CHƯƠNG
Hứa hẹn Chức Tú phu nhân nhận lời cũng không đạt được dễ dàng như vậy, Mê Vụ Sâm Lâm quái lạ gần như khiến chúng ta mất mạng. Nhưng mà dù sao Hàm Quang với ta vẫn muốn sống, mặc dù sinh lực không được tốt, nhưng hắn cũng có thể dựa vào trí nhớ nói cho ta biết hướng nào nên đi.
Như bây giờ, trên đường có thể ngẫu nhiên đi lạc, nhưng mà cũng có thể nhanh chóng tìm được đường chính.
Rất không may, âm khí hàn khí rất nặng, tương khắc với dương khí trong cơ thể ta. Ta bị vây trong đó, so với người thường càng cảm thấy lạnh hơn ba phần, thậm chí đến tiên khí cũng tiêu hao rất nhanh. Sau khi kiên trì bay thêm một đoạn, rốt cuộc mệt mỏi rã rời không chịu nổi ngã quỵ thẳng xuống đất!
Hoa tuyết rơi trên cao, có một số rơi vào mi, có một số rơi vào mặt, tan ra thật chậm.
Trời rộng đất rộng,màu xanh thẳm in trong mắt kia, thật là vô cùng đẹp mắt. Sương mù dày đặc bị ta phá tan rất nhanh lại tụ lại, dần dần che khuất khung cảnh phía trên gốc cây . Ta thu tay lại, cứng đờ đến gần như cũng không cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của Hàm Quang nữa. Nhưng không biết vì sao, chớp mắt nhắm lại lòng lại như đang mỉm cười.
Lúc phàm nhân kết nghĩa huynh đệ, đều thích lập thệ trước ông trời, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Ta nghĩ, lần này ta với hắn lại ứng nghiệm rồi.
Trong bóng tối ý thức rơi vào hư vô, đau nhức, là cảm giác duy nhất. Xương cốt toàn thân đều như là hủy đi toàn bộ rồi, bủn rủn đến cực điểm, ta ngay cả động cũng lười động.
“Ngươi còn muốn ngủ tới khi nào?” Giọng nói nóng nảy của Nam Phong đánh vào màng tai:”Bản thiếu gia không hầu hạ nữa!”
“Thiếu chủ đi đâu?” Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt của nam tử vang lên:”Phu nhân nói rồi, trước khi Bạch công tử tỉnh lại, ngài cũng không thể đi ra ngoài.”
“Ngươi…”
Ta xoa thái dương, híp mắt nhìn về hai người đứng giằng co ở phía cửa, hữu khí vô lực cắt ngang bọn họ:”Này, có gì ăn không, ta muốn chết đói…”
“Hưm? Ngươi tỉnh lại rồi!” Nam Phong quay đầu trợn to mắt nhìn ta, bước vài bước đến gần, chìa tay bắt mạch cho ta, nhíu mày, lại thu hồi tay như không có việc gì.
“Hàm Quang…” Tim ta đập đập, chỉ gọi tên hắn liền không dám hỏi tiếp nữa.
Nam Phong nở nụ cười, hiếm khi không cố ý làm ta hồi hộp, chỉ gật đầu nói:”Yên tâm, có tên sao chổi xui xẻo như ngươi ở bên cạnh, hắn đã sớm luyện được tấm thân mình đồng da sắt, có chết cũng không chết dễ như vậy đâu.”
Chức Tú phu nhân nghe thấy hỏi han đến thăm ta, sau đó một phen khoan dung nói cho ta biết, mũi tên băng làm tổn thương lưng của Hàm Quang, lại đâm thẳng vào tâm mạch, tính mạng đúng là được bảo vệ, nhưng cũng không thể làm nhiều việc nặng nhọc, đề nghị bọn ta ở trong phủ thêm mấy ngày.
Dù sao thi đấu thua rồi, không lấy được Phụng Thiên Thư quay về chắc chắn cũng bị Ngọc Đế trách phạt, trở về trễ cũng có sao nữa đâu, huống hồ thương tích của Hàm Quang cũng không thể đi lại nhiều nữa. Ta nghĩ nàng nói có lý, sau đó tạ ơn, rồi gật đầu đồng ý.
So với thương thế của Hàm Quang, ta chẳng qua là tiên khí tiêu tổn quá nhiều, cũng không lo ngại, nghỉ ngơi một chút, thì vội vã chạy đến phòng kế bên thăm hắn.
Hắn còn ngủ, hơi thở trầm ổn, sắc mặt như thường. Ta thở dài một hơi, khe khẽ đến gần. Chức Tú phu nhân nói tâm mạch hắn bị hao tổn, cũng không biết bị thương đến mức nào?
Ta khom xuống vén tiết y của hắn ra, chính là đang muốn tỉ mỉ nhìn ngực của hắn, bỗng như có điều cảm thấy ngẩng đầu lên, đúng lúng đối mặt với đôi mắt đen nhánh như mực của Hàm Quang.
Trong khuôn mặt ấy hàm chứa tiếu ý tinh nghịch, ta vội vàng buông tay ra, đứng thẳng lưng, lúng túng nói:”Ta chỉ là muốn nhìn vết thương của ngươi một chút, việc khác gì đó chưa có làm!”
“Ta cũng không nói, Bạch Hổ đại nhân hốt nhiên chột dạ vùng lên giải thích, ngược lại khiến người ta cảm thấy có gì đó.” Hàm Quang hình như muốn ngồi xuống, ta lập tức giúp đỡ đỡ lấy:”Ta muốn uống nước…”
“Ừm, chờ một chút.” Ta gật đầu, đi tới cạnh bàn lấy chén nước cho hắn, chỉ là nước này rất nóng, bưng đến trước mặt vẫn còn bốc hơi nóng, ánh mắt Hàm Quanh nhìn ta cũng không đưa tay ra lấy.
Ta giật mình, đem nó đến gần mép, vừa thổi cho nguội rồi ta mới lại đưa cho hắn.
Hàm Quang cười, lấy trên tay ta, ừng ực uống xong, ngửa đầu nói:”Ta muốn uống một chén, làm phiền.”
Ta liếc hắn một cái, lại lấy một chén cho hắn, vẫn thổi cho nguội đưa đến gần miệng hắn.
“Còn muốn uống sao?”
Hàm Quang chậm rãi ung dung dựa vào phía sau, lắc đầu, cười nói:”Không, cảm ơn.”
Ta xoay người đặt chén trà xuống, nghe hắn ở phía sau người lẩm bẩm than thở:”Nằm vài ngày rồi, hai chân dường như mất cảm giác…”
“Muốn ta giúp ngươi đấm bóp một chút không?”
“Ừ, cũng được.”
Ta quỳ gối trên giường, xốc chăn lên giúp hắn đấm chân, trong lòng nghĩ có chút không được tự nhiên. Thần sắc Hàm Quang lại là một bộ hưởng thụ, cười híp mắt, thập phần thiếu đòn.
“Bạch Hổ đại nhân, nhẹ một chút, chân ta không phải là những bức tường kia…”
Ta đỏ mặt lên, cả giận nói:”Ngươi câm miệng được chưa!”
Hàm Quang cười cười, không bới móc nữa, ta cũng không tự giác phóng nhẹ lực đạo trên tay.
“Được rồi, hình như vai cũng có chút mỏi, Bạch Hổ đại nhân có thể thuận tay hay không…” ( được voi đòi tiên :”