Đeo nhẫn lên, tuyết vẫn đang rơi.
Nguyễn Huỳnh kéo Lục Ngộ An đứng dậy, muốn giúp anh phủi sạch tuyết trắng dính lên đầu gối.
Lục Ngộ An không để ý lắm, kéo cô vào trong ngực trước, thân mật hôn cô.
Hai người đứng trong trời tuyết, giữa sân, mặc cho tuyết rơi trắng đầy đầu, ôm nhau hôn.
Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới tựa như chỉ có bọn họ tồn tại, bọn họ ôm nhau, cảm nhận lẫn nhau.
Một lúc sau, Lục Ngộ An buông cô ra, giọng nói trầm khàn: “Cảm ơn em.”
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh khẽ cong: “Câu này nên để em nói.”
Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay rồi nhìn qua Lục Ngộ An: “Em yêu anh.”
Lục Ngộ An hơi dừng lại, lại hôn một cái vào môi cô: “Anh biết, anh cũng vậy.”
Từ rất lâu trước kia, Lục Ngộ An đã biết mình yêu Nguyễn Huỳnh, và Nguyễn Huỳnh cũng yêu mình.
Yêu rất sâu đậm, cũng rất nhẹ nhàng.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ đã trở thành một trong những người quan trọng nhất của đối phương.
Bên ngoài tuyết rơi lớn, Lục Ngộ An nắm tay Nguyễn Huỳnh đi vào nhà.
Lúc cửa lớn được đẩy ra, Nguyễn Huỳnh điều chỉnh lại tâm tình kích động của mình, nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Có phải em nên ngạc nhiên vui mừng một chút không?”
Lục Ngộ An cười: “Sao cũng được mà.”
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Đây là nhà anh mua, hay là chuẩn bị mua?”
Lục Ngộ An đưa cô tới, dù thế nào cũng sẽ không phải là tùy tiện xem được.
Lục Ngộ An: “Đây là nhà của chúng ta.”
Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra.
Cửa đẩy ra, Lục Ngộ An dắt cô vào nhà.
Thay giày xong, hai người đi xuyên qua một dãy hành lang có chút đặc biệt. Màu sắc của bức tường ở hành lang rất riêng biệt, có chút cảm giác xanh lục. Đèn áp tường bên cạnh bức tường mang màu sắc ấm áp mà Nguyễn Huỳnh thích, phong cách cổ điển.
Xuyên qua cửa hành lang, hai người đi đến phòng khách.
Khi nhìn thấy tất cả mọi thứ trong phòng, Nguyễn Huỳnh ngây người. Lúc đến trong sân, cô đã đoán được Lục Ngộ An muốn dẫn cô đi xem nhà, nhưng cô chưa từng nghĩ tới, nội thất lại có thiết kế thế này.
Nguyễn Huỳnh có chút yêu thích phong cách cổ điển, mà cách trang trí của căn nhà trước mắt chính là phong cách cổ điển mà cô yêu thích.
Màu sắc bức tường, kiểu dáng ngăn tủ, trưng bày trong phòng, thậm chí là cả cổng tò vò hình cung. Cô ngước mắt nhìn mặt tường phía sau ghế sô pha, ở đó còn treo một bức tranh của một vị họa sĩ trẻ tuổi cô ấy thích mà trước đó cô đã đề cập với Lục Ngộ An.
Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An nhéo lòng bàn tay cô: “Có muốn đi xem xung quanh không?”
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn anh: “Đây là?”
Lục Ngộ An cong khóe môi lên, nói: “Vừa nãy nói cho em biết rồi.”
Nguyễn Huỳnh dừng lại, vừa rồi Lục Ngộ An nói là, đây là nhà của bọn họ.
Cô mím môi, nghi hoặc nhìn anh: “Ý em là, anh chuẩn bị lúc nào vậy?”
Mỗi ngày hai người đều ở bên cạnh nhau, cô hoàn toàn không biết Lục Ngộ An lại lặng lẽ chuẩn bị bất ngờ lớn như vậy.
Lục Ngộ An cười khẽ: “Đại khái là lúc em chuyển tới ở với anh.”
Căn nhà này đã được Lục Ngộ An mua vào mấy năm trước.
Lúc đó mua một mặt là vì Úc Đình Quân, Úc Đình Quân và ông chủ của phần bất động sản này có quan hệ rất tốt, phía sau đó có làm đầu tư. Định vị của mảnh này là khu biệt thự cao cấp riêng tư, rất thích hợp với bọn họ.
Đương nhiên quan trọng hơn là, chỗ này rất gần bệnh viện.
Cho dù sau này Lục Ngộ An chuyển đến đây ở thì đến bệnh viện cũng rất thuận tiện.
Sau khi mua lại, Lục Ngộ An vẫn luôn không có suy nghĩ trang trí cho nó.
Mãi đến lần đó, khi Nguyễn Huỳnh dọn nhà đã nói đùa với anh, lỡ như hai người bọn họ cãi nhau thì chẳng phải cô sẽ thành con nhóc đáng thương không có nhà để về à.
Lục Ngộ An biết Nguyễn Huỳnh chỉ nói đùa thôi.
Giống như vậy, anh cũng biết rõ, sở dĩ cô có suy nghĩ về phương diện này là vì thiếu cảm giác an toàn. Cảm giác thiếu an toàn này cho dù Lục Ngộ An có hứa hẹn nhiều hơn nữa thì cũng rất khó xua tan.
Bởi vậy, sau khi Nguyễn Huỳnh chuyển đến, anh bèn tìm Úc Đình Quân, bảo anh ấy tìm đoàn đội nhanh chóng sửa sang lại căn nhà này.
Anh muốn cho Nguyễn Huỳnh một mái nhà.
Nghe được câu trả lời của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: “Sớm như vậy à?”
Lục Ngộ An ừm một tiếng, nhìn cô: “Còn muốn biết gì nữa không?”
Nguyễn Huỳnh mím môi, ánh mắt nhìn trong nhà một vòng: “Hoàn thành vào gần đây sao?”
“Ừm.” Lục Ngộ An giải thích: “Bảo Úc Đình Quân tìm bạn bè phụ trách, tốc độ cũng tính là nhanh.”
Có điều, cũng chỉ mới làm xong, dọn dẹp vệ sinh hoàn tất vào mấy ngày trước.
“Có muốn đi xem mấy căn phòng không?” Lục Ngộ An hỏi.
Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt, áp chế cảm xúc một lần nữa dâng trào: “Muốn.”
Lục Ngộ An đưa cô đi đến căn phòng ở tầng trệt.
Tầng trệt ngoại trừ phòng bếp, phòng khách và phòng ăn thì chỉ còn một căn phòng sách rất lớn, cùng với một căn phòng dành cho khách.
Nguyễn Huỳnh đã từng đề cập với Lục Ngộ An về phòng sách, trang trí thiết kế như kiểu thư viện, còn có một cái cầu thang nhỏ có thể chuyển động, cô rất thích.
Mà thứ Nguyễn Huỳnh thích nhất là cửa sổ của phòng sách.
Cửa sổ sát đất cổ điển, kiểu dáng cửa sổ thép cũ, rất có cảm giác.
Tầng một là phòng ngủ chính và phòng cất quần áo, còn có một căn phòng trống, trong đó không hề có món đồ gia dụng nào cả.
Nguyễn Huỳnh nhìn rồi hỏi Lục Ngộ An: “Anh định làm gì?”
Lục Ngộ An: “Bỏ trống trước đã.”
Nguyễn Huỳnh buồn cười: “Phòng cho khách hay là phòng trẻ con?”
“...”
Lục Ngộ An dừng lại, thấp giọng nói: “Đúng là có dự định làm phòng trẻ con.”
Nguyễn Huỳnh: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Lục Ngộ An nhìn cô: “Anh không thể ích kỷ như vậy được.”
Nguyễn Huỳnh lập tức hiểu ý của anh.
Lục Ngộ An muốn sắp xếp thành phòng trẻ con, nhưng anh không muốn vô hình trung tạo thành áp lực cho Nguyễn Huỳnh. Muốn có con hay không, trong nhà có giữ phòng trẻ con đã trang trí xong hay không thì phải xem nguyện vọng của Nguyễn Huỳnh.
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh chằm chằm, nhạt giọng nói: “Anh rất hy vọng có được đứa con thuộc về chúng ta, nhưng sinh con rất vất vả, anh không cách nào chịu đựng thay loại đau khổ này cho em được. Cho nên có muốn hay không thì phải xem em thế nào.”
Nói đến đây, Lục Ngộ An dừng lại một chút, nhìn Nguyễn Huỳnh: “Nói những lời này không phải để tạo áp lực cho em, chỉ là muốn nói cho em biết, em mới là quan trọng nhất.”
Nguyễn Huỳnh có chút cảm động.
Cô đưa tay sờ mắt, nhìn về phía Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, hôm nay anh muốn khiến em khóc mấy lần đây?”
Lục Ngộ An đưa tay, khẽ véo má cô.
Nguyễn Huỳnh cười, nhìn căn phòng trống đó suy nghĩ một chút: “Cứ để trống trước đi, sau này chúng ta nói sau nhé?”
Thật ra cô rất thích trẻ con, Lục Ngộ An cũng thế.
Nguyễn Huỳnh biết điểm này, có điều đối với chuyện sinh con, Nguyễn Huỳnh quả thật hơi sợ hãi. Bây giờ vẫn còn sớm, Lục Ngộ An không gây áp lực cho cô, cô cũng sẽ không tự tạo áp lực cho bản thân.
Hai người vẫn chưa kết hôn, đây là chuyện nên cân nhắc sau khi kết hôn, cô tạm thời không nghĩ nữa.
Lục Ngộ An nói được.
Hai người xem xong phòng ngủ chính và phòng cất quần áo, Lục Ngộ An dẫn cô lên tầng hai.
Diện tích tầng hai không lớn bằng tầng một, là thiết kế kiểu gác lửng. Lục Ngộ An đã bảo người ta lắp đặt một phòng chiếu, Nguyễn Huỳnh thích xem phim.
Phong cách trang trí trong nhà và thói quen sinh hoạt đều được sắp xếp dựa trên sở thích của Nguyễn Huỳnh.
Không cần Lục Ngộ An nói, Nguyễn Huỳnh đi một vòng là biết được những chuyện này.
Đi dạo nhà tân hôn xong thì thời gian không còn sớm nữa.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, Tư Niệm gọi điện thoại cho hai người, hai bọn họ khi nào về, buổi trưa đến “Lệ Chi” ăn cơm, sau đó xuất phát.
Nguyễn Huỳnh nói cho cô ấy biết là một lát nữa mình sẽ qua đó rồi mới quay đầu nhìn về phía Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An rũ mắt: “Chuẩn bị đi rồi à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, nhìn về phía trên lầu: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh đưa tay ôm lấy eo anh, cọ vào bả vai anh, dịu dàng nói: “Muốn ôm anh.”
Lục Ngộ An hiểu ra, dùng sức ôm chặt cô, thấp giọng hỏi: “Cảm động hả?”
“Ừm.” Nguyễn Huỳnh thản nhiên: “Sao anh lại tốt như vậy chứ?”
Lục Ngộ An bật cười, vén tóc cô ra sau tai, đặt một nụ hôn ướt át lên đó, giọng nói hơi trầm xuống: “Thế này mà đã thỏa mãn rồi à?”
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu: “Anh muốn khiến em trở nên tham lam sao?”
Ánh mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô, anh nhẹ giọng nói: “Ở trước mặt anh, em có thể tham lam thêm một chút.”
Nguyễn Huỳnh dừng lại.
Lục Ngộ An cúi người hôn khóe môi cô, mơ hồ không rõ nói: “Nếu như vậy thì anh sẽ vui vẻ hơn.”
Nguyễn Huỳnh vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nói, bạn gái tham lam hơn một chút thì bạn trai sẽ vui vẻ.
Cô không nhịn được, khóe môi cong lên, cười nhẹ nhàng nhìn Lục Ngộ An: “Vậy em cố gắng hết sức nhé?”
Lục Ngộ An: “Được.”
Hai người không ở đây được bao lâu thì mấy người Tư Niệm thúc giục, hai người họ dừng lại tại phòng khách một hồi rồi mới cùng nhau rời đi.
Sau khi tuyết ngừng rơi, sắc trời trở nên sáng tỏ, thậm chí còn có ánh nắng yếu ớt xuất hiện xuyên qua tầng mây.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lên xe, đi đến “Lệ Chi” tụ họp với những người khác.
-
Lên xe, Nguyễn Huỳnh có thời gian rảnh xem tỉ mỉ chiếc nhẫn cầu hôn mà Lục Ngộ An đeo lên cho mình.
Viên kim cương trên mặt nhẫn rất to, hình dáng cũng được cắt mài cực kỳ xinh đẹp, nhìn ở trong xe đều vô cùng chói sáng.
Nguyễn Huỳnh nhìn chăm chú một hồi mới chậm chạp nhớ tới gì đó: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Cái gì?”
Nguyễn Huỳnh giơ tay lên cho anh nhìn: “Chiếc nhẫn này chắc là đắt lắm hả?”
Lục Ngộ An liếc mắt nhìn cô, buồn cười nói: “Cũng tạm.”
Nguyễn Huỳnh biết tiền lương của Lục Ngộ An, cô tính toán một chút, do dự: “Tiền luơng của anh —”
Cô muốn nói lại thôi.
Biết cô đang lo lắng điều gì, Lục Ngộ An giải thích: “Anh có đầu tư khác.”
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: “Không cần quan tâm chuyện tiền bạc đâu.”
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó: “Với nghề nghiệp của bố anh thì có thể cho phép anh đầu tư cái khác à?”
Bố của Lục Ngộ An có lẽ là thuộc kiểu công nhân viên chức. Đương nhiên, Lục Hồng Quang lợi hại hơn công nhân viên chức bình thường rất nhiều. Nguyễn Huỳnh nhớ mang máng, công nhân viên chức không thể kinh doanh được.
Lục Ngộ An bật cười: “Bố anh không thể, nhưng anh thì có thể.”
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: “Vậy à?”
Lục Ngộ An: “Ừm. Pháp luật quy định như vậy.” Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: “Yên tâm, anh không làm chuyện trái pháp luật đâu.”
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh yên tâm: “Vậy thì được.”
Cô nhỏ giọng: “Thật ra kim cương nhỏ một chút cũng không sao.”
Lục Ngộ An: “... Anh biết.”
Anh chỉ muốn cho Nguyễn Huỳnh thứ tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình.
Biết Nguyễn Huỳnh còn đang lo lắng, anh nói: “Nếu như không yên tâm thì lát nữa em hỏi lại Chu Hạc Thư đi.”
Nguyễn Huỳnh a một tiếng, nhớ ra: “Giáo sư Chu dạy luật đúng không?”
Lục Ngộ An: “Ừm.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, nói thầm: “Vậy em hỏi xem sao.”
Không hỏi thì cô sẽ không yên tâm.
“...”
Lúc hai người đến “Lệ Chi” thì mấy người Tư Niệm đã đến.
Vừa vào phòng riêng, Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp nói cho bọn họ biết chuyện Lục Ngộ an cầu hôn thì Khương Thanh Thời đã tinh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô.
Cô ấy nhướng mày, nhìn hai người: “Đi ra ngoài từ sớm như vậy, giấu tụi tớ đi làm việc lớn à?”
Tư Niệm: “Bác sĩ Lục cầu hôn rồi à?”
Cô ấy kinh ngạc: “Không phải đã nói muốn tụi tớ cũng có mặt sao?”
Mấy người Tư Niệm biết chuyện Lục Ngộ An chuẩn bị cầu hôn Nguyễn Huỳnh.
Trước đó bọn họ thậm chí còn đưa ra chủ ý cho anh, thế nhưng đêm giao thừa đón năm mới Nguyễn Huỳnh đi dẫn chương trình tiệc tối, chủ ý này tạm thời không còn giá trị.
Bọn họ không nghĩ tới Lục Ngộ An lại không chờ nổi như thế, không thông báo cho bọn họ biết, cũng không đợi bọn họ có mặt mà đã cầu hôn Nguyễn Huỳnh trước rồi.
Lục Ngộ an: “Xin lỗi.”
Anh nói: “Lúc sáng tuyết rơi, tôi nghĩ sẽ không có thời cơ nào tốt hơn nên không thông báo cho mọi người biết.”
Nguyễn Huỳnh phụ họa: “Đừng nóng vội mà, kết hôn nhất định sẽ để cậu có mặt.”
Tư Niệm nghẹn họng, liếc cô một cái: “Nếu như cậu kết hôn mà cũng không cho tớ biết, bây giờ tớ sẽ đi ngay lập tức.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Tớ đâu dám.”
Vân Sơ ở bên cạnh cười cười: “Chúc mừng bác sĩ Lục, chúc mừng Huỳnh Huỳnh.”
Khương Thanh Thời cũng lấy lại tinh thần: “Mặc dù tụi tớ không nhìn thấy hiện trường cầu hôn, nhưng chúc mừng thì tụi tớ vẫn phải có.”
Trong nháy mắt, trong phòng trở nên náo nhiệt.
Nếu như không phải nhớ đến việc buổi chiều mọi người còn phải đi đến sơn trang nghỉ dưỡng, cả đám người sẽ không tránh được mà muốn uống rượu.
Ăn cơm trưa xong, mọi người về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An về đến nhà, tâm tình hưng phấn đó vẫn chưa giảm.
“Bác sĩ Lục.” Cô có chút cao hứng: “Hôm nay em rất vui.”
Lục Ngộ An sờ lên đầu cô, tâm tình cũng cực kỳ tốt: “Đi thu dọn trước nhé? Buổi tối đến đó ăn mừng?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Hai người đi vào phòng.
Lúc Nguyễn Huỳnh đi đến tủ đầu giường rút sạc điện thoại thì bỗng nhiên nhìn thấy món đồ đặt trên tủ đầu giường.
Cô nhìn chằm chằm vào hộp quà kia, có chút ấn tượng, nhưng ấn tượng lại không quá sâu.
“Đây là gì vậy?” Nguyễn Huỳnh hỏi Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An nhìn: “Quên rồi à?”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt.
Lục Ngộ An: “Quà năm mới.”
Trong nháy mắt, trong đầu Nguyễn Huỳnh hiện lên ký ức tối hôm qua khi mình chưa say hoàn toàn.
Hình như cô đã tìm Lục Ngộ An đòi quà năm mới, hơn nữa còn rất gấp gáp. Nhưng sau khi nhận được thì cô lại quên mở.
Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Là gì vậy?”
Lục Ngộ An sửa soạn quần áo, cười nói: “Em mở ra nhìn xem.”
“...”
Thấy Lục Ngộ An đi vào phòng cất quần áo, Nguyễn Huỳnh mở hộp quà kia ra.
Vừa mở nắp, cô nhìn thấy một chiếc đồng hồ đeo tay trước.
Không hề bất ngờ, là cái trước đó Nguyễn Huỳnh đã xem qua, cũng rất thích nhưng giá cả hơi cao, cô không nỡ mua.
Ngoại trừ đồng hồ ra, bên dưới còn đè một túi tài liệu.
Nguyễn Huỳnh do dự mở ra, lấy đồ bên trong đó ra.
Khi nhìn thấy viền màu đỏ, cô chậm rãi chớp mắt. Cô mở ra, lúc nhìn thấy nội dung và tên bên trong thì cả người hoàn toàn sửng sốt.
Cô chưa từng nghĩ tới, Lục Ngộ An sẽ tặng cô một món quà năm mới như vậy.
Lúc Lục Ngộ An ở trong phòng cất quần áo sửa soạn hành lý của hai người xong đi ra, Nguyễn Huỳnh đang ngồi xếp bằng trên thảm ngẩn người.
Nghe thấy động tĩnh, cô ngước mắt nhìn về phía anh.
Lục Ngộ An đến gần: “Sao vậy?”
Trong tay NGuyễn Huỳnh vẫn còn mở giấy tờ nhà màu đỏ, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn về phía Lục Ngộ An, chỉ vào tên ở trên đó: “Đây là có ý gì?”
Lục Ngộ An cúi đầu nhìn, mỉm cười: “Quà năm mới.”
Anh hỏi Nguyễn Huỳnh: “Thích không?”
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: “Sao anh lại…” Cô nói được một nửa, nhớ tới hỏi: “Tên trên giấy tờ nhà này vì sao lại là em?”
Cô nhớ rất rõ, mình chưa từng cùng Lục Ngộ An đi làm thủ tục tương tự.
Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Đi cửa sau.”
Anh thản nhiên: “Còn nhớ khoảng thời gian trước anh tìm em ký tên không?”
Lúc xử lý quà tặng bất động sản, thật ra Lục Ngộ An đã tìm Nguyễn Huỳnh ký tên.
Chỉ có điều lúc bình thường mà nói, người tặng và người được tặng đều nên có mặt ký tên làm thủ tục thì mới có thể đổi tên giấy tờ. Nhưng Lục Ngộ An có chút quan hệ, cũng có người quen, bảo Úc Đình Quân đi xử lý chuyện nhỏ không cần Nguyễn Huỳnh ra mặt ấy thì bên chỗ anh ấy hoàn toàn không thành vấn đề.
Mà sở dĩ Nguyễn Huỳnh không có ấn tượng là bởi vì hôm đó cô đang tập trung xem phim.
Lục Ngộ An nói có một hợp đồng cần cô ký mấy chữ, Nguyễn Huỳnh cũng không xem mà ký thẳng tên của mình vào đó. Ký xong cô mới nhớ ra hỏi: “Hợp đồng mà anh vừa mới tìm em ký tên là gì vậy?”
Lục Ngộ An nói là giấy bán thân.
Nguyễn Huỳnh cạn lời một lúc, liếc anh một cái: “Bí mật à?”
Lục Ngộ An suy nghĩ một chút: “Xem là vậy.”
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, không truy hỏi nữa.
Lúc đó Lục Ngộ An còn kinh ngạc mấy giây, hỏi cô: “Em không lo anh lừa em ký hợp đồng gì đó không nên ký à?”
Nguyễn Huỳnh không để ý lắm nói: “Tiền tiết kiệm của em không nhiều bằng anh, anh dù sao cũng không thể nào ham muốn tiền của em đúng không?” Cô nói rất có lý lẽ: “Hơn nữa anh thích em như vậy, dù sao cũng không đến nỗi thật sự bán em đi đâu nhỉ?”
Lục Ngộ An bị lời nói này của cô chặn lại, vốn định nhắc nhở cô một chút, nhưng suy tư lại thì cảm thấy, nếu nhắc thì không được tính là bất ngờ nữa.
Bởi vậy, anh không nhắn đến một chữ nào nữa.
…
Lúc này nghe Lục Ngộ An nhắc đến, Nguyễn Huỳnh mới cảm thấy sâu sắc mình đã rơi vào bẫy của anh.
Cô kinh ngạc nhìn anh, căng thẳng liếm môi: “Nhưng mà anh tặng nhà cho em thì có phải khoa trương quá rồi không? Em không thể —”
Cô còn chưa nói ra chữ “nhận” thì Lục Ngộ An đã cắt lời cô: “Quên mất lời anh nói với em rồi à?”
Nguyễn Huỳnh nhìn anh.
Lục Ngộ An cúi đầu, rút ngắn hơi thở giữa đôi bên.
Ánh mắt của anh nhìn qua Nguyễn Huỳnh thật sâu, trầm giọng nói: “Anh từng nói, anh tuyệt đối sẽ không để em không có nhà để về.”