CHƯƠNG
_
Cuối cùng ta lại không chịu nổi hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn thoáng qua. Bây giờ tình thế nghịch chuyển, Hàm Quang bị yêu thú kia đánh cho liên tục bại lui, khóe miệng có chứa tơ máu, thậm chí trán lộ ra mồ hôi lạnh.
Nhưng ta đứng một hồi, không vội vã đến cứu hắn, cũng không quay đầu bỏ đi.
Dù thế nào thì thằng nhãi Hàm Quang này một chốc cũng nuốt không được khí. Trước tiên ta phải tỉ mỉ ngẫm lại, hắn lúc này đích thị là đùa thật chứ, cố ý lừa gạt ta? Dù sao bản thân nhất định phải đi mà hắn lại đến mức bại trận, có phần cảm thấy rất kỳ hoặc.
“Bạch Hổ Vương, xưa nay ta và ngươi vốn không có xích mích, nếu ngươi nhúng tay vào việc này, đừng trách ta không để mặt mũi cho ngươi!” Ta còn chưa suy nghĩ cẩn thận, con giao long kia lại bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Này a, từ trước đến nay chỉ có ta không để mặt mũi cho người khác, người khác còn không dám không để mặt mũi cho ta. Tên nhị hóa kiêu ngạo này đem ta chọc cho giận, niệm chú triệu hoán phép thuật, ta đoạt lấy đại đao vùng lên, xông lên không trung ý hướng xong thẳng vào nó!
“Xem chiêu!” Ta quát to, “Xem chiêu! Xem chiêu!”
Lão tử đánh đến thở hồng hộc, nhưng Hàm Quang lại nhàn rỗi, một bên nhìn, một bên lạnh lạnh mà xoi mói:” Ngươi đánh thì đánh, sao còn nhiều lời vô ích như vậy?”
“Cút!” Ta tranh thủ mắng hắn, trán nổi gân xanh dữ dội, “Chờ ta thu phục nó xong, lại đến thu phục ngươi!”
Hàm Quang chấp tay mà đứng, nhẹ nhàng cười, lại an tĩnh.
Con giao long này ăn Minh Hải long châu, yêu thuật tăng nhiều, ta cũng miễn cưỡng đánh một trận không phân thắng bại với nó. Ta người này xưa nay lười biếng, tiên thuật lẽ ra luyện được không ra sao. Nếu như thế đánh tiếp, chắc chắn ta sẽ gặp khó khăn. Trong hiểu rõ lý lẽ này, thế nhưng ta cũng không muốn trước mặt Hàm Quang đánh mất mặt mũi.
Ta một cố sức chống trụ lại thế tiến công của giao long hung hãn, một mặt vắt hết óc nghĩ ra kế sách vẹn toàn.
Giao long cũng không cho ta thời gian phân tâm, một roi vung đến, thiếu chút phá hủy dung nhan của lão tử. Ta lữa giận công tâm, phát đi một tiếng hổ gầm, thuận thế túm roi của nó, cố sức kéo một lần, chặt đứt!
Kể đến mới xấu hổ, khí lực ta quả thật to lớn, trong tiên giới rất có tiếng, trò xiếc nhỏ của tên này sẽ bị hủy hoàn toàn dự liệu. Giao long ngẩn người, giống như có chút không tin được.
Ta thừa dịp lúc tên này đang há mồm, chớp mắt di chuyển đến bên cạnh nó, tay phải trong không trung nhanh chóng vung vài cái, vận đủ mã lực nhắm vào bụng nó cho một quyền!
Giao long bị ta đánh bay đi, khuôn mặt cũng tái đi, “Ọe” nôn một tiếng làm cho Minh Hải long châu đi ra.
Ngay lúc đó Hàm Quang liền đến gần nhặt lên, vội vã thu hạt châu vào trong túi.
Ta mệt mỏi, cây đại đao khiêng trên vai, một tay chống thắt lưng thở dốc, trừng mắt nhìn hắn nói:” Ngươi cũng quá không biết xấu hổ sao? Hạt châu là do ta cướp về, dựa vào cái gì lại rơi vào trong túi của ngươi?”
Hàm Quang nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ta, lẽ thẳng khí hùng() mà thản nhiên nói:”Vốn là của ta.”
() Đồng nghĩa với “Cây ngay không sợ chết đứng” hoặc “Vàng thật không sợ lữa”
Ta chua xót nhìn hắn, lúng túng nói:”Vậy chí ít. . . Chí ít cũng nên chia cho ta một nữa đi. . . Tri ân báo đáp, tri ân báo đáp, tên thỏ chết tiệt, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không?”
Hàm Quang cười, trong nhãn thần xinh đẹp có luồng ánh sáng khó hiểu không rõ ràng.
“. . .Để làm chi?” Ta bị hắn nhìn cả người bắt đầu nổi da gà.
“Không có việc gì.”
Ta tốn thời gian tốn hơi thừa lời, hừ lạnh một tiếng, lúc này đang định lấy chuyện hắn quấy rối làm hôn lễ của ta không thực hiện được nói một câu, ngẩng đầu đã nhìn thấy một con Hắc Lân nhô lên chiếu sáng.
Tên Hàm Quang tuy là vẫn bình tĩnh, cũng không chịu được biến sắc.
“Ngươi xem đi, ngươi đã trêu chọc cái quái nào!” Ta vội vàng vận đủ tiên lực ra chống lại, phía sau lưng hồ hôi ướt đẫm, con yêu thú này điên rồi, nhất định con Hắc Lân muốn cùng bọn ta đồng quy vu tận.
Hàm Quang đứng ngốc không nhúc nhích, ta gấp đến độ đạp hắn:” Ngươi mau di chuyển, ngươi muốn chết, ta còn không muốn chết đâu!”
“. . .Không kịp nữa rồi.”
“Cái gì?”
Hàm Quang không xem ta có nghe được rõ ràng hay không, một nắm túm trụ ta nhảy xuống nước! Tên vô liêm sỉ này, cũng không nói sớm, làm hại miệng ta chỉ mới hít được một nửa khí, thì đã cùng hắn lọt vào bên trong một hồ nước lạnh lẽo.
Xong, đây là ta trước khi mất đi ý thức trong đầu bật ra hai chữ, ta không biết bơi a!
Nửa canh giờ sau đó, ta nằm sấp bên bờ, liên tiếp nôn mửa, so với nữ nhân hoài thai ta còn muốn lợi hại hơn. Chỉ là bất quá người ta bị nôn ọe, ta nôn ra cái này là cái gì, là nước chua, là cái thứ mà cá ngậm trong miệng.
Thực sự là nghiệp chướng a. . .
Ta yếu ớt mà vỗ bụng, ý muốn bài trừ nước trong cơ thể lần nữa, mà Hàm Quang ngồi ở bên một tảng đá, vén vạt dưới quần áo lên, thong dong thích ý đem nó vắt khô. Ngược lại so với hai lần, ta nghĩ hôm nay ta thực sự là tự mình xui xẻo về đến nhà rồi. Thật vất vã cưới vợ cho mình, đến cả phòng còn chưa kịp động đã biến mất. Hiện tại đây, yêu thú không thu phục, ta đường đường là Bạch Hổ Vương không ngờ lại rơi xuống hồ nhảy chạy trối chết!
Trước mặt ta có ba con cá đã chết, có một con đang nỗ lực vùng vẩy, liều chết không ngừng động đậy.
Ta ngơ ngác ngốc nhìn, vươn ngón tay chọc chọc cái bụng trắng mềm của nó. Tiểu gia hỏa này tiếp theo co quắp đến vài lần, thương cảm đến cực điểm.
Thở dài, ta ngọ ngoạy rồi ngồi xuống, đem mái tóc ướt đẫm sau đầu vung vẩy một cái, hai tay nâng nó lên liền hướng bên hồ đi đến. Tiểu tử kia lọt vào trong nước, ở nơi đó dừng một lát, có chút trì độn lúc lắc đuôi, rồi chậm rãi bơi đi.
Ta nhịn không được nở nụ cười một chút.
Lúc này sau lưng cũng truyền đến tiếng cười khe khẽ, ta nhạy cảm quay đầu lại trừng hắn. Hàm Quang thẳng đến bên người ta ngồi xổm xuống, nửa thật nửa giả mà cảm thán nói:”Xin lỗi, bây giờ là do ta liên lụy ngươi.”
Hồ nước trong suốt phản chiếu bộ dạng ngu ngốc của bọn ta, hài hòa ngoài ý muốn.
Ta chăm chú suy nghĩ một chút, nói:”Đúng, ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta!”
Hàm Quang nghiêng nghiêng mặt đi đến nhìn ta, con ngươi hàm chứa ánh cười:”Hưm… Ngươi không mất một cánh tay,cũng không gãy chân, muốn ta bồi thường tổn thất cái gì?”
Nghe được một chút, tiểu tử này tuyệt đối không hiền đâu.
Ta rất nhanh nói:”Thứ nhất, trách nhiệm bảo đảm vạch trần ngươi hôn lễ ta trù bị đã lâu xem như toi công không nói, nương tử nhà ta tức giận trở về nhà mẹ đẻ, thậm chí tuyên bố sẽ không bao giờ bước vào Bạch Đại gia môn của ta nữa!” Ta cố ý phóng đại ra, làm cho hắn cũng áy náy, như thế này cũng có thể hảo hảo vẻ vời sai sự thật một chút.
Hàm Quang nhíu mày, đơn giản đặt mông ngồi xuống.
Bên hồ còn mang theo chút gió, thổi qua thổi lại, ta lạnh đến nhịn không được phát run run, liên tục hắc xì ba bốn cái. Hàm Quang bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, ta có một chút xấu hổ mà dụi dụi mũi, ôm chặt hai gối ngồi xuống.
“Thứ hai, khả năng bơi của ta không tốt, vừa thiếu chút nữa thì chết đuối rồi, ngươi có biết hay không?” Ta nói năng đầy lý lẽ hùng hồn lên án hắn,” Lẽ nào ngay cả một chút trách nhiệm cũng không chịu sao?”
“Ưm, hình như cũng có lý.”
Bên môi Hàm Quang nổi lên nụ cười nhàn nhạt, một loại thần sắc bí hiểm.
Ta vừa nghe có triển vọng, vội vã đến gần một chút, hưng phấn mà nói:” Biết ngươi lâu như vậy, cuối cùng cũng nghe được một câu giống người! Ngươi định bồi thường cho ta cái gì?”
“Bồi thường cho ngươi?” Hàm Quang kỳ quái nói, “Ta lúc nào nói qua sẽ bồi thường cho ngươi?”
“. . .Ngươi ngươi ngươi vừa rồi còn nói có lý!”
Hàm Quang cười cười, chậm rãi nói nói:”Có lý đúng là có lý, thế nhưng ngươi cũng không ngẫm lại, việc này có thể sai là ở ta sao? Thứ nhất, tẩu phu nhân là do ngươi làm cho bực bội bỏ đi, với ta có quan hệ gì đâu? Ta chỉ cầu ngươi giúp ta nhặt xác, cũng không cầu ngươi cứu ta a! Thứ hai, mới vừa rồi nếu ta không kéo ngươi nhảy xuống hồ băng, hiện tại ngươi cũng sẽ không đến là canh hổ đơn giản như vậy đâu, mà là bánh thịt hổ.”
Hơi thở của ta dồn dập trổi dậy, lửa cọ cọ lên trên đầu bốc.
Hàm Quang dừng lại, mắt dài mắt nhỏ bới móc, nhãn thần đảo qua đảo lại trên mặt ta, cũng không biết là nhìn ra gì đó rõ ràng, sau đó chỉ nghe hắn rướn người cười vỡ nói:”Ngươi nói xem?”
“A. . .” Ta nhảy dựng lên, bóp cổ hắn,”Ngươi là tên vô liêm sỉ! Ngày hôm nay nếu không phải ngươi chết, thì là ta chết! Lão tử nhịn ngươi đến trăm năm, không tiêu diệt ngươi không được!”
“Khụ khụ. . .”
Hàm Quang nghẹn đỏ mặt, chật vật kêu:”Có. . . Nói. . . Được. . . Nói. . .Mọi. . .Việc. . .Phải. . . Thương. . .Lượng. . .”
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: -- đã lâu không viết ra loại văn thụ vui vẻ này, viết được rất hài lòng XDDD
Nhược điểm của tiểu bạch thỏ là khả năng không lớn a ha ha ha, vợ Tiểu Bạch Hổ đây ăn xong rau chân vịt, sức lực lớn không gì sánh được! XDDD