Hôn Ước Quý Tộc

chương 41: chương 41: cuốn gối theo vợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có ai không… cứu tôi với!

Tối quá… có ai không…

Thật là chói mắt! Ai vậy?

“Này, cô bé em tỉnh dậy đi, bị lạc sao?”

Đẹp thật! Giống như thiên thật vậy! Thiên thần đến cứu cô sao?

“Hức… hức… oa… oa… oa…”

Cô gái nhỏ nức nở hai tiếng rồi ôm chằm lấy “thiên thần” mà khóc ngất đi.

………………….

Năm Hải Nghi lên năm tuổi, gia gia bắt phải học rất nhiều thứ, từ tiếng Anh đến tiếng Ý, sáng học võ, chiều học vi tính, tối lại học mật mã. Rất mệt mỏi!

“Bịch”

“A… ui”

“Này, em lại trốn đi chơi nữa à”

“Hứ, em chỉ đi tìm anh thôi”

“Tìm anh? Tìm anh cũng không cần thiết phải leo tường chứ”

“Hừ, không để ý tới anh nữa”

“Đứng lại”

“Anh à, anh làm gì thế?

“Ngồi xuống, anh giúp em băng lại”

“Em không đau”

“Đồ ngốc, con gái không nên để lại sẹo”

…………

“Đồ ngốc, em đang làm gì?”

“Hi, em đang thiết kế nhẫn cưới a”

“Nhẫn cưới? Em chỉ là một con nhóc chưa lên sáu biết cái gì là nhẫn cưới chứ”

“Thì sau này lớn lên em sẽ cầu hôn anh”

Thiên thần: “…”

…………….

“Ngoan nào, nín đi, anh nhất định sẽ về tìm em”

“Anh hứa đi”

“Ừ, anh hứa! Ngéo tay nào”

Thiên thần đi rồi, tờ giấy vẽ nhẫn cưới cũng biến mất theo…

………………………

-Anh à… Anh à…

-Hải Nghi, Hải Nghi… không sao đâu, anh đây! Em tỉnh dậy đi.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hải Nghi kích động mở hai mắt, nhìn người con trai trước mặt vẫn giống như thiên thần đó, dịu dàng như vậy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt như viên trân châu trong suốt từng viên, từng viên phát họa theo gương mặt xinh đẹp của cô ngã nhào xuống.

-Anh à, anh về rồi. Anh rốt cuộc cũng về rồi.

Hải Nghi giống như đứa bé đáng thương hôm nào, ôm chằm lấy Hoàng Tử Minh khóc nức nở.

-Đồ ngốc! Anh về rồi, anh vẫn luôn nhìn em đấy thôi, sao bây giờ em mới nhận ra.

Hoàng Tử Minh cưng chìu vuốt tóc cô, ánh mắt trong suốt có chút ướt át. Anh đã trở về nhưng anh biết mình về muộn rồi, cô nhóc à. Sau này, dù có chuyện gì đi nữa anh vẫn sẽ bên cạnh em, bảo vệ em.

Đứng ngoài cửa, Hải Nam chứng kiến hết thảy, nhìn bên trong phòng hai người thâm tình ôm nhau. Nhìn Hải Nghi yếu đuối khóc, hắn cảm thấy trái tim rất đau, cũng cảm thấy rất ghen tị.

Hắn chưa bao giờ thấy cô yếu đuối như vậy, cần người khác che chở như vậy. Có lẽ cô luôn che dấu bản thân mình, luôn khiến mình mạnh mẽ trước mặt hắn. Hắn phải làm sao, làm sao để cô có thể yêu hắn?

Hải Nam xoay người đi, cái bóng thật dài ngã xuống hàng lang vắng, thật cô tịch…

-Hình như Hải Nghi nhìn thấy người đàn ông đó.

Bên trong thư phòng sang trọng, Hoàng Tử Minh đối với Nguyễn Hà Trung nói.

-Tử Minh, thật xin lỗi cậu.

Hồi lâu sau Nguyễn Hà Trung thở dài, giọng nói bất đắc dĩ vang lên.

-Lão gia, không sao đâu. Chỉ cần cô nhóc hạnh phúc là được rồi. Ông yên tâm tôi vẫn sẽ bên cạnh bảo vệ em ấy.

Hoàng Tử Minh hiểu ý ông ấy nói, bộ dáng không sao cả trả lời.

-Ông ta có vẻ muốn bắt đầu hành động!

Hoàng Tử Minh trầm mặc không nói.

Khép lại cửa phòng, Hoàng Tử Minh nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ, đây là chiếc nhẫn hắn dựa theo bản vẽ của cô mà làm ra, vốn hắn định sẽ đeo vào tay cô nhưng có vẻ như không được rồi.

“Thì sau này lớn lên em sẽ cầu hôn anh”

Câu nói vô tư của cô nhóc hôm nào, hắn vẫn ghi tạc trong lòng, nhưng bây giờ Hải Nghi à, em thất hứa rồi. Anh sẽ giữ chiếc nhẫn này mãi mãi.

Biệt thự Trần Vũ.

Bên trong căn phòng được cách điệu hiện đại, sử dụng hai gam màu chính đen- trắng, tạo nên phong cách riêng cho chủ nhân của nó.

Nhưng mà giờ đây bên trong một mảnh hỗn độn.

Trần Vũ lão phu nhân gấp muốn điên lên, bối rối ngăn cản thằng cháu đức tôn đang “cuốn gối theo vợ”.

-Hải Nam à, con làm sao vậy khi không tại sao lại muốn dọn sang nhà Nguyễn Hà ở chứ?

Hải Nam tay chân lanh lẹ đem những vậy dụng cần thiết nhanh chóng bỏ vào vali, đối với câu hỏi lần thứ n của bà nội rất không có kiên nhẫn trả lời.

-Bảo bối, con định bỏ bà già này ở nhà một mình chán chết sao?

-Bà nội lão phu nhân quý phái tao nhã của con, con thực sự là yêu bà nhất nhất, bà yên tâm đi con sẽ thường xuyên về chơi với bà, được không?

Hải Nam lấy lòng cười nói, còn khoa trương ôm chằm lấy lão phu nhân hôn chụt một cái.

-Mẹ à, để cho nó đi đi, con thấy bình thường nó cũng có ở nhà đâu.

Đứng ở cửa phòng, Trần Vũ Văn buồn cười mở miệng, đối với con trai rất là dung túng.

-Ha ha, bà nội đại nhân, cha con cũng nói rồi, con nhất định sẽ đem cháu dâu về cho bà, con không vô dụng giống như cha để mẹ chạy mất. Ít nhất con cũng biết chạy theo nha.

Hải Nam cố ý trêu chọc Trần Vũ Văn, tính cách giảo hoạt của hắn trăm phần trăm là di truyền từ người này.

-Hải Nam khá lắm, con bé Hải Nghi kia, ông nhắm trúng, con nhất định phải thành công trở về, biết chưa?

Giọng nói cứng rắn trên hành lang truyền đến, Trần Vũ Dương một phân uy nghiêm, tràn đầy khí thế, hùng hồn nói.

-Vâng, tuân lệnh đại nhân.

Hải Nam vui vẻ giơ tay chào kiểu quân đội, đối với ý kiến của gia gia rất là hài lòng.

Ha ha Hải Nghi lần này em phải chịu trách nhiệm với anh!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio