Edit: Tiểu Điềm Điềm
Ban ngày Mạc Cổn Cổn có thể truyền đạt trực tiếp thông qua tinh thần lực, giúp cho người khác nghe hiểu được.
Ban đêm, năng lực của nhóc sẽ mất dần cùng với mặt trời xuống núi, thẳng đến khi mặt trời mọc năng lực này mới hồi phục.
Bất quá, Mạc Tiểu Cổn cũng không biết chuyện giao lưu có thời hạn này, dù cho là ban ngày hay ban đêm, nhóc đều rất sung sướng giao lưu với hai người.
Thừa Phong làm chip cũng không có tinh thần lực, cho nên vào bất kỳ thời điểm nào, nó đều nghe không hiểu.
Tất cả toàn nhờ vào đoán mò.
Có thể nói chuyện với Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi, suy đoán ra ý nhóc muốn nói, Thừa Phong cũng rất là liều mạng.
Lục Kiêu Kỳ giả bộ nghe hiểu, bày ra vẻ mặt chân thực không gian dối.
Cho nên đến nay, Mạc Cổn Cổn còn chưa biết chuyện kỹ năng giao lưu của mình đã bị thiếu hụt phân nửa.
Trong đầu lại xuất hiện tiểu nãi âm, Lục Kiêu Kỳ âm thầm thở phào.
Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm vào Thừa Phong.
Biến thành người máy ngựa vằn, Thừa Phong bị mây đen che phủ, chip sắp bị cháy hỏng, thực sự là cả người máy đều không tốt. Là một người máy trí năng có thẩm mỹ bình thường, Thừa Phong rất muốn quyết một trận tử chiến với Tướng quân.
Lục Kiêu Kỳ khẽ vỗ Mạc Cổn Cổn.
Lục Kiêu Kỳ: “Sao vậy?”
Mạc Cổn Cổn chớp cặp mắt đen, trượt xuống khỏi tay Đại Quái Vật, lắc lắc cái mông nhỏ chạy đến trước mặt Thừa Phong.
Thừa Phong: “… …”
Nếu có thuốc hối hận, nhất định nó sẽ không có bất kỳ dị nghị gì, không được sơn cũng tốt vô cùng.
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ sâu thẳm, cũng không nói gì.
Dạo quanh Thừa Phong một vòng, Mạc Cổn Cổn kêu vài tiếng “ư ư”.
Lúc đầu thì thấy quỷ dị, nhưng nhìn một thời gian dài, Mạc Cổn Cổn lại cảm thấy cũng khá đẹp mắt, đen đen trắng trắng nhìn liền thân thiết.
Mạc Cổn Cổn ngồi phịch xuống, vươn hai tiểu móng vuốt: “Đẹp hơn lúc trước!”
Mạc Cổn Cổn hướng về phía Thừa Phong kêu “ư ư”, lúc thấy hai cái hình màu đen trước ngực, nhóc ngạc nhiên trừng lớn hai mắt.
Mạc Cổn Cổn: “Ư, là Cổn Cổn! Thừa Phong vẽ hình tôi lên người!”
Thừa Phong đang ấm ức đoán đoán liền vui vẻ, “Cổn Đoàn Nhi thấy nó đẹp?”
Đẹp hơn trước đây nhiều. Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu.
Thừa Phong triệt để vui sướng, suy nghĩ bởi vì bề ngoài xấu xí suýt nữa đã nổ tung cũng biến mất, nhóc con thế mà lại khen nó.
Một mặt xoắn xuýt về thẩm mỹ của nhóc con, một mặt lại cảm thấy hả hê thoải mái, Thừa Phong: “A, A…ha ha, tôi phải cảm ơn thiên phú hội họa của Tướng quân rồi.”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Đầu của Lục Kiêu Kỳ có hơi đau, đối mặt với quan điểm xấu đẹp của chủng tộc bất đồng, anh biểu thị không còn lời nào để nói.
Thừa Phong nâng Cục Bông Nhỏ đặt ở trên đầu, cười ha ha: “Được! Cổn Đoàn Nhi thích thì cứ như vậy đi, ha ha ha.”
Luôn nằm ở vị trí bị chèn ép, bỗng nhiên có một ngày, có một bạn nhỏ từ bên ngoài đến cổ vũ, rốt cục Thừa Phong cũng làm cho Tướng quân ba ba buồn bã thần thương.
Thừa Phong vui như mở cờ, tiện tiện nói: “Tướng quân, cảm ơn nha!”
Lục Kiêu Kỳ mặt không biểu tình, con ngươi tối tăm.
Thừa Phong thực sự hả giận, nét mặt lại vô cùng đứng đắn: “Tướng quân ba ba, con đã cẩn thận suy xét rồi, sơn như này mới có lợi cho chúng ta.”
Lục Kiêu Kỳ liếc một cái thật lạnh, có điên mới tin.
Thừa Phong: “Ba ba khoan hãy trừng con đã. Hình tượng lúc xưa của con đã ăn sâu vào lòng người, vừa nhìn thấy con và phương thức tác chiến của ba, nhất định người ta sẽ biết ngay lập tức. Nhưng mà, hiện tại, nào có ai ngờ Phong ngựa vằn là Phong cấp ngày xưa? Chúng ta rời khỏi chỗ này, đảm bảo sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, con tin chắc, ngụy trang có thể gây trở ngại cho rất nhiều người trong việc tìm kiếm chúng ta.”
Thừa Phong nói chính nghĩa lẫm nhiên, vang dội hữu lực.
Lục Kiêu Kỳ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đen mặt coi như cam chịu.
Thừa Phong thấy Tướng quân bị nghẹn lại, vỗ vỗ cái tay kim loại của mình, không thể không nói, Tướng quân sơn cũng rất đều.
Mạc Cổn Cổn nghe không quá hiểu, nhưng nhóc nắm được trọng điểm.
Rời khỏi chỗ này?
Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi vốn đang nhảy nhót lập tức hoảng sợ, vội vội vàng vàng: “Ư ư ư! Ư ư ư!”
Lục Kiêu Kỳ chợt dừng bước chân, cả người hơi cương lại.
Hai mắt Mạc Cổn Cổn đều đỏ, nhóc vội bò xuống, nhất thời trượt chân, trực tiếp rơi xuống, lăn vài cái trên không trung.
Động tác của Thừa Phong rất nhanh, vươn tay ra đỡ lấy nhóc.
Mạc Cổn Cổn không để ý, nhóc lăn một vòng trên đất, chạy về phía Đại Quái Vật, chụp lấy mắt cá chân của anh.
Mạc Cổn Cổn: “Ư!” Đại Quái Vật, hai người phải đi hả? Sẽ không ở lại sao?
Hai mắt Mạc Cổn Cổn đầy hơi nước. Thì ra điều nhóc lo lắng cũng không dư thừa, dù sao thì Đại Quái Vật vẫn phải rời khỏi chỗ này.
Sau này, bọn họ còn có thể gặp lại nhau không?
Những ngày tháng sống cùng Đại Quái Vật và Thừa Phong đặc biệt vui vẻ, cho dù có gặp phải rất nhiều chuyện đáng sợ, nhưng nhóc vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
Quá khứ trừ đồ ăn, Mạc Cổn Cổn chưa từng để tâm đến thứ gì nhiều như vậy.
Hiện tại thật vất vả mới để ý, lại nhất định phải rời xa nhau, Gấu Trúc Đoàn Nhi rất không dễ chịu, thậm chí là vừa uể oải vừa thương tâm.
Lục Kiêu Kỳ nâng nhóc con lên: “Đừng khóc.”
Không nói còn đỡ. Rốt cuộc nước mắt nơi mí mắt của Mạc Cổn Cổn cũng rơi xuống, nhóc hít mũi siết chặt lấy ngón tay của Đại Quái Vật.
Mạc Cổn Cổn: “Ư ư.”
Võ Nhị ở trong mặt dây chuyền lo lắng, hảo cảm đối với đồ xấu xí bởi vì Cổn Cổn khóc mà đều biến mất hết.
Võ Nhị ngồi xổm trong mặt dây chuyền chửi ầm lên.
Võ Đại bị quấy rầy, suy yếu hiện ra: “Xảy ra chuyện gì?”
Võ Nhị thêm mắm dặm muối.
Võ Đại yên lặng nghe xong, cũng không buồn bực, ngược lại lại như có điều suy nghĩ. Sau khi các tổ tiên biến mất đã mang đến cho ông đã kích trầm trọng, nhờ vậy Võ Đại cũng hiểu ra được vài điều. Ông ngăn cản Võ Nhị đang mắng chửi, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Cứ để Tiểu Cổn Cổn tự lựa chọn đi.”
Võ Nhị ngốc ra.
Võ Nhị hết hồn: “Đại ca, anh có ý gì?”
Võ Đại rũ mắt: “Giậm chân tại chỗ chỉ mang đến hủy diệt, mặc kệ bản thân có nhiều thiên phú như thế nào. Cổn Cổn gặp được bọn họ, vừa là cơ hội cũng là thử thách.”
Võ Nhị đờ ra, ông chỉ vào Lục Kiêu Kỳ nói với giọng không dám tin: “Cái đám xấu xí đó định…”
Võ Đại: “Võ Nhị, chúng ta chỉ là người bảo vệ, lúc chúng ta còn sống, cũng không thể thay đổi tộc đàn. Nghìn vạn năm trôi qua, tộc đàn vẫn duy trì phần thiên nhiên này, kết quả cuối cùng em cũng biết. Không bằng giao tất cả cho Cổn Cổn, giao cho ý trời đi.”
Võ Nhị mấp máy môi, không còn lời nào để nói.
Giằng co trong chốc lát, Võ Nhị hung hăng nói: “Sao mà Cổn Cổn lại thích cái tên xấu xí kia hơn được chứ.”
Võ Đại nghe như vậy, nhếch miệng cười khổ.
Lục Kiêu Kỳ cũng không giỏi nói, lời an ủi của anh vô cùng cứng nhắc.
Thừa Phong sốt ruột a. Nhịn rồi lại nhịn, lúc sắp nhịn không được nữa thì nghe Lục Kiêu Kỳ nói một câu.
Lục Kiêu Kỳ: “Cổn Cổn, tôi phải rời đi.”
Mạc Cổn Cổn quên khóc.
Thừa Phong: “… …”
Thừa Phong thiếu điều muốn quỳ lạy Tướng quân ba ba của mình, có thể an ủi người không hả có thể an ủi người không hả?
Lúc Thừa Phong đang đứng trước bờ vực nổ tung, Lục Kiêu Kỳ mới nói tiếp, “Cổn Cổn, nhóc có đồng ý rời đi cùng chúng tôi không? Đi xem thử một thế giới to lớn hơn.”
Ngân ngấn nước mắt, Mạc Cổn Cổn có hơi ngốc ra.
Cùng rời đi? Trong đầu nhỏ của Mạc Cổn Cổn chưa từng có suy nghĩ này, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi cực kỳ chấn động, tam quan đều bị đánh sâu vào.
Gấu Trúc Đoàn Nhi an phận thủ thường, dự định bảo vệ tiểu địa bàn của mình sống qua cả đời. Nhóc từng nghe Thừa Phong và Đại Quái Vật kể lại, cảm thấy rất tò mò, cũng vô cùng hướng tới thế giới của bọn họ. Nhưng nhóc chưa từng có ý định sẽ đi xem thử.
Hôm nay, bỗng nhiên Đại Quái Vật đề cập đến, Mạc Cổn Cổn vẫn chưa kịp phản ứng.
Lục Kiêu Kỳ thấy mình đã dọa nhóc con, anh cũng không nóng nảy, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhóc: “Cổn Cổn suy nghĩ thử xem, được không?”
Mạc Cổn Cổn ngốc lăng gật đầu.
Lục Kiêu Kỳ đưa một mụt măng qua, thấy nhóc con ngơ ngác cầm ăn, nhịn không được lộ ra ý cười.
Nhìn thoáng qua Thừa Phong, anh rũ mí mắt, che lại sự thâm trầm nơi đáy mắt.
Nếu như tinh cầu nguyên thủy mang đến sự an toàn, hạnh phúc cho nhóc con, anh cũng không cần phải ra hạ sách này, nhưng trên thực tế, tinh cầu này rất nguy hiểm.
Lục Kiêu Kỳ chuẩn bị tùy thân mang theo Gấu Trúc Đoàn Nhi, che chở bé ngốc này.
Cả đời, cũng không dài. Không nói tới Mạc Cổn Cổn tách khỏi Đại Quái Vật sẽ khó chịu, Lục Kiêu Kỳ cũng không nghĩ mình sẽ sung sướng nổi.
Lúc nguy hiểm nhất nản lòng nhất, có Tiểu Cổn Cổn ở bên cạnh anh, anh đã từng thề.
Thấy hai người bỏ qua chuyện này nhẹ nhàng như vậy, Thừa Phong buồn bực muốn chết.
Lục Kiêu Kỳ được Thừa Phong ám chỉ, trầm mặc trong chốc lát, “Cũng không phải là chúng ta sẽ đi luôn không trở về nữa, sau này thỉnh thoảng quay lại đây ở cũng được mà.”
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, liếc nhìn măng trong móng vuốt, nội tâm thật sự bị lung lay.
Hình như, cũng không phải là không được.
Quấn quýt mấy phút, Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, hướng về phía Đại Quái Vật kêu ư ư.
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ nhu hòa: “Ngoan.”
Mạc Cổn Cổn: “Ư ư.”
Lục Kiêu Kỳ: “Sau này mỗi ngày đều có măng có con dúi ăn, tôi sẽ đối với nhóc thật tốt.”
Con ngươi Mạc Cổn Cổn lấp lánh, nhịn không được chảy nước miếng.
Thừa Phong: “… …” Có hơi quỷ dị, sao lại có cảm giác như là đang thảo luận về vấn đề kết hôn và quay về nhà mẹ đẻ vậy kìa? Ảo giác hả?
Thừa Phong nhịn cảm giác nghi ngờ này xuống, bắt đầu thăm dò mỗi tiếng một lần.
Cho rằng không có kết quả, Thừa Phong chợt thét lên một tiếng: “Tướng quân có!”
“Ai có.” Lục Kiêu Kỳ nghiêm mặt.
Thừa Phong lập tức đổi giọng: “Ba ba, con có.”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Không muốn lại lăn qua lăn lại cái chuyện hoang đường như con ai này, Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi: “Nói đi.”
Thái độ của Thừa Phong trở nên đoan chính, ngữ khí cũng nghiêm túc: “Tướng quân, khoảng cách cách tinh cầu này , vạn năm ánh sáng. Truyền đến làn sóng tinh vực.”
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên.
Thừa Phong: “Có chặn đường, truyền tin không?”
Lục Kiêu Kỳ trầm ngâm trong chốc lát: “Truyền.”
Thừa Phong: “Dạ, Tướng quân.”
Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm vào Thừa Phong, sau đó trừng lớn hai mắt.
Nhóc mơ hồ thấy được từ trên người Thừa Phong bốc ra một đường màu xanh nhạt, đường đó phóng lên cao, biến mất ở chân trời.
Mạc Cổn Cổn: “Σ( ° △°|||)︴ ”
Đó là cái gì.
Thừa Phong thấy nhóc con bình tĩnh nhìn nó, lông đều xù lên: “Cổn Đoàn Nhi?”
Mạc Cổn Cổn: “Ư.”
Thừa Phong: “Sao vậy?”
Tiểu móng vuốt lông xù xù của Mạc Cổn Cổn chỉ lên trời: “Ư ư ư!”
Đại Quái Vật, mới nãy Thừa Phong bốc lên cái gì đó, ngay đầu bốc lên một đường thật dài, là đường gợn sóng…
Thừa Phong không sao chứ? Mạc Cổn Cổn nhìn Đại Quái Vật.
Ánh mắt lóe lên bất định, Lục Kiêu Kỳ: “… Cậu ta không sao.”
Mạc Cổn Cổn kêu ư ư ư, sau khi xác nhận mãi, rốt cục nhóc cũng tin. Nhóc nhìn chăm chú vào Thừa Phong.
Thừa Phong bị Cổn Đoàn Nhi nhìn đến hoảng sợ.
Đường gợn sóng. Con ngươi Lục Kiêu Kỳ sâu thẳm, như có điều suy nghĩ.
Hình như, nhóc con có thể thấy càng nhiều thứ hơn so với những gì anh biết, cái đó cũng không kêu là đường gợn sóng, mà là truyền số liệu.
Lục Kiêu Kỳ: “Nhóc con rất lợi hại.”
Mạc Cổn Cổn sửng sốt.
Lục Kiêu Kỳ: “Đến cả tôi còn không thấy.”
Hử. Mạc Cổn Cổn đang cầm một trái thật tươi, thụ sủng nhược kinh.
Thừa Phong nhìn không ưa bộ dáng tình chàng ý thiếp của hai người, nó nói đầy chua xót: “Tướng quân, bên kia trả lời rồi.”
Lục Kiêu Kỳ: “Ừm.”
Thừa Phong: “Ba ngày sau bọn họ sẽ đến khu vực tinh cầu.”
Lục Kiêu Kỳ: “Hai ngày sau giải mã.” (Điềm không biết sao chỗ này lại là giải mã nữa TT^TT)
Mắt điện tử của Thừa Phong lóe lên, “Dạ, Tướng quân.”
Thừa Phong: “Tướng quân, còn cần chuẩn bị gì nữa không?” Chẳng hạn như làm nóng trước trận, dự tính nguồn năng lương…
Lục Kiêu Kỳ: “Đi móc tổ ong đi.”
Chip của Thừa Phong lag một cái: “… Hửm???”
Lục Kiêu Kỳ nói với giọng trầm ổn: “Thân thể của cậu cứng rắn, cũng không sợ bị chích.”
Thừa Phong kinh ngạc đến ngây người.
Thừa Phong: “Nhưng mà nước sơn mới sơn lên sẽ bị dơ đó.”
Lục Kiêu Kỳ nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Không sao.” Có thể sơn lại, bất quá hình như là sơn màu trắng đen hết rồi thì phải.
Thừa Phong: “… …”
Thừa Phong nghẹn ngào: “Tướng quân, ba ba. Ngài đúng là ba ruột á.”
Lục Kiêu Kỳ thong dong xoay người, mặc kệ nó. Đặt nhóc nhỏ lên ổ ổ tím, để nhóc tùy ý ăn măng, Lục Kiêu Kỳ bắt đầu động thủ. Không biết phi thuyền truyền tin lại đây có thân phận gì, tóm lại là vẫn có phiêu lưu nhất định.
Hớn hở ăn măng, Mạc Cổn Cổn vuốt ve mặt dây chuyền.
Mạc Cổn Cổn nói thầm: “Nhị gia gia, Đại Quái Vật nói sẽ dẫn con đến chỗ khác chơi.”
Võ Nhị đã vây xem toàn bộ quá trình: “… …”
Mạc Cổn Cổn nhảy nhót cắn một cái đầy miệng mùi thơm: “Đại Quái Vật nói, anh ấy nói có thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn ngon!”
Võ Nhị: “… …”
Mạc Cổn Cổn: “Đại Quái Vật nói, anh ấy sẽ bảo vệ con đó.”
Võ Nhị: “… …”
Mạc Cổn Cổn thu hồi ý cười, cúi đầu có chút buồn bã: “Đại Quái Vật nói, sau này có thể trở về đây nữa.”
Mạc Cổn Cổn rũ tai nhỏ: “Nhưng mà, con có hơi sợ.” Dừng một chút: “Đại gia gia, con có nên rời đi cùng với Đại Quái Vật không ạ?” Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi dùng sức cắn miệng: “Nghĩ đến Đại Quái Vật rời đi, con liền khó chịu. Nhưng con lại sợ sẽ biến thành chân sau (gây trở ngại, vướng víu cho người khác).”
Võ Nhị hít sâu một hơi, nghe không nổi nữa: “Cổn Cổn! Đến, để ông dạy con kỹ năng thứ nhất của gấu trúc!!”
Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt, “Dạ?”
Bỗng nhiên mắt Võ Nhị ngân ngấn nước: “Một, tỏ ra yếu thế.” Đốm sáng Võ Nhị biến lớn, Mạc Cổn Cổn có thể thấy rõ cặp mắt ướt át của Võ Nhị gia gia. Nếu để Thừa Phong nhìn thấy, nhất định sẽ nói, manh chết.
Mạc Cổn Cổn không chớp mắt lấy một cái.
Bỗng nhiên Võ Nhị lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Hai, nhân lúc không chú ý bắt lấy nhược điểm!!”
Bỗng nhiên Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt, liền thấy đốm sáng Võ Nhị bay ra.
Lời của Võ Nhị gia gia truyền đến từ xa: “Ba, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!”
Mạc Cổn Cổn: “Σ( ° △°|||)︴…”