Edit: Tiểu Điềm Điềm
“Là cái gì nha?” Hai mắt tròn vo, Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm.
Thừa Phong chưa kịp mở miệng, Lục Kiêu Kỳ đã nói: “Đồ chơi.”
Màn hình lại chuyển sang cảnh trong khoang thuyền, bọn cướp đã tiến vào phi thuyền.
Mạc Cổn Cổn bưng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Thiệt là xấu nha!”
Phàm Tử: “Đúng, đặc biệt xấu!”
Mạc Cổn Cổn mấp máy môi, nhưng rồi cũng không nói thẳng suy nghĩ trong lòng nhóc. Kỳ thực nhóc cảm thấy Phàm Tử lớn lên giống y như bọn cướp này vậy.
Phi thuyền bị ép sát, con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên: “Phòng khách giải quyết.”
“Dạ!” Thuyền viên kêu lớn một tiếng.
Xác sống không sợ súng không sợ chết, bọn họ chỉ sợ dương hỏa và Gấu Trúc Đoàn Nhi. Ba trăm năm nay bọn họ từng gặp còn nhiều cướp hơn như vầy, cuối cùng hầu như không khỏi bị bọn họ đen ăn đen, loại này việc, bọn họ đã không thể quen thuộc hơn được nữa rồi.
Phàm là kẻ nào dám tiến vào địa bàn của bọn họ, cũng sẽ bị chính mình hù chết thôi.
Đám người này chém đứt cửa khoang thuyền với khí thế hung hăng, sau đó nối đuôi nhau mà vào.
Đầu lĩnh bọn cướp đội một cái nón trùm đầu (nón như nón trên áo khoác ấy) đằng đằng sát khí: “Tịch thu cho tao! Lấy hết đồ trên thuyền ra cho tao!” Nói rồi, gã hung hăng đá văng một cánh cửa, mới vừa bước vào suýt nữa đã té xuống đất, bên trong cửa hoàng tộc Hồng Côn tinh tế bò lúc nhúc.
Hải tặc tinh tế sợ nhất chính là bọn trùng tộc chết tiệt này, hễ mà gặp phải đều né ra xa.
Hôm nay, gặp ngay chính diện, đầu lĩnh băng cướp toát mồ hôi hột.
Đầu lĩnh băng cướp hoảng sợ xoay người: “Quay trở về! Đều mẹ nó quay trở về cho tao!”
Này căn bản là bẫy của bọn sâu mà!!!
Nhưng mà, đầu lĩnh băng cướp còn chưa kịp chạy về đã bắt đầu quỷ đánh tường, băng cướp tràn đầy khí thế sợ đến hồn lìa khỏi xác.
Mạc Cổn Cổn nhìn màn hình, chỉ thấy cả trăm người nhìn vào không khí kêu gào. Sau đó trong hành lang thật dài, bọn chúng khóc trời gọi đất chạy qua chạy lại, chạy qua chạy lại, chạy qua chạy lại. Chạy không thoát liền nằm liệt dưới đất miệng sùi bọt mép, hoặc là trợn trắng mắt đứng đờ người ra rồi ngã nhào xuống. Sau mấy trăm lần như vậy, chỉ còn lại vài ba tên chịu nổi, trên cơ bản cũng đã mệt thành chó chết rồi.
Lên thuyền ma tinh tế, trừ phi là người mù, bằng không sẽ sợ đến tắc nghẽn cơ tim.
Phàm Tử đẩy xe phát ra tiếng kẽo kẹt, lộ ra ánh mắt khinh bỉ, nhìn tên đầu lĩnh băng cướp từ trên xuống.
Đầu lĩnh băng cướp nhìn thấy người, sợ hãi đan xen: “Tụi mày, tụi mày…”
Phàm Tử: “Lão đại bọn tao chê tụi bây xấu, sống làm bẩn mắt!”
Đầu lĩnh băng cướp: “… …” Có phải gã đã đi lộn đài rồi không.
Phàm Tử lộ ra bộ mặt hung ác: “Cho nên, đồ của tụi mày, bọn tao sẽ lấy hết, còn tụi mày thì…”
Hình ảnh kế tiếp, Mạc Cổn Cổn không thấy được.
Thừa Phong đúng lúc báo cáo cho Lục Kiêu Kỳ, nó dùng thuật ngữ chuyên nghiệp, Cổn Cổn ngồi trong lòng Đại Quái Vật như vịt nghe sấm.
Băng cướp tàn nhẫn kiêu ngạo khắp vài tinh vực đã bị xử đẹp một cách đơn giản. Phàm Tử dẫn theo thuyền viên rất nhanh đã tiến vào khoang chính của đối phương, trong khoảng thời gian ngắn đã khống chế đám cướp còn sót lại, giành giật từng giây kiểm kê hàng đã lấy.
Một đám thuyền viên báo cáo hoàn tất trong vòng phút.
Lục Kiêu Kỳ cúi đầu: “Cổn Cổn, dẫn nhóc sang phi thuyền đó nhìn thử xem ha?”
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, dùng sức gật đầu.
Phi thuyền mới có phương tiện đầy đủ, mà thân là phi thuyền của bọn cướp, hệ thống phản theo dõi của bọn chúng vô cùng ưu việt. Toàn bộ đám cướp bị bắt giam, chỉ chừa lại đầu sỏ bị trói đến phòng điều khiển.
Quỳ dưới đất, đầu lĩnh băng cướp lạnh run, “Đại nhân.”
Lục Kiêu Kỳ nheo mắt.
Đầu lĩnh băng cướp bị trừng mắt một cái, suýt nữa sợ đến tè ra quần: “Đại nhân, lúc trước tụi em cũng chỉ là giúp đỡ quân đoàn làm việc vặt, đồ tốt đều thuộc về mấy đại lão gia này. Tụi em chỉ là đám tôm tép, thiệt sự.”
Lục Kiêu Kỳ: “Là quân đoàn nào?”
Đầu lĩnh băng cướp vội nói: “Quân đoàn , là các Tướng quân của Quân đoàn !”
Lấy công chuộc tội, đầu lĩnh băng cướp nói hết những điều mình biết.
Gần như đã nói hết toàn bộ cho Lục Kiêu Kỳ, đã vậy gã còn móc ra một cuốn sổ nhỏ.
Dù sao bọn chúng cũng coi như là thu nhập trái phép, không đề phòng một chút đến lúc bị có mới nới cũ thì biết làm sao?
Lục Kiêu Kỳ lật xem thật nhanh, sắc mặt càng trở nên âm trầm.
Mạc Cổn Cổn đang cầm một bình sữa nhỏ, phùng má nhỏ bú chụt chụt.
Đầu lĩnh băng cướp thấy sắc mặt Lục Kiêu Kỳ âm trầm, vội nói: “Lúc trước tụi em còn thu hoạch được phần đồ thu hồi của một quân đoàn, vốn dĩ thuộc về Quân đoàn . Đều, đều có thể lấy dâng lên cho đại nhân cả.”
Đầu lĩnh băng cướp run run rẩy rẩy, mặt đều sợ đến mức nhíu chặt lại một chỗ.
Mạc Cổn Cổn thổi ra một cái bong bóng sữa: “Đại Quái Vật, bọn họ cùng giống với anh sao?”
Con ngươi tối tăm của Lục Kiêu Kỳ trở lại trạng thái trong sáng: “Sao vậy?”
Mạc Cổn Cổn kề vào tai anh, tiểu thanh âm non nớt vang lên, tự cho là đã nói rất nhỏ: “Thiệt là xấu nha. Bọn họ sẽ không khổ sở chứ?”
Lục Kiêu Kỳ: “Có lẽ sẽ.”
Mạc Cổn Cổn gật đầu tán thành.
Lục Kiêu Kỳ: “Mệt chưa? Đi xem đồ vật thú vị?”
Mạc Cổn Cổn kinh ngạc: “Đồ gì thú vị?”
Lục Kiêu Kỳ chuyển sang Thừa Phong: “Cậu dẫn nhóc con đi xem phim hoạt hình.” Dừng một chút: “Thích hợp độ tuổi nhi đồng.”
Thừa Phong nhận được nhiệm vụ đặc biệt, bắt đầu hưng phấn, nó vươn tay: “Đi nào, Tiểu Cổn Đoàn Nhi, chúng ta đi xem phim thôi!”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
“Đi nào ~ Cổn Đoàn Nhi có vui không? Ba ba hôn cái nha?” Thừa Phong nhộn nhạo, dẫn theo Mạc Cổn Cổn đi hẹn hò trong thế giới của hai người.
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu nhỏ, hai cánh tay nhỏ bé theo giơ lên thật cao.
Thừa Phong: “Hê hê, một lát nữa ba ba sẽ kêu bọn họ làm bánh kem thiệt ngon cho con ăn nha.”
Mạc Cổn Cổn không hiểu: “Bánh kem?”
Thừa Phong: “Chính là món ăn rất ngọt rất mềm nha. Muốn ăn không?”
Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng ngời: “Muốn!”
Âm thanh của Thừa Phong xa dần: “Vậy còn không hôn ba ba một cái?”
Lục Kiêu Kỳ: “… …” Càng muốn bỏ Thừa Phong vô nồi nấu lại, hoặc là dứt khoát đưa nó đi giáo dục trí năng vừa mới sinh ra ý thức đi.
Gấu Trúc Đoàn Nhi đi rồi, đám Phàm Tử liền lộ ra nụ cười tà ác: “Đại nhân, chúng ta giết chết bọn chúng đi.”
Các thuyền viên còn lại liếm liếm miệng: “Đúng đúng đúng, đã lâu không ăn thịt.”
Đầu lĩnh băng cướp đổ một thân mồ hôi lạnh: “!!!”
Đầu lĩnh băng cướp chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Đại nhân đừng ăn tụi em, thịt tụi em thiệt sự không thể ăn! Tụi em vẫn còn giấu bảo vật.”
Phàm Tử cười nhạo: “Cái gì, sao ban nãy không nói?”
Nói rồi, hắn liền tháo kính râm ra, cặp mắt với hai lỗ đen nhìn chằm chằm vào đầu lĩnh băng cướp.
Mắt của đầu lĩnh băng cướp muốn nứt ra tới nơi, gã sợ đến mức sắp vỡ gan, “Anh… Em nói… Đừng ăn em…”
Hiện tại, gã đã tin đây là một con thuyền quỷ rồi.
Lục Kiêu Kỳ nheo mắt: “Ngươi nói vật tư của Quân đoàn ?”
Đầu lĩnh băng cướp: “Dạ dạ dạ, tụi em chưa từng động vào, vật tư của Quân đoàn đều rất tốt, em, em thực sự…”
Lục Kiêu Kỳ: “Về Lục Kiêu Kỳ, tin tức mới nhất là gì?”
Mặt đối diện với một cặp mắt quỷ có hai lỗ đen, đầu lĩnh băng cướp không dám nghĩ nhiều, hỏi cái gì liền trả lời cái đó: “Lục Kiêu Kỳ chết, chết rồi. Chiến công của hắn được thăng cấp lên Thượng tướng sao. Mà di sản của quân đội hắn, phân phối cho sĩ quan phụ tá kế thừa ý chí của hắn. Vật tư khác cũng được chia đều chia cho các quân đoàn, thứ em lấy được cũng chỉ là một phần nhỏ…”
Lục Kiêu Kỳ chợt siết chặt nắm tay.
Lục Kiêu Kỳ đứng lên: “Những người khác trong Quân đoàn đâu?”
Đầu lĩnh băng cướp mờ mịt: “Đều, đều chết hết rồi. Sau khi người máy của Lục Thượng tướng nổ tung, chỉ có sĩ quan phụ tá…”
Bỗng nhiên Lục Kiêu Kỳ đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo: “Sĩ quan phụ tá!”
Trên người Lục Kiêu Kỳ tỏa ra sát ý nồng đậm, thuyền viên và tên cướp đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Đại, đại nhân!”
Lục Kiêu Kỳ phất tay: “Kêu Thừa Phong quay về.”
Thừa Phong? Tên này có hơi quen tay. Đầu lĩnh băng cướp chớp chớp mắt, ảo giác sao.
Thừa Phong ôm Tiểu Cổn Đoàn Nhi quay về, “Tướng quân, sao vậy?”
Lục Kiêu Kỳ: “Tra! Hành động gần đây của sĩ quan phụ tá.”
Thừa Phong ngẩn ra, bỗng nhiên phun ra ngữ khí hung ác: “Hắn không chết? Tên tiểu bạch kiểm đó không chết!! Tướng quân, vậy chúng ta…”
Lục Kiêu Kỳ: “Chết rồi.”
Thừa Phong nghẹn lại, giận dữ chửi ầm lên: “Đồ khốn chết tiệt! Khốn kiếp, Tướng quân, chúng ta đi xử hắn đi! Cái tên tiểu nhân bất trung bất nghĩa này! Tên khốn kiếp đã hại chết mọi người này! Tướng quân để tôi đi giết hắn!”
Lục Kiêu Kỳ nheo mắt, mặt không biểu tình.
Mạc Cổn Cổn không hiểu, nhóc vươn cánh tay nhỏ bé sờ sờ cằm của Thừa Phong: “Đừng tức giận.”
Thanh âm non nớt đánh vỡ bầu không khí lạnh như băng, Thừa Phong cúi đầu cảm thán: “Cổn Đoàn Nhi, hôn hôn tôi, tôi sẽ không khó chịu nữa.”
Mạc Cổn Cổn chu miệng nhỏ lên, còn chưa kịp hôn đến đã bị ẵm đi.
Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ đen thui.
So với chuyện anh đã sớm chuẩn bị tâm lí khi nghe sĩ quan phụ tá phản bội, Thừa Phong và Cổn Cổn ở chung hòa hợp càng làm Lục Kiêu Kỳ nghẹn lòng.
Cổn Cổn thấy vẻ mặt Đại Quái Vật cũng căng chặt, nghĩ nghĩ, uốn éo tiểu thân thể béo đô đô, hôn cái bẹp lên cằm của Lục Kiêu Kỳ.
Mạc Cổn Cổn chớp mắt đầy vô tội: “Thừa Phong nói, hôn hôn sẽ không khó chịu.”
Vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ lóe lên, mây đen phủ kín đỉnh đầu sau cơn mưa trời lại sáng.
Thừa Phong ngơ ngác nhìn, quả thực không thể càng nghẹn lòng
Mới nãy nó vừa hướng dẫn Tiểu Cổn Cổn, nhưng mà thành quả thắng lợi cứ như vậy bị cướp lấy?!
Thừa Phong: “Tôi…”
Lục Kiêu Kỳ liếc mắt đầy lạnh lùng: “Đám cướp này, giao cho cậu ghi chép, báo cáo viết tay lúc trước sao rồi?”
Thừa Phong: “… !!!” Tướng quân, này là bức chết người máy á! Kêu một người máy to con đi viết tay mấy vạn chữ? Nhân tính đâu?!
Trong lúc ba người đang nói chuyện, đầu lĩnh băng cướp cũng hiểu ra được một chuyện khủng khiếp.
Người đàn ông trước mặt này, chính là Lục Kiêu Kỳ đã tử vong.
Mà người máy có họa phong thanh kỳ đứng đằng sau lại thực sự là Thừa Phong đã nổ tung thành mảnh vụn trong truyền thuyết.
Nếu gặp phải ở nơi khác, đầu lĩnh băng cướp còn hoài nghi có phải là bọn họ vẫn chưa chết hay không.
Nhưng khi đã nhìn thấy yêu ma quỷ quái, và thi thể với hai mắt là hai lỗ đen thực sự. Đầu lĩnh băng cướp sớm đã bị dọa đến bể mật liền tin tưởng vững chắc là Lục Kiêu Kỳ đã chết.
Mà có chết hay không khi gã lại muốn cướp đoạt đồ của Lục Kiêu Kỳ đã tử vong.
Đầu lĩnh băng cướp toát mồ hôi lạnh, chỉ vào Lục Kiêu Kỳ: “Ngài, ngài, ngài là Lục Kiêu Kỳ?!”
Lục Kiêu Kỳ nhìn từ trên xuống với ánh mắt lạnh lẽo.
Nhìn thẳng vào anh, đầu lĩnh băng cướp xác định đáp án. Gã nấc một cái, run run rẩy rẩy mấp máy môi, tè ra quần quỳ dưới đất gào khóc: “Đại nhân, con biết lỗi rồi! Ngài thả con, nhất định con sẽ đốt một cái tinh cầu cho ngài! Không không không, con sẽ đốt sĩ quan phụ tá qua cho ngài, mặc ngài xử lý kiểu nào cũng được!”
Đầu lĩnh băng cướp nói năng lộn xộn, rõ ràng là chỉ số thông minh đang logout.
Phàm Tử và đám thuyền viên có hiểu biết nhát định về tinh tế, cũng từng nghe nói về cái người cường hãn như Lục Kiêu Kỳ này.
Lúc trước, bọn họ còn nói đùa rằng ai có thể gặp hắn, liền hù Lục nam này điên luôn.
Hiện tại nghĩ đến, Phàm Tử tang thương lau lau mặt, trước đây thực sự là bọn họ đã quá trẻ tuổi, quá ngây thơ rồi.
Bất quá, cũng nói không thông a.
Không phải vị Tướng quân Lục Kiêu Kỳ này đã chết rồi sao? Hiện tại vẫn chưa chết là tình huống gì đây. Phàm Tử và thuyền viên liếc nhau nhìn trộm Lục Kiêu Kỳ.
Mạc Cổn Cổn không hiểu mấy chuyện khác, chỉ nắm được trọng điểm.
Nhóc len lén kéo kéo quần áo của Đại Quái Vật: “Đại Quái Vật, có phải là anh đặc biệt lợi hại không nha.”
Bọn họ đều sợ chết khiếp rồi.
Lục Kiêu Kỳ khẽ vỗ đầu gấu trúc của Cổn Cổn, cũng không nói gì.
Thừa Phong liền nói: “Đó là đương nhiên, Tướng quân chính là đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Trước đây, thực sự là trung nhị đến không được… Khụ khụ.”
Mạc Cổn Cổn liền thích nghe Thừa Phong kể về sự tích cường hãn của Đại Quái Vật, đôi mắt nhỏ sáng long lanh.
Lần trước nghe qua, lại không có đối mặt trực quan khiến người hưng phấn như hôm nay.
Mạc Cổn Cổn vỗ tay nhỏ bé: “Giỏi quá nha. Đại Quái Vật quá lợi hại! Tôi cũng muốn trở nên cường đại như Đại Quái Vật!”
Lục Kiêu Kỳ: “Sẽ.”
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, ban hành không ít mệnh lệnh, mệnh lệnh lại không liên quan chút nào, Phàm Tử và đầu lĩnh băng cướp đầy đầu mờ mịt.
Đầu lĩnh băng cướp cẩn thận lại chờ mong: “Em đi làm, em đi làm!” Chờ đến khi rời khỏi chỗ này, gã liền rửa tay gác kiếm, không dám tái xuất giang hồ nữa.
Lục Kiêu Kỳ cũng không nói gì, anh dẫn Mạc Cổn Cổn đi xem phim hoạt hình.
Cùng với để cho Thừa Phong đi cùng, anh thà giao việc vặt vãnh cho Thừa Phong còn hơn.
Thừa Phong không cam lòng xin đi theo, lại bị Lục Kiêu Kỳ lãnh khốc vô tình cự tuyệt.
Đầu lĩnh băng cướp run run: “Vậy, vậy em đi làm nha?”
Phàm Tử lộ ra một nụ cười đáng sợ: “Tự nhiên sẽ cho chú mày làm, nhưng mà trước đó, cần phải tiến hành một nghi thức đã.”
Nghi thức? Đầu lĩnh băng cướp bị dọa sợ.
Trùng si bên trong thân thể bọn chúng chui từ bụng vào, tuy rằng chừa hai mắt lại cho bọn chúng, nhưng sẽ càng thống khổ hơn một chút.
Cũng chính vì quá trình đáng sợ này, đầu lĩnh băng cướp cũng không dám xuất hiện tư tưởng làm phản.
Phàm Tử vỗ mặt đầu lĩnh băng cướp nói: “Lên thuyền quỷ, còn muốn sống đi ra? Hê.”
Đầu lĩnh băng cướp run run rẩy rẩy: “… …”
Thừa Phong và Tên Điên ngồi đối diện, nhìn tiểu đệ mới vừa ra lò, đều lộ ra tâm tình phức tạp.
Tên Điên rót đầy miệng rượu: “Giết người thì đền mạng, ha ha ha ha.”
Mắt điện tử của Thừa Phong lóe lên.
Thừa Phong: “Sao ông lại không muốn sống mãi.”
Tên Điên: “Trước đây, người đã mắc bệnh lên thuyền, là do tôi chấp nhận. Cũng vì người bệnh này, hại chết tất cả thuyền viên và hành khách của tôi. Hắn cũng không phải là bị bệnh, mà là bị trùng si cắn nuốt. Là sự thiện lương dối trá của tôi đã hại chết những người này, bọn họ hận tôi, hả giận cũng là đương nhiên. Chỉ là tôi không ngờ tới, mấy trăm năm sau, tôi có thể bình tĩnh nhìn người khác biến thành như vậy… Ha ha. Thực châm chọc.”