- Một đội quân người, có ngựa chiến, có voi chiến, trang bị đầy đủ, áp giải tầm vài trăm tù nhân sao?
- Vâng!- Xủ Lu nhắc lại
- Vị trí các cậu phát hiện ra đạo quân đó là chỗ nào?
- Cách đây chừng dặm.
- Xa vậy ư?
- Vâng.
Sau khi được bổ sung anh Cam, nhờ kinh nghiệm của anh ấy, quân tiền trạm đỡ phải làm những hành động vô ích.
- Khá lắm! Vậy hiện tại tình hình ra sao?
- Chúng vẫn đang nghỉ ngơi, chắc chuẩn bị xuất phát, hướng đi hình như là về hướng trạm gác mà ta cũng định tới.
Nhưng chúng tôi không dám chắc, vì thế hai người Cam và Bất Thắng quyết định xâm nhập vào!
- Cái gì?
- Mọi người an tâm, đám lính kia đang áp giải một đoàn tù nhân, hai người họ lẻn vào đám tù nhân, rất thành công.
- Ngu xuẩn!- Đan Quốc Hùng nghe tới đây thì chửi ầm lên,
- Chúng ta đứng trước nguy cơ bị lộ rất cao! Hai người họ trà trộn vào chỗ đám tù nhân để moi thông tin, nhưng lại quên mất rằng tù binh sẽ bán đứng họ.
- Sao lại vậy?
- Đến Vương Vĩnh còn dám đi chiêu hàng thì đám tù kia phản bội đã là gì!- Đan Quốc Hùng nói thẳng ra lo lắng của mình.
Những người tù nhân đang bị áp tải đi kia, cuộc sống chắc chắn không dễ chịu.
Nếu họ nghĩ rằng việc khai thông tin rằng có người trà trộn vào sẽ như lập công trạng, để họ sống thoải mái hơn, thì sao đây?
- Cam và Bất Thắng dù bị bắt, có thể sẽ không khai đâu, phải không?- Dương Quốc Lộ nhìn Minh
- Cậu Cam thì tôi không biết, nhưng tôi tin Bất Thắng
- Kể cả họ có ngậm chặt miệng, cũng vô ích.
Đối phương sẽ sớm cho người lùng sục chúng ta.
Tự nhiên có hai kẻ lạ xâm nhập, tên nào cũng cứng miệng, ngài sẽ làm gì?
- Vậy hãy bảo họ chạy ngay thôi.
Chẳng phải đã nói rồi sao, chỗ đó canh phòng rất lơ là.
- Chạy cũng muộn rồi, bọn tù sẽ báo động ngay, thậm chí kỵ binh của chúng sẽ đuổi theo.
Chỉ vì sự hấp tấp của hai thằng đó, toàn quân ta gặp nguy rồi.
Đan Quốc Hùng cứ trì triết mãi khiến tất cả khó chịu.
Nhưng cũng không ai biết nên nói gì để phản bác.
- Dù sao chúng và ta cách nhau tận dặm, vẫn còn khá xa, có thể trốn được.
- Chúng là quân cơ động, có ngựa, dò ra ta dễ không ấy mà.
Vùng đất quanh đầy đồi núi thấp tè, rừng nhiều cây cối, nhưng chú tâm tìm kiếm vấn ra được.
- Hay là ta tạm quay lại trạc gác kia, giả vờ là lính ở đó, quân ta nhiều người Thượng, có thể giấu được phần nào.
- Ở đó chỉ có lính, vậy còn gần người còn lại giấu đi đâu?
- Thế còn chủ động tấn công, chúng có người, ta có lính, cần thì vận động hết thanh niên cùng tham gia nữa, cũng phải , rồi ta cổ vũ đội tù kia làm náo động, nội công ngoại kích, phá địch.
- Địch có voi chiến, có kỵ binh, chúng gặp nguy có thể phá vây, quân ta coi như lộ.
Địa hình từ chỗ chúng tới trạm gác rất bằng phẳng, có thể phi ngựa tháo thân rất nhanh.
- Ta có thể bao vây thật chặt, tiêu diệt hoàn toàn,…
- Chúng có tới con ngựa, ta có kỵ sĩ, một khi kỵ sĩ bắt đầu lao đi, quân ta sao cản được.
Nói khép vòng vây, nhưng vòng vây khi đánh người khác vòng vây đánh người.
Chưa kể tới voi chiến, quân ta mà đánh với voi chiến thì thua chắc.
Địa hình ở đây quá bằng phẳng, chứ như tại trạm gác kia, còn có chỗ nấp để tạo thế bao vây.
- Các trạm gác đều xây dựng ở địa thế như nhau phải không?- Đan Quốc Hùng nghĩ ra điều gì, chợt hỏi
- Đúng thế!
- Hay là thế này, quân chúng đi theo hướng tới trạm gác tiếp theo.
Trạm gác đó lớn hơn, đủ sức chứa cả ngàn người, nếu tới lúc đó ta vây quanh, ép chúng ở trong thủ thành, rồi tiêu diệt toàn bộ! Từ vị trí của chúng tới trạm gác kia cũng chỉ có một ngày đường nữa, nếu hai người Cam và Bất Thắng tự vẫn ngay bây giờ, rất có thể bọn lính kia không dám làm loạn, báo cáo lên.- Đan Quốc Hùng trình bày sơ qua ý kiến
- Ý kiến vớ vẩn!- Minh gạt phăng- Tôi sẽ không hi sinh người kiểu đó.
- Kể cả có để bọn chúng tới trạm gác kia, cũng để làm gì.
Nơi đó chẳng lẽ không có quân sẵn.
quân, có ngựa có voi, dàn quân ra đánh đã không nổi, thế thì đánh địch đông hơn, chúng lại ở trong công sự, đánh kiểu gì?- Lương Văn Vâm cũng ủng hộ Minh, nhưng phân tích ở góc độ khác.
- Ít nhất cách này cũng khiến địch tập trung ở một chỗ mà tại đó có địa thế để ta bao vây.
- Mục tiêu quan trọng là phải diệt địch, chứ gom chúng vào một chỗ thì làm được gì? Ông bạn định bao vây khơi khơi thôi à.
Chúng ta đang chạy trốn đó.
Càng bao vây lâu, thì chúng ta càng có nguy cơ bị phát hiện.
Địch từ khắp nơi sẽ ào tới.
- Anh trai, em thấy vây mà diệt gọn là tốt nhất.- Hoàng Anh Tài đột ngột lên tiếng.
- Thằng nhãi ngốc nghếch, nói cái gì vậy! Bao vây, diệt gọn, vây kiểu gì chứ, không nghe rằng trạm gác có thể có địch sao, còn nơi này quá mức bằng phẳng, địch thừa sức mà chạy
- Ta có thể chọn một địa điểm khác, không nhất thiết tại đây hay ở trạm gác.
Trận chiến làng Hồng Bàng tiêu diệt lũ cướp biển, dân Hồng Bàng đã dẫn dụ bọn chúng tự đi vào bẫy.- Hoàng Anh Tài lập tức kể lại trận chiến đêm đó, dân Hồng Bàng đã dùng những dấu vết giả để lừa bọn cướp biển tiến sâu vào thung lũng thế nào.
- Không sai, kẻ làm tướng phải khiến địch đi vào nơi muốn muốn chúng tới, không phải tới nơi địch muốn mình tới.- Vi Công Tín gật gù- Nhãi con, làng Hồng Bàng của chú mày, ít nhất cũng có vài nhân tài.
- Dụ địch tới một địa thế hiểm yếu hơn ư? Không sai! Nếu có thể khiến chúng tiến vào chỗ của ta như hiện nay, quân chúng khó lòng mà triển khai các thế mạnh của sự cơ động kỵ binh, còn con voi đó, ta có thể bố trí nỏ bắn nó bị thương, thừa sức.- Dương Quốc Lộ mừng rỡ hơn
- Địch đang ở đường lớn, cớ gì dụ được chúng đi vào đường nhỏ? Chưa kể, địch có thể chỉ cử trinh sát theo dõi và báo động các buôn làng khác, còn chúng vẫn đi tiếp.
Chúng đang có nhiệm vụ áp giải tù nhân phải không?- Lương Văn Vâm chỉ ra chỗ chưa hợp lý.
- Con cá bị bắt là bởi tham mồi, tướng dẫn quân vào chỗ hiểm bởi tham điều lợi.- Vi Công Tín nói vậy, rồi chỉ tay ra ngoài- Hơn con người, bao nhiêu là hàng hóa, tiền tài như thế kia, là miếng mồi thơm vô cùng.
Đảm bảo, nếu ai biết được cũng sẽ nhảy tới cắn thật chặt.
- Dù thế, thấy lính ta thế này, chúng nó dám tới không?
- Ta sẽ để lính trốn đi! Để có thể đảm bảo chúng chui vào bẫy, ta phải khiến miếng mồi trông thật béo bở, còn cái bẫy phải giấu thật kỹ.
Lính của ta, sẽ tới địa điểm ta chọn từ trước, náu mình thật kỹ.
Đoàn người của ta, không có lính bảo vệ, sẽ dẫn dụ quân địch tới chỗ đó.
- Táo bạo quá mức rồi ông bạn già!
- Mang quân ta ra làm mồi như là một thứ còn hơn cả táo bạo, nó phải gọi là điên rồ!- Chử Bành nhảy dựng lên chửi
- Nhưng nó khả thi, đúng chứ?- Vi Cống Tín nhìn quanh
- Khả thi thì đúng là khả thi, nhưng khó khăn cũng rất nhiều.- Minh hắng giọng.
– Gọi là dụ địch, tức là phải khiến địch thấy đây là miếng mồi ngon, quyết tâm bắt lấy, nhưng không thể bắt được cho tới khi chúng sập bẫy.
Vậy thì ta phải tính sao cho khéo.
Quân địch phải phát hiện ra đoàn người không vũ trang đang di chuyển, chúng đầu tiên sẽ thăm dò, quân ta phải giả vờ hoảng loạn chạy trốn, rồi dẫn chúng về chỗ đã bố trí mai phục.
Không thể chạy quá nhanh hay quá mức trật tự, nhìn sẽ khiến địch thấy như là bị tính kế.
Nhưng đoàn người chạy giặc cũng đừng để hỗn loạn, tự giẫm đạp nhau mà chết thì lỗ vốn.
Hoặc giả như không thể chạy tới đây mà đã bị tóm gọn, cũng là đại bại.
Một người biết lo bằng kho người hay làm, Minh chưa gì đã tính được những việc phải chuẩn bị.
Mọi người hăng hái bày mưu tính kế, quên ăn quên nghỉ.
Cứ một người đưa ý kiến, tất cả cùng phản bác rồi lại cùng bổ sung ý kiến.
Cứ thế tới chiều tối.
- Kế hoạch tạm chu toàn, các vị hãy nhanh chóng vào vị trí!- Minh hít một hơi sâu, tuyên bố kết thúc buổi họp, giờ là lúc hành động.
Nhìn mọi người chuẩn bị rời đi, chuẩn bị trận quyết chiến, Minh chợt thấy tim đập thình thịch.
Cậu chợt hô lên- Mọi người, chung sức chung lòng, vượt qua họa nạn!
- Chung sức chung lòng, vượt qua họa nạn!- Mọi người vô thức hô theo
Đoàn người giải tán.
Theo nhiệm vụ được phân công, từ lúc này trở đi, Hoàng Anh Minh lãnh trách nhiệm dẫn dắt đoàn người di tản làm mồi nhử.
Cùng thực hiện vụ này với cậu còn có Vi Công Tín và Chử Bành.
Đội quân người mới hợp thành, được giao cho Dương Quốc Lộ và các phó tướng của Minh, họ sẽ đi tới địa điểm phục kích để bày trận mai phục sớm và xóa bỏ các dấu vết, tránh bị hiềm nghi.
Đan Quốc Hùng thì phụ trách việc rải thông tin cho quân địch.
Hoàng Anh Minh cho tập hợp toàn thể tá điền, thông báo điều sắp xảy ra.
Biết rằng bản thân sẽ trở thành miếng mồi dụ địch.
Nhưng Minh đã trấn an, đồng thời tuyên bố việc bản thân sẽ đích thân chỉ huy họ.
Nghe tới việc Minh chỉ huy, cảm xúc sợ hãi dần lắng xuống, uy tín của Minh với họ là cực cao.
Minh chỉ huy mọi người tiến hành chọn lại các thanh niên trai tráng làm đội tự vệ.
Nhiệm vụ của đội ngũ tự vệ không phải đánh trận mà là ổn định hàng ngũ bên mình, tránh chuyện thấy địch tới thì chạy nháo nhào, lộn xộn tới mức vỡ trận, ùn ứ không chạy được.
Các thương nhân cũng nhanh chóng vận chuyển các loại hàng hóa, các hòm tiền, những thứ này được chia ra cho các đội nhóm di tản.
Đây là một kế cứu nguy mà Vi Công Tín có nhắc qua, Chử Bành đi động viên các thương nhân không tiếc, cứđưa ra tiền bạc để thực hiện mưu kế, vì trước đó đã kê khai đầy đủ, không sợ mất.
Chuẩn bị xong, cả đoàn nhanh chóng hành quân, đi tới chỗ khá gần đoàn quân kia, thì bắt đầu lùi dần lại, không xóa dấu vết gì cả, để đối phương có cái mà theo.
Sau đó, họ lùi vào một chỗ an toàn, tạm nghỉ chờ đợi trận chiến đấu ngày mai.
Bên Hoàng Anh Minh làm việc gấp rút, thì ở phía Đan Quốc Hùng đã tới chỗ đội quân người Thượng kiavà đưa chỉ đạo mới cho hai tên Cam, Bất Thắng.
Đang đêm, đám lính nghe đám tù nhân đột nhiên la lối om xòm, khiến bọn lính vội chạy lại.
Chúng thấy có ba kẻ lao vụt ra khỏi chỗ tù, vội bao vây.
Có hai tên xông tới đánh đấm mạnh mẽ để tên thứ ba chạy thoát.
Hai người chặn hậu khá mạnh, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, cuối cùng trước số đông quân lính họ cũng thúc thủ.
- Hai tên tù nhân này chạy trốn, xử chém cho xong chuyện! Xa Phum, mi thật làm ta mệt quá rồi đấy.
- Ngài La Kon, hai tên này không phải tù nhân của ta.
Bọn tù nhân bấy lâu nay ăn đói mặc rách, thân thể đâu thể vạm vỡ thế này.- Cái gã tên Xa Phum giải thích
- Vậy là sao chứ!
- Tôi cũng không biết, nên đã cho người tra tấn hai thằng đó, có một thằng cực kỳ cứng miệng, thằng còn lại thì mềm miệng hơn.
Nên ta có được một thông tin, ngài biết Học Phủ Nam Bàn chứ.
- Biết chứ sao không biết?
- Hai thằng này là đội do thám của đám đó.
Khi chúng ta nổi dậy, Học Phủ tạm yên bình, vì không ai nghĩ tới việc tấn công nơi đó.
Nhưng bọn đó cũng khôn, biết nghĩ xa, biết rằng rồi sẽ có người để ý tới, nên đã lén bỏ trốn, dắt díu nhau chạy đi, hòng về xuôi.
- Chỉ vậy thôi hả, báo cho mấy trạm gác biết.
- Chúng có khoảng hơn người, có thanh niên trai tráng, có phụ nữ trẻ em, lại còn có cả thương nhân.
- Cái gì chứ?
- Đúng vậy, hồi đói kém, nhiều dân Nam Bàn chúng ta bị nạn đói, đấu đá lẫn nhau, nhiều kẻ phải bỏ buôn làng chạy nạn, tới Học Phủ kiếm bát cơm.
Sau đó thành tá điền cho Học Phủ.
Rồi bọn thương nhân cũng tới đó buôn bán nữa.- Xa Phum thuật lại lời khai man mà Cam đưa ra.
Nghe tới đây, tên cầm đầu, La Kon bắt đầu thấy tim đập bình bịch.
Hơn người này nếu có thể bắt được, thì thế lực của hắn sẽ tăng trưởng đột biến, lại còn có thể cướp thêm tiền tài, quả là quá hoàn mĩ.
- Đại nhân, xin ngài nghĩ kỹ, chúng ta chỉ có quân, với cả còn có tên tù phải giải đi mà.- Một viên tướng lĩnh vội ngăn La Kon lại.
Hắn tên là Cha Ha, một kẻ có tính cẩn trọng hơn người
- Việc này…- La Kon nghe xong, cũng hết sức phân vân, miếng mồi ngon lẽ nào không nuốt trọn, nhưng nếu làm hỏng việc thì hắn không dễ sống đâu.
- Đại nhân, tôi nghĩ việc này đơn giản.
Ta trinh sát trước, nếu quả thực chỉ toàn kẻ không biết chiến đấu, ta cho phần lớn quân ta tới bắt người.
Quân chúng càng đông, khi hỗn loạn càng chẳng ra sao.
Như bầy nai bị hổ vồ, con nọ chạy va cả vào con kia, tự lăn ra với nhau cả.
Còn đám tù, chúng cứ thử chạy xem, ta đã bỏ đói chúng nhiều ngày, sức lực kiệt quệ, đi được bao xa.
Mà dù thiếu đi chút ít có làm sao.
Ta thu phục được đám mấy ngàn ngươi kia, lấy mấy kẻ bù vào lại chả đủ.
Xu Phum nói một hồi, các tướng lĩnh ngồi quanh đều động lòng, không ai phản đối nữa.
Cả Cha Ha cũng vậy.
Họ lại bắt Cam va Bất Thắng lên tra hỏi.
Bất Thắng bị đánh thâm tím cả người, vẫn không nói gì.
Cam cứ “thực lòng” khai hết thông tin, còn xin tha mạng cho hai anh em mình, hứa sẽ dẫn đường cho họ đuổi kịp đoàn người của mình.
Rồi Cam lại nó, họ có người, người thám thính đã thoát kia, ắt sẽ về báo động, không khéo đoàn người của họ sẽ chạy trốn mất.
- Bọn mi dám đi đêm sao?
- Bọn tôi đi được tới đây là nhờ ngày nghỉ đêm đi!- Cam khai ra cách họ đi đêm, nào là thám báo đi trước dò đường, cắm cọc gắn cờ trắng, rồi bịt mắt trâu ngựa kéo đi, chia người từng tốp nhỏ,…
Có lời khai của Cam, đám người Thượng nhanh chóng tìm ra dấu vết của cả đoàn, đồng thời còn thấy đoàn người đang từ từ rút lui trong đêm.
Để diễn kịch, đoàn người rút lui từ từ, tuy không quá lộn xộn nhưng tốc độ chậm tới mức phát cáu, quân địch vì thế cũng tin rằng thừa sức đuổi kịp đoàn người, chờ sáng mai phóng quân đuổi theo vẫn thừa sức.
Trời sáng, để lại tầm người để coi chừng đám tù nhân, La Kon dẫn lính đi truy kích đoàn người của Hoàng Anh Minh.
Tất nhiên, qua một đêm rồi, La Kon cũng bình tĩnh, quyết định cử lại một người trông tù nhân.
Hắn chọn Cha Ha, kẻ đủ sự cẩn thận.
Vì truy kích, hắn không mang voi chiến, mà chỉ mang kỵ sĩ với bộ binh, La Kon tính rằng với người trang bị tốt, lại có cả voi chiến, đám tù chả dám làm gì cả.
Căn dặn Cha Ha đầy đủ, đoàn quân của La Kon trang bị gọn gàng, nai nịt đầy đủ tiến hành truy đuổi.
Quân trinh sát của chúng báo về, sau một đêm đi, đoàn người của Hoàng Anh Minh đang nghỉ ngơi.
Xa Phum nghe vậy, lập tức thúc La Kon quân tiến gấp, muốn nhân lúc đối phương đang nghỉ ngơi mà bắt gọn gàng.
Đã qua một đêm chạy gấp, địch nhất định mỏi mệt, quân ta tới lúc chúng đang nghỉ ngơi, nhất định làm ít công to.