Sau khi xác định tin tức, Lục Ngộ An gọi điện thoại nói cho bà Lý biết trước, sau đó lại gọi điện thoại cho bà Trần, nói cho bọn họ biết tin tức Nguyễn Huỳnh mang thai.
Hai người dặn dò Lục Ngộ An không ít mục cần chú ý, Lục Ngộ An ghi nhớ từng cái một.
Nói xong lời cuối cùng, bà Trần ôi chao một tiếng, hỏi: “Tối nay các con có rảnh không, có muốn về nhà ăn bữa cơm không?”
Lục Ngộ An ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn Nguyễn Huỳnh: “Mẹ, cuối tuần con và Nguyễn Huỳnh về.”
Bà Trần suy nghĩ một chút: “Cũng được.”
Bà sợ gây áp lực cho Nguyễn Huỳnh, ấm giọng nói: “Con đưa điện thoại cho Nguyễn Huỳnh đi, mẹ nói với nó hai câu.”
Lục Ngộ An đưa điện thoại cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh nhận lấy, gọi: “Mẹ.”
Bà Trần thẳng thắn đáp: “Có khó chịu chỗ nào không?”
Nguyễn Huỳnh: “Tạm thời không có ạ.”
Bà Trần nói được, lại dặn dò: “Đừng có áp lực quá lớn, mang thai rồi thì cũng có thể giống như trước kia, muốn làm gì thì làm, chỉ là có mấy thứ có khả năng phải kiêng tối nay mẹ liệt kê ra mấy món phải ăn kiêng và mấy món phải ăn ít đi rồi nói cho Lục Ngộ An biết.”
Nói đến đây, bà lại lo lắng Nguyễn Huỳnh suy nghĩ lung tung, tình cảm của phụ nữ mang thai là nhạy cảm nhất: “Mẹ không có ý hoàn toàn không cho con ăn, chỉ là có nhiều thứ ăn trong thời gian mang thai sẽ không tốt, chúng ta ăn ít đi một chút.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Mẹ, con biết mà.”
Mặt mày cô cong cong: “Chỉ là vất vả cho mẹ phải sắp xếp.”
Bà Trần cao hứng: “Chuyện này có gì mà vất vả, không vất vả chút nào. Sự khổ cực của con vừa mới bắt đầu, nếu có gì không thoải mái hay không vui thì cứ nói với mẹ.”
Nguyễn Huỳnh: “Được ạ.”
Hai người hàn huyên một lúc, bà Trần mới lưu luyến không rời mà cúp máy.
Nguyễn Huỳnh trả điện thoại cho Lục Ngộ An, Lục Ngộ An rũ mắt: “Nói xong rồi à?”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Ánh mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô chăm chú: “Mẹ nói gì với em vậy?”
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh cố ý: “Mẹ bảo anh tốt với em một chút, nếu không sẽ trừng trị anh.”
“...”
Lục Ngộ An dở khóc dở cười, đưa tay nhéo gò má cô: “Anh không tốt với em hồi nào?”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Hiện tại.”
Lục Ngộ An nhìn theo ánh mắt cô, nhìn thấy ngón tay mình.
Anh mỉm cười, nghiêng người nâng khuôn mặt Nguyễn Huỳnh lên hôn, giọng nói trầm khàn: “Bà xã.”
Nguyễn Huỳnh mơ hồ đáp: “Hửm?”
Lục Ngộ An nhìn chằm chằm vào mắt cô, trầm giọng nói: “Anh yêu em.”
Nguyễn Huỳnh nghe xong, không nhịn được cười.
Cô cố ý trêu Lục Ngộ An, chọc vào khuôn mặt anh, nín cười đùa anh: “Có con mới yêu em à?”
“...” Lục Ngộ An bất đắc dĩ: “Em nói gì đó?”
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn anh.
Lục Ngộ An nhéo chóp mũi cô, không cần mặt mũi mà hỏi: “Anh vì có con mới yêu em, hay là vẫn luôn yêu em, trước đó em không cảm nhận được à?”
Không đợi Nguyễn Huỳnh tiếp lời, anh tự mình nói: “Anh cho rằng trong hai năm qua, biểu hiện của anh rất rõ ràng.”
Nguyễn Huỳnh bị lời của anh làm nghẹn họng, tức giận nguýt anh: “Anh…” Môi cô hơi động đậy, không biết phải nói anh thế nào, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Dưỡng thai cho tốt!”
Cô cũng không muốn cục cưng của bọn họ tương lai là một lưu manh.
Lục Ngộ An lập tức ngậm miệng.
Lục Ngộ An còn phải về bệnh viện đi làm, Nguyễn Huỳnh cũng không cho anh xin nghỉ.
Anh xin nghỉ thì nhất định sẽ tặng lượng công việc cho những đồng nghiệp khác. Huống chi cô chỉ mang thai thôi, tạm thời không có gì khó chịu cả.
Sau khi đuổi Lục Ngộ An về đi làm, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm đi đến quán cà phê.
Khương Thanh Thời và Vân Sơ biết tin, nhao nhao nói muốn qua thăm cô một chút.
Vốn dĩ, thật ra Nguyễn Huỳnh vẫn rất sợ chuyện mang thai này, ban đầu lúc biết tin, cô và Lục Ngộ An cũng nâng cao một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, thần kinh căng thẳng.
Lúc bé cưng được ba tháng thì cô bỗng nhiên thích ứng được.
Có thể là vì Lục Ngộ An chăm sóc cô quá tốt, bất kể là về phương diện sinh hoạt hay là tinh thần, anh đều không để cho Nguyễn Huỳnh có bất kỳ sự áp lực hay phiền não nào.
Nguyễn Huỳnh làm không tốt chuyện gì thì luôn có Lục Ngộ An.
Cô không cần sợ hãi chăm sóc bé cưng không tốt nữa, bởi vì cô biết rất rõ, Lục Ngộ An sẽ là một người bố tốt, mà cô, cũng sẽ cố gắng học làm một người mẹ không tệ ;lắm.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng là, Vân Sơ sinh rồi.
Lúc Nguyễn Huỳnh ôm con cô ấy ở bệnh viện, trái tim đã bị hòa tan. Vào giờ phút đó, cô cảm thấy mình giống như được rót tiêm vào một liều sức mạnh đặc biệt.
Thỉnh thoảng, Nguyễn Huỳnh cũng sẽ thảo luận với Lục Ngộ An, hỏi anh muốn con trai hay con gái.
Lục Ngộ An nói con nào cũng được.
Chỉ cần là con của bọn họ là được.
Lúc Nguyễn Huỳnh nhất định muốn anh lựa chọn, Lục Ngộ An ăn ngay nói thật, anh thích con gái, nhưng con trai có thể bảo vệ mẹ.
Đương nhiên, đây là ấn tượng sẵn có một chiều. Anh nói với Nguyễn Huỳnh, con gái cũng có thể bảo vệ mẹ, chỉ là nếu như sinh con gái thì anh không nỡ tăng thêm gánh nặng cho con gái.
Nguyễn Huỳnh cạn lời một lúc: “Con trai thì anh nỡ à?”
Lục Ngộ An: “... Nỡ hơn một chút.”
Nguyễn Huỳnh dở khóc dở cười.
Lục Ngộ An ôm cô vào lòng, im lặng một lúc nói: “Có điều trong lòng anh khát vọng có con gái hơn.”
Anh sẽ che chở cho hai mẹ con họ.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra cười: “Em hình như con nào cũng được.”
Ở phương diện này cô không cân nhắc nhiều bằng Lục Ngộ An, con trai hay con gái, cô thấy đều được.
-
Mùa xuân năm sau, Lục Ngộ An được như ý nguyện.
Công chúa nhỏ nhà họ Lúc tới đúng hẹn.
Cả quá trình Lục Ngộ An đều trông coi bên cạnh Nguyễn Huỳnh, sau khi cục cưng được sinh ra, anh thậm chí còn không đi nhìn.
Anh cầm tay Nguyễn Huỳnh, từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh cô.
Bé cưng được y tá ôm ra ngoài, một đám người đợi ở cửa.
Lúc muốn đưa bé cưng cho bà Trần, bà Trần nói một câu: “Để cô giáo Lý ôm đi, sau này công chúa nhỏ nhà chúng ta lớn lên cũng sẽ xinh đẹp giống Huỳnh Huỳnh.”
Lý Quỳnh Lam ngẩn ra, biết bà Trần nói như vậy là có dụng ý gì.
Bà không khách sáo với hai người nữa, khom lưng ôm lấy bé cưng, thảo luận với bà Trần: “Bà xem, đáng yêu quá.”
Bà Trần ở bên cạnh nhìn, vui cười hạnh phúc: “Có chút giống Huỳnh Huỳnh.”
Bà Lý: “Tôi cảm thấy giống Ngộ An.”
Hai người thảo luận, Trần Tịnh Dương biết tin tức cùng đi đến bệnh viện nhìn một cái, nghi hoăc nói: “Nhiều nếp nhăn thế nào, nhìn ra giống anh trai và chị dâu con chỗ nào?”
Dứt lời, ba người là bà Lý, bà Trần và Lục Hồng Quang đồng loạt nhìn cậu chằm chằm.
Trần Tịnh Dương: “...”
Đám người Tư Niệm ở bên cạnh nhịn một chút, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Sau khi bé cưng ra đời, mọi người bắt đầu đặt tên cho nó.
Trước khi em bé được sinh ra, Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh từng thảo luận vấn đề này. Lúc đó cũng không biết bé cưng trong bụng là trai hay gái, hai người xem hết tên nam nữ một vòng.
Chỉ có điều xem hồi lâu cũng không thấy được cái nào đặc biệt phù hợp và yêu thích.
Cuối cùng, Nguyễn Huỳnh còn hỏi Lục Hồng Quang.
Cô cảm thấy Lục Hồng Quang đặt tên hay, cô và Lục Ngộ An quyết định giao việc này cho Lục Hồng Quang.
Lục Hồng Quang đưa ra cho bọn họ mấy cái tên, cuối cùng Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An chọn một cái tên rất đơn giản mà ông đặt, Lục Tưởng Tưởng.
Sỡ dĩ chọn cái tên này là bởi vì, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đều cảm thấy hai chữ “Tưởng Tưởng” (ngẫm nghĩ) này đối với bọn họ mà nói còn khá có ý nghĩa.
Tên thì do Lục Hồng Quang đặt, tên mụ thì do Nguyễn Huỳnh đặt.
Khi vừa ra đời, công chúa nhỏ họ Lục có cái đầu tròn vo, giống như một quả cầu. Nguyễn Huỳnh trực tiếp gọi cô bé là Cầu Cầu. Lúc biết được tên mụ này, Tư Niệm còn phàn nàn cô quá tùy tiện.
Nguyễn Huỳnh vô tội nói: “Tên mụ mà phải đứng đắn như thế làm gì?”
Tư Niệm bị lời cô nói làm nghẹn họng, nhưng lại không tìm được lý do phản bác.
Cuối cùng của cuối cùng, cô ấy ngược lại còn kêu hăng hái hơn cả Nguyễn Huỳnh.
Đặt tên xong, Nguyễn Huỳnh ở bệnh viện mấy ngày, sau đó chuyển đến trung tâm ở cữ.
Đến trung tâm ở cữ hơn một tháng, cả nhà Nguyễn Huỳnh mới về nhà.
Nguyễn Huỳnh phát hiện ra, bé cưng đã có dễ nhìn rồi.
Lúc nhắc đến việc này với Lục Ngộ An, Lục Ngô An đã sửa lại lời giải thích của cô: “Bé cưng của chúng ta vốn xinh đẹp mà.”
Nguyễn Huỳnh: “Đâu có.”
Cô thản nhiên: “Lúc nó vừa ra đời rõ ràng là không đẹp như thế.”
Lục Ngộ An: “... Đẹp mà.” Anh hiếm khi phản bác Nguyễn Huỳnh: “Đẹp hơn thằng nhóc thối nhà Úc Đình Quân.”
Nguyễn Huỳnh bật cười: “Sao anh còn mắng Tổng giám đốc Tiểu Úc là thằng nhóc thối vậy?”
“Tổng giám đốc Tiểu Úc?” Lục Ngộ An nhướng mày.
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Đúng vậy, Tư Niệm và Thanh Thời đều nói con trai của Úc Đình Quân rất giống Tổng giám đốc Úc.”
Lục Ngộ An không biết việc này: “Nói thế nào?”
Nguyễn Huỳnh nói cho Lục Ngộ An biết, con trai nhà Úc Đình Quân còn chưa tới một tuổi, nhưng nó đã biểu lộ ra sở thích của mình rồi.
Lucj Ngộ An: “Biểu lộ thế nào?”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười nói cho Lục Ngộ An biết: “Vân Sơ nói, lúc Úc Đình Quân ở nhà xem tin tức kinh tế, nó luôn có thể rất yên tĩnh ở bên cạnh.”
Có một ngày lúc Vân Sơ xem mấy bộ phim truyền hình không bổ ích gì kia, nó bắt đầu khóc rống lên.
Nghe vậy, Lục Ngộ An nhướng mày: “Hôm nào đó chúng ta đi thăm nó xem.”
Trong khoảng thời gian gần đây, bởi vì Nguyễn Huỳnh ở trung tâm ở cữ nên Lục Ngộ An đi làm như thường. Mỗi ngày sau khi tan làm là anh lập tức chạy đến trung tâm ở cữ, cũng không rảnh để ý đến chuyện của người khác, đương nhiên là cũng đã một khoảng thời gian không đi đến nhà Úc Đình Quân.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Em cũng nhớ bọn họ rồi.”
-
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, sau khi Nguyễn Huỳnh kết thúc kỳ nghỉ đẻ thì quay về đài đi làm như thường lệ.
Nhà cách đài phát thanh và bệnh viện cũng không tính là xa, hai người cũng đã tuyển dì chăm trẻ và dì nấu ăn, hai người thay phiên nhau chăm sóc Lục Tưởng Tưởng, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Buổi trưa nghỉ ngơi, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An nhớ con, thậm chí còn về nhà thăm cục cưng.
Trẻ con thay đổi nhanh, trong thời gian nháy mắt, người bạn nhỏ Lục Tưởng Tưởng đã có chút ít dáng vẻ mỹ nhân. Cô bé có một đôi mắt to rất đẹp, rất giống Lục Ngộ An, tròn trịa, mỗi lần nhìn chằm chằm vào bạn, bạn sẽ không có năng lực chống đỡ.
Khuôn mặt của cô bé có chút giống Lục Ngộ An, nhưng phần nhiều hơn là giống Nguyễn Huỳnh.
Mỗi lần thảo luận chuyện này, Tư Niệm sẽ ở bên cạnh không thèm để ý nói: “Giống ai trong các cậu không quan trọng, dù sao giống ai thì cũng sẽ là đại mỹ nhân xinh đẹp.”
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An nhìn đối phương suy nghĩ một chút, cũng phải.
Lúc người bạn nhỏ Lục Tưởng Tưởng được chín tháng tuổi thì đã có thể nói được hai chữ.
Ngoại trừ nói, cô bé thậm chí còn có thể đi lảo đảo hai bước về phía trước. Mặc dù mỗi lần đi được hai bước là té ngã, nhưng không biết tính cách cô bé giống nhau, thuộc kiểu càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.
Ngã đau, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đều đau lòng, không vội chuyện cô bé biết đi, cô bé lại tự mình quật cường, lại giẫm lên thảm, loạng choạng đi về phía trước.
Lảo đảo được ba tháng, người bạn nhỏ Lục Tưởng Tưởng đã đi tốt hơn các anh trai chị gái lớn hơn cô bé mấy tháng.
Mỗi lần như vậy, Nguyễn Huỳnh cũng sẽ thảo luận với Lục Ngộ An — tính cách này của con bé rốt cuộc giống ai.
Lúc người bạn nhỏ Lục Tưởng Tưởng sắp hai tuổi thì đã nói và đi lưu loát.
Thỉnh thoảng Nguyễn Huỳnh tan làm về nhà, cô bé ngồi co quắp trên ghế sô pha, thậm chí còn có thể bò xuống khỏi ghế sô pha rồi đi đến trước mặt Nguyễn Huỳnh, ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm.”
Lần đầu tiên khi Nguyễn Huỳnh nghe cô bé nói nhớ cô thì đã kinh ngạc đến ngây người.
Cô nhớ mình chỉ dạy Lục Tưởng Tưởng những danh xưng bố và mẹ, cũng chưa từng nói với cô bé mấy lời như nhớ con nhớ mẹ.
Lúc thảo luận với Lục Ngộ An, Lục Ngộ An ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Có phải vì bình thường chúng ta nói khá nhiều nên nó học được rồi không?
Nguyễn Huỳnh ngẩn người: “Nó nhỏ như vậy mà đã có thể nghe hiểu à?”
Nghe vậy, Lục Ngộ An thấp giọng cười: “Em xem thường cục cưng của chúng ta à?”
Nguyễn Huỳnh dừng lại một chút rồi lắc đầu: “Em nào dám.”
Cô biết Lục Tưởng Tưởng thông minh, nhưng cũng không nghĩ tới cô bé có thể thông minh đến vậy.
Lục Ngộ An mỉm cười, ôm lấy Nguyễn Huỳnh nói: “Nó lanh lợi mà, em biết hôm qua mẹ nói gì với anh không?”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày: “Nói gì?”
Hiện tại bà Trần đã về hưu, về cơ bản sau khi Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi làm, chỉ cần không có chuyện gì sốt ruột thì đều sẽ sang đây thăm Lục Tưởng Tưởng, chơi với cô bé.
Hôm qua bà Trần chơi với Lục Tưởng Tưởng đến chiều, bạn bè gọi điện thoại tới tìm bà đi múa quảng trường, nói là có trận tranh tài.
Trước khi đi, bà nói tạm biệt với Lục Tưởng Tưởng.
Lục Tưởng Tưởng giơ tay lên, vừa uống sữa bột mà dì cho uống, vừa vẫy cái tay nhỏ béo ị với bà, non nớt nói: “Tạm biệt bà nội, chơi vui vẻ.”
“...”
Mi tâm Nguyễn Huỳnh giật giật, cô cạn lời trong chốc lát: “Con bé thật sự nói mấy chữ chơi vui vẻ này hả?”
Lục Ngộ An: “Mẹ nói là nó nói.”
Nguyễn Huỳnh cạn lời, cảm khái nói: “Nó nói tạm biệt thì em thấy bình thường, chơi vui vẻ thì chúng ta có nói nhiều không?”
“Không nhiều.” Lục Ngộ An thản nhiên: “Nhưng gần đây mẹ thích kéo nó xem TV.”
Hai vợ chồng đối mặt nhau một lúc, Nguyễn Huỳnh đưa tay nhéo mi tâm nói: “Được thôi, chỉ cần là lời bình thường là được.”
Cô suy nghĩ một chút: “Không học mấy lời thô tục lung tung là không có vấn đề gì.”
Lục Ngộ An: “... Không đến mức đó đâu.”
Một khoảng thời gian sau đó, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cố ý quan sát.
Hai người họ phát hiện ra, chỉ cần là lời bọn họ hay nói, sau một khoảng thời gian ngắn, Lục Tưởng Tưởng đã có thể học như vẹt, đồng thời nói với bọn họ.
Cái đầu củ cải này của cô bé, dường như có thể nghe hiểu được nội dung nói chuyện đơn giản của mấy người Nguyễn Huỳnh.
Lục Hồng Quang cảm thán, con bé quả thật thông minh hơn mấy người bạn nhỏ cùng tuổi một chút.
-
Lúc người bạn nhỏ Lục Tưởng Tưởng ba tuổi, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đưa cô bé đến nhà trẻ đi học.
Lên nhà trẻ, Lục Tưởng Tưởng lại nói giỏi hơn trước đó.
Hết tháng thứ nhất, cô giáo nói cho Nguyễn Huỳnh biết, Lục Tưởng Tưởng là học sinh thông minh nhất trong lớp. Tư duy logic của con bé cực kỳ mạnh mẽ, lời nói và vấn đề nói ra khỏi miệng, cùng với một vài ý tưởng phóng khoáng không hạn chế thường xuyên có thể làm khó cô giáo.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An dở khóc dở cười, nhưng cách nghĩ của bọn họ giống nhau, bọn họ cực kỳ ủng hộ sự phóng khoáng không hạn chế của người bạn nhỏ Lục Tưởng Tưởng.
Vào thứ bảy, Nguyễn Huỳnh tăng ca.
Làm xong công việc trong tay, cô không kịp chờ đợi tan làm, muốn về nhà nhìn Lục Tưởng Tưởng và ở bên cạnh Lục Ngộ An.
Vừa đi ra khỏi đài, cô đã nhìn thấy hai bố con đứng cách đó không xa.
Nguyễn Huỳnh ngẩn người, bỗng nhiên cười lên.
Cô nhớ tới lời hôm qua Lục Ngộ An nói với mình trước khi ngủ, anh nói hôm nay anh và Lục Tưởng Tưởng sẽ tới đón cô tan làm.
Đột nhiên, Nguyễn Huỳnh có cảm giác.
Cô nhìn qua hai bố con đi về phía mình cách đó không xa, nhớ tới rất nhiều đại kết cục hoàn mỹ trong truyện cổ tích mà mình từng nghe kể và đọc qua.
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày truyện cổ tích sẽ xảy đến với cô, sẽ để cô gặp được.
Lúc còn rất nhỏ, khi bố của cô kể truyện cổ tích cho cô nghe, cô đã từng hỏi — bố ơi, truyện cổ tích thật sự tồn tại hả bố?
Bố Nguyễn nói cho cô biết, đương nhiên rồi.
Ông khẽ vuốt ve tóc cô, nhẹ giọng nói: “Huỳnh Huỳnh, bố tin rằng, một ngày nào đó con cũng sẽ gặp được câu chuyện cổ tích thuộc về riêng mình.”
Bây giờ, Nguyễn Huỳnh nghĩ, cô có thể nói cho bố cô biết rồi.
Cô đã trở thành một nhân vật chính trong truyện cổ tích, thật sự có một người khiến cô tin tưởng truyện cổ tích tồn tại, để cô trải nghiệm cuộc sống cổ tích trong truyện cổ tích.
Đúng lúc, Lục Ngộ An dắt bạn nhỏ Lục Tưởng Tưởng đến gần.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Lục Tưởng Tưởng ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn toàn là vẻ hoang mang: “Mẹ ơi mẹ đang cười gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh khom lưng ôm cô bé: “Mẹ nhìn thấy con nên vui.”
Lục Tưởng Tưởng lanh lợi: “Vậy mẹ nhìn thấy bố thì không vui sao?”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Lục Ngộ An cười khẽ, ôm lấy hai mẹ con vào lòng, khẽ chạm vào trán cô bé nói: “Mẹ nhìn thấy hai bố con chúng ta thì đều vui.”
Lục Tưởng Tưởng ồ một tiếng.
Lục Ngộ An rũ mắt, nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Chúng ta về nhà nhé?”
Nguyễn Huỳnh nhìn bàn tay anh duỗi ra về phía mình, cùng anh đan mười ngón tay, khóe môi cong cong nói: “Ừm, chúng ta về nhà.”
“Con cũng muốn đi, con cũng muốn dắt tay.” Bạn nhỏ Lục Tưởng Tưởng giãy giụa nhảy xuống từ trong ngực Nguyễn Huỳnh.
Ánh nắng chiều hoàng hôn kéo dài cái bóng của bọn họ, một nhà ba người nắm tay nhau về nhà. Truyện cổ tích của họ chưa kết thúc, đã sang phần mới của mọt nhà ba người rất lâu rồi, cuộc sống của bọn họ đang kéo dài, đang diễn ra.
Cứ để thời gian tạm thời dừng lại ở đây, chúng ta biết được, tình yêu của họ sẽ vĩnh hằng.