Hồng Bài Thái Giám

chương 27: phát sốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Mưa rào có sấm chớp" mà Lam Thanh Hàn nói vẫn đang không ngừng rơi xuống, hai người trong nhà hoang cũng không nói lời nào.

Lăng Giản cõng nàng một đường bây giờ có chút mệt mỏi, liền dựa vào vách tường nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát.

Gió lạnh ẩm thấp từ cửa sổ nhà hoang thổi vào, Lam Thanh Hàn nắm thật chặt áo bào trắng của Lăng Giản đang khoác trên người mình, trên áo này tựa hồ còn lưu lại một chút mùi hương thảo độc đáo trên người Lăng Giản.

Bên trong cái chén bể có một con chuột chui ra, Lam Thanh Hàn từ nhỏ đã đi theo sư phụ tập võ, ngay cả thích khách còn không sợ thì làm sao lại sợ con chuột nho nhỏ này.

Chính là chỉ cần nhìn thấy con chuột cả người đầy bùn đất kia đang tò mò hướng nàng chít chít gọi bậy, trong lòng Lam Thanh Hàn liền một trận ác hàn.

Nàng theo bản năng dựa dựa vào bên người Lăng Giản, cho đến khi Lăng Giản từ từ nhắm hai mắt cau chặt mày tức giận than thở:

"Làm sao vậy?", Lam Thanh Hàn mới ho nhẹ hai tiếng nói:

"Ngươi mặc quá mức đơn bạc, ta dựa vào giúp ngươi....sưởi ấm."

Lam Thanh Hàn ở trong đầu vơ vét nửa ngày mới sâu kín phun ra cái từ này, nhìn con chuột chết tiệt kia, Lam Thanh Hàn thật sự không hy vọng nó tiếp tục tới gần, dù chỉ là thêm một bước cũng đừng.

"Áo khoác cũng cho ngươi ta đương nhiên mặc đơn bạc, ngươi cho là chỉ mặc buộc ngực thật sự không lạnh a!"

Lăng Giản mạnh mẽ mút cái mũi, ánh mắt thủy chung nhắm chặt cọ vào trên người Lam Thanh Hàn, cánh tay tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, khẽ lẩm bẩm:

"Muốn ấm thì ta cho ngươi ấm, ngủ a!" Người này...Sao vô lại như vậy! Lam Thanh Hàn cúi đầu nhìn cánh tay trắng nõn đang ôm lấy eo mình, đỏ mặt nhưng vẫn duy trì tư thế vừa rồi, không nhúc nhích tùy ý nàng ôm.

Con chuột đầy người bùn đất đã rời đi tầm mắt của nàng, đến nơi khác đi tìm đồ ăn có thể no bụng, Lam Thanh Hàn chậm rãi thở phào một hơi, cảm giác nóng rực nơi eo làm cho nàng nhẹ nhíu mày.

"Không lẽ là nhiễm phong hàn rồi?" Lam Thanh Hàn không được tự nhiên đưa tay đặt lên trán Lăng Giản, nóng quá! Nhìn khuôn mặt Lăng Giản đỏ bừng, Lam Thanh Hàn lập tức không biết làm sao.

Nên làm cái gì bây giờ?! Nên làm cái gì bây giờ?!

"Tỉnh tỉnh, ngươi phát sốt." Lam Thanh Hàn thấp giọng kêu gọi, hy vọng có thể khiến Lăng Giản tỉnh lại.

"Mẹ, thực xin lỗi! Xin ngươi tha thứ ta, ta thật sự yêu nàng, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Mặc kệ Lam Thanh Hàn lay gọi như thế nào, Lăng Giản thủy chung nhắm chặt hai mắt, nàng gắt gao ôm lấy thắt lưng Lam Thanh Hàn, không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm, khóe mắt có nước mắt ẩm ướt chảy ra.

Đây là có chuyện gì a? Nhìn nước mắt nơi khoé mắt Lăng Giản, Lam Thanh Hàn ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ mẫu thân nàng không muốn nàng cùng một chỗ với nam nhân nàng yêu sao? Yêu nam nhân? Nàng yêu nam nhân? Lam Thanh Hàn nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khoé mắt Lăng Giản, trong lòng có chút cảm giác chua xót, chỉ là một chút, chợt lóe lên rồi biến mất.

"Khương Lạc, ta van xin ngươi, van xin ngươi đừng cùng nam nhân kia kết hôn.

Hắn không xứng với ngươi, hắn thật sự không xứng với ngươi..."

Lăng Giản tựa hồ lại mơ thấy giấc mộng khác, hai tay nàng ôm lấy thắt lưng Lam Thanh Hàn lại càng siết chặt, hai tay nóng bỏng nắm chặt y phục Lam Thanh Hàn tiếp tục thấp giọng nói:

"Khương Lạc, Khương Lạc....Ta không tin ngươi nói như vậy, ngươi là yêu ta đúng không? Khương Lạc, đừng rời đi ta...Ta đã sắp có đủ năng lực cho ngươi hạnh phúc...Khương lạc, ta yêu ngươi, đừng đi...Đừng đi..." Chân mày Lăng Giản càng cau càng chặt, thanh âm càng lúc càng lớn, đến cuối cùng lại biến thành tiếng kêu khóc.

"Tỉnh, tỉnh..." Lam Thanh Hàn có chút luống cuống phe phẩy thân thể Lăng Giản, vừa rồi những lời Lăng Giản kêu khóc nàng nghe nhất thanh nhị sở.

Vốn tưởng rằng đối phương là nam nhân, không nghĩ tới lại là nữ nhân.

Nữ nhân thì như thế nào đây? Lam Thanh Hàn cũng không có cảm giác được nhiều vui vẻ, ngược lại chua xót nơi đáy lòng càng tích càng nhiều, như là sóng biển mãnh liệt một trận lại một trận đánh úp lấy nàng.

"Khương Lạc, đừng đi...Đừng rời bỏ ta..." Mặc kệ Lam Thanh Hàn kêu nàng như thế nào, Lăng Giản vẫn là không chịu mở hai mắt của mình, thậm chí xoay người cuộn lại trong lòng ngực Lam Thanh Hàn, hai tay cầm chặt lấy quần áo trước người Lam Thanh Hàn.

" Ta không rời bỏ ngươi, không rời bỏ ngươi." Lam Thanh Hàn cắn môi dưới chậm rãi phun ra mấy chữ này, sau đó tháo ra tay nàng đang bắt lấy áo mình.

"Ta không rời bỏ ngươi...!" Lam Thanh Hàn nói tiếp, dùng tay nắm lấy tay Lăng Giản, làm cho nàng từ từ an tĩnh lại.

Quả nhiên, sau khi Lăng Giản nghe xong lời Lam Thanh Hàn nói, lập tức ngừng kêu khóc, giống như đứa nhỏ nghe lời nằm trong lòng Lam Thanh Hàn, tâm trạng kích động dần dần được trấn an, chân mày cau chặt chậm rãi giãn ra, nàng theo bản năng cong ngón tay cùng bàn tay đang nắm lấy tay mình chuyển thành mười ngón tương khấu, sau khi xác định cái tay kia không có cự tuyệt mình, lúc này mới yên tâm đem nó đặt ở ngực mình, gợi lên một nụ cười ấm áp chìm vào giấc ngủ.

"Ngốc tử..." Lam Thanh Hàn nắm thật chặt bàn tay đang cùng đối phương mười ngón tương khấu, nhìn dung nhan Lăng Giản ngủ say ngẩn người.

Nàng đang phát sốt, mình lại chỉ có thể ôm nàng vào trong ngực lẳng lặng chờ nàng tỉnh lại.

Lam Thanh Hàn không biết chính mình đáp lại lời nàng như vậy là đúng hay sai, nhưng chỉ cần nghĩ đến những lời mà vừa rồi Lăng Giản kêu khóc, lòng của nàng liền nhói đau, nữ nhân được nàng yêu kia, đến tột cùng có bao nhiêu nhẫn tâm?

Mưa bên ngoài nhà hoang tí tách rơi suốt một đêm, khi ánh mặt trời ngày thứ hai lại dâng lên, chim chóc trốn trong cây lại bắt đầu cao giọng ca hát, cỏ dại trên mặt đất còn đọng lại nước mưa đêm qua.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua nóc nhà hoang chiếu vào trong nhà, làm cho góc nhà lạnh lẽo trở nên ấm áp.

Trải qua suốt một đêm hôn mê, cơn sốt của Lăng Giản dần dần hạ xuống.

Ánh nắng chiếu vào gương mặt có chút tái nhợt của nàng, Lăng Giản nhẹ nhướn mày xoa xoa đôi mắt đau nhức, lúc này mới miễn cưỡng mở to mắt.

"Tỉnh?" Lăng Giản vừa mở mắt liền thấy Lam Thanh Hàn mặt vô biểu tình nhìn mình, đây là làm sao vậy? Tại sao ta lại nằm ở trong lòng nàng? Lăng Giản cuống quít thẳng đứng người dậy, lại bởi vì tốc độ quá nhanh mà làm cho đầu nàng càng thêm say xẩm.

"Ngô...Ta ngủ bao lâu rồi?" Lăng Giản mắt nhắm mắt mở hỏi.

"Suốt cả đêm." Lam Thanh Hàn lạnh lùng phun ra ba chữ, nếu nàng đã tỉnh, vậy chứng tỏ đã không còn đáng ngại.

Nhớ tới tối hôm qua Lăng Giản giãy dụa cùng kêu khóc như vậy, Lam Thanh Hàn lập tức quay đầu không thèm nhìn nàng.

"Ngủ lâu như vậy? Ta đúng là ham ngủ đây." Lăng Giản cười khẽ từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn ánh mặt trời bên ngoài nói với Lam Thanh Hàn:

"Mắt cá chân của ngươi chắc đã đỡ rồi, một ngày không ăn gì, ngươi cũng đói bụng lắm đi?"

"Không đói bụng."

"Không đói bụng mới là lạ!" Lăng Giản sờ sờ bụng mình, nói:

"Ta cũng đã đói bụng ngươi có thể không đói sao? Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi đi, nói không chừng phía trước có người sống đây! Đúng rồi, trả áo lại cho ta! Lạnh chết ta."

Lăng Giản lấy lại áo bào trắng trên người Lam Thanh Hàn mặc lên người mình, đây là y phục Ngữ Thần nha đầu tặng cho nàng, đừng nói là lạnh, cho dù không lạnh cũng không thể tùy tiện cởi ra.

"Hừ, là ngươi đói, không phải ta đói."

Lam Thanh Hàn nhàn nhạt liếc Lăng Giản một cái, cũng không quản Lăng Giản còn muốn nói cái gì, trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi nhà hoang.

"Đúng là kì quặc."

Lăng Giản buồn bực nhìn bóng dáng của nàng, người này làm sao vậy? Ngày hôm qua còn nói cám ơn ta, bây giờ mới một đêm đã trở mặt? Không lẽ hôm qua bị quỷ nhập? Hôm nay như vầy mới đúng là nàng?

Lăng Giản một đường đều bảo trì trầm mặc đi theo phía sau Lam Thanh Hàn.

Đương nhiên, Lam Thanh Hàn lần này học ngoan, không có đi theo cảm giác của mình mà là thỉnh thoảng cúi đầu tìm ra con đường nhỏ bị cỏ dại che kín, dọc theo nó đi về phía trước.

Hai người đi một lúc lâu, Lăng Giản đột nhiên hưng phấn chỉ vào một ngôi nhà cách đó không xa nói với Lam Thanh Hàn:

"Ngươi xem, ngươi xem! Phía trước có người ở, chúng ta tới đó hỏi người ta chút thức ăn đi!"

"Ân."

Lam Thanh Hàn gật gật đầu, nãy giờ một đường đi tới, bụng của nàng đã sớm bắt đầu kháng nghị, cả ngày không ăn gì cả, dù là ai cũng không chịu được.

Trước khi gõ cửa, Lăng Giản vẻ mặt chân thành nói với Lam Thanh Hàn:

"Khụ khụ, đợi nhìn thấy người ta ngươi đừng trưng ra bộ mặt than đó nha!"

"Cút! "

Lam Thanh Hàn từ cổ họng phun ra một chữ, nàng thật muốn dán miệng Lăng Giản lại, miễn cho nàng nói ra những lời làm cho mình tức giận.

Nếu là so sánh thì nàng thích cái tên Lăng Giản phát sốt ngoan ngoãn nằm im trong lòng nàng hơn.

Hứ, ngươi nghĩ rằng ta không muốn cút a! Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý ở cùng một chỗ với ngươi a! Mặt than! Thối Mặt than! Lăng Giản ngầm cho nàng một cái xem thường, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, vội vàng xé xuống một mảnh vải trên áo bào trắng rồi cột tóc mình lại, buộc lên.

Nếu mà nhìn thấy bộ dạng tóc tai bù xù lúc nãy của nàng, ai không biết chắc sẽ cho rằng nàng là người rừng a.

Thùng thùng, sửa sang lại tóc mình xong, Lăng Giản liền rất có nhịp điệu gõ lên cửa, vừa nghe có tiếng bước chân ở trong nhà xong lập tức bày ra một nụ cười tươi rói chờ chủ nhà mở cửa.

Cửa mở ra, một lão nhân mặt đầy nếp nhăn, mang giày vải vá chằn vá đụp đứng ở cửa nghi hoặc nhìn Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn, hỏi:

"Xin hỏi các ngươi là...?"

"Đại gia, vị này là nương tử của ta, chúng ta cùng người nhà bị lạc nhau trong rừng.

Đã gần cả ngày không có gì ăn, cho nên muốn hỏi nhờ đại gia ngài chút thức ăn."

Khi nói chuyện, Lăng Giản lặng lẽ giữ chặt tay Lam Thanh Hàn.

Kết quả bị nàng không lưu tình hung hăng cấu cho một cái, đau đến nỗi Lăng Giản nhe răng trợn mắt.

"Công tử, ngươi không sao chứ?" Nhìn bộ dáng Lăng Giản nhe răng nhếch miệng, lão nhân quan tâm hỏi.

"Không có việc gì không có việc gì, gần đây muỗi nhiều lắm, cứ chọn ta da thơm thịt ngọt mà cắn."

Lăng Giản nói với lão nhân xong, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Lam Thanh Hàn nói:

"Nương tử, ngươi nói đúng không.

Đều tại tướng công nhà ngươi ta đây da thịt rất thơm, mới luôn bị mấy con muỗi mặt than khi dễ."

"..."

Lam Thanh Hàn không ngốc, làm sao lại nghe không ra xỏ xiên của nàng.Ngại có ngoại nhân ở đây, Lam Thanh Hàn cũng không có nói cái gì, chính là thừa dịp ông lão không chú ý lại muốn cấu vào tay Lăng Giản một cái.

Đáng tiếc vừa muốn xuống tay, đã bị Lăng Giản trở tay bắt lấy mu bàn tay, dùng sức giữ rất chặt không cho nàng lộn xộn.

"Ha hả, chân núi Tề Đạt chúng ta cây cối nhiều, con muỗi tự nhiên cũng nhiều hơn."

Lão nhân nghiêng người qua một bên làm động tác mời, nói với hai người:

"Nhà chúng ta nghèo, không có gì tốt để chiêu đãi, nếu hai vợ chồng các ngươi không chê bai,mời vào nhà ăn chút rau dại đạm bạc đi."

"Như thế nào sẽ, như thế nào sẽ đây."

Lăng Giản gợi lên một nụ cười hoàn mỹ, một bên lôi kéo Lam Thanh Hàn vào nhà một bên nói với lão nhân:

Ngài có thể cho chúng ta vào nhà cho chúng ta chút đồ ăn, chúng ta cũng đã ngàn ân vạn tạ, lại như thế nào sẽ chê bai đây."

"Ha hả, công tử thật biết nói chuyện." Lão nhân chỉ vào một ít bánh ngô cùng một đĩa rau luộc teo tóp trên bàn, nói với hai người:

"Chúng ta đây không thường ăn thịt cá, có những thứ này ăn đã là không tệ.

Đến đến đến, công tử cùng vị này...!Nương tử của vị công tử này chịu khó ăn chút đi."

"Đại gia, mấy thứ này cũng không tệ a! Bánh ngô này thật thơm đây!" Lăng Giản không khách khí ngồi vào ghế dài, cầm lấy một cái bánh ngô liền nhét vào miệng, một bên nhét một bên hàm hồ nói với Lam Thanh Hàn:

"Nương tử, không cần câu nệ, mau tới đây ăn một chút đi.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio