Khánh Anh trầm ngâm ngồi vắt chéo chân tựa lưng vào ghế, đôi mắt mơ hồ chẳng hiểu hắn đang suy nghĩ điều gì. Cả bốn đứa ngồi vòng tròn đối diện nhau, chẳng ai nói với ai câu nào. An Vy chống cằm trên bàn hết liếc nhìn Khánh Anh đến nhìn Bảo Nam và Thái Điệp, không chờ đợi ai mở lời trước nữa, nó sốt ruột lên tiếng:
" Có ai nói cho tôi biết chuyện gì đang sảy ra không? Tên kia là ai? Quan hệ như nào? "
Thái Điệp thở dài rồi chầm chậm nói:
" Hắn ta là Leo. Một nhà thiết kế trẻ tài ba. Từng đau khổ vì tình, sau đó thì hắn trở nên như vậy. Những cô gái mà hắn nhắm trúng hắn sẽ làm đủ mọi cách để có được, sau đó thì đá đi không thương tiếc, kể cả là phải cưỡng bức. Chúng tôi có quen biết với hắn. Hắn ta rất nổi tiếng trong giới kinh doanh. Hắn ta vừa có tiền, vừa có quyền. Người sợ hắn ta nhiều hơn là người ngưỡng mộ hắn ta. Hắn ta được xem như là thần thoại, rất nguy hiểm, rất quyết đoán, còn rất trẻ, mới tuổi thôi "
An Vy nghe Thái Điệp nói mà đầu óc choáng váng, bất giác thốt lên:
" Người giàu các cậu thật lắm phiền phức "
Khánh Anh và Bảo Nam vẫn ngồi im lặng trầm ngâm, Thái Điệp thì cứ xụ mặt xuống chẳng buồn nhìn ai, An Vy lại càng bực bội lên tiếng:
" Không khí này là sao đây? "
" giờ rồi. Đi thôi " - Nó vừa dứt lời thì hắn đứng dậy đi tới bên cạnh nó, kéo tay nó lên đặt trên tay hắn. Hắn cầm chặt tay nó rồi nhìn thẳng vào mắt nó: " Từ bây giờ cô hãy là bạn gái của tôi "
Trước lời đề nghị đột ngột của hắn, nó ú ớ đưa ngón trỏ chỉ vào mặt mình:
" Tôi? Bạn gái cậu? Không bao giờ... "
Nó chưa kịp nói xong thì bị hắn lôi đi. Nó cố thoát ra khỏi tay hắn nhưng không thể. Càng cố thoát ra hắn lại càng siết chặt tay rất đau, nó đành ấm ức ngoan ngoãn đi theo hắn. Bảo Nam và Thái Điệp nhìn nhau rồi cũng nắm tay nhau đi theo sau bọn hắn. Bọn nó bắt một chiếc taxi để đến bữa tiệc.
Xe đậu trước một khách sạn năm sao, bọn nó bước xuống đi theo thảm đỏ bước vào. Người vào người ra tấp nập, đông đúc làm nó hơi nhíu mày nhưng mãi ngắm kiến trúc vừa sang trọng vừa có phần cổ kính của căn phòng mà nó vừa được hắn kéo vào liền mê mẩn thích thú. Căn phòng được trang trí với màu chủ đạo là màu trắng và màu tím. Ở đây, người trung niên có, người già hơn cũng có, người trẻ như bọn nó cũng có nhưng đều có một điểm chung là đều rất sang trọng quý phái. Là con gái, ai cũng lựa cho mình những bộ đầm sang trọng hoặc bó sát người để tôn lên đường cong trên cơ thể. Chỉ có nó là ăn mặc giản dị, thuần khiết. Không đến nỗi quê mùa nhưng quá đỗi đơn giản. Bọn hắn đều đã quen với không gian này, chỉ có nó là choáng ngợp trước khung cảnh này nhưng nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh phần vì có Bảo Nam, Thái Điệp đi bên cạnh, phần vì Khánh Anh đang nắm chặt tay nó và vì nó thấy rất nhiều món ăn ngon, nên quên hết khung cảnh lộng lẫy xung quanh.
" Hai ơi " - Đột nhiên tiếng Khánh An vang lên kéo cả bọn quay sang nhìn. Khánh An mặc chiếc đầm màu hồng xòe ra kết hợp với một lớp lưới mỏng bên ngoài, đầu búi lên cao trông đáng yêu như một nàng công chúa bé nhỏ.
Bọn hắn tươi cười rồi đi về phía Khánh An.
" Bé con đáng yêu quá " - An Vy cúi xuống nhéo cằm cô bé cưng nựng
" Công chúa của anh " - Bảo Nam buông tay Thái Điệp ra bế Khánh An lên hôn vào má rõ kêu. Thái Điệp cũng tiện thể hôn ké.
Khánh An cười khúc khích nhìn hai người làm hai đứa cứ muốn hôn nó mãi.
Hải Minh cùng Hải My cũng đang đứng ở đó với ba mẹ. Hải Minh vừa thấy nó thì vui vẻ tính gọi tên nó nhưng khựng lại vì cái nắm tay của nó và hắn. Hải My nắm chặt bàn tay lại kiềm nén sự tức giận cùng ánh mắt ghen tỵ xuyên vào nó.
" Mấy đứa tới rồi à? " - Ba Bảo Nam bây giờ mới lên tiếng kéo bọn nó quay lại nhìn.
" Chào các bác " - bọn hắn đồng thanh
" Mấy đứa này lớn nhanh quá " - Ba Hải Minh lên tiếng rồi cười lớn vỗ vỗ vào tay Hải My đang khoác tay mình nhìn ba mẹ Khánh Anh - " Chúng ta đều là bạn bè lâu năm. Làm thông gia nữa thì còn gì bằng "
Hải My cong lên một nụ cười dịu dàng nhìn ba mẹ hắn. Ba mẹ hắn ái ngại nhìn qua An Vy thì bây giờ mới để ý hai đứa hắn đang nắm tay nhau. Ba mẹ hắn nhìn nhau cười rồi nhìn sang ba Hải Minh từ chối khéo:
" Anna thông minh, xinh đẹp như vậy. Chắc đã có nhiều người theo đuổi rồi chứ "
" Đâu có đâu, ba mẹ đặt đâu con ngồi đó chứ " - Ba Hải Minh cười lớn nhìn ông bạn già
Ba Khánh Anh đang định lên tiếng về hôn ước của Khánh Anh, vì họ vẫn chưa chính thức lên tiếng nên chưa có nhiều người biết. Đột nhiên tiếng MC lại vang lên chào hỏi mọi người và tuyên bố bữa tiệc bắt đầu. Khỏi phải nói, ba mẹ Bảo Nam và Thái Điệp vui mừng như thế nào khi Bảo Nam và Thái Điệp thành cặp. Rất thân quen lại muôn đăng hộ đối.
" Thôi chúng ta vào trong, dành không gian riêng cho bọn trẻ chứ " - Mẹ Hải Minh bây giờ mới lên tiếng
" Phải đấy. Chúng ta đi thôi " - Ba Thái Điệp cũng lên tiếng đồng tình rồi các ba mẹ đi vào. Khánh An cũng đi theo mẹ vào, nó bây giờ mới rời mắt khỏi Khánh An nhìn thấy Hải Minh liền vui vẻ chào cậu.
Hải Minh cười nhẹ với nó rồi hơi nhìn xuống cánh tay nó và hắn. Nó nhìn theo rồi cố rụt tay về nhìn Hải Minh cười trừ, rồi lại lắc lắc đầu ý bảo chỉ là hiểu lầm.
Phía xa xa bên trong một góc khuất không ai để ý tới là hai con người đẹp tuyệt mĩ đang hướng ánh mắt đến bọn hắn.
" Cậu nói là cô bé mặc đầm trắng đó sao? " - Maris nheo mắt nhìn từ đằng xa
" Đúng vậy " - Leo chống cằm lên nhìn chằm chằm phía xa nở một nụ cười vô thức
" Khẩu vị của cậu thay đổi từ lúc nào thế? " - Maris quay lại nhìn cậu rồi đưa li rượu lên nhâm nhi, đôi mắt khẽ liếc sang nhìn cô gái có gương mặt xinh đẹp, đường cong nóng bỏng đang tựa lên người anh. Đây chắc là con mồi anh mới bắt được để phục vụ anh tối nay đây mà, Maris nhếch môi lên cười. Leo nhìn theo ánh mắt của Maris quay sang cô nàng bên cạnh. Anh ngẩng đầu dậy xoay ghế sang ôm lấy eo cô gái kéo sát cô vào lòng. Đôi môi anh đặt lên môi cô gái hôn ngấu nghiến, bàn tay anh không an phận mà sờ soạn khắp người cô. Đột nhiên anh đẩy cô nàng ra nhếch môi một cái, bật lên hai chữ:
" Biến đi "
Cô gái không chịu thua lại cố gắng đi sát lại người anh, đưa vòng một của mình áp sát vào cơ thể anh ma sát vào người anh, giọng ẻo lả lên tiếng:
" Ư anh sao vậy? Em đã làm gì sai sao? "
Anh bây giờ đã quay lại vị trí ban đầu, đưa hai tay lên ngắm nhìn cô bé đầm trắng phía xa xa kia mà vui vẻ cười, nghe thấy tiếng cô gái khóe mắt anh có phần nóng giận vì phiền nhưng nhìn thấy cô bé kia anh lại vui vẻ chả quan tâm mà nói:
" Em nên cảm ơn cô gái kia " - Leo hất hàm về phía bọn nó rồi quay sang cô gái lạnh lùng - " Nếu không em cũng thành món hàng chơi xong sẽ bị đá không thương tiếc rồi "
Chất giọng lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén của anh như muốn nuốt chửng cô, bất giác Maris đẩy li rượu về phía cô gái nghiêng đầu: " Có cần chút rượu để bình tĩnh không cô bé? "
Hết sát khí trên người Leo đến ma lực tỏa ra từ Maris làm cô gái hoảng sợ bỏ đi. Maris cười khẩy rồi đi tới khoác tay Leo cười mỉm:
" Phải tới chào hỏi thôi. Xem cô gái kia giỏi giang tới đâu "
Leo nhún vai rồi vỗ vỗ tay Maris đang luồn vào tay mình khẽ lên tiếng:
" Sau này cậu sẽ còn gặp dài dài. Tôi sẽ đưa cô bé cùng sang Mĩ "
Maris bữa môi không tin vào một kẻ trăng hoa như anh. Rồi hai người rảo bước về trước đến gần bọn hắn:
" Đã lâu không gặp " - Maris nở một nụ cười nhìn bọn hắn
" Chị quay về từ lúc nào vậy? " - Thái Điệp chúi người về trước ôm nhẹ Maris
Lần lượt bọn hắn cũng như thế. Ôm xong Maris khẽ liếc nhìn An Vy rồi quay sang cười tươi nhìn Thái Điệp:
" Tối qua "
" Chị về bao lâu? " - Hải Minh lên tiếng hỏi Maris nhưng ánh mắt thì như viên đạn nhìn vào Leo đang chằm chằm nhìn An Vy
" Chắc là ngày kia. "
" Nhanh vậy ạ? " - Hải My đang khoác tay Hải Minh bây giờ mới lên tiếng
" Anh cũng sắp đi nè cô bé, có nhanh quá không? Chúng ta có thể gặp riêng " - Leo đi ngang qua người Maris vuốt tóc Hải My nở một nụ cười mê hồn. Hải My mặc một chiếc váy bó ngắn đến nửa bắp chân. Cổ áo xẻ đến nửa ngực để lộ xương quai xanh quyến rũ.
Hải My hất tay Leo ra trừng mắt nhìn anh:
" Leo, anh đừng đưa bàn tay dơ bẩn của anh chạm vào người tôi "
Khuôn mặt điển trai hơi cau lại, đôi tay lại một lần nữa không an phận mà đặt lên eo Hải My, Hải Minh kéo Hải My ra sau đút một tay còn lại vào túi quần nhìn Leo:
" Thích thì nói chuyện với tôi "
Leo nhùn vai rồi nhìn qua Hải My nháy mắt một cái rồi đưa hai bàn tay lên ngang người cười khẩy:
" Thực ra tôi hết cảm giác với em rồi "
Nói xong anh quay lại vị trí ban đầu mà không quan tâm Hải My đang tức giận đến mức nào.
Leo lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào nó. Một tay nó bị hắn cầm chắc không buông, một tay đang cầm lấy bánh ăn ngon lành chẳng quan tâm đến câu chuyện của " người giàu ".
" Ây da " - đột nhiên nó kêu lên làm bọn hắn chú ý tới.
" Sao vậy? " - Khánh Anh cúi đầu nhìn nó lo lắng
Ánh mắt lúng túng của nó nhìn xuống sàn rồi nhìn Khánh Anh như sắp khóc:
" Rớt bánh rồi "
Nó hậm hực nhìn vào tay đang bị hắn cầm chặt, nó muốn đưa tay ra hứng lấy phần bánh sắp rớt cũng không được. Nó phải bị hắn giữ đến bao giờ đây. Còn không cho nó ăn, nó nhìn sang bàn ăn dài đằng kia tiếc hùi hụi.
Leo bật cười trong lòng thích thú nhìn nó. Khánh Anh phì cười đưa tay còn lại lau đi mẩu bánh trên khéo môi nó rồi cúi đầu nói nhỏ vào tai nó:
" Đồ ăn có độc đấy. Rớt rồi chết chậm hơn. Cô nên vui mừng vì điều đó "
An Vy lườm nguýt hắn một cái rõ dài. Đúng lúc Ngọc Ngân và Minh Thiên đi tới.
" Oh Maris " - Ngọc Ngân và Minh Thiên cười rồi ôm lấy Maris
" Tôi còn tưởng hai người quên mất tôi rồi " - Maris vờ giận dỗi
" Không quên cậu đâu nhưng tớ thì chắc rồi " - Leo hậm hực
" Sao có thể? " - Minh Thiên nghiêng đầu cười rồi ôm Leo
" Anh càng ngày càng phong độ đấy " - Ngọc Ngân cũng cười ôm nhẹ Leo
" Còn em thì quá xinh đẹp " - Leo bật cười
An Vy nhìn thấy thế thì khều khều Khánh Anh hỏi nhỏ:
" Ủa thế rốt cuộc hắn ta là người tốt hay xấu? "
Câu hỏi ngờ nghệch của nó làm hắn đơ ra vài giây rồi bật cười không biết nói sao với nó. Hải Minh đã nhìn thấy hết mọi hành động cử chỉ của nó và hắn. Cậu rất muốn hỏi xem chuyện gì nhưng chưa có cơ hội. Trong lòng cậu đang rất khó chịu.
" Và bây giờ là sự xuất hiện của hai nhân vật chính của chúng ta " - giọng nói của MC vang lên kéo sự chú ý của tất cả mọi người hướng về sân khấu
Dĩ Mai mặc chiếc đầm xòe màu trắng pha màu hồng phấn che hết phần bắp chân, điểm xuyến những bông hoa nhỏ nhẹ nhàng, mái tóc được tết rất khéo léo, đội lên chiếc vương miện lấp lánh dưới ánh đèn. Quả thật trông cô chẳng khác nào một nàng công chúa. Vũ Phong thì mặc một bộ vest trắng, rất lãng tử. Hai người sánh bước bên nhau đi ra. Dĩ Mai cười tươi rạng rỡ, Vũ Phong mặt không cảm xúc. Ánh mắt hướng về nó không chớp. Nó cũng nhìn lại, hai người cứ nhìn nhau như vậy. Cho đến lúc tiếng nhạc bật lên. Mọi người nâng li chúc mừng đôi bạn trẻ. Sau khi uống xong, là đến phần trao nhẫn đính hôn. Mọi người trong khán đài đều hồi hộp nhìn theo. Hải Minh thầm chúc phúc cho Dĩ Mai. An Vy lòng nhẹ bâng, không hiểu cảm xúc trong nó là như thế nào. Anh chỉ còn là hồi ức một thời thanh xuân đẹp đẽ của nó. Nó đã từng mơ sẽ được cùng anh sánh vai đi như vậy, nó hơi chạnh lòng siết bàn tay lại, Khánh Anh cảm nhận được điều đó mà nhìn lại nó, nó cũng bất giác ngước lên nhìn hắn. Hai ánh mắt chạm vào nhau rồi ngại ngùng quay đi nơi khác. Trao nhẫn xong, âm nhạc khiêu vũ nổi lên. Đây là chủ ý của Vũ Phong vì anh không muốn rườm rà phức tạp. Đến phút cuối thì để ba anh và ba Dĩ Mai lên phát biểu vài câu nữa là được.
Vũ Phong và Dĩ Mai cũng bước xuống cùng khiêu vũ. Nó cứ luống cuống không biết phải làm sao đứng đỡ ra nhìn mọi người xung quanh. Ai nấy đều nhảy rất đẹp. Nó như Lọ Lem đứng giữa một vườn hoa vậy. Khánh Anh tinh ý nhìn ra, một tay cầm lấy tay nó sẵn đưa lên ngang người, tay kia đưa tay nó đặt lên vai mình rồi đặt vào eo nó kéo nó lại gần phía hắn. Hai người cự li rất gần làm nó ngượng ngùng đỏ hết cả mặt.
" Dẫm lên chân tôi " - Khánh Anh cúi đầu xuống nói vào tai nó.
Nó bất giác giật mình vì hơi thở của hắn phả vào chiếc cổ trắng ngần của nó, đầu óc nó loạn xạ không ý thức được mà làm theo lời hắn. Tim nó đang đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn cố nhịn cười nhìn nó bối rối, trên gương mặt phảng phất một nét cười.
Bản nhạc du dương dừng lại, thay thế vào đó một bản khác cũng là lúc đồi bạn nhảy. Dù hắn không muốn nhưng cũng phải buông tay nó ra. Nó không quen nên loạng choạng suýt té may Hải Minh kịp thời nắm lấy tay nó, tay còn lại kéo nó về phía cậu. Khánh Anh nhíu mày khó chịu trong lòng nhìn theo
" Ghen sao? " - Ngọc Ngân bật cười nhìn thằng em trai. Bạn nhảy của Khánh Anh là Ngọc Ngân. Hắn cười nhẹ rồi tiếp tục nhảy cùng chị mình
An Vy nhìn thấy Hải Minh thì thở phào nhẹ nhõm, ở với Hải Minh nó rất thoải mái, Hải Minh cười nhìn nó rồi khẽ hỏi:
" Cậu với Ken... "
Hải Minh chưa nói hết câu thì An Vy vội nói cắt lời cậu như bị người khác bắt thóp
" Không,không. Không phải kiểu quan hệ đó đâu "
Hải Minh có chút an tâm cười nhẹ nhưng lòng cậu lại có gì đó rất là lạ cho đến khi nhìn thấy sợi dây chuyền cậu tặng đang nằm cố định trên cổ nó mới lắc đầu một cái rồi vui vẻ nhảy cùng nó.
" Hôm nay anh trai của em rất bảnh đấy " - Thái Điệp vừa cười vừa nhìn Vũ Phong
" Có bảnh hơn Kin không? " - Vũ Phong hất hàm về phía sau Thái Điệp rồi cầm tay Thái Điệp dơ cao để cô xoay một vòng. Thái Điệp xoay người, đặt tay lại lên vai Vũ Phong bật cười
" Thua. Nhưng một xíu thôi, anh không cần phải tự ti " - Thái Điệp vừa nói vừa làm biểu cảm khuôn mặt làm Vũ Phong bật cười, trong lòng cũng giải tỏa được một chút.
Bảo Nam thì nhảy cùng Hải Băng. Cậu thì chú ý đến Thái Điệp còn Hải Băng cứ lèm bèm bên tai làm cậu phát chán.
Bản nhạc lại thay đổi, lại tiếp tục đổi bạn nhảy, Khánh Anh vừa buông tay Linda ra thì người nhảy cùng hắn tiếp theo là Hải My. Hắn khó chịu trong lòng, nhưng không biểu cảm ra mặt. Hải My thì cố đứng sát lại vào người hắn, bàn tay đặt trên vai hắn trượt xuống đặt nơi lồng ngực hắn. Bày ra bộ mặt đáng thương ngước đầu lên nhìn hắn rưng rưng:
" Em nhớ anh rất nhiều "
Khánh Anh chán ghét nhìn đi hướng khác. Đột nhiên... Cúp điện. Cả khán đài đứng yên lại xôn xao.
s...s...s...
Ánh sáng lại tỏa ra khắp nơi. Tiếng MC vang lên trấn tĩnh mọi người:
" Chỉ là một chút sơ xuất nhỏ. Không có chuyện gì nữa, mọi người tiếp tục đi ạ "
Bản nhạc du dương lại bắt đầu vang lên. Mọi người lại tiếp tục nhảy. Hải My cứ nói hết lời này đến lời khác nhưng Khánh Anh thì không bận tâm đảo mắt tìm kiếm một bóng hình ai đó.
Nhận thấy sự bất thường, Khánh Anh buông tay Hải My ra khiến mấy cặp xung quanh đó chú ý.
" Chuyện gì vậy? " - Bảo Nam đứng gần Khánh Anh nhất lên tiếng
Hải Minh đang nhảy cùng Ngọc Ngân, cả hai cùng nhìn lại chú ý vào hắn.
Hắn ngẩn người ra vài giây rồi bật ra bốn chữ ngắn gọn:
" Rain mất tích rồi "