn Huỳnh buồn ngủ đến mức ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Cô được Lục Ngộ An ôm vào lòng, không muốn động đậy lấy một ngón tay.
“Ngủ đi.” Lục Ngộ An cúi đầu, hôn môi cô một cái.
Nguyễn Huỳnh khẽ động đậy mi mắt, giọng nói khàn khàn: “Khát.”
Lục Ngộ An cười, đứng dậy rót ly nước, ánh mắt sâu thẳm, tựa như muốn một lần nữa ăn thịt Nguyễn Huỳnh vậy.
Rõ ràng là anh đã ăn hai lần rồi.
Anh cọ vào chóp mũi cô, tư thế thân mật: “Cần anh đút cho em không?”
Nguyễn Huỳnh cố gắng mở mắt nhìn anh, giọng nói mơ hồ từ chối: “... Em tự làm.”
Cô sợ còn để Lục Ngộ An đút nữa thì đêm nay cô không ngủ được mất.
Tuy rằng Nguyễn Huỳnh từng chuẩn bị tâm lý, nhưng tình hình trước mắt vẫn vượt ra khỏi giới hạn của cô.
Thế nhưng, Lục Ngộ An hình như vẫn có chút kiềm chế.
Hẳn là anh không làm quá lắm nhỉ.
Trong lòng anh nghĩ, hẳn là mình đã kiềm chế mới đúng, không phải sao?
Suy xét đến sức chịu đựng của cơ thể Nguyễn Huỳnh, anh tự cảm thấy mình không làm quá mức.
Nghe tiếng cười trầm thấp của anh, lỗ tai Nguyễn Huỳnh tê rần.
Cô cảm thấy sâu sắc, sở dĩ mình biến thành như bây giờ, một phần nguyên nhân rất lớn là do giọng nói của Lục Ngộ An quá hấp dẫn, đâm trúng tim cô nên mới khiến cô thả lỏng, đáp ứng hiệp ước không bình đẳng của anh.
Nguyễn Huỳnh uống nửa ly nước rồi nghiêng đầu: “Được rồi.”
Lục Ngộ An đáp một tiếng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm: “Đi ngủ nhé?”
“... Ừm.” Nguyễn Huỳnh mở mắt ra, ổn định trái tim đập quá nhanh của mình, bờ môi mấp máy: “Ngủ ngon.”
Lục Ngộ An dừng lại, đặt một nụ hôn lên môi cô: “Ngủ ngon.”