Hôn Ước Kẹo Ngọt

chương 39: c39: chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một tuần không tính là quá dài nhưng không biết vì sao, cả hai đều có cảm giác như đã lâu không gặp.

Bọn họ không đứng ở sảnh lớn quá lâu, chỉ ôm một lát rồi Thẩm Thanh Dứu nắm tay Hứa Gia Ngôn vào thang máy chuyên dụng. Trước khi vào thang máy, Hứa Gia Ngôn vòng ra quầy tiếp tân lấy hộp cơm, nhân tiện hỏi bệnh dạ dày của Thẩm Thanh Dứu thế nào rồi?

Mấy năm nay công việc của Thẩm Thanh Dứu bận rộn nên mới sinh ra bệnh dạ dày, hơn nữa anh kén ăn nên thi thoảng lại tái phát, anh đã uống thuốc nên tạm thời chưa có vấn đề gì lớn.

Hứa Gia Ngôn và anh ra khỏi thang máy, vào phòng làm việc, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy hương cà phê nồng đậm, nó không còn thoang thoảng mà nồng vị đắng, có thể thấy được mấy hôm nay anh đã uống bao nhiêu.

Thẩm Thanh Dứu còn công việc cần làm nên bảo Hứa Gia Ngôn ngồi xuống sô pha chờ một lát.

Hộp cơm đã nguội, chờ Thẩm Thanh Dứu bận xong Hứa Gia Ngôn mới nói: “Có chỗ nào hâm nóng không?”

Thẩm Thanh Dứu liếc phòng bếp nhỏ phía sau khu nghỉ ngơi, bình tĩnh trả lời: “Không có, muốn hâm nóng phải xuống căng tin tầng sáu.”

Nếu cậu nhớ không nhầm thì bọn họ đang ở tầng ba mươi hai: “Tôi xuống hâm nóng đồ ăn cho anh.”

Thẩm Thanh Dứu: “Cùng đi đi, chưa chắc một mình em tìm được.”

Đứng bên ngoài, Hứa Gia Ngôn đã cảm thấy tòa nhà này quá rộng, hiện giờ tiến vào càng cảm thấy bên trong như một cái động không đáy. Có lẽ kiến thức của cậu hạn hẹp, cậu chưa từng thấy một tòa cao ốc có thang máy, thang bộ rồi cả thang cuốn nữa. Mỗi một phòng ban đều trang trí với phong cách khác nhau, mỗi tầng không chỉ có phòng trà mà còn quán cà phê, hiệu sách, khu vui chơi giải trí.

Một tòa nhà xa hoa như thế chỉ có vài điểm bất cập, Thẩm Thanh Dứu là giám đốc mà thang máy chuyên dụng không thể tới thẳng căng tin? Hơi thái quá nhỉ?

Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng công ty Thẩm Thanh Dứu vẫn có nhiều nhân viên tăng ca. Bọn họ dùng thang cuốn đi xuống từng tầng đã bị không ít người vây xem. Vốn tưởng tới căng tin sẽ cải thiện hơn một chút, không ngờ đúng giờ cơm trưa, căng tin người tới tấp nập. Mọi người đang thương lượng xem lát nữa chọn món gì thì thấy Thẩm Thanh Dứu cầm hộp cơm tiến vào, trong nháy mắt đồng loạt giữ im lặng.

Thẩm Thanh Dứu không nói gì, dường như đã quá quen với cái nhìn chăm chú của mọi người, nhưng Hứa Gia Ngôn chưa từng gặp cảnh tượng này, cứ cảm thấy trong lúc mọi người nhìn Thẩm Thanh Dứu cũng lơ đãng liếc sang người cậu.

Cậu bị những ánh mắt tò mò đánh giá làm cho xấu hổ đành né tránh phía sau Thẩm Thanh Dứu, hy vọng có thể giảm tối đa sự tồn tại của bản thân. Dường như Thẩm Thanh Dứu không nhận ra ý tưởng của cậu, vẫn xách hộp cơm băng qua đám người tiến tới cửa chuyên hâm nóng đồ ăn.

Trùng hợp Lâm Xuyên và Trần Tiểu Thư cũng dùng bữa ở đây, thấy Thẩm Thanh Dứu tự xếp hàng thì định lấy hộp cơm của anh ra hâm nóng trước, nhưng Thẩm Thanh Dứu không muốn lạm quyền, vẫn cầm hộp cơm đứng im tại chỗ.

Trần Tiểu Thư tò mò từ lâu, kéo Lâm Xuyên sang bên cạnh hỏi: “Người luôn đi bên cạnh sếp Thẩm là ai thế?”

Lâm Xuyên nhìn theo ánh mắt cô, vừa lúc thấy Hứa Gia Ngôn: “Là ngài Hứa.”

Thẩm Thanh Dứu: “Ngài Hứa là ai?”

Lâm Xuyên: “Là vị hôn thê của sếp Thẩm.”

“Cái gì?!” Trần Tiểu Thư bất ngờ cất cao giọng, thấy mọi người dồn ánh nhìn về phía này mới nói nhỏ lại, “Sếp Thẩm có hôn thê từ bao giờ?”

Lâm Xuyên đáp: “Mấy tháng nay.” Rồi dặn dò: “Nhưng quan hệ của bọn họ chưa chính thức công khai, dù biết thì vẫn phải giữ bí mật.”

Trần Tiểu Thư lại tò mò nhìn Hứa Gia Ngôn, vừa gửi tin nhắn cho bạn thân làm ở phòng thư ký vừa cam đoan: “Tôi biết rồi, nhất định không nói linh tinh đâu.”

Thẩm Thanh Dứu đứng chờ ba, bốn phút thì đến lượt xếp hộp cơm vào lò vi sóng, hâm nóng xong thì anh nhìn quanh căng tin, thấy bên cạnh cửa sổ có bàn trống liền dẫn Hứa Gia Ngôn qua đó.

Dì Vương chuẩn bị bốn món một canh, ý để Hứa Gia Ngôn sang đây ăn với anh.

Hiện tại hai người ngồi đối diện, có cảm giác quen thuộc như ở nhà rồi cùng nhau dùng bữa.

Hứa Gia Ngôn cố gắng không để ý tới cái nhìn của người khác, hỏi Thẩm Thanh Dứu: “Anh còn phải bận rộn bao lâu nữa?”

Thẩm Thanh Dứu: “Hai ngày.”

Hứa Gia Ngôn: “Hết bận có thể nghỉ ngơi không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Đại khái được nghỉ ngơi một tuần.”

Hứa Gia Ngôn: “Thế thì tốt, nếu anh cứ bận mãi như thế thì rất ảnh hưởng đến sức khỏe.” Nói xong lại nghĩ tới cái gì, cậu báo với Thẩm Thanh Dứu: “Đúng rồi, có lẽ tuần sau tôi phải về quê.”

“Về quê?”

“Ừ, huyện M.”

“Vì sao phải về?”

“Tuần sau là một năm ngày giỗ của ông nội, tôi muốn về tảo mộ, tiện thể thăm bà luôn.”

Thẩm Thanh Dứu: “Em về mấy ngày?”

Hứa Gia Ngôn: “Tôi xin nghỉ hai ngày, cộng thêm cuối tuần, đi tới đi lui chắc mất bốn ngày.”

Thẩm Thanh Dứu không cần suy nghĩ, điền tên của mình lên hành trình của cậu: “Tôi cũng về.”

Hứa Gia Ngôn ngạc nhiên: “Anh về làm gì?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không làm gì, tôi muốn đi cùng em không được à?”

Hứa Gia Ngôn: “Không phải không được, nhưng tôi về tảo mộ, anh về cùng tôi có phải không tiện lắm không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Em cảm thấy không tiện?”

Hứa Gia Ngôn: “Không phải, tôi sợ anh cảm thấy không tiện.”

Thẩm Thanh Dứu: “Tôi không có gì không tiện hết, chỉ cần em không cảm thấy vướng bận là được.”

Lời này có hơi đáng thương, tức khắc khiến Hứa Gia Ngôn có lý do phản bác. Buổi tối, cậu báo với bà nội rằng Thẩm Thanh Dứu muốn về để bà chuẩn bị tâm lý.

Huyện M tọa lạc ở phía bắc thành phố A, nhiệt độ không khí nơi đây thấp hơn thành phố A, dân cư thưa thớt, nhịp sống cũng thong thả hơn. Xuống sân bay rồi bắt xe buýt, Hứa Gia Ngôn dẫn Thẩm Thanh Dứu qua bao đường ngõ mới dừng trước một hẻm nhỏ.

Hẻm rất sâu, hai bên đều là nhà tầng với kiến trúc cổ xưa, có cả vườn và sân. Nhà Hứa Gia Ngôn ở bên tay trái, trong sân có một cây táo to đã rụng hết lá, trên cây chỉ còn một quả treo lủng lẳng, chẳng qua không còn tươi mới mà đã khô quắt, vỏ nhăn nheo như đóa hoa nở vào đầu đông.

Lúc này bà nội Hứa đang chuẩn bị cơm trong phòng, nghe thấy động tĩnh trong sân thì vội vàng ra đón.

Hứa Gia Ngôn nhìn thấy bà thì hưng phấn, kéo vali đến trước mặt ôm lấy bà rồi mới giới thiệu với Thẩm Thanh Dứu: “Đây là bà nội tôi, còn vị này là Thẩm Thanh Dứu ạ.”

Thẩm Thanh Dứu lễ phép cúi chào bà nội Hứa, đưa quà gặp mặt cho bà rồi nói: “Con có chút thành ý mong bà nhận ạ.”

Năm nay bà nội đã bảy mươi lăm tuổi với mái tóc ngắn hoa râm, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thật, nếu cười, nếp nhăn trên khóe mắt sẽ rõ ràng hơn. Bà nhận quà của Thẩm Thanh Dứu rồi đánh giá từ trên xuống dưới, vừa lòng đáp lại: “Các con vào nhà đi, cơm sắp chín rồi.”

Bởi vì biết Thẩm Thanh Dứu sẽ đến nên bà chuẩn bị cho anh dép lê và đồ ngủ, bà dặn Hứa Gia Ngôn dẫn anh vào phòng thay đồ rồi vội vàng chạy vào phòng bếp trông nồi canh gà đang nấu.

Tuy nhà Hứa Gia Ngôn có hai tầng nhưng diện tích không quá rộng, tầng một chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng bếp, trước kia là ông bà nội ở, hiện tại chỉ còn bà nội. Hứa Gia Ngôn dẫn Thẩm Thanh Dứu đi tham quan một vòng rồi lên tầng hai.

Tầng hai là khu vực của cậu, chứa đựng tất cả đồ vật từ nhỏ đến lớn, tuy đồ của cậu chỉ toàn sách vở liên quan đến điêu khắc nhưng chất từng chồng trong rương trông cũng đồ sộ.

Hứa Gia Ngôn bước lên tầng hai, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cho đến khi thấy rương sách dán một chữ “Hỉ” to đùng mới nhớ ra trong mắt bà nội, lúc này cậu và Thẩm Thanh Dứu đã là vợ chồng!

Hứa Gia Ngôn chớp mắt, nhìn cánh cửa dán chữ “Hỉ”, vừa mở ra đã muốn đóng lại.

Thẩm Thanh Dứu không hiểu gì, hỏi: “Sao thế?”

Hứa Gia Ngôn: “Nếu không chúng ta tới khách sạn đi.”

Thẩm Thanh Dứu: “Tại sao phải ở khách sạn? Trong nhà không có phòng?”

Có thì có nhưng mà…

Hứa Gia Ngôn lắp bắp: “Trang trí bên trong có lẽ không thích hợp.”

Thẩm Thanh Dứu: “Tôi không khó tính như thế.”

“Nhưng…”. Đam Mỹ Cổ Đại

“Em không muốn tôi ở đây?”

“Đương nhiên không phải, chỉ là…”

Thẩm Thanh Dứu: “Thế thì vì sao?”

Hứa Gia Ngôn do dự một lát, lại đặt tay lên nắm cửa, nhắc nhở anh: “Anh chuẩn bị tâm lý một chút, có lẽ bà nội trang trí phòng tôi hơi kỳ lạ.”

Thẩm Thanh Dứu nhướng mày, chờ Hứa Gia Ngôn mở cửa ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một chiếc giường đôi với chăn màu đỏ tươi, phía trên phủ đầy hoa giấy và ruy băng cùng vô số bóng bay màu đỏ.

Thẩm Thanh Dứu bước vào phòng, thấy trên giường không chỉ có chữ “Hỷ” mà còn bày rất nhiều hạt sen, đậu phộng, long nhãn và vài đồ ăn vặt khác, anh cầm một quả nhãn lên hỏi Hứa Gia Ngôn: “Tại sao phải rải mấy thứ này?”

Hứa Gia Ngôn đỏ mặt: “Ngụ ý… sớm sinh quý tử á.”

“À.” Thẩm Thanh Dứu nghiêm túc gật đầu, lột vỏ nhãn và nói, “Vậy tôi ăn một quả.”

~Hết chương 39~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio