Tiết Diễm hôn hôn, có chút ý loạn tình mê, hoàn toàn không vì vài nụ hôn mà thấy hài lòng, thay vào đó đặt Thẩm Phóng lên mặt bàn đá cẩm thạch của phòng bếp hôn sâu, đồng thời bàn tay luồn qua áo T-shirt với vào vuốt ve eo anh, sờ soạng cơ bụng của anh, thậm chí còn đi xuống kéo đai quần Thẩm Phóng, muốn làm thêm vài chuyện gay cấn hơn nữa.
Buổi tối ở nhà, Thẩm Phóng thường sẽ mặc quần đùi, ngay cả thắt lưng cũng không có, dường như chỉ cần dùng một chút lực là đã có thể trực tiếp bắt kịp tiết tấu.
Thẩm Phóng cũng đang say sưa giật mình một cái.
Anh có thể dễ dàng chấp nhận việc mình thân là thẳng nam, một thẳng nam thẳng tăm tắp, có hứng thú với đồng tính, thậm chí còn không bài xích việc phát sinh các hành động thân mật đối với một tên đàn ông khác, nhưng tuyệt đối không phải dưới tình hình này.
Người còn không nhận rõ, sờ cái gì mà sờ!
Tâm ý còn chưa rõ mà đòi cởi quần cái gì!
Thẩm Phóng tỉnh táo lại, lập tức nổi cáu, trong đó có cả giận dữ do Tiết Diễm vô tình, còn có cả chính mình dễ dàng bị hắn dụ dỗ, nhất thời giận chó đánh mèo.
Vì thế Thẩm Phóng bèn đẩy mạnh Tiết Diễm ra, đứng thẳng lên.
Tiết Diễm đã động tình, hiển nhiên sẽ không chịu buông ra, một lần nữa vội vàng ôm chặt lại, động chân động tay, hôn môi vuốt ve lung tung.
Thẩm Phóng càng bị chọc giận, nhất thời bùng lửa, nảy ra ý định tàn ác. Anh chỉ do dự vài giây, sau đó nhấc đầu gối lên thúc vào sườn đối phương, lại ấn Tiết Diễm lên bàn đá cẩm thạch, đánh vài cái.
Nếu hai người đều ở trạng thái bình thường, thiếu niên sau khi được Thẩm Phóng giải cứu khỏi đám côn đồ liền bắt đầu đi học võ – Tiết Diễm, có lẽ còn có thể đánh cùng Thẩm Phóng một trận ngang sức.
Nhưng lúc này hắn đã say khướt, tuy rằng không say đến mức đánh mất cả bản năng, nhưng cũng là chân tay như nhũn ra, đối với công kích của Thẩm Phóng dường như không thể chống lại được. Hơn nữa Thẩm Phóng còn là ra tay bất ngờ, Tiết Diễm trong lúc nhất thời choáng váng, chỉ biết cứng đờ chịu đòn.
Ly nước lạnh định kia cuối cùng cũng không thành công gặp gỡ hai lát chanh, mà bị Thẩm Phóng đổ thẳng vào miệng Tiết Diễm, gọi hắn tỉnh táo lại.
Tiết Diễm hoàn toàn không hiểu, vợ mình rõ ràng khi nãy còn ngọt ngào phối hợp như thế, tại sao đột nhiên lại như thế này, trở nên rất xấu xa và vô lý.
Hắn ngồi trên bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, trong lòng tủi thân muốn chết, tức giận đến mắt cũng đỏ. Nhẫn rồi lại nhịn, nước mắt mới không chảy ra.
Vài phút sau, Thẩm Phóng một bên đem khăn mặt bọc nước đá chườm lạnh thắt lưng Tiết Diễm, một bên bình tĩnh nói với bản thân: không, mình một chút cũng không hối hận. Loại người chân đạp hai thuyền xứng đáng bị đánh. Không, mình không đau lòng, không đau lòng chút nào đâu.
Sáng hôm sau Tiết Diễm thức dậy, cảm giác vừa ngủ một giấc thật mệt, toàn thân giống như bị ô tô cán qua, vừa chua xót vừa đau đớn.
- Đợi một chút, cái loại hình dung này hình như rất quen, hắn có chút kích động nghĩ, chẳng lẽ Phóng Phóng nhà mình đêm qua nổi thú tính, đè chính mình ra làm!
̶A̶̶n̶̶h̶ ̶t̶̶r̶̶a̶̶i̶ ̶à̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶c̶̶ò̶̶n̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶m̶̶ì̶̶̶n̶̶h̶ ̶l̶̶à̶ ̶c̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶k̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶v̶̶ậ̶̶y̶ =)))))))))))))))))))
... Không, không đúng, cảm giác này không phải.
Hắn đưa tay xuống dưới chăn sờ sờ cơ thể mình, chỉ cảm thấy rất nhiều chỗ đều đau nhức, thắt lưng, xương sườn, bả vai, mông,... Nhất là thắt lưng!
Nhưng mà cảm giác này căn bản hoàn toàn không giống bị đè, giống như bị ai đánh!
Hắn không có hứng thú loại tình thú này!
Thẩm Phóng hiếm khi thức dậy sớm hơn Tiết Diễm, giờ phút này đưa lưng về phía hắn soi gương, trên người là một bộ lễ phục không thường mặc.
Bộ đồ xanh đậm được cắt may vừa người, chất liệu cũng rất tốt, mặc vào liền tôn lên dáng người cao ngất, nhìn qua lịch sự chỉnh tề, phong độ hết sức, nghiêm túc mà lại không mất phong lưu.
Hơn nữa còn eo nhỏ chân dài, nhìn từ phía sau đúng là dẫn người phạm tội.
Tiết Diễm nhéo nhéo phần eo còn đau đớn của mình một chút, kéo bản thân ra khỏi ảo tưởng đang bắt đầu bay bay sáng sớm này, gương mặt lạnh lẽo đưa ra nghi vấn lớn nhất: "Thẩm Phóng, có phải hôm qua anh đánh tôi không?"
Thẩm Phóng lắp bắp kinh hãi, đồng thời nhanh chóng ý thức được chuyện hôm qua Tiết Diễm bị đánh hẳn sẽ không nhớ nổi, lập tức quay đầu, thề thốt phủ nhận: "Không có. Tôi đánh anh làm gì?"
Tiết Diễm nghi ngờ nhìn anh. Hắn không thể chắc chắn lý do, nhưng khi hắn gọi điện cho tài xế tới đón thì vẫn nhớ, nếu giờ này hắn còn nguyên vẹn nằm đây thì chứng minh mình đã về nhà thuận lợi, mà khi quay về nhà chỉ có Thẩm Phóng là người có khả năng tiếp xúc với bản thân nhất, hiển nhiên nghi ngờ hết sức lớn.
Thẩm Phóng bình tĩnh nhìn qua.
Tiết Diễm không thể hỏi ra cái gì, đang nghĩ trước cứ đứng lên đã, kết quả thân mình vừa động, nhất thời không tự chủ được rên rỉ một tiếng: "A..." Hắn dùng tay vịn thắt lưng, biểu tình vừa nghi hoặc lại vừa đáng thương, nửa thật nửa giả nói, "Không biết tại sao lại thế này, eo tôi đau quá. A, đau, đau."
Thẩm Phóng chột dạ không thôi, lập tức buông nơ trong tay đi qua, thuần thục lấy rượu thuốc chuyên trị vết thương đã chuẩn bị trước từ tủ đầu giường, quỳ gối trên giường, "Hay do tư thế ngủ không đúng? Không có việc gì đâu, loại tình huống này cũng rất phổ biến, quay sang đây để tôi xoa bóp là được rồi."
Nghi ngờ trong lòng Tiết Diễm càng sâu. Nếu chuyện này không liên quan đến Thẩm Phóng, sao anh ta có thể ân cần như vậy! Phải biết rằng, từ cái ngày mình bày tỏ đó, Thẩm Phóng đã nguyên một tuần không nói chuyện với mình, càng không nói đến có thể kiên nhẫn dịu dàng bôi thuốc cho mình như thế được!
Nhưng mà hắn cũng không ngu đến mức từ chối thân mật này. Thẩm Phóng xoa bóp eo hắn, hắn cũng rất phối hợp chỉ chỗ này đau chỗ kia cũng đau, rất đúng lúc rên rỉ hai tiếng dài, quả thực vừa đau vừa thích.
Xoa bóp một lúc, Thẩm Phóng "bộp" vỗ lên lưng hắn một chút, "Được rồi, được rồi, đứng lên đi." Nói xong anh lại trở về trước gương, cầm lấy nơ bắt đầu khua tay múa chân với gương.
Không biết ăn mặc đẹp trai như vậy là muốn đi gặp tiểu yêu tinh nào, Tiết Diễm híp mắt, bất mãn lên tiếng, "Anh đây là muốn đi đâu?"
Thẩm Phóng theo gương nhìn hắn một cái, "Tham dự hôn lễ. Không phải đã nói với anh rồi sao. Mau, giúp tôi nhìn xem bộ đồ này thế nào?"
Tham dự hôn lễ? Trong trí nhớ bản thân không có chuyện này, chắc hẳn là đêm qua mới nói.
Nhưng mà cũng chỉ là đi dự đám cưới mà thôi, cũng không phải đi kết hôn, có cần mặc như vậy không? Chẳng lẽ anh tính đi đoạt người à? Spotlight của chú rể cũng bị anh cướp sạch đấy hiểu không? Hay là nói, anh nghĩ rằng tôi sẽ cho phép anh chỉnh trang đẹp đẽ như vậy tới câu ba đáp bốn? Ngây thơ!
Tiết Diễm trong lòng đủ mọi lời oán thán, lời nói ra cũng lạnh lùng, "Rất xấu, đổi bộ khác đi."
Thẩm Phóng không biết hắn đang nghĩ cái gì, tin là thật, lại lấy từ trong tủ một bộ tây trang màu đen ra thay, còn thắt cả cà vạt, tiếp tục soi gương.
"Còn bộ này? Thấy thế nào?" Không đợi Tiết Diễm trả lời, anh liền cười nói, "Có phải giống mấy anh giai đa cấp không?"
Thế thì cũng phải là anh giai đa cấp đẹp trai nhất thế giới. Tây trang màu đen cùng áo sơ mi trắng, phối hợp đơn giản nhưng lại bật lên khí chất xuất chúng, tinh thần giỏi giang. Tiết Diễm bình tĩnh nghĩ thầm, lúc này chỉ nói một chữ: "Xấu."
Thẩm Phóng lại cởi bộ này ra, tiếp tục tìm kiếm trong tủ quần áo của mình.
Cậu bạn đại học muốn tổ chức hôn lễ tại một nhà thờ địa phương, nhóm bạn nói tốt nhất vẫn là mặc mấy bộ đồ nghiêm túc một chút.
Thẩm Phóng cũng rất coi trọng chuyện này, nhưng bình thường anh không hay mặc lễ phục, tủ quần áo cũng là đồ thường ngày chiếm đa số, lúc này cảm thấy có chút lúng túng.
Vừa vặn Tiết Diễm lại tương phản với anh, bình thường lễ phục phối hợp đều rất khéo, cho nên Thẩm Phóng rất tin tưởng vào ánh mắt hắn, nhưng không đoán được người nào đó xuất phát từ tâm tư xấu tính, cho nên ý kiến của hắn hoàn toàn không có giá trị tham khảo.
Thẩm Phóng có chút ý cam chịu, tìm kiếm một lúc bèn tùy tiện lấy một bộ ra. Áo ngoài màu xám cùng áo sơ mi lam nhạt, không đeo cà vạt, sơ mi bên trong không cài hai cúc trên cùng, cổ áo tùy ý mở rộng, lộ ra xương quai xanh cùng một mảng ngực trắng bóc, phía dưới đai lưng cũng lộ ra một nửa.
Lúc này Tiết Diễm phản ứng càng kịch liệt hơn, vừa nhìn thấy đã lập tức phản đối: "Xấu muốn chết! Đổi, đổi ngay!"
- Mẹ nó, này cũng quá tức giận! Đây mà là đi dự hôn lễ à, đây phải gọi là tiết tấu dắt người lên giường mới đúng!
Thẩm Phóng liên tiếp bị chê xấu vài lần cũng cảm thấy không vui, nhìn vào gương vài lần, "Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm mà. Phóng ca đẹp trai như vậy mà anh còn chê xấu, đúng là không có mắt." Nhìn lại Tiết Diễm còn đang làm ổ trên giường nghiêng người, mắt có mắt không nhìn anh, khó chịu nói, "Tại sao anh lại chưa đứng lên chứ, mau dậy thay quần áo đi, không thì chốc sẽ tới muộn đó."
Tiết Diễm ngẩn người: "Hả?"
"Hả cái gì mà hả, đến dự đám cưới. Không phải bây giờ anh nói với tôi rằng anh không định đi đấy chứ? Không phải anh đã nói sao? Quên rồi à? Hay là hôm nay tính sắp xếp công việc?"
Thì ra kế hoạch đi dự hôn lễ cũng có sự tồn tại của mình.
Tiết Diễm nhận ra điều này, cho dù có công tác cũng phải nói là không.
Hắn không tiếp tục truy cứu việc mình có bị đánh hay không nữa, đau thắt lưng xương sống cũng có thể nhịn, nhanh chóng từ trên giường ngồi xuống,trên mặt cũng lấy lại bình tĩnh, "Không quên, tôi sẽ đi. Chuẩn bị đây."
Nếu mình đi cùng anh ta, sẽ không cần lo lắng việc Thẩm Phóng ăn mặc đẹp đẽ mà thu hút người nữa.
Tiết Diễm bay nhanh tới đổi quần áo của mình, lại làm bộ như không có việc gì tới trước mặt Thẩm Phóng chọn chọn lựa lựa,từ tủ quần áo lấy ra vài món: "Mặc cái này đi."
Thẩm Phóng liếc mắt một cái, không nói nên lời, "Lần đầu tôi gọi anh nhận xét chính là bộ màu lam này, anh nói rất xấu."
Tiết Diễm già mồm át lẽ phải: "Thị giác lúc đứng không giống lúc nằm, hiện tại cảm thấy có thể nhìn được."
"Rồi rồi rồi, anh có lý của anh." Thẩm Phóng nhận mấy món quần áo kia, lại nhìn bộ tây trang tương tự trên người Tiết Diễm: "Không phải đụng hàng với anh à? Như vậy cũng không tốt lắm?"
Tiết Diễm nhìn anh không nói lời nào.
Thẩm Phóng mờ mịt không rõ, ngoái đầu nhìn lại.
Tiết Diễm thấy anh thật sự không hiểu, mới trừng anh một cái, không tình nguyện giải thích: "Là đồ đôi!"