Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

chương 67: trận đấu vườn trường và cổn cổn trực tiếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Cuối cùng áo khoác trắng vẫn không thể đạt được bất luận tin tức hữu dụng gì từ miệng của anh.

Anh ta nằm sấp trên bàn mổ, bi thương nghịch chảy thành hà.

Sớm đã chui vào một cánh cửa khác, các lệ quỷ liếc nhau, lộ ra một nụ cười ngoài ý muốn.

Con ngươi đỏ tươi của Tiểu Ôn lóe lên bất định: “Vô cùng tốt.”

Một cánh cửa tựa như ngăn cách hai thế giới, ở bên trong cửa giống như ngục giam, cách mỗi hai thước là một hàng rào, ngoài cửa còn có tia laser bắn từ trên xuống, để phòng ngừa bất cứ người bị nhốt nào chạy ra tới. Nói người cũng không thỏa đáng, mấy người này có vài người bị thương loang lổ, từng vết máu khô khốc lưu ở trên người, căn bản đôi mắt của bọn họ không có con ngươi, mà bên trong mấy lỗ đen tối như mực có chứa từng cái mắt kép.

Miệng của bọn họ rất lớn, bắp thịt cuồn cuộn, gân xanh nổi lên đầy người.

Mấy “người” này mồm miệng không rõ, ánh mắt chứa đầy tham lam và oán hận, bọn họ bị lan can ngăn trở, chỉ có thể với tay ra.

“Ăn, ta muốn ăn… Ăn… Các ngươi!!”

“Người” bị giam mặt mày dữ tợn, kêu như dã thú gầm rú, đập vào lan can điên cuồng, phát ra tiếng vang rầm rầm kịch liệt, bước chân của bọn họ cứng ngắc, căn bản là là cái xác không hồn. Bọn họ chính là giai đoạn di chứng táo bạo, mỗi một thân thể hoặc linh hồn không khác gì tang thi.

Nếu như Mạc Cổn Cổn thấy, nhất định sẽ sợ chết khiếp.

Bởi vì mỗi một người bệnh di chứng, cả người bọn họ tràn ngập sương đỏ, cả người đều bị sương đỏ cắn nuốt ăn mòn.

Một đoạn này được người tinh tế gọi là quá trình “Thi biến”, cũng là quá trình đáng sợ nhất, tính công kích của bọn họ rất mạnh, tuy rằng sinh cơ của thân thể bị cắn nuốt, nhưng thể năng đã đạt được kích phát sau cùng, một đoạn thời gian này, người bệnh di chứng táo bạo dễ nổi nóng, thể năng cực mạnh, sinh cơ dần dần tiêu tán. Thẳng đến khi sương đỏ cắn nuốt một điểm sinh khí cuối cùng của nhân loại.

Bọn họ liền biến thành thi thể chân chính.

Qua một đoạn “Thi biến” này, thi thể sẽ hư thối rất nhanh, quanh mình để lại một bãi chất lỏng dính nị màu đỏ.

Bất luận người nào đụng vào chất lỏng này, cũng sẽ bị lây nhiễm, trở thành người bệnh di chứng kế tiếp.

Chính là bởi vì tính truyền nhiễm này, tinh tế trực tiếp liệt di chứng này vào nguy cơ. Viện khoa học cũng đang tận lực nghiên cứu thuốc giải và nguyên do gen. Hi vọng có thể thông qua giải phẫu hiểu rõ mật mã gen của bọn chúng, từ đó thu hoạch được thuốc giải vắc xin chân chính.

Nhưng nhiều năm qua, nhân loại vẫn là người thường, xuất hiện rất nhiều cách nói và học thuật, nhưng không có bất kỳ cách nào có thể thay đổi bệnh truyền nhiễm này.

Cho nên, đến nay, tinh tế vẫn đang nhức đầu không thôi vì vấn đề này.

Rõ ràng những quân nhân này đã làm vẻ vang nước nhà, là đại anh hùng hộ vệ tinh tế, nhưng khi bọn họ lộ ra bất luận dấu vết di chứng nào, bọn họ lại chính là người đầu tiên bị nhân loại từ bỏ, bị xa lánh và chán ghét.

Đàm Tình và Lục Nhân Diệu đã sớm biết thời gian của mình không còn nhiều, bọn họ vẫn duy trì tâm tình đây là nhiệm vụ cuối cùng.

Nhưng hai người không nghĩ tới, liễu ám hoa minh (có hi vọng trong cơn khốn khó). Cuộc sống của bọn họ bởi vì một mỹ thiếu niên mà thay đổi.

Bọn họ sẽ không còn tráng niên mất sớm, ôm hận cả đời.

Đàm Tình và Lục Nhân Diệu xin nghỉ.

Hai người đỡ lấy nhau đi về phía trước cửa sổ, nhìn bầu trời không tính là xanh thẳm, nheo hai mắt lại.

Thở một tiếng thật dài, Lục Nhân Diệu bụm cái mũi bị băng bó siêu xấu, nụ cười có vài phần giải thoát.

Đàm Tình híp mắt, khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên: “Rất xấu, đừng cười.”

Lục Nhân Diệu quay đầu nhìn Đàm Tình bị băng như cái bánh bao, bên trên có thắt một cái nơ con bướm, nhếch môi: “Như nhau như nhau.”

Đàm Tình vươn nắm tay, Lục Nhân Diệu nhanh chóng ngăn cản.

Bốp.

Bàn tay của Lục Nhân Diệu chụp được nắm đấm của Đàm Tình, Lục Nhân Diệu cười nói: “Cậu chậm hơn rồi.”

Đàm Tình: “Xem ra, đã lâu chúng ta chưa đánh một trận.”

Lục Nhân Diệu gật đầu đầy mong đợi, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị à, bây giờ mà chúng ta đánh một trận sẽ bị Tướng quân xử đó.”

Đàm Tình trầm mặc.

Lục Nhân Diệu: “Ông trời vẫn còn quan tâm chúng ta, chờ đến khi thân thể của chúng ta khỏe lại rồi liền đánh một trận thỏa thích, lần này tôi sẽ dùng hết toàn lực đó.”

Đàm Tình cười nhạo: “Bại tướng dưới tay! Nếu như cậu có thể đánh bại tôi.”

Con ngươi Lục Nhân Diệu sáng ngời: “Sao nào? Tôi đánh bại cậu, cậu theo tôi ba ba ba?”

Sắc mặt Đàm Tình nhanh chóng chuẩn sang màu đen, động tác gần như xuất hiện tàn ảnh.

Trong một căn phòng nào đó ở cuối hành lang, truyền ra một giọng nam cao thê lương, sợ đến mức chim chóc đang kiếm ăn ở ngay đó hoảng sợ bay đi.

Trong sân trường, tiết thể dục, lần thứ hai tiến hành chia thành nhóm. Tổ nhỏ bốn người biến thái biến thành hai người. Nhưng Lưu Phẩm Phong lúc trước bởi vì bị thương còn dư ra hiện tại vừa vặn thân thể đã khỏe lại quay trở lại lớp. Thế là, không có hai Kim Đồng Ngọc Nữ vườn trường Lục Nhân Diệu và Đàm Tình, thêm vào một nhân vật phong vân vườn trường, Lưu Phẩm Phong.

Lúc này đây đạo sư yêu cầu chiến đấu v. Theo đạo lý mà nói, tiểu tổ ba người đáng ra sẽ hơi trắc trở, dù sao mỗi một thành viên trong tiểu tổ bốn người đều vô cùng quan trọng. Nhưng khiến thầy giáo bất đắc dĩ là, thực lực tổng hợp của tiểu tổ biến thái vẫn khiến người kiêng kỵ như trước, cho dù là ba người đấu với bốn người, học sinh cũng không quá nguyện ý.

Thầy giáo hỏi có đội nào nguyện ý đối chiến với tiểu tổ biến thái, lại nhận được ánh mắt phủ định.

Không nói đến năng lực cường đại của tiểu tổ này, kêu bọn họ đánh đấm mỹ thiếu niên tinh xảo, bọn họ không nỡ xuống tay á!

Mới vừa trở thành fan não tàn của idol, lỡ như bé dễ thương nhu nhược bị đập phải đầu thì đau lòng lắm á!

Ba người Mạc Cổn Cổn hai mặt nhìn nhau.

Cao thủ báo săn cô đơn thở dài một tiếng, thời điểm Lưu Phẩm Phong không bị fanboy nhập, nhìn qua cũng rất đáng tin, khí thế rất mạnh. Hai tên cao lớn đứng ở phía trước, đại đa số học sinh đều cự tuyệt.

Về phần Mạc Cổn Cổn, cậu còn đang đầy đầu mờ mịt.

Cậu không rõ quy tắc của thầy giáo, đang bị một đám lệ quỷ A Phiêu phổ cập khoa học mười vạn câu hỏi vì sao.

Quỷ giáo sư: “Cậu cũng không cần để ý đến đoạn công phòng chiến thầy giáo nói. Nói ngắn gọn, ba người các cậu, rút lá cờ ở phía đối diện, mang về trong cái vòng tròn của mình liền xem như chiến thắng.”

Mạc Cổn Cổn bừng tỉnh đại ngộ.

Mạc Cổn Cổn . không hiểu quy tắc tiến hóa thành gấu trúc Mạc Cổn Cổn ..

Khóe miệng thầy giáo co quắp: “Các em là nhóm ba người, cho các em một đặc quyền, có thể chỉ định một tiểu tổ để thi đấu.”

Ánh mắt Lưu Phẩm Phong nhìn về phía Mạc Cổn Cổn, thoáng cái ánh mắt chuyển từ hình nam biến thành fanboy.

Lưu Phẩm Phong hoàn toàn nghe theo tổ chức chỉ huy: “Chọn ai đây?”

Mạc Cổn Cổn là người mới tới, căn bản không quen biết ai. Cậu nhìn đống sương mù sặc sỡ trên đỉnh đầu của những bạn học này, đồng dạng mềm nhu nhu.

Mạc Cổn Cổn: “Tôi đều có thể.”

Giọng nói của mỹ thiếu niên giòn tan, lần thứ hai khiến cho một bộ phận nam sinh và nữ sinh trong lớp khẽ kêu lên.

“Ai nha, đều có thể. Giọng nói quá manh, quả thực là có chút nãi âm!”

“Tinh xảo như vậy, khẳng định là cần được cưng chiều á. Ai mà tàn nhẫn ra tay được chứ, nam sinh nào dám ra nắm đấm, đánh chết!”

Tuy rằng âm thanh của học sinh nhỏ, vẫn có thể bị người khác nghe rõ.

Mạc Cổn Cổn đầy mắt mờ mịt, cả người bị vây vào tâm tình không giải thích được. Nãi âm gì cơ?

Lưu Phẩm Phong ngẩng đầu, nội tâm vô cùng hí phân, cậu ta đang thổ tào đám người phàm ngu xuẩn này, vị bạn học Cổn Cổn này lợi hại lắm á!

Chỗ nào mà phàm phu tục tử có thể nhìn hiểu được!

Nhìn chung quanh một vòng, báo săn nhịn không được co quắp khóe miệng, cậu ta chỉ nhóm gần nhất: “Bọn họ đi.”

Năng lực tổng thể của tiểu tổ bị điểm danh đứng hàng – trong lớp, năng lực cũng không tệ.

Mạc Cổn Cổn nhìn đội ngũ một nữ ba nam nhưng người nào người nấy đều rất khôi ngô, có chút khẩn trương trảo trảo mặt.

Cậu còn chưa từng đối chiến như vậy bao giờ đâu.

Đa số thời điểm, Gấu Trúc Đoàn Nhi túng đát đát bỏ chạy, sau khi có Đại Quái Vật lại túng đát đát trốn ra sau lưng anh.

“A a a! Cổn Cổn gãi mặt, đáng yêu quá đi!”

“Không được muốn tan! Sao cậu ấy có thể manh như vậy chứ! Một nam sinh xinh đẹp như vậy, muốn phắc!!”

Hiện nay Mạc Cổn Cổn cũng được xem như là nhân vật phong vân vô cùng hot ở vườn trường, bởi vì thể năng và dung mạo, hầu như cậu đã thu được vô số fan. Mỗi một cái động tác đều sẽ bị các fan liếm bình vô hạn, Mạc Cổn Cổn len lén dựng thẳng tai nghe thấy có người nói cậu đáng yêu, lại gãi gãi mặt, có hơi ngượng ngùng.

Cậu mím mím môi, nở một nụ cười ngọt tư tư với người khen cậu.

Biubiu!

“A ~~ không được không được! Máu mũi phun ra rồi.”

“Đừng đánh, để bọn họ thắng đi.”

Khóe mắt thầy giáo giật giật, ông phát hiện năng lực lớn nhất của vị học sinh vô cùng dễ nhìn này, đại khái chính là mị lực kinh khủng.

Mạc Cổn Cổn không biết làm sao, cậu chớp cặp mắt ướt sũng, bất lực nhìn về phía thầy giáo.

Bị manh một chút, thầy giáo cắn răng, “Mau bắt đầu đi.”

Cuối cùng cũng thoát khỏi vòng lẩn quẩn không hiểu ra sao, Mạc Cổn Cổn âm thầm lộ ra một nụ cười mỹ tư tư.

Thỏa mãn đến mức hai mắt đều cong thành trăng lưỡi liềm.

Mỗi một tổ có ba phút chuẩn bị, người của đối phương đã bắt đầu tiến tới bàn luận, thỉnh thoảng nhìn về phía Mạc Cổn Cổn.

Mạc Cổn Cổn ở bên này…

Báo săn có hơi sinh không thể yêu co quắp khóe miệng.

Bên cạnh cậu ta, Lưu Phẩm Phong đang nói lải nhải giảng giải cho Mạc Cổn Cổn về chiêu phòng sói.

Lưu Phẩm Phong: “Nếu có người dám sờ cậu, cậu liền dùng lực đạp hắn! Nam đạp phía dưới, nữ đạp ngực!”

Mạc Cổn Cổn thụ giáo gật đầu.

Lưu Phẩm Phong: “Cậu chỉ cần bảo đảm mình an toàn là được! Tôi nghĩ sức hấp dẫn của cậu còn lớn hơn cái lá cờ xấu xí kia nữa, bảo vệ tốt chính mình.”

Trầm mặc hai giầy, Lưu Phẩm Phong xoắn xuýt chỉ chỉ lên trời nói: “Thực sự không được, để cho nó đến.”

Mạc Cổn Cổn nhìn về phía lệ quỷ, nhận được thủ thế ‘OK’ của lệ quỷ, lần thứ hai gật đầu.

Báo săn liền không hiểu.

Nó là ai? Giao cho trời?! Đang làm gì vậy, hai tổ viên của cậu có hơi bệnh thần kinh á.

Ba phút đã đến. Chiến đấu bắt đầu, báo săn tức sôi ruột liền xông ra cái vèo. Tốc độ của cậu ta rất mau, nhưng bỉ phương từ lâu xuyên qua hai cái thân ảnh khôi ngô tương chi chặn lại. Ánh mắt báo săn lóe lên, dùng một cước đạp vào bụng của đối phương.

Người kia vốn định nhảy lên lại bị xoẹt qua bên dưới một chút, sau đó cậu ta a một tiếng bưng bụng dưới gập người lại.

Ánh mắt của địch quân đầy hoảng sợ: “… …”

Báo săn: “… …” Tui phắc! Này mẹ nó hiểu lầm lớn rồi.

Đều do mới nãy nghe Lưu Phẩm Phong phổ cập khoa học, quỷ xui thần khiến liền đạp qua, cậu thực sự chỉ muốn đạp bụng, tất cả đều là hiểu lầm!

Một thành viên mất đi sức chiến đấu, đây là công lao, nhưng loại phương pháp chiến đấu hèn mọn này lại thu được vô số ánh mắt hàm ý sâu xa xem thường của mọi người. Đối mặt với vô số cặp mắt tràn ngập khiển trách, báo săn muốn nổ tung ngay tại chỗ.

Lưu Phẩm Phong quay đầu, chẹp chẹp miệng cũng không quá tán đồng.

Khóe miệng báo săn hung hăng co rút lại, mới nãy là ai phổ cập khoa học, người này cũng đều oán cậu, cậu oan quá đi à.

Ban nãy là một hán tử chặn báo săn, ôm lấy kết cục bị đạp. Nhưng nếu chuyện này phát sinh trên người Mạc Cổn Cổn, đại khái liền hoàn toàn bất đồng. Dù sao một thiếu niên nhìn qua chính là mềm nhu nhu còn xinh đẹp, bị người ôm lấy như vậy không phải là chiếm tiện nghi của người ta hay sao?!

Cho nên, báo săn nghẹn khuất á.

Mạc Cổn Cổn thấy hai người đều chạy ra ngoài, cũng liền vui vẻ tiến lên, cậu chạy không lại báo săn, nhưng lại nhanh hơn Lưu Phẩm Phong một chút. Mắt thấy một người hán tử tiến đến ngăn trở, Mạc Cổn Cổn thân là một con gấu trúc vô ý thức liền nhào xuống đất lăn hai vòng nhanh như chớp, né qua một bên.

Bạn học: “… ? ? ?”

Thầy giáo im lặng xoa xoa huyệt thái dương. Một học sinh có thể năng cực tốt, chiến đấu mặt đối mặt, dựa vào lăn vòng vòng chạy đi, cũng là…

Lần này, hoa lạ có hơi nhiều.

Khiến người khác nói không nên lời chính là, tốc độ lăn của mỹ thiếu niên còn rất mau.

Lúc Mạc Cổn Cổn lăn vòng vòng, Lưu Phẩm Phong đã trấn áp tổ viên bên đội đối phương.

Mạc Cổn Cổn trở mình đứng dậy, cực kỳ bén nhạy trèo lên cọc gỗ cao m.

Ở bên trên cọc, là một lá cờ màu lam.

Thân là một con gấu trúc, kỹ năng leo cây của Mạc Cổn Cổn vô cùng cao mình, chưa đầy mấy giây đã trèo lên vèo vèo túm lấy lá cờ.

Cậu nghĩ nghĩ, không biết từ đâu móc ra một sợi dây mây cột lá cờ vào sau lưng.

Mỹ thiếu niên đeo cờ sau lưng.

Hình ảnh có hơi khôi hài, nhưng học sinh đã cười không nổi nữa, lúc này bọn họ đang trợn mắt há mồm. Trừ học sinh có gen vừa sinh ra đã biết leo cây, không có bao nhiêu người có thể leo lên với tốc độ chóng mặt như vậy. Cho nên nói thiếu niên xinh đẹp này, kỳ thực là người của gia tộc khỉ hả?!

Lúc cậu trượt xuống, một đội viên ở bên kia cũng đang trèo lên cột của bọn họ, chỉ là thử vài lần cũng không thể thành công.

Nam sinh cong thành con tôm kia không biết từ đâu chui ra, gần như là dùng hết toàn lực đánh về phía Mạc Cổn Cổn.

Mạc Cổn Cổn thân là một con Gấu Trúc Đoàn Nhi hoang dại chân chính, lúc không có cách nào tránh né địch nhân trước mặt, phản xạ đầu tiên chính là vung móng vuốt. Thế là, hán tử khôi ngô kia liền bị Mạc Cổn Cổn đấm một cái nhìn như nhẹ nhàng, nhưng thực chất lại cực kỳ mạnh bạo rơi vào trong bùn đất.

Mạc Cổn Cổn đánh người té sấp mặt, đến nỗi bùn đất đều lún thành một cái hố nhỏ, liền kinh hoảng chạy trở về.

Sau khi chạy đến địa bàn nhà mình, cậu chui cái oạch vào sau cột, túng đát đát nhìn.

Tiểu dáng dấp kinh hồn bất định đặc biệt chọc người đau.

Bạn học: “… …”

Báo săn & Lưu Phẩm Phong: “… …”

Thầy giáo: “… …”

Đối thủ: “… … Tui phắc!”

Thầy giáo lau lau mặt, “Mau nhìn thử bạn học này, em ấy… Còn sống không.”

Lúc này thân thể của trứng nhỏ tội nghiệp bị đánh lún xuống đất có hơi co quắp, lúc cậu ta được người đào ra, cánh tay đã bị trật khớp.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía cậu ta, thương hại vô cùng: “Cậu, không sao chứ.”

Nam sinh đầy mặt mờ mịt, ánh mắt lóe lóe sau khi phản ứng được, cảm giác cả thân chỗ nào cũng đau, gần như nghẹn ngào.

Bị đạp phía dưới còn chưa đủ, mũi đều mẹ nó gãy.

Mạc Cổn Cổn đeo cờ lam đi từ từ tới.

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt: “Xin lỗi, cậu không sao chứ.”

Nam sinh nghẹn khuất nói không ra lời.

Quét mắt bụng dưới của nam sinh, Tiểu Ôn bưng mặt: “Quá thảm.”

Các lệ quỷ khác âu sầu trong lòng gật đầu.

Tiểu Ôn: “Các cậu nhìn xem cái chù màu hồng trên đầu nhóc kia. Chắc là bị diễm quỷ để mắt tới rồi.”

Mạc Cổn Cổn cũng nhìn theo: “Đó là cái gì?”

Tiểu Ôn trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Trên đời có rất nhiều loại quỷ, ví dụ như quỷ chết đói, Tu La lệ quỷ, oan hồn ác quỷ. Còn có một loại diễm quỷ dựa vào hút dương khí của người mà sống, thông thường bọn họ sẽ chọn người hợp mắt rồi quấn lấy, sau đó hút đi dương khí của bọn họ, những người này bị hút đi dương khí này, đa số thân thể đều sẽ thiếu hụt, không dựng không dục, nếu mà gặp phải phần tử diễm quỷ ác liệt, bị thải bổ chết cũng là có khả năng.”

Mạc Cổn Cổn chớp mắt: “Hử.”

Tiểu Ôn chỉ vào cậu ta: “Cũng ví dụ như trên người chúng ta sẽ mang theo sương mù đỏ thẫm, người bị chúng ta tiếp xúc qua trên thân thể sẽ nhiễm phải hoặc nhiều hoặc ít, đoán chừng trước đây không lâu cậu ta đã bị diễm quỷ quấn lấy, nhẹ nhàng như vậy liền bị quật ngã, chắc là do thể năng thâm hụt.”

Nói rồi, Tiểu Ôn chép chép miệng: “Nhìn sương hồng trên người cậu ta không nhiều, để tôi đến xem trí nhớ của cậu ta.”

Nói rồi, Tiểu Ôn búng tay một cái.

Đầu của nam sinh đang nghẹn ngào ông một tiếng, một ít chuyện xảy ra trong vòng hai ngày nay lần lượt hiện lên.

Loại cảm giác này rất mau, nam sinh chỉ cảm thấy là ảo giác của mình.

Tiểu Ôn cười nhạo một tiếng, “Chỉ bằng loại trình độ này, thực sự chịu không nổi một kích.”

Mạc Cổn Cổn nháy mắt, có hơi sùng bái Tiểu Ôn.

Tiểu Ôn nhíu mày: “Nam này tự tiện, trước đi quán bar chơi muốn chiếm tiện nghi, liền bị diễm quỷ cho thải bổ. Có thể diễm quỷ kia đã nhìn trúng người này, có đánh dấu hiệu trên người cậu ta, nói không chừng mấy người nữa sẽ tới tìm người.”

Nói rồi, cậu ta lộ ra một ánh mắt “Người trưởng thành đều hiểu” với mấy lệ quỷ khác.

Buổi tối, Mạc Cổn Cổn kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra lúc ban ngày với Lục Kiêu Kỳ.

Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ hơi đen.

Lục Kiêu Kỳ: “Sau này cách tên đó xa một chút.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu.

Lục Kiêu Kỳ trầm mặc hai giây: “Những người khác thì sao?”

Mạc Cổn Cổn không hiểu ra sao: “Người khác?”

Lục Kiêu Kỳ: “Con gấu kia…”

Mạc Cổn Cổn hiểu rõ gật đầu, “Hôm nay tôi không có nhìn thấy gấu á, lúc trước thường xuyên nhìn thấy cậu ta huấn luyện trong sân thể dục. Hôm nay sao cậu ta lại không đến vậy kìa.”

Nói rồi, Mạc Cổn Cổn nhíu nhíu mày, có hơi hoang mang.

Lục Kiêu Kỳ sờ đầu cậu: “Có thể là có chuyện gì rồi, không cần để ý.”

Mạc Cổn Cổn nhu thuận gật đầu, còn muốn nói gì đó, liền bị Lục Kiêu Kỳ lái sang chuyện khác.

Lục Kiêu Kỳ nói: “Muốn đi trực tiếp không?”

Con ngươi Mạc Cổn Cổn sáng ngời: “Đúng nha!”

Mạc Cổn Cổn vui vẻ chạy đến trước bồn tắm siêu to, cậu nhớ kỹ có khán giả muốn nhìn cậu bơi á.

Mạc Cổn Cổn: “Hôm nay, tôi muốn bơi!”

Mạc Cổn Cổn mở máy tính ảo lên, để ở một bên.

Nhìn mỹ thiếu niên cộp cộp biến thành Gấu Trúc Đoàn Nhi, ló đầu nhỏ từ trong đống quần áo ra, Lục Kiêu Kỳ liền nở nụ cười càng sâu.

Mạc Cổn Cổn quay đầu: “Ư ư!”

Biến thân kết thúc, hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng long lanh: Đại Quái Vật mau đến, máy vi tính còn chưa mở nha.

Lục Kiêu Kỳ đổi một bộ quần áo thoải mái, anh đi đến cười mở máy vi tính ra.

Nhóc nhỏ kia thích trực tiếp, Lục Kiêu Kỳ liền dung túng. Những sinh hoạt hằng ngày này ngược lại là có thể, càng bí ẩn một chút, chẳng hạn như lúc nãy Mạc Cổn Cổn nói “Hôm nay trực tiếp tắm”, Lục Kiêu Kỳ liền tuyệt đối không cho phép.

Màn hình mở ra, các fan đã sớm đợi mớm nhìn thấy màn hình rốt cục sáng lên, hưng phấn kêu ấu ấu.

Trong màn ảnh.

Đó là một phòng tắm đặc biệt sang trọng, chỉ là bồn tắm lớn đã rất cầu kỳ rồi. Trang trí ở chung quanh càng khiến người khác sáng mắt.

“Đậu xanh, nhà giàu á, cái phòng tắm này làm sao cũng có thể mua được trang viên lớn ở một tinh cầu trung đẳng á!”

“Tiểu Tiểu đến rồi! Ai nha, nhóc ở phía dưới kìa.”

Trong hình Mạc Cổn Cổn nâng tiểu thân thể lên, ngửa đầu nhìn chằm chằm bậc thang trước bồn tắm lớn, tiểu móng vuốt của nhóc có hơi ngắn.

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện hình như mình không với tới được.

Nhóc có hơi khổ não.

Sớm biết như vậy nhóc chui vào trong nước rồi mới trực tiếp.

Ngồi xuống đất cái phịch, Mạc Cổn Cổn gãi gãi tai, quay đầu lại nhìn Đại Quái Vật bằng cặp mắt ướt sũng.

Tiểu dáng dấp của Mạc Cổn Cổn hấp dẫn càng nhiều tiếng tru của fan.

“A a a, âm thanh quá mềm! Nhóc ta đang gọi ai đó? Để tui đoán thử nhất định là chủ nhân giàu có phải không nè!”

“Tiểu Tiểu đừng gấp gáp, khốc ca yêu nhóc lập tức login!”

Các fan bình luận điên cuồng, một thân ảnh khôi ngô đi qua, nâng gấu trúc ở dưới đất bỏ vào bồn tắm lớn đã đổ đầy nước ấm.

Một tiếng cười từ tính trầm thấp vang lên, các fan tên mạng sắp nổ tung.

“Xuất hiện! Chủ nhân đại nhân xuất hiện rồi! Mau liếm bình!”

“Tiếng cười này quá đầu độc nhân tâm, mị cảm thấy tai mình đều muốn mang thai rồi á á á!”

“Bóng nhỏ gấu trúc x khốc ca, nghĩ nghĩ liền chi khởi huyễn chi!”

Tuy rằng chủ nhân này chỉ xuất hiện mấy giây, nhưng đã đủ cho các fan liếm bình một cách vừa vui sướng vừa hưng phấn.

Mạc Cổn Cổn lăn hai vòng trong nước, chân trước thấm chút nước sờ lên mặt, bộ dáng ngoan ngoãn có hơi giống với mèo rửa mặt.

Chỉ là tiểu thân thể béo đô đô của nhóc đang vùi cả vào trong nước, gật gù đắc ý kêu ư ư.

“Ha ha ha, đây là vừa tắm vừa hát hả?”

“Gấu gấu của chúng ta chính là một hí tinh, nhìn xem, lúc này còn hát lên, ai ô ô, đáng yêu chết.”

Giữa lúc các fan đang quy liếm, đột nhiên tràn ra một đống bình luận.

“Cái quỷ gì đây! Không phải là một con vật sao. Cái thứ này có ý nghĩa gì chứ! Thô tục!”

“Tôi còn tưởng gấu trúc đang hot dạo gần đây là cái dạng gì đâu, lớn lên như vậy, thật là thất vọng!”

“Mấy người quỳ liếm thứ súc sinh này, đoán chừng cũng không là thứ gì tốt cả.”

“Cho tới bây giờ tao chỉ nghe nói quỳ cha quỳ mẹ, dòng cái thứ bất hiếu như tụi bây, tao thực sự thấy xấu hổ giùm cha mẹ tụi bây đó, có thời gian ở chỗ này tâng bốc một con vật, còn không bằng đi học tập. Hoặc là nói, bản thân cái chương trình này liền không đúng, cái gì số một! Chương trình của con người, sao có thể tùy tiện để cho một thứ không phải là người đến tham dự! Loè thiên hạ hay gì!”

“Bây giờ tinh tế thực là càng ngày càng hủ bại, nhìn xem, xem chương trình vậy mà thấy cái thứ đồ này. Loại sinh vật không giải thích được này, hẳn là nên đưa đến viện khoa học làm giải phẫu, không chừng có thể xuất hiện bộ gen con người mới nhất thì sao!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio