Edit: Tiểu Điềm Điềm
Tinh thần lực của Mạc Cổn Cổn là một bí ẩn.
Hiệu trưởng vò đầu bứt tai cũng không có cách nào thăm dò rõ ràng, ông than thở, có hơi oán niệm Lục Thượng tướng.
Đứa nhỏ tốt như vậy, không kiểm tra làm sao biết điểm mạnh ở đâu được chứ.
Thậm chí ông còn không hiểu đang kiểm tra ngon lành, tự nhiên bạn học Mạc lại khóc.
Bởi vì không có kiểm tra ra tinh thần lực?
Không phải đâu, lúc ấy màn hình biểu hiện hoàn toàn có sóng não dao động, nói cách khác bạn học Mạc có tinh thần lực, nhưng cũng không biết mạnh hay yếu.
Lục Kiêu Kỳ không đồng ý Mạc Cổn Cổn tiến hành kiểm tra tinh thần, cũng có nguyên nhân của anh.
Vốn dĩ hai mắt của nhóc nhỏ đã đặc thù rồi, nhất định tinh thần lực cũng bất phàm.
Có hai hạng trước đã đủ rồi.
Trở về nhà ngủ một giấc, Mạc Cổn Cổn mới khôi phục tâm tình.
Tuy rằng đảo lơ lửng trôi nổi ở một vị trí cố định, nhưng trên thực tế, cũng không phải là nó không thể di động. Bởi vì khoảng cách giữa đảo lơ lửng và học viện khá xa, Lục Thượng tướng trầm ngâm trong chốc lát, vung tay lên —— dọn nhà!
Quản gia nghe thấy vậy, lắc đầu cười đầy bất đắc dĩ.
Đảo lơ lửng nằm giữa quân bộ và trường học, Tướng quân là hoàn toàn không nghĩ tới đường đi làm của mình sẽ trở nên xa hơn.
Lục Kiêu Kỳ có thói quen thức sớm tập thể dục buổi sáng, cũng không quá để ý đến chuyện này, lặn lội đường xa cũng không quan trọng. Nhưng anh hi vọng nhóc nhỏ kia có thể ngủ thêm chút nào hay chút đó, không thể ở trọ, học ngoại trú cũng phải lấy tiêu chuẩn không gây phiền phức mới đúng.
Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon ăn cam, hoàn toàn không biết chuyện mình được cưng chiều.
Ăn cam xong, Mạc Cổn Cổn duỗi người, liền dùng cặp mắt sáng lấp lánh nhìn nam nhân, âm thầm trông đợi.
Lục Kiêu Kỳ buồn cười sờ đầu: “Sao vậy?”
Mạc Cổn Cổn vươn tay, cười lấy lòng: “Tôi muốn ra ngoài chơi.”
Lục Kiêu Kỳ: “Đi đi.”
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh, cả người vui sướng nhìn nam nhân, sau đó liền dẫn một đám lệ quỷ nhảy nhót chạy ra ngoài.
Ở ngoài cửa gặp quản gia đang bưng một cái thùng lớn, Mạc Cổn Cổn nghi hoặc.
Mạc Cổn Cổn: “Chú Ngụy, chú đang làm gì vậy ạ?”
Quản gia cười, “Tới thật đúng lúc, cái này chuẩn bị cho tiểu phu nhân đó, tiểu phu nhân nhìn thử xem đây là cái gì?”
Mạc Cổn Cổn tò mò trừng lớn hai mắt, nhịn không được thò đầu ra nhìn.
Nhóm lệ quỷ chơi cùng cũng dựa sát vào, bao quanh lấy cái thùng.
Tiểu Ôn chép chép miệng: “Không phải là một món đồ chơi sao.”
Các A Phiêu có khả năng nhìn xuyên thấu nhìn chằm chằm vào ngựa gỗ nhỏ màu đỏ nói không ra lời.
Quản gia cười ha ha, cũng không đùa cậu nữa.
Thấy ngựa gỗ nhỏ lắc lư có hai tay cầm, hai mắt Mạc Cổn Cổn lộ ra một tia hoang mang.
Mạc Cổn Cổn nói với giọng giòn tan: “Đây là cái gì ạ?”
Quản gia cười tủm tỉm: “Ngồi vào chỗ này.”
Mạc Cổn Cổn thận trọng ngồi lên, hai tay theo bản năng nắm lấy hai cái tay cầm, khẽ đung đưa.
Lông của Mạc Cổn Cổn có hơi xù lên, nhất thời hai mắt sáng long lanh.
Ngạc nhiên nhìn chung quanh, Mạc Cổn Cổn dùng sức đung đưa một cái, lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Nha, đây là cái gì vậy ạ?”
Quản gia: “Thú vị không?”
Mạc Cổn Cổn xoay đầu qua gật thật mạnh, mới vừa định nói chuyện, chuyển động mạnh quá làm cho ngựa gỗ nhỏ lật ngang.
“Nha!!” Mạc Cổn Cổn hết hồn nửa đường liền biến thành Gấu Trúc Đoàn Nhi, thân thể nhỏ béo đô đô ngã xuống đất, nhanh như chớp lăn vài vòng, bốn cái móng vuốt lông xù đen thùi khẽ vung vẩy trên không trung, trong lúc lăn lộn, để lộ ra cái đuôi nhỏ nhắn đặc thù.
Quản gia và lệ quỷ đổi sắc mặt, nhao nhao chạy tới đón.
Nhưng lại thấy Gấu Trúc Đoàn Nhi tròn vo vo không đau không ngứa, ấy vậy mà tiếp tục ôm mình cuộn lại thành một cục tiếp tục lăn vài vòng liền không nói gì.
Quản gia buồn cười.
Lệ quỷ sờ sờ mặt, đều biểu đạt sự yêu thích: “Đáng yêu.”
Mạc Cổn Cổn lắc lư hai vòng, chống thân thể nhỏ lên run run lông. Lại vui vẻ bò lên trên ngựa nhỏ màu đỏ, cái mông nhỏ béo đô đô ngồi xuống, nhìn từ sau tới y như một quả cầu nhỏ màu trắng đen, trên đầu được điểm thêm hai cái tai nhỏ tròn tròn đen đen.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Mạc Cổn Cổn lắc lư vô cùng dùng sức.
Lục Kiêu Kỳ đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm, nhịn không được lộ ra nụ cười, tùy ý quét mắt qua cái đuôi.
Thừa Phong trực tiếp dựa vào lan can, vẫy vẫy tay với Mạc Cổn Cổn.
“Cổn Đoàn Nhi ơi, tôi ở chỗ này nè!”
Nghe được động tĩnh, Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn lên, thân thể lại nghiêng đi, vừa nhìn thoáng qua liền ngã cái phịch nữa.
Ánh mắt đám lệ quỷ nhìn chằm chằm Thừa Phong cực kỳ khiển trách.
Thừa Phong vội thu tay về, “Ặc…”
Dù cho nó chỉ có hệ thống dò xét, thấy không rõ mặt của mấy con quỷ quái này, nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được oán niệm đột nhiên xuất hiện trên người bọn họ.
Thừa Phong quay đầu: “Tướng quân, Cổn Đoàn Nhi thích ngựa gỗ nhỏ anh làm kìa.”
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, cười không ra tiếng.
Ngựa gỗ nhỏ rất thú vị, ít nhất đối với Gấu Trúc Đoàn Nhi mà nói, lắc lư kẽo kẹt kẽo kẹt rất vui vẻ.
Sau đó, Mạc Cổn Cổn liền dẫn trùng si hoạt thi (sức lao động) cùng đi hái trái cây, táo ở đây vừa được trồng, trái bọn họ ăn lúc trước đều là hàng tồn, mà bây giờ trái chín chỉ có cam và dưa nhỏ ở dưới đất.
Thân thể Mạc Cổn Cổn nhỏ, lại còn tròn, chui vào đống dưa dưới đất, chỉ ló ra hai cái tai nhỏ đang nhúc nhích.
Nhóc ta cẩn thận ngửi ngửi, một mùi hương thoang thoảng tràn ngập ra.
Thoáng cái Mạc Cổn Cổn chảy nước miếng.
Ôm một trái dưa lớn, Gấu Trúc Đoàn Nhi ngồi dưới đất yêu thích không buông tay.
Toàn bộ đảo lơ lửng đều được gắn camera HD, theo dõi thời gian thực. Lục Kiêu Kỳ ngồi trong thư phòng phê duyệt văn kiện, thỉnh thoảng nhìn qua màn hình.
Nhìn dây đeo quen thuộc, Lục Kiêu Kỳ ngẩn người, tiếng cười trầm thấp tràn ra khỏi cổ.
Lúc này, trong màn hình, Gấu Trúc Đoàn Nhi dùng hai sợi dây leo của cây dưa quấn quanh ba trái dưa có bộ dáng không tệ lắm, đang cố gắng đưa ra sau lưng vác lên.
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ ôn nhu, nhớ tới lúc ở tinh cầu nguyên thủy, mỗi ngày nhóc nhỏ kia đều xách theo vài mụt măng.
Lệ quỷ bay trên không trung, kinh ngạc đến ngây người.
Chờ Mạc Cổn Cổn mệt rồi, nhóc đã kéo được – trái dưa, bị nhóc ta quấn thành một chuỗi treo ở sau lưng.
Lệ quỷ: “… …”
Trùng si hoạt thi: “… …”
Họa phong thanh kỳ, có hơi nhìn không nổi nữa.
Thân thể của trùng si hoạt thi cường tráng, mỗi người cầm một cái, liền chia nhau vác thay Mạc Cổn Cổn.
Mạc Cổn Cổn lau lau mặt nhỏ.
Đất trồng dưa không lớn, nhưng rất kỳ lạ là ở giữa có một dòng suối nhỏ uốn lượng, nước trong suốt thấy đáy, chảy róc ra róc rách.
Mạc Cổn Cổn lăn về phía trước, rơi vào nước cái tỏm.
Mạnh mẽ ngồi vùng dậy từ trong nước, Mạc Cổn Cổn vươn móng vuốt nhỏ vỗ vỗ nước, nhảy nhót hướng về phía lệ quỷ và hoạt thi kêu ư ư.
Hoạt thi và lệ quỷ đang chuẩn bị tới cứu trận: “… …”
Vỗ vài cái, Mạc Cổn Cổn liền dùng nước sờ sờ cái đầu lông xù xù của mình.
Bộ lông có hơi ướt, dán sát vào thân người. Nhưng mà, mặt nhỏ của Gấu Trúc Đoàn Nhi vẫn rất là tròn.
Lệ quỷ: “… …”
Thực lực béo.
Cả bộ lông ướt sũng cũng cứu vớt không được hình tượng béo đô đô.
Mạc Cổn Cổn cũng không biết lệ quỷ đang chửi bậy cái gì, hiện tại nhóc đang rất vui vẻ, lãnh địa mới của Đại Quái Vật thực sự quá tuyệt vời.
Gấu Trúc Đoàn Nhi còn chưa từng nhìn thấy dòng suối nhỏ nào trong veo như vậy đâu.
Đang suy nghĩ, có mấy con cái nhỏ ung dung bơi qua người nhóc.
Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt: Ồ!
Có cá!
Mạc Cổn Cổn đứng phắt dậy, hai móng vuốt nhỏ chụp lấy: “Ư ư ư!”
Tiểu cật hóa Gấu Trúc Đoàn Nhi còn nhớ rõ lúc ở trên tinh cầu nguyên thủy, Đại Quái Vật đã làm cái nướng cho nhóc. Tướng mạo không quá giống, Mạc Cổn Cổn cũng không biết có thể làm ra mùi vị giống lúc trước được không. Ôm thái độ thử xem, Mạc Cổn Cổn và cá bắt đầu trò chơi đuổi bắt.
Tra qua tài liệu cổ đại, liền biết gấu và mèo ôm ấp tình cảm với cá, Lục Kiêu Kỳ thật sự không biết Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi nhà mình cũng giống vậy.
Con cá kia vốn do anh kêu người thả xuống, nhóc nhỏ kia thích liền chơi.
Trùng si hoạt thi thấy lão đại đều nhúc nhích, tự nhiên không thể nhàn rỗi, cả đám nóng lòng muốn thử, giúp đỡ bắt cá.
Mạc Cổn Cổn chơi đùa thoải mái trong lãnh địa mới, lăn qua lăn lại hồi lâu, trời đều tối mới ngáp một cái: “Ư ~ ”
Được một đôi tay ấm áp bế lên, Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu: “Ư ư.”
Lục Kiêu Kỳ bất đắc dĩ: “Về chưa?”
Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu, sau đó mềm đát đát ngồi phịch ở trong lòng bàn tay của Đại Quái Vật, y như một cái bánh gấu trúc.
Một đêm không có chuyện gì, buổi sáng hôm sau.
Mạc Cổn Cổn mơ mơ màng màng ngồi dậy, cậu dụi mắt nhìn Lục Kiêu Kỳ. rất ủy khuất
Đầu quả tim Lục Kiêu Kỳ khẽ run: “Rời giường, phải đi học.”
Mạc Cổn Cổn chợt tỉnh táo, đi học!
Mặc vào một bộ quần áo đắt tiền vừa người, Mạc Cổn Cổn phình quai hàm, híp mắt một cách hạnh phúc.
Cậu còn có một ly sữa bò nữa nè.
Ăn sáng xong, lại uống một ly sữa ngọt tác tác, Mạc Cổn Cổn sung sướng nhìn quản gia: “Chú Ngụy, con có thể mang theo một chút xíu được không ạ?”
Tiểu tâm tư này. Quản gia bật cười, chỉ vào một cái hộp được đóng gói tinh mỹ: “Đều nằm trong này cả rồi.”
Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng lên.
Quản gia: “Bên trong có sữa bò, nước mật ong, đồ ăn vặt bánh ngọt, trái cây.”
Mạc Cổn Cổn ngạc nhiên chớp cặp mắt ướt sũng, cảm kích nhào tới, liền đơn thuần muốn biểu đạt hôn hôn.
Quản gia hết hồn.
Một cái tay xuất hiện kịp thời, ngăn cản Mạc Cổn Cổn. Lục Kiêu Kỳ tỉnh bơ: “Ăn no chưa? Đi học ha?”
Thoáng cái Mạc Cổn Cổn bị dời đi lực chú ý, dùng sức gật đầu.
Mạc Cổn Cổn cất cái hộp không nhỏ vào ba lô, vui vẻ lên xe y như một học sinh tiểu học.
Xe bay chạy chưa được hai phút, bọn họ đã đến học viện Fate nằm trên hòn đảo trên biển.
Mạc Cổn Cổn quay đầu lại nhìn nhìn, kinh ngạc “Hử” một tiếng. Cậu còn có thể loáng thoáng nhìn thấy lãnh địa của bọn họ ở trên trời nữa kìa!
Hoang mang nghiêng nghiêng đầu, Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt: Hôm qua, bọn họ ở chổ đó hả?
Lúc trước, đảo lơ lửng ở phía trên một khu rừng, mà bây giờ, lại đang bay ở trên biển. Không phải là ảo giác chứ hả.
Trên thực tế, lúc hiệu trưởng nhận được thông tin của quản gia Ngụy, ông đã vô cùng khiếp sợ.
Loại chuyện bánh rơi từ trên trời xuống đập vào đầu này thế mà lại xảy ra một lần nữa. Lục Thượng tướng tiếp giáp với học viện của bọn họ, chỉ về mặt an toàn đã có thể nâng cao vài cấp bậc rồi á! Không nói đến khoảng cách gần như vậy, có bao nhiêu học sinh đều muốn chiêm ngưỡng phong thái oai hùng của Lục Thượng tướng chứ hả.
Lỡ như được Lục Thượng tướng nhìn trúng, nhận vào trong quân đoàn, vậy đơn giản chính một bước lên trời rồi.
Tuy rằng hiện nay thái độ của quân bộ và chính giới vẫn còn mập mờ, nhưng sức cuốn hút của anh hùng tinh cấp không phải chỉ là nói suông. Quân đoàn tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn có vô số người vót nhọn đầu muốn đi theo Lục Kiêu Kỳ.
Theo đạo lý, vùng biển này đều là thuộc về học viện Fate.
Bất quá, hiệu trưởng không do dự liền đồng ý để cho đảo lơ lửng của Lục Kiêu Kỳ an gia ở đây.
Nhìn đảo lơ lửng tràn đầy màu xanh biếc, hiệu trưởng câm lặng thật lâu.
Trong lúc hiệu trưởng đang vui hớn hở chờ đợi học sinh mới và Lục Kiêu Kỳ cùng đến trường, một tin mới đã phá vỡ nụ cười trên mặt ông ta.
“Hiệu trưởng, Chu Thanh lớp khoa âm nhạc bị chậu hoa rơi xuống đập trúng, đã tiến vào trạng thái hôn mê đang được cấp cứu.”
Mặt hiệu trưởng đều muốn dữ tợn: “… …”
Hiệu trưởng lo lắng: “Tình huống của học sinh như thế nào? Còn có ai khác bị thương nữa không?”
Thầy giáo báo cáo: “Chu Thanh còn đang trong phòng cấp cứu chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, không có học sinh nào bị thương nữa.”
Hiệu trưởng nghe nói vậy, lập tức đứng dậy, cũng không đoái hoài tới chuyện tiếp đón Lục Thượng tướng, ông than thở đầy mặt tang thương: “Đây đã là lần thứ mấy trong tháng…”
Lúc trước còn một lần một tháng, nhưng từ đầu năm nay, loại tình huống quỷ dị này liền ác liệt tăng lên, học sinh bị thương cũng càng nặng hơn. Lẽ nào là do trường học khác cố ý làm nên?! Chỉ vì bôi xấu danh tiếng trường học của bọn họ?
Mình không có cách nào đón tiếp, hiệu trưởng vẫn phải sắp xếp phó hiệu trưởng đi đón.
Không nói đến Lục Kiêu Kỳ, chỉ với vị thiếu niên thiên tài kia, ông cũng không có cách nào ngồi xem mặc kệ được rồi. Một học sinh tiềm năng như thế, nếu thật sự xảy ra chuyện trong trường của bọn họ, Lục Kiêu Kỳ có bỏ qua hay không, hiệu trưởng như ông cũng không có cách nào bỏ qua được.
Đến đây lần thứ hai, Lục Kiêu Kỳ nhìn thấy học sinh và giáo viên đang vội vội vàng vàng đi lại ở bên ngoài, anh nheo hai mắt lại.
Mạc Cổn Cổn lại không hề nhận ra.
Có phó hiệu trưởng dẫn đầu, Lục Kiêu Kỳ liền thuận tiện hơn nhiều, trực tiếp đưa Mạc Cổn Cổn vào lớp mới.
Đứng ở cửa phòng học, Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu nhóc nhỏ kia.
Mạc Cổn Cổn nhéo góc áo, cậu có chút khẩn trương.
Lục Kiêu Kỳ khẽ nói: “Tôi ở bên ngoài nhìn em vào lớp, đi đi.”
Mạc Cổn Cổn cắn cắn môi.
Tiểu Ôn xích lại gần: “Ha ha ha, Cổn Đoàn Nhi lão đại, chúng tôi đi cùng cậu, ai dám bất kính với cậu chúng tôi liền chơi chết… Khụ khụ, xử tên đó.”
Có một nhóm trợ uy, Mạc Cổn Cổn liền yên tâm.
Thầy giáo dẫn vào phòng học, Mạc Cổn Cổn quay đầu lại liếc nhìn Đại Quái Vật.
Lục Kiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Mạc Cổn Cổn hít sâu một hơi, liền bước lên bục giảng.
Lúc đầu học viện nghe nói là một người có máu mặt đến đã rất ồn ào náo nhiệt, nghe nói là bà con của Lục Kiêu Kỳ càng để ý ghê gớm hơn nữa.
Cuộc kiểm tra ngày hôm qua sớm đã được đồn khắp nơi, bọn họ chỉ cảm thấy người với người không có cách nào so sánh nổi.
Nghe nói người này ngoại hình đẹp, năng lực mạnh.
Đều là thiên tài, mấy học sinh đều là con nhà người ta rất bất mãn. Ai còn không lợi hại?! Cái này rõ ràng là làm màu mà. Mấy học sinh nghĩ như vậy đến khi chân chính nhìn thấy thiếu niên, mới đầy mặt đậu má. Cái này mẹ nó là ngoại hình đẹp?! Cái này căn bản là ngôi sao đi nhầm studio thì có.
Đạo sư: “Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, bạn học Mạc Cổn Cổn, em tự giới thiệu mình một chút đi.”
Mạc Cổn Cổn bị người khác nhìn chằm chằm với cặp mắt nóng bỏng, khẩn trương lại quẫn bách gãi gãi mặt, “Tôi…”
Thanh âm rất thanh thúy, tất cả mọi người cũng không nháy mắt lấy một cái.
Ai u trời đựu, tiểu động tĩnh này quả thực làm cho lòng người đều mềm, thảo nào Thượng tướng Lục Kiêu Kỳ lãnh tình độc sủng người này.
Tiểu Ôn bay ở một bên lại nhọc lòng: “Nói tên đi.”
Tôn Tiểu Tuyền dỗ dành quỷ nhỏ: “Hẳn là nên cười trước. Rất hiển nhiên, nụ cười của Cổn Đoàn Nhi rất đẹp, sẽ được hoan nghênh.”
Quỷ làm giáo sư: “Khí chất, khí chất quan trọng nhất, ưỡn ngực liền tự tin!”
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, theo bản năng đứng thẳng nở nụ cười: “Tôi, tên Mạc Cổn Cổn.”
Sau đó, cũng không có sau đó nữa. Một đám lệ quỷ thật tâm thật ý khen, “Làm không tồi! Đúng cứ giữ nụ cười mỉm cười như vậy.”
Nói xong một câu, Mạc Cổn Cổn liền quay đầu nhìn về phía giáo viên.
Giáo viên nhân tiện nói: “Vậy bạn học Mạc liền ngồi ở chỗ gần cửa sổ đi.”
Mạc Cổn Cổn nhìn trộm ra ngoài cửa, vẫy vẫy tay với Lục Kiêu Kỳ, ngồi xuống.
Học sinh lập tức rướn cổ lên: Là Lục Thượng tướng hả?! Ai u trời đựu, không ngờ thực sự là Lục Thượng tướng á á á á!
Khóe mắt liếc thấy hình như Thượng tướng ở ngoài cửa hài lòng, giáo viên cũng rất kích động, thấy học sinh đè nén khát vọng, liền nhịn không được nói: “Bạn học Mạc, gia trưởng của ngài có muốn vào phát biểu vài câu không?”
Mạc Cổn Cổn ngây người. Gia trưởng?
Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, quét mắt nhìn phó hiệu trưởng, phó hiệu trưởng lập tức mồ hôi đầm đìa, ông thầy này làm gì vậy hả. Niềm hưng phấn khi có thể gặp thần tượng thoáng cái đã châm ngòi cảm xúc của học sinh, bọn họ vỗ tay, nhìn Mạc Cổn Cổn tràn đầy mong đợi, nhìn ra ngoài cửa.
Mạc Cổn Cổn nghi hoặc không hiểu.
Lục Kiêu Kỳ lạnh lùng nhìn phó hiệu trưởng, liền đi vào phòng học.
“A, chính là Thượng tướng sống! Là người thật! Còn đẹp trai còn trẻ tuổi hơn cả trên màn hình giả lập nữa! Quá tuyệt vời tôi thực sự không thể tin vào mắt mình nữa! Tôi phải quay cảnh này lại mới được, bằng không tôi sợ mình sẽ tiếc nuối cả đời mất!!”
“Đến học viện Fate quá tốt! Mấy người bạn học trường khác của tôi mà biết nhất định sẽ ghen tị chết! Cho mấy đứa nó cứ nói trường chúng ta là cái bia ngắm đầy máu nè!”
Mạc Cổn Cổn bình tĩnh nhìn Đại Quái Vật trên bục giảng, quét mắt nhìn nhóm học sinh đang vui vẻ, im lặng rũ mắt.
Tiểu Ôn thấy vậy, liền lo lắng: “Sao vậy?”
Mạc Cổn Cổn lắc đầu: “Đại Quái Vật anh ấy…” Quá được hoan nghênh, thì ra có nhiều người thích Đại Quái Vật như vậy.
Cậu có hơi tự ti và uể oải, thậm chí có thể nói là khó chịu và lo lắng.
Lục Kiêu Kỳ: “Là người nhà của Cổn Cổn, tôi hi vọng em ấy có thể trưởng thành một cách vui vẻ, không cần bởi vì tôi mà ảnh hưởng tới cuộc sống đi học bình thường.”
Bị Lục Thượng tướng tùy ý đảo qua, con ngươi của giáo viên hơi co lại.
Lục Thượng tướng dứt lời, liền nhìn Mạc Cổn Cổn, nở một nụ cười.
Núi băng hòa tan!
Từ trước tới nay Lục Kiêu Kỳ vẫn luôn nghiêm mặt, đây là lần đầu tiên anh để lộ cảm xúc ở bên ngoài.
Các học sinh trợn mắt há mồm. Lúc này vững tin Lục Kiêu Kỳ thật sự sủng ái mỹ thiếu niên này.
Thực sự làm cho người khác hâm mộ ghen tỵ hận á!
Bởi vì là học sinh chuyển vào lại có sự cách biệt nghiêm trọng về chủng tộc thế giới, gần như toàn bộ hành trình Mạc Cổn Cổn đều là mắt nhang muỗi (@@), vẫn duy trì vẻ mặt mộng bức.
Giáo viên quan sát vài lần, cũng không nhịn được nhíu mày nghi hoặc.
Hôm qua làm kiểm tra, ông có xem qua băng ghi hình, thật sự cảm thấy đây là một tài năng đáng bồi dưỡng.
Giáo viên trầm ngâm một lát: “Như vậy, giá trị chênh lệch đột nhiên đốt cháy của người máy là bao nhiêu? Ai có thể trả lời được câu hỏi này đây?”
Ánh mắt của giáo viên chuyển đến Mạc Cổn Cổn.
Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn đứng dậy, thậm chí cậu còn không biết cái gì gọi là giá trị chênh lệch đột nhiên đốt cháy của người máy nữa kìa.
Quỷ giáo sư sờ sờ trán: “Là R.”
Giáo viên im lặng nhìn chăm chú, mấy học sinh khác cũng lộ ra một tia tìm tòi nghiên cứu.
Mạc Cổn Cổn: “R?”
Giáo viên ngẩn ra, nhịn không được cau mày. Đáp án là sai…
Mạc Cổn Cổn nói tiếp: “Trên lý thuyết có thể đạt tới R, nhưng thực tế có đốt và điểm nổ ảnh hưởng lẫn nhau.”
Mạc Cổn Cổn: “Trong hiện thực, loại bỏ một loạt nhân tố, ở một tháng trước trong một lần kiểm tra thử, tối đa đạt được .R.”
Giáo viên và học sinh sợ sệt, giáo viên biết rõ, căn bản là mấy thứ này không phải là nội dung trong sách.
Học sinh không hiểu gì nhưng cảm thấy rất lợi hại.
Tui phắc, hình như bộ dáng rất là lợi hại á, sách giáo khoa cũng chỉ nói câu trả lời chính xác là chưa đến R, chính xác như vậy sẽ không phải là hù dọa người chứ.
Học xong một tiết, Mạc Cổn Cổn trả lời câu hỏi xong vẫn còn mơ màng, hốt hoảng. Giáo viên cũng không gọi cậu nữa.
Mà thỉnh thoảng mấy học sinh khác lại nhìn trộm cậu.
Hết giờ học, Mạc Cổn Cổn nhịn không nằm xuống bàn, lấy ra một chút nước.
Mạc Cổn Cổn bĩu môi rươm rướm nước mắt: “QAQ, khó quá đi.”
Tiểu Ôn đau lòng: “Vậy chúng ta không học nữa?” Mấy lệ quỷ khác phụ họa, mấy cái đồ quỷ này, học có ích lợi gì đâu chứ?!
Quỷ giáo sư nhịn không được tán thành, “Chỉ với cái trình độ dạy học này, cứ để cho tôi tới dạy.”
Mạc Cổn Cổn ngước nhìn, mắt lấp lánh sao.
Cái này đều biết, lợi hại.
Mấy học sinh khác không quá dám tới gần Mạc Cổn Cổn, liền âm thầm tụ lại thành tốp năm tốp ba quan sát tìm tòi nghiên cứu.
Bỗng nhiên, một tiếng thét thảm thiết đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.
Mạc Cổn Cổn bị dọa sợ hết hồn, cậu nhìn về hướng phát ra tiếng, nhìn qua cửa sổ thấy dưới đất có một vũng máu, bên trên là một người mặc đồng phục học sinh.
Mà một cô gái áo trắng đang đứng trước học sinh đó, ánh mắt băng lãnh lộ ra một tia quỷ dị. Lúc này ống tay áo thật dài của cô ta đang quấn quanh cổ của học sinh, còn học sinh kia cũng không biết là bởi vì thở không nổi hay là té gãy chân, mà đang rên rỉ một cách đau đớn.
Nữ quỷ áo trắng ngước mắt, bình tĩnh nhìn qua với cặp mắt không tròng.
Ánh mắt đỏ tươi vốn hung ác bởi vì đối diện với lệ quỷ bên người Mạc Cổn Cổn mà có hơi ngạc nhiên, một giây kế tiếp, cô phất ống tay áo một cái liền biến mất không còn tăm tích.
Tiểu Ôn nheo lại con ngươi đỏ tươi: “Aiz đậu má! Như này là đang rêu rao với chúng ta đó hả?”
Tuy rằng bọn họ là người tới sau, nhưng lúc có bọn họ ở đây mà dám lăn lộn thiêu thân ngay trước mặt bọn họ, như này là muốn kiếm chuyện rồi còn gì.
Lúc này Tôn Tiểu Tuyền đã nổi giận, bởi vì ban nãy quỷ nhỏ bị tiếng thét chói tai kia đánh thứ, đang rươm rướm nước mắt.
Quỷ giáo sư: “Để tôi đến dạy Cổn Đoàn Nhi lão đại, các cậu đi xử lý một chút đi.”
Tôn Tiểu Tuyền sờ sờ quỷ nhỏ đã triệt để khôi phục tinh thần: “Muốn ăn bánh ngọt không? Ba ba dẫn con đi!”
Tiểu Ôn chép chép miệng: “Cũng rất lâu rồi tôi chưa được ăn đồ ngon, nhìn ả ta thương tổn nhiều người như thế, chắc là ăn ngon lắm.”
Quỷ nhỏ hưng phấn gật đầu. Rất hiển nhiên ở trong mắt một đám lệ quỷ, oan quỷ gây ra vô số thảm án chính là dễ khi dễ như vậy.