Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt
C : Mở rộng kinh doanh
Đám Chu Văn Bàn chỉ còn cái nhà hàng là cơ hội cuối để lật người, nên rất chú tâm mà làm. Chúng tận tâm làm việc, đi thăm dò từng chút từng chút, hỏi từng người từng người và phát hiện cách mà Chu Xuân Đạo bày bố: tiệm cơm nằm ở một vị trí không thích hợp để bày quán ăn khi mà những người đi qua đều là kẻ làm việc tay chân, ở chỗ này thì họ hầu hết đã ăn uống no nê hoặc không thể ăn kịp giờ làm việc, còn những kẻ rủng rỉnh tiền, cũng chưa quen thuộc với tiệm này để tới mà ăn uống. Vì thế, không sập tiệm mới là lạ.
- Có cách gì ứng đối không?- Kiệt đọc bản báo cáo một hồi, rồi nhìn người, hất hàm
- Có lẽ ta nên đổi cách kinh doanh khác, nhân lúc vẫn còn vốn...- Chương Văn Quốc dè dặt đề nghị.
- Vậy các người còn vốn để kinh doanh gì được không?- Kiệt không thèm nhìn cả bọn mà chỉ đơn giản hỏi vậy. Thực ra không phải Kiệt không biết con đường thay đổi phương thức làm ăn thì đơn giản hơn, nhưng mà kẻ hợp tác với cậu trong vụ này là Lã Xưởng, và hắn giờ là tình nghi lớn nhất trong những thiệt hại gần đây. Việc thay đổi kinh doanh cần bàn bạc với Lã Xưởng, và khi đó, hắn hoàn toàn có thể nhúng tay vào, gây thiệt hại cho họ. Việc tận dụng tài nguyên sẵn có, mới là con đường chuẩn nhất.
Kiệt cũng chỉ nói vậy, rồi nhanh chóng công bố toàn bộ những gì cậu ta biết được về Lã Xưởng, những dấu hiệu chỉ ra rằng Lã Xưởng đang âm thầm phá hoại mọi thứ cho tên này, và hiển nhiên, chúng cũng đồng ý rằng không nên thay đổi gì cả, việc kinh doanh tiệm ăn cần được giữ nguyên.
- Bây giờ, hãy nhớ rằng, tôi là hi vọng duy nhất mà các cậu có để mà lật mình, hiểu không? Cho nên, tôi vừa là cơ hội, vừa là thách thức. Nghĩ cách gì hiệu quả để tôi tin tưởng mà móc hầu bao ra đi.- Kiệt nói tiếp
Đám Chu Văn Bàn xin thêm hai ngày để nghĩ. Sau hai ngày, bọn chúng tới với một bản phương án mà theo chúng là rất tuyệt vời- bán cơm cho những người lao động.
- Bọn chủ ở đây có bao giờ quan tâm tới người chúng thuê đâu? Còn người lao động, thì thà ăn khoai sắn độn để có chút tiền tiết kiệm cho vợ con ở nhà, chứ mua cơm của chúng ta làm gì?
- Ta không cần quan tâm tới những kẻ hèn mọn đó, người ta phải thuyết phục là mấy lão chủ cơ!- Chương Văn Quốc lần này đã tự tin hơn, có lẽ vì kế hoạch bọn chúng lần này nghe có vẻ ổn hơn.
Theo kế hoạch này, tiệm cơm Hồng Bàng sẽ liên hệ với những chủ sử dụng lao động ở toàn bộ Châu Nam Bình, đề nghị việc cung cấp cơm trưa cho toàn bộ những người lao động của họ với một mức giá phải chăng. Bình thường, người lao động khi đi làm sẽ tự mang cơm đi ăn, và chủ thì cũng chả bao giờ trả tiền cơm trưa hoặc cơm sáng cho họ. Thế nhưng, màn hay còn ở phía sau. Việc cung cấp cơm này có chỗ thương lượng. Theo đó, làng Hồng Bàng sẽ tận dụng ưu thế nguồn gạo, thức ăn do nền nông nghiệp tiên tiến mà họ có để hạ thấp giá cơm xuống, số tiền chênh lệch giữa giá cơm bình thường với giá cơm của làng Hồng Bàng, một phần là lợi nhuận, phần kia làm hoa hồng cho những người chủ đặt cơm. Số tiền này, các ông chủ có thể trừ vào tiền cơm của những người lao động.
Kiệt nghe xong cũng phải gật gù. Phương án này quả thực có lợi cho giới chủ của châu Nam Bình, tiệm cơm Hồng Bàng và cả làng Hồng Bàng- mở một thị trường mới cho nông sản Hồng Bàng, thậm chí là nông sản trên huyện Sơn Hải nữa. Người duy nhất phải chịu khổ, là những người lao động ở châu Nam Bình. Tiền lương ít ỏi của họ, giờ sẽ còn bị bóc lột thêm, ăn bớt thêm. Hoàng Anh Kiệt nghĩ mà không nỡ, dù gì, ở kiếp trước cậu ta cũng sinh trưởng dưới mái nhà XHCN, cha mẹ bất kể kiếp trước kiếp này đều là dân lao động, và cậu có chút đồng cảm với họ. Nhưng cậu cũng không thể cứ vì lý do này mà đòi phủ quyết kế hoạch mà bọn Chu Văn Bàn đưa ra, Kiệt đang cần vực lại kinh tế của bản thân. Hà tiện mới có, bẩn như chó mới giàu, sự thực là như thế.
- Các cậu nói với đầu bếp của tiệm, xem họ có thể nấu bữa cơm thế nào, tính toán cẩn thận, cơm thì có thể rẻ hết mức có thể, nhưng dù gì cơm cũng phải làm cho đám người ăn chúng được no và có chất, người lao động mà vì ăn đói quá, làm việc không nổi, công việc đình trệ khiến ông chủ không có lãi, họ không có mua cơm của chúng ta nữa đâu. Tên Lã Xưởng ngày đêm rình mò, lần này nếu bại, hắn chắc chắn sẽ cản tay cản chân tôi giúp mấy người nữa đó. - Kiệt chỉ đành nói vậy để cảnh tỉnh đám người này, để bọn nó không làm cám lợn cho người ta ăn. Để đảm bảo bọn nó nghe lời, cậu lôi ông ba bị Lã Xưởng ra.
Dặn mấy lời thế xong, Kiệt cũng chưa an tâm hoàn toàn. Kiệt bảo bọn nó thường xuyên báo cáo mình, cử thêm người tới giám sát bọn nó, ba đứa Tâm, Linh, Nhung được giao trọng trách này. Bản thân Kiệt thì đang phải đôn đốc kiểm tra việc làm vải tơ chuối, đây là vụ làm ăn lớn của Liên minh, tất cả các cổ đông đều mong nó thành công, cả Kiệt cũng thế. Nếu vụ này thành công, cậu có thể kiếm lại một chút tiền, bù đắp thiếu hụt do cậu bỏ tiền để tự phạt sau vụ bọn thằng Bàn gây ra. Hàng ngày, ngoại trừ chút thời gian ăn cơm và xem báo cáo đám thằng Bàn và bọn Tâm, Linh, Nhung gửi về các thao tác vụ tiệm cơm, Kiệt bù đầu vụ vải vóc: kiểm tra đột xuất từng công đoạn, kiểm tra thiết bị, kiểm tra nhà kho, kiểm tra sổ sách,... đảm bảo không có sự bất ngờ, bất kể là do trời bày ra hay do người thiết kế.
Cũng may, có lẽ thấy vụ làm ăn này cũng lớn, tiền lời nhiều, Lã Xưởng dù sao cũng muốn nhận tiền, nên đã không bày trò gì, thành ra mọi sự đều ổn cả. Tới khi những sấp vải tơ chuối cuối cùng làm xong, xếp lên các kho hàng, đưa các bạn hàng tới xem, chuẩn bị xuất khẩu. Các bạn hàng hài lòng với vải tơ chuối, nên mạnh tay chi ứng trước % tiền hàng. Số tiền này vừa vào túi, các cổ đông mặt đều như là hoa tươi, tâm tình trở nên dễ dãi vô cùng, họ tỏ ý muốn trả lại một chút tiền cho Kiệt- số tiền cậu tự nguyện đóng để khắc phục hậu quả vụ bọn thằng Bàn. Kiệt không chút do dự, nhận lại tiền, hiện đang thiếu, làm khách sạch ruột.
Từ chỗ các cổ đông đi về, đang hoan hỉ kiểm tiền, thì vào trong tiệm ăn lại nghe tiếng cự cãi. Nhung đang đợi ngoài cửa, thấy Kiệt thì mừng ra mặt.
- Kiệt, mau lên trên đi, đánh nhau to rồi!
- Chuyện gì chứ?
- Tâm đi kiểm tra vụ giá cả mà đám Bàn báo về, nó bảo phát hiện ra vấn đề về giá cả, lập tức chất vấn mấy đứa kia. Cuối cùng, hai bên từ chất vấn, đấu khẩu sang động thủ.
- Ai đúng ai sai?
- Cả hai bên đều có lỗi. Cuộc đánh nhau nổ ra là vì thứ chênh lệch giá cả là những con sò, trai, hến biển. Thứ hải sản thân mềm này đánh vào khoảng đêm, bán ra vào sáng, giá khá đắt, tới khoảng trưa là giá sẽ giảm đi, bởi những con vật đó đợi một thời gian dài như vậy là chết chắc, giữ lại chỉ thối đi thôi. Tâm đi kiểm tra lúc chiều chiều, thấy giá cả thứ đó khá rẻ, nên khi thấy bọn thằng Bàn lại viết thứ này đắt, không thêm vào danh mục đồ ăn thì quay lại chất vấn. Bọn thằng Bàn nói rõ mọi thứ, Tâm kiểm tra lại thì đúng như vậy. Chuyện đáng lẽ kết thúc, nhưng Tâm nó không muốn nói xin lỗi, đám kia không chịu bỏ qua, cuối cùng là bọn nó nói mấy lời khó nghe vô cùng, Tâm không chịu nổi động thủ.
- Hừ, thành sự thì ít, bại sự thì nhiều.- Kiệt lẩm bẩm, tuy nhiên cậu không nói gì thêm với Nhung mà tiến thẳng tới gặp đám người đang gây lộn. Hai bên giờ đang đứng thành hàng, đám thằng Bàn bên trái, đám người Hồng Bàng ở bên phải.
- Cậu Kiệt!
- Anh Kiệt!
- Tôi đã biết chuyện đã xảy ra, Tâm, xin lỗi về sự lỗ mãng của mình, đồng thời cậu bị phạt thêm về việc đã không thể dũng cảm nhận lỗi, lại dùng bạo lực với người cùng phe, ba tháng tiền lương, chuyển cho những người bị thương hôm nay và xin lỗi mấy người cậu đã quên không xin lỗi đi!- Kiệt phạt Tâm trước tiên, nhưng đám thằng Bàn lại không thấy vui. Cách làm này, có lẽ là để kết thúc mọi chuyện, bảo vệ người của hắn đây mà.
- Xin lỗi các vị vì sự lỗ mãng của tôi!- Tâm khó nhọc mở miệng nói lời xin lỗi, đám thằng Bàn tuy chưa quá hài lòng, cũng nhận lời
Kiệt nhìn hai bên tạm làm hòa với nhau xong, liền hỏi lại vụ việc, nhất là về mặt hàng khiến hai bên tranh chấp: ốc, sò, hến biển,... Bọn thằng Bàn bắt đầu giải thích mọi thứ Kiệt muốn biết. Những loại hải sản này tuy ăn rất ngon, nhưng thời gian tích trữ không thể lâu dài, đã vậy khi đem từ biển ra chợ buôn bán, người ta phơi thẳng bọn nó ra cho khách xem và chọn, không có một chậu nước cho bọn nó ở, khí hậu Châu Nam Bình nóng nực, phơi như thế bọn hải sản này không chết mới là lạ, mà khi bọn nó đã chết, thì chỉ trong một ngày là cực kỳ hôi thối. Vì thế, hải sản như vậy sáng giá khá cao, tới trưa và chiều không khác gì rác rưởi, bán với giá rẻ cho đám người nghèo đem về ăn. Ngoài hải sản, những thứ rau cỏ cũng là thứ người nghèo tranh nhau mua, mặc dù thứ này khá là ít ỏi. Không như hải sản là thứ phải đi bắt, phụ thuộc vào thiên nhiên, nên một khi thấy được là tranh nhau bắt, rau là thứ trồng được, thu hoạch tiện lợi, nên có thể tính toán số lượng cần mang đi là được. Giá của rau cũng rẻ mạt, mà công chăm sóc lớn, nên nếu để ế quá là không lãi, thành ra rau ít hơn hải sản, còn may là người nghèo rau nhiều thức ăn thiếu, không thì tệ nữa.
Nghe đám thằng Bàn miêu tả khủng cảnh chợ chiều cuối khóa, người nghèo chen chúc chọn mua những loại rau, hải sản sắp hỏng vô cùng náo nhiệt, Kiệt chợt tự hỏi, tại sao không khiến những thứ kia tươi ngon hơn để mà bán giá cao hơn. Rồi cậu ta tự cười nhạo bản thân, thời này không có tủ lạnh cũng như có nổi chút điện thì làm sao có thể... Không, tủ lạnh, chẳng phải bản thân cũng từng đọc về cách giữ rau cỏ tươi lâu hơn mà không cần điện ở châu Phi và cách hạ nhiệt bằng động cơ Stirling gì đó rồi, Dr Stone.
Động cơ Stirling kia thì hiện tại chưa thể làm ngay được, nhưng mà cái tủ lạnh không điện kia, Kiệt tuy chỉ nhớ mang máng là cách làm, song thứ đó có thể chế được ngay, và cậu bắt tay vào làm luôn. Món đồ này được chế bởi một người đàn ông ở châu Phi để giúp dân nơi đó giữ được rau quả tươi (tên người đàn ôn là Mohammed Bah Abba)Trước tiên, là lấy hai bình gốm một to một nhỏ, sau đó lồng hai bình gốm vào nhau, đổ cát vào khoảng trống giữa hai bình, rồi liên tục đổ nước vào cát. Sau đó, cho các loại rau củ quả gì cần bảo quản vào bình nhỏ, đem để ngoài trời. Khi ở bên ngoài trời, nhiệt độ cao sẽ làm cho nước ở cát ẩm bay hơi, quá trình này khiến nhiệt độ bên trong giảm, là quá trình làm lạnh khiến cho các loại rau củ được bảo tồn tốt. Qua nhiều lần thử nghiệm, số thời gian tồn giữ rau củ quả đạt tới một tuần, tùy thuộc thời tiết. Thời tiết càng ẩm, quá trình bay hơi càng khó, nhiệt độ giảm xuống ở bình trong sẽ thấp đi, rau củ không thể giữ được. Vì thế, muốn giữ được rau tươi lâu, phải đảm bảo là có sự thoát hơi nước. Vật lý tiểu học từng nói, quá trình bay hơi của nước phụ thuộc vào độ thoáng bề mặt, gió thổi, nhiệt độ và độ ẩm không khí. Kiệt chắc chắn bản thân không điều chỉnh được nhiệt độ và độ ẩm của không khí, độ thoáng bề mặt thì thôi đi, nhưng gió thổi thì dư sức. Làm một cái quạt ngay đêm thổi vào những cái bình, khiến sự bay hơi diễn ra, là quá dễ dàng, chỉ cần cải biến từ hệ thống bơm sức gió thành cánh quạt sức gió là đủ.
Với các ưu thế này, Kiệt gọi đám Chu Văn Bàn tới, chỉ cho bọn chúng những phát minh của mình, và yêu cầu chúng tận dụng chúng sao cho thích hợp. Bọn thằng Bán đều nhanh chóng nhận ra ưu điểm tuyệt vời của món hàng này, song được voi đòi tiên, bọn nó hi vọng Kiệt chế thêm thứ gì đó có thể làm mát cả thịt, cá, hải sản nữa, để kéo dài thời gian sử dụng của chúng lên, vì những thứ đó lời mới cao.
Nhìn đám thằng Bàn vòi vĩnh, Kiệt cười nhạt không nói gì. Cậu không phải là một nhà khoa học thuần túy, cũng không ăn lương của bọn nó, mà trái lại đám bọn nó mới là người phải làm việc cho cậu ta, Kiệt phát minh ra những thứ này, là để cho bản thân, làm lợi cho bản thân. Vì thế, cậu đưa ra những thứ này, bọn nó phải tận dụng hết khả năng để biến chúng thành lợi ích phục vụ Kiệt, chứ không phải đòi hỏi cậu ta đưa thêm cho chúng những điều khác. Thấy Kiệt không để ý tới, bọn thằng Bàn không dám nài thêm, bắt đầu áp dụng thêm mấy thứ này vào công việc.
Từ hai tháng trở lại này, bọn thằng Bàn đã bắt đầu công tác nấu cơm cho người lao động, bắt tay cùng giới chủ vắt nặn chút tiền công ít ỏi của những con người khốn khổ này. Do có được lợi nhuận, mấy chủ sử dụng lao động cũng thân thiết hơn nữa với tiệm cơm Hồng Bàng, nên khi đám thằng Bán tới giới thiệu sản phẩm, mấy tay chủ vui vẻ tiếp đón và lắng nghe. Bọn thằng Bàn giới thiệu về việc cung cấp rau tươi giá như thị trường cho mấy người này, cung cấp tận nhà, cứ ới là có, số lượng đảm bảo, chỉ yêu cầu là phải ký hợp đồng độc quyền với tiệm cơm Hồng Bàng thôi. Hợp đồng độc quyền đảm bảo rằng tiệm cơm Hồng Bàng đảm bảo rau xanh cho họ, không làm được thì tiệm ăn phải chịu phạt, ngược lại những nhà kia cũng chỉ được gọi rau từ tiệm Hồng Bàng.
Với ưu thế giữ cho rau tươi lâu hơn trong thời tiết nắng, tiệm ăn Hồng Bàng thoải mái mua rau số lượng lớn, mua với giá bán buôn, bán với giá bán lẻ, nên khi cần tạo được ưu đãi giá cả thì chỉ cần hạ chút giá bán lẻ cũng đã hút nhiều khách. Đã thế, khách tới mua rau, cũng sẽ lập thêm vài vụ làm ăn khác, việc làm ăn càng ngày càng lớn. Kiệt cũng muốn từng bước tự chủ thêm nữa, thay vì phải mua rau người khác, thì tự mình trồng trọt, đồng thời cũng muốn tụ tập nhân lực, chuẩn bị xây một nhà máy sức nước khá, để chế động cơ Stirling xem sao. Để một công đôi việc, cậu ta liền dùng danh nghĩa mở rộng ruộng rau và đào ao thả cả để kinh doanh ăn uống, và người sẽ làm tất cả những việc này, sẽ là đám tù nhân.