CHƯƠNG
Miễn cưỡng… Xem như là vậy đi…
Ta dè dặt quay đầu lại nhìn hắn, nhất thời ta lại ngẩn ra, ngay cả chớp mắt cũng quên luôn.
Ánh sáng từ nến chiếu vào mái tóc dài đen bóng của Hàm Quang, giống như mạ một lớp viền vàng, khiến cả người hắn lộ ra một luồng cảm giác nhu hòa. Trong cặp mắt hơi cong lên kia chảy ra chút ý cười, lại nhìn sâu vào bên trong, lại sâu xa giống như là biển cả, cuồn cuộn sinh ra bọt sóng ôn nhu.
Hắn lớn lên hiển nhiên là phi phàm, có thể chính là bởi vì hình dạng này, nhìn lâu mới có thể khiến người người ta cảm thấy tim đập có chút rối loạn. Ta nhắm mắt lại, mới bắt đầu muốn xoay đầu lại, Hàm Quang bỗng nhiên lại chỉ chỉ mũi của ta, nói:”A, chảy máu mũi rồi…”
Hả? Ta vô thức cúi đầu xuống.
Máu một giọt, hai giọt, vầng quanh trước mặt ta chảy xuống, giống như Bạch Hổ Sơn mỗi khi đến mùa đông đóa đóa hàn mai() nở ra khắp nơi.
“Đùng” Thân thể nghiêng ngã một cái, ta hôn mê.
Hàm Quang giống như vừa cười, dường như lúc này cách ta rất gần, bởi vì lỗ tai cảm thụ được hơi thơ ấm áp của hắn. Ta nhắm chặt mắt, chết cũng không nhúc nhích.
Hắn dùng ngón tay chọc chọc bụng ta, cười nói:”Bạch Hổ đại nhân bị máu của chính mình dọa đến hôn mê sao? Sách, làm sao bây giờ đây nhỉ? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, các cô nương ngưỡng mộ đại nhân anh dũng phi phàm này chẳng phải là tâm hồn (thiếu lữ :>) sẽ hết sức đổ bể sao?”
Đây là gian kế, không được mở mắt không được mở mắt!
Ta tiếp tục giả chết…
Hàm Quang lại trầm mặc, ta kỹ càng nghe động tĩnh xung quanh mình. Tiếng ánh nến thỉnh thoảng răn rắc nổ vang, ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, thổi trúng lá cây cũng ào ào rung chuyển. Bất luận là loại âm thanh gì tựa hồ so với tiếng hít thở của Hàm Quang đều lớn hơn rất nhiều.
Ta chớp mắt mở ra một khe hở, đang muốn len lén nhìn hắn. Hắn lại bỗng nhiên nói rằng:”Bạch Hàn, còn không đứng dậy sao?”
Hừ, thể diện đều mất hết rồi, chết cũng không muốn đứng lên!
“Thực sự không đứng dậy?” Hắn hỏi lại một lần nữa, ta mơ hồ có dự cảm không tốt.
Qua nửa ngày, hắn khẽ thở dài một hơi, đứng lên, vỗ vỗ cái mông ta, thấp giọng nói:”Ngươi đã thích ở đây, vậy ngươi liền tiếp tục ngủ đi, ta trở về phòng.”
Ta nghĩ nhiệt độ trên mặt thoáng cái tăng lên cao, nó có lực đạo không nặng, nhưng người khác nghĩ cảm thấy thẹn. Ta đột nhiên nhảy dựng lên, một ngụm cắn lấy ngón tay hắn.
Hàm Quang buông mắt nhìn ta, hình như cũng không sợ đau, liền như thế mặc cho ta cắn. Khóe miệng hơi cong lên, hắn dùng tay kia sờ sờ đầu, nhẹ giọng nói:”Nếu như cả đời ngươi chính xác đều là như thế này, dù sao ta cũng cùng ngươi…”
Ta hoang mang chớp mắt mấy cái, chậm rãi buông khớp hàm ra.
Ai muốn cả đời đều như vậy hả? Ngươi biến trở về thành con thỏ nhìn thử xem? Ta cũng muốn cho ngươi ăn sữa!
“Đừng náo loạn, đến đây, chúng ta đi về ngủ.”
Hàm Quang cười cười, đem ta ôm lấy, kỳ thực mức yêu thích sạch sẽ của hắn cũng không thua gì ta, nhưng mà lúc này có một chút máu nhuộm bẩn y bào trắng tuyền của hắn, hắn cũng không nổi giận.
Vẫy vẫy đuôi, ta an tâm là ổ trong lòng hắn, một mặt cảm thấy trong lòng rất an tĩnh, giống như ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua thảo nguyên, có luồng sức mạnh ôn nhu thấm vào.
Cách sáng sớm vừa lên, ánh mặt trời vẫn là nắng như cũ, cây vẫn là màu xanh, gió ấm áp. Hàm Quang vẫn là Hàm Quang đáng ghét trước kia, nhưng mà hình như ta có chút khác biệt.
Hai cánh tay ấm áp đặt vào trên lưng ta, chỉ cần hơi giương mắt lên là có thể thấy đường cong sắc bén trên khuôn mặt của Hàm Quang, mà cúi đầu có thể nhìn thấy… Cả người mình xích lỏa.
Tình huống này nói rất quỷ dị, thì có rất quỷ dị.
Ta cau chặt mày, đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào không đánh thức hắn len lén trốn đi, một đạo âm thanh khàn trầm thấp thầm vang lên ở đỉnh đầu:”Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ đi như thế nào đó!” Ta nghe theo mà nói ra tiếng lòng:”Nghĩ thế nào cũng giống như nằm mơ…”
“Quả thực giống như đang nằm mơ. Sáng sớm tỉnh lại, Bạch Hổ đại nhân trần truồng nằm ở trong lòng ta, hoàn toàn khó có an phận được như vậy.” Người nọ cười nói.
“Đúng…A…”
Ta đột nhiên trừng lớn mắt, lưng từng trận lạnh cả người, mồm gắn chặt đóng đóng mở mở nhưng một chữ cũng không phát ra được.
Hàm Quang mỉm cười thưởng thức hết vẻ lúng túng của ta, ánh mắt dần dần đi xuống. Ta sửng sốt, cũng theo đường nhìn của hắn hướng trên người ta nhìn, gương mặt cảm thụ được nhiệt độ từng lúc tăng cao, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại, thẹn quá hóa giận mà rống:”Nhìn cái gì vậy! Chưa từng thấy dạng người xuất sắc sao!”
“Gặp thì đã gặp qua!” Hàm Quang tiếp cận gần một ít , cùng với hơi thở cũng quanh quẩn tại chóp mũi của ta,”Nhưng mà bộ dáng tú sắc khả xan() giống như vậy của Bạch Hổ đại nhân chính là lần đấu tiên nhìn thấy.”
Tim càng đập càng nhanh, âm thanh lớn đến nổi vang động ở màng tai, ta vội vàng ngẩng mặt rồi ngẩn mặt, rất sợ bị hắn nghe thấy, rất không tiền đồ nói:”…Đừng, đừng nhúc nhích!”
Hàm Quang rất nghe lời, hơi vểnh khóe miệng nhìn ta, quả thực là không đến gần hơn chút nữa.
Thế như cánh tay hắn vẫn còn đặt trên lưng ta, nhiệt độ kia dường như suýt thiêu cháy da thịt ta, làm người ta cảm thấy hoảng loạn, thất thố. Ta không dám nhìn thẳng hắn, ánh mắt rời khỏi cằm của hắn, âm thanh ổn định nói:”Họ Quang kia! Bỏ tay ngươi ra…”
Đỉnh đầu chỉ có tiếng thở đều đều của Hàm Quang, nhưng hắn nửa ngày không hề di chuyển, thậm chí không thốt lên một tiếng.
Ta nhịn không được ngẩn đầu nhìn hắn, khi ánh mắt chạm nhau, hắn liền cười rộ lên:” Bạch Hổ đại nhân đây không phải là làm khó ta sao? Đâu tiên ngươi nói không nên cử động, sau đó lại bảo ta cử động. Tạ hạ ngu dốt, thực sự lúc này không động được đâu, vẫn còn bất động được chứ?”
“Hàm Quang! Theo ta ngươi ít múa mép khua môi đi!”
Ta trừng mắt liếc hắn, hết nhẫn nại không thể làm gì khác hơn là một nắm đẩy hắn ra, đứng lên muốn đi. Bên trong chính là giường ngủ của ta, muốn đi ra ngoài tất nhiên thì phải vượt qua thân thể của Hàm Quang, vì vậy, chẳng khác nào ngồi cưỡi trên người hắn. Nếu như di chuyển đủ nhanh, đáng lẽ sẽ không xấu hổ như vậy, nhưng ngay khi ta một bước vượt qua, bàn tay nóng hổi của hắn bỗng nhiên cầm lấy thắt lưng của ta.
Lúc đó ta quả thực ngay ngẩn cả người, lúc buông mắt nhìn hắn, trên mặt người này hầu như không biểu lộ cảm xúc gì cả.
Ngực có chút sợ hãi, ta nhếch căn môi, giữa lúc ta muốn một quyền đánh ngất hắn, trực tiếp trốn chạy trốn, không ngờ lúc hảo hảo nói với hắn một chút, hắn lại khẽ cười ngồi dậy, thấp giọng nói:”Thương Hải minh châu ngươi muốn, sẽ không bao giờ có thể thấy nữa đâu, biết không?”
Như là bị nét mặt chăm chú của hắn hù dọa, ta cư nhiên ngu ngốc gật đầu như vậy.
Hàm Quang thỏa mãn buông tay ra, tâm tình dường như là không tệ, khóe miệng nhếch lên cười nói:”Ngươi phải trở về đi thôi, chậm trễ thì ta có thể đổi ý…”
Đổi ý? Tên bạch thỏ tinh ngươi đây có tư cách gì để đổi ý! Ta lưu lạc như vậy, còn không phải do ngươi!
Huống hồ nếu là không có ngươi, hôm nay ta đã cùng Tiêm Vân tiên tử tình đầu ý hợp từ lâu, đã kết thành phu thê, Thương Hải minh châu đáng lẽ là của ta! Còn nói là huynh đệ ư!
Trong nháy mắt ta nhớ tới chuyện thương tâm trăm năm, trong cơn giận dữ, nhào đến bóp cổ hắn, hung tợn uy hiếp:”Ngươi nói đi! Trước đây rốt cuộc ngươi đã lừa dối Tiêm Vân thế nào để nàng mang hạt châu này đưa cho ngươi!”
“Lừa gạt?” Hàm Quang đang sửng sốt, bỗng nhiên quái lạ cười:”Trước tiên ngươi buông tay nắm ra, ta sẽ từ từ nói cho ngươi…”
Ta hừ lạnh một tiếng, đưa tay buông ra.
“Thương Hải minh châu quả thực làm Tiêm Vân cho ta, nhưng mà từ đầu cho tới đuôi ta cũng chưa từng lừa dối nàng.” Hàm Quang chìa tay thay ta chải mái tóc dài rời rạc trên vaim cười nói,” Mà nàng mang hạt châu tròn này cho ta, cũng không phải là bởi vì trong lòng nàng có ta..”
Ta vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn, hắn cũng lẳng lặng nhìn lại ta, khóe miệng trước sau vẫn hàm chứa nụ cười.
Bời vì vừa rồi ta kích động tấn công, lúc này khoảng cách hai người bọn ta rất gần, ta rốt cuộc hầu như cả người có thể nằm úp vào người Hàm Quang. Bỗng nhiên bình tĩnh lại, hô hấp hai bên như là tan ra ở cùng một chỗ. Ta chớp mắt mấy cái, tim cũng căng thẳng theo.
Bàn tay Hàm Quang di chuyển tới ót của ta, ngón tay thon dài xen kẽ trong tóc, giọng nói có chút trầm thấp:”Bạch Hổ đại nhân, có từng gần gũi với nữ nhân chưa?”