CHƯƠNG
_
Trời đã sáng, Hắc Lân vảy đen chịu không được ánh sáng mặt trời hong phơi, chỉ không đến chốc lát, liền tự động thu kết giới, căm hận bỏ đi.
Hàm Quang ngửa đầu cả cười nhìn, tiện tay vớt ta lên ôm vào trong ngực, sờ sờ lông ta, nói:”Bạch Hàn, sợ rằng hiện nay ngươi trong thứ hình dạng này không thể trở về Bạch Hổ Sơn nữa, không bằng tạm thời đi đến ở trong động phủ của ta, thế nào?”
Ta ỉu xìu cúi đầu suy nghĩ, không muốn phản ứng lại hắn.
Dù thế nào ta nói chuyện hắn cũng nghe không hiểu, hỏi ý kiến ta, ta đâu còn ý kiến gì?
Hàm Quang vừa mang ta vào trong Tiên Quân dinh phủ của hắn, những tiểu nha hoàn liền như ong vỡ tổ bắt đầu xuất hiện, líu ríu mà nói liên tục.
“Tiên Quân! Cuối cùng ngài cũng đã về rồi! Lúc đi ra ngoài cũng không nói một tiếng làm chúng ta lo gần chết!”
“Ngài có dùng cơm không?”
“Ô! Sao y phục lại bẩn như thế a?”
Ồn muốn chết, ta vùi rồi vùi vào ngực Hàm Quang, cái lỗ tai bỗng nhiên bị nhéo, âm thanh kinh hỉ của tiểu nha đầu vang lên bên tai:” Tiểu đông tây này từ đâu đến đây? Thật là một con mèo nhỏ xinh xắn…”
Ngươi mới là mèo ấy! Ta đột nhiên quay mặt lại hướng nó nhe răng!
Muốn ta đường đường Bạch Hổ đại nhân ở cùng một chỗ với cái ổ thỏ các ngươi đã đủ ủy khuất rồi, còn phải bị nói là mèo! Thật quá đáng! Có lẽ là nó bị ta hù dọa, hét lên một tiếng, liên tục lùi lại mấy bước, lòng còn sợ hãi vỗ ngực. Nha đầu khác thì hì hì cười rộ lên.
Hàm Quang khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ đầu ta, nhỏ giọng nói:”Ngươi không phải rất biết thương hoa tiếc ngọc sao? Làm sao lại khi dễ một tiểu nha đầu như thế?”
Ta khi dễ nó? Rõ ràng là nó khi dễ ta không phải sao?
Ta đạp duỗi hai chân, từ trong lòng Hàm Quang giãy dụa nhảy xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng bên trong đi vào. Chỉ nghe thấy Hàm Quang ở sau người rướn người cười nói:”Đi lấy sữa hổ đến đây, Tiểu Bạch đói bụng. . .”
“…” Ta không ăn sữa! Ngươi tên vô liêm sỉ!
Bị ép tới ở chỗ này, nghiêm khắc mà nói, cuộc sống tạm bợ còn thích hơn. Mỗi ngày Hàm Quang lại đút cho ta một viên tiên tử, ta cảm thấy tiên khí trong cơ thể dần dần tụ trở lại. Tuy rằng thân thể kia của ta còn trong thời gian dáng dấp bé nhỏ, nhưng mà cứ tiếp tục như thế nào, cũng có thể khôi phục hình dáng con người.
Hàm Quang cung nhanh chóng bận rộn, cũng không thể nào xuất môn. Ban ngày thì bày mở bàn ghế, ngồi ở trong sân một bên uống trà một bên đọc sách, sau đó buổi tối tắm rửa, cũng không chiếu cố tâm nguyện của ta, trực tiếp bám lấy ta thì buồn ngủ.
Làm việc này, ta không biết kháng nghị cự tuyệt bao nhiêu lần, nhưng đều bị hắn không dòm ngó tới.
Toàn bộ Tiên Quân dinh phủ, đại khái ta thích nhất là cái giường bày thật lớn trong phòng kìa của Hàm Quang, mềm mại, ấm vù vù, không có việc gì ngay trên mặt lăn vài vòng, vừa thích lại vừa thoải mái. Ăn no xong thì làm làm chuyển động, còn có thể giúp ích cho việc tiêu hóa.
Hàm Quang ngồi ở bàn bên cạnh, nương theo ánh sáng của nến lẳng lặng đọc sách, hai mắt thỉnh thoảng miết ta. Đương nhiên, ta không chịu tỏ ra yếu kém, thường thường dùng ánh mắt khinh bỉ hướng về hắn đáp trả. Thằng cha này tuyệt đối có bệnh, cứ như vậy còn cười đến thoải mái, trực tiếp vứt sách, ta đi tới chỗ ta.
Ta cảnh giác dựng lông lên, bày ra tự thế tiến công.
Hàm Quang bình tĩnh dừng lại bên giường, lắc đầu, có chút bất đắc dĩ cười nói:”Ngươi làm sao mà càng ngày càng ấu trĩ thế?” Suy nghĩ một chút, hắn lại nhỏ giọng bổ sung một câu,”Nhưng mà thật ra so với trước đây có lẽ ngươi khiến cho người ta vui vẻ.”
Có ý gì chứ? Ta trừng hắn.
Hàm Quang túm lấy đuôi ta, mang ta từ trên góc giường tha đi, ta gấp đến độ quay đầu cắn tay hắn, nhưng hắn làm thinh, rất nhanh đã ôm ta vào lòng.
Nhìn một chút dấu răng hổ hồng hồng trên đó, hắn lại gõ gõ đầu ta, nói:”Đêm đã khuya, chúng ta đi tắm rửa, sớm yên giấc đi.”
Ta mệt mỏi nằm sấp trong lòng hắn không nhúc nhích, giả chết.
Lúc Hàm Quang mang ta đi được vài bước ngoài phòng, bên trong sương mù lượn lờ, hơi nóng xông lên, bể rất lớn, đủ để chứa trăm người cùng tắm rửa.
Bây giờ bình thường cùng hắn kéo cả người đổ nước nóng để tắm trong thùng rộng lớn không hề giống nhau, ta thoáng cái duỗi thẳng cái cổ. Hàm Quang đem ta thả trên mặt đất, sau đó vô thanh vô tức bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.
Ta trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, nghĩ trên mặt có chút nóng lên.
Nói ra cũng không sợ người khác chê cười, ta là người đảm nhiệm chức đại vương duy nhất trong Bạch Hổ gia tộc sợ nước. Nếu như là hình dạng người tắm rửa thì thật là chuyện thoải mái, thế nhưng nếu như với hình dạng tắm rửa của hổ, vậy căn bản không gọi là tắm rửa, mà là dìm nước!
Ta nghĩ chắc chắn là Hàm Quang vì trả thù ta lúc trước cắn hắn một ngụm, cho nên mới mang ta đưa đến nơi đây. Ta quay quay thân mình, dùng cái mông nằm bò xuống đối về hắn.
Phía sau vang lên tiếng nước ào ào, ta giật giật lỗ tai, dự đoán là hắn xuống nước.
“Bạch Hàn. . .” Hàm Quang như là đang cười, âm thanh trầm thấp mà có nam châm, bật ra là một đống nữ nhân tuyệt đối chết ngất. Thế nhưng ngươi có thể không nên gọi hay không hả? Đem mặt vùi vào giữa hai chân trước, ta cự tuyệt quay đi.
“Bạch Hàn,” Hắn lại bảo thêm một tiếng, dẫn dắt từng bước nói,”Qua đây, lông trên người ngươi bẩn hết rồi, ta tẩy tẩy cho ngươi. Đi ra ngoài như vậy, cũng không nhục nhã, không phải sao?”
Bẩn? Đâu?
Ta vọt người đứng lên, khom đầu vội vàng đi xem, cho đến lúc ngay tại chỗ đuổi theo cái đuôi của mình được vài vòng, ta mới ý thức được vẻ ngu ngốc của mình lúc này.
Hàm Quang ở trong nước, hàng bọt nước trong suốt rõ ràng từ trên người hắn chậm rãi chảy xuống, gợi cảm đến cực điểm, mà trên mặt hắn trước sau mang theo vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, có ngáp nhẹ một chút, thế nhưng cũng rất dịu dàng.
“Mau tới đây, đừng ép ta đến bắt ngươi. . .”
Ghét nhất là bị uy hiếp, ta trừng mắc liếc hắn, miễn
cưỡng mà bước đến. Hắn thấy ta tới gần, một nắm túm lấy ta, giống như là sợ ta hối hận, nhanh chóng ấn xuống nước!
Ta ở trong nước liều mạng đạp xuống, móng vuốt cào lấy tay hắn không để thả, vạn phần kinh khủng.
Hàm Quang cười cười, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên chút ánh sáng,”Ngươi sợ cái gì? Có ta ở đây, ngươi tuyệt đối không chết được.”
Ta nét mặt già nua thoáng chốc nghĩ có chút không nhịn được.
Hắn một nắm tay nâng ta, thuận tay đổ nước nóng lên người ta, cẩn thận tránh ngay mắt, thường xuyên qua lại, ta được hắn hầu hạ rất thoải mái, cũng gần yên lòng quyết tâm đến không hề giãy dụa.
Móng vuốt đặt trong lòng ngực xích lõa của hắn, hơi nóng ở vờn quanh chóp mũi không đi, nhất thời cảm thấy có chút khác thường, xung quanh càng an tĩnh, tiếng tim đập lại càng lớn.
Ngẩng đầu là có thể thấy ánh mắt chuyên tâm của Hàm Quang, giao nhau một cái, ta liền hoảng hốt rất nhanh cúi đầu. Thế nhưng nước rất trong suốt, ta liếc mắt liền thấy cái thứ cực đại lổm ngổm giữa cụm dày đặc của Hàm Quang.
Mù mắt a….
Ta thống khổ mà quay đầu, duỗi thẳng móng vuốt đẩy hắn, cố gắng tách ra thật xa.
“Ngươi lại muốn làm cái gì?” Hàm Quang thở dài, xách ta đứng lên nhìn thẳng hắn.
Ta không muốn làm gì, là ngươi muốn làm gì….
Ta căm giận rất nhanh vung móng vuốt, nhưng mà rõ ràng, Hàm Quang cũng không hiểu rõ ý tứ của ta.
“Ngoan, rất nhanh sẽ tắm rửa xong thôi!”
“. . .”
Giữa lúc giằng co, cánh cửa tùng tùng vang lên hai tiếng, nha hoàn bên ngoài bẩm báo nói:”Tiên Quân, quản gia Tiểu Hồ trong nhà của Bạch Hổ đại nhân cầu kiến. . .”
Ta thoáng cái bất động.
Hàm Quang lườm ta một cái, bỗng nhiên cười, chậm rãi nói:”Nói ta ngủ rồi, bảo hắn mai trở lại.”
Ngươi tên bịp bợm này! Ta gắng sức trừng hắn!
“Nhưng mà,” Nha hoàn cũng có chút do dự,” Hắn thoạt nhìn hình như rất sốt ruột, tựa hồ còn khóc, vành mắt đều đỏ cơ, có thể là Bạch Hổ đại nhân xảy ra chuyện gì hay không?”
Con hồ ly ngốc này, chắc chắn là đã tìm ta vài ngày, tìm không được mới bất đắc dĩ đến đây xin giúp đỡ. . .
Ta rủ đầu xuống, lòng có chút áy náy.
“Bạch Hổ đại nhân anh minh thần võ, lực lớn hơn ngươi, có thể xảy ra chuyện gì?” Hàm Quang bám chặt lấy lỗ tai ta, chậm rãi cười nói,”Quên đi, bản quân tạm thời đi gặp hắn, ngươi để hắn đợi ở phòng khách đi.”
“. . .”
“Làm sao? Bạch Hổ đại nhân cũng muốn cùng ta đi ra ngoài gặp mặt hắn?”