Sau khi biết Điền Tiểu Viên là ngôi sao, đến tối Hứa Gia Ngôn gọi cho Kiều Mộc Sâm.
Hiện tại Kiều Mộc Sâm vẫn đang công tác tại thành phố B, nghe nói cuối tháng mới về, hẳn là cậu ta biết về Điền Tiểu Viên nên kể: “Hình như sau khi tốt nghiệp cậu ấy tham gia một chương trình sống còn, sau đó ra nước ngoài gia nhập nhóm nào đó, dạo này nghe nói sắp về nước.”
Hứa Gia Ngôn nằm trên giường hỏi: “Cậu ấy còn tham gia chương trình? Tớ không biết gì hết.”
Kiều Mộc Sâm chế nhạo: “Cậu thì biết cái gì, rõ ràng lúc đi học luôn miệng bảo sùng bái người ta, kết quả một chuyện lớn như người ta làm ngôi sao cũng không biết.”
Hứa Gia Ngôn cười ngây ngô: “Lúc ấy tớ bận mà, tớ nhớ đúng là cậu ấy có mơ ước trở thành ngôi sao thật.”
Kiều Mộc Sâm: “Cậu ấy có, hơn nữa rất kiên trì, thấy bảo giới nghệ sĩ ở nước ngoài khó sống lắm, dù sao thế là giỏi rồi.”
Hứa Gia Ngôn hâm mộ: “Hay ghê.”
Kiên trì với ước mơ đồng thời thực hiện được ước mơ vốn là một điều vô cùng đặc biệt.
Hứa Gia Ngôn và Kiều Mộc Sâm hàn huyên thêm vài câu rồi cúp máy, sau đó cậu xuống giường lấy tuyển tập tác phẩm trong vali ra.
Cậu từng cho Thẩm Thanh Dứu xem quyển này rồi, bên trong là một số sản phẩm điêu khắc gỗ cậu tương đối vừa lòng trong nhiều năm qua.
Cậu định mang theo để phục vụ phỏng vấn, hiện tại tính chất công việc thay đổi, có lẽ về sau vẫn không dùng tới.
Hứa Gia Ngôn cầm tuyển tập về giường, lật từ đầu đến cuối, lật xong thì thở dài, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
…
Nháy mắt đã đến cuối tuần.
Hứa Gia Ngôn chuẩn bị sửa sang lại sân vườn nhà Thẩm Thanh Dứu.
Sau khi biết cậu sẽ dọn dẹp vệ sinh lâu dài, dì Vương cố ý tới tiệm tạp hóa cạnh chợ thức ăn mua cho cậu một chiếc tạp dề và mũ chống bụi mới, cộng thêm một đôi găng tay, bảo cậu trời lạnh, đừng để bị cóng tay.
Hứa Gia Ngôn cảm ơn dì rồi nhận lấy, cầm chổi chỉ vào góc: “Cháu thấy chỗ kia xếp vài cái hàng rào, chúng chuẩn bị làm gì ạ?”
Dì Vương nhìn theo tay cậu, đáp: “Vốn định làm vườn hoa, nhưng ngài Thẩm mua nhà xong lại không ở, thợ làm vườn thì bị gọi về nhà tổ, hơn nữa không biết ngài Thẩm muốn trồng loại hoa nào nên gác lại.”
Sân nhà Thẩm Thanh Dứu vuông vắn, bãi cỏ thì sẵn có, sân sườn và đài phun nước được thiết kế hợp lý, bên cạnh có vài mảnh đất trống không trồng gì, hẳn là để chủ nhà tự do sáng tạo.
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Ngài Thẩm biết chỗ đó làm vườn hoa không ạ?”
Dì Vương: “Biết, cậu ấy đã xem bản thiết kế vườn hoa và bức tường hoa phía sau rồi.”
Hứa Gia Ngôn: “Có thể cho cháu xem bản vẽ không? Lát nữa cháu quét sân xong sẽ xếp hàng rào.”
Dì Vương: “Được chứ, trong khoảng thời gian này thợ làm vườn bên nhà tổ không tới được, nếu cậu có thời gian thì cứ làm.”
Thời gian đương nhiên có, hơn nữa quét dọn sân vườn nằm trong phạm vi công việc của cậu.
Dì Vương mang bản vẽ ra, trong đó có hai mảnh đất trống làm vườn hoa, hai mảnh còn lại làm nơi vui chơi.
Thiết kế vườn hoa có cả hình tròn và hình thù không xác định, Hứa Gia Ngôn xem nội dung bản vẽ, đầu tiên quét hết lá rụng trong sân rồi đi chợ cùng dì Vương, mua vài món đồ làm vườn đơn giản.
Trước khi cắm hàng rào cần đào những hố nhỏ, trước kia Hứa Gia Ngôn từng hỗ trợ ông nôi làm hàng rào trồng rau nên đã có kinh nghiệm.
Cậu tốn hơn một tiếng đồng hồ đào hố, rồi bê hết hàng rào trong góc ra, hàng rào cao khoảng một mét, để phòng ngừa thời tiết khắc nghiệt làm đổ hàng rào thì phải chôn dưới đất ít nhất một phần ba. Xét về độ cao hiện tại, trồng vài loại hoa dáng thấp thì trông không đẹp, có thể trồng vài loại hoa cao hơn như hoa hồng hoặc hoa nguyệt quý.
Hứa Gia Ngôn định nhân lúc Thẩm Thanh Dứu không bận sẽ hỏi anh về chuyện trồng hoa, nhưng vừa quay đầu đã thấy anh đang đi về phía mình.
Cậu vẫy tay chào anh, chờ anh đến gần mới hỏi: “Anh bận xong rồi à?”
Hôm nay Thẩm Thanh Dứu không đi làm mà bận rộn trong phòng làm việc cả buổi sáng, anh thấy cậu đang làm hàng rào thì bảo: “Có thể giao cho thợ làm vườn.”
Hứa Gia Ngôn: “Không cần, tôi có kinh nghiệm.” Rồi hỏi, “Anh muốn trồng hoa gì?”
Thẩm Thanh Dứu: “Chưa nghĩ ra.”
Chuyện vườn hoa bị gác lại bởi anh chưa nghĩ ra trồng hoa gì, nói đúng hơn là anh không muốn nghĩ mà giao toàn quyền cho thợ làm vườn, nhưng thợ làm vườn cũng không nghĩ ra, nên sau khi bị gọi về nhà tổ thì tạm thời gác lại.
Hứa Gia Ngôn đề xuất ý kiến, Thẩm Thanh Dứu không thấy có vấn đề, chỉ hỏi: “Cậu cũng nghiên cứu về hoa?”
Hứa Gia Ngôn đeo găng tay vải, chỉnh lại mũ, cười đáp: “Không hẳn là nghiên cứu, chỉ là ông nội tôi thích cho nên mưa dầm thấm lâu hiểu một ít.”
Hơn nữa những thứ cậu biết chỉ là râu ria không đáng nhắc tới.
Thẩm Thanh Dứu thấy cậu đang vặn ốc hàng rào nên ngồi xuống, hỗ trợ đưa dụng cụ.
Hứa Gia Ngôn nhận vòng đệm từ tay Thẩm Thanh Dứu, hỏi: “Anh thích màu gì?”
Thẩm Thanh Dứu còn chưa hé răng thì Hứa Gia Ngôn đã tủm tỉm: “Tôi biết rồi! Lại là không có, đúng không?”
Thẩm Thanh Dứu nhướng mày xem như cam chịu, hỏi lại: “Cậu thích màu gì?”
Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ: “Màu vàng? Xanh lục? Trắng? Thật ra tôi không thích màu nào hơn hẳn, nói đúng hơn là không ghét màu nào hết, dù sao đôi mắt để ngắm nhìn thế giới muôn màu muôn vẻ, vì sao phải chọn thứ gì để ghét cơ chứ.”
Thẩm Thanh Dứu: “Cậu như đối lập với tôi.”
Hứa Gia Ngôn: “Đâu có, đôi mắt hai chúng ta không giống nhau, có khi tôi nhìn thế giới nhiều màu nhưng anh nhìn lại không nhiều màu như thế.”
Thẩm Thanh Dứu: “Dựa vào đâu mà thế giới của cậu nhiều màu hơn tôi?”
Hứa Gia Ngôn: “Bởi vì anh không thích chứ sao?”
Thẩm Thanh Dứu: “Đấy là do tôi à?”
Hứa Gia Ngôn im lặng một lát rồi lí nhí: “Nhưng chắc chắn không phải do tôi.”
Cậu tưởng Thẩm Thanh Dứu nghe xong sẽ không vui, lại không ngờ anh giơ ngón tay đẩy đầu cậu khiến nó lắc lư, hờ hững đáp lại: “‘Bây giờ không thấy tôi giống thầy giáo vụ của cậu nữa à?”
Hứa Gia Ngôn giữ nguyên đầu, đỡ chiếc mũ chống bụi sắp rơi xuống, cười nói: “Không giống, anh đẹp trai hơn thầy ấy nhiều.”
Hai người ngồi xổm trò chuyện câu được câu không hồi lâu, cho đến khi mặt trời cao đến đỉnh đầu, dì Vương chạy ra gọi ăn cơm mới cùng nhau đi vào.
Đã hỏi qua Thẩm Thanh Dứu, bọn họ định trồng hoa hồng và hoa nguyệt quý trong vườn.
Nhưng hiện tại không phải mùa trồng trọt, cậu cần dựng xong hàng rào rồi xới đất chuẩn bị trước khi mùa đông tới.
Dùng xong bữa trưa, Hứa Gia Ngôn tiếp tục công việc, hình như Thẩm Thanh Dứu không có việc gì, lại im lặng theo cậu ra sân.
Dù trời đã vào thu nhưng giữa trưa vẫn nắng, vị trí vườn hoa không có bóng râm nên nắng chang chang. Hứa Gia Ngôn vốn chuẩn bị mũ rơm cho mình, thấy Thẩm Thanh Dứu lại ngồi xuống nghịch linh kiện làm hàng rào, bèn cởi ra đưa cho anh.
Không biết từ khi nào, đứng trước mặt Thẩm Thanh Dứu, Hứa Gia Ngôn đã to gan hơn rất nhiều, hoặc là nói khi đối mặt với Hứa Gia Ngôn, khí thế của Thẩm Thanh Dứu đã rút lại một ít.
Cái nhìn của Thẩm Thanh Dứu đã biến từ quan sát sang ôn hòa, Hứa Gia Ngôn ngày đầu tiên đứng dưới cầu thang không dám ngước nhìn anh giờ đã san bằng khoảng cách.
Hứa Gia Ngôn biết mũ rơm không tương xứng với khí chất của Thẩm Thanh Dứu, nhưng sợ anh phơi nắng nên vẫn giúp anh đội lên. Tì𝘮 đọc thê𝘮 tại ﹎ TRu𝖬TR UYEN﹒VN ﹎
Thẩm Thanh Dứu cảm nhận đỉnh đầu có thêm thứ gì đó, lướt qua vành mũ rộng thấy một gương mặt tươi cười sáng lạn như mặt trời. Anh cảm thấy gương mặt ấy lóa mắt cực kỳ, ngay cả bầu trời bình thường cũng bị nét cười ấy vẽ ra một màu sắc khác.
~Hết chương 21~