Tại bờ sông, nơi quân Chiêm- Thượng và dân miền xuôi đang kịch chiến, Mala bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Hắn sai người từ từ rút dần quân mình đi, giảm dần áp lực cho quân của Minh.Thấy đối phương thu binh, những người lính bên Minh cũng thả lỏng.
Nhưng các tướng lĩnh đều nhắc nhở tất cả đề phòng, tới khi quân địch rút hết, họ mới tạm thở phào.
Nhìn cảnh này, Minh khẽ thở dài.
Giá như quân bên cậu đông hơn, tinh nhuệ hơn, có lẽ cậu ta đã thực hiện một trận Phì Thủy rồi.
Quân địch đang đánh hăng mà lui, khí thế đại suy, chỉ cần bên cậu lao qua lúc này, ắt là có đại nạn.
Nhưng quân của cậu ta quá ít, lao qua rồi, cũng chẳng thể diệt gọn địch, tới lúc đối phương quật lại, bên mình chạy thì càng tệ hơn.
Làm theo đúng sách lược thôi.
Hoàng Anh Minh lệnh cho các tướng lĩnh dẫn một phần nhỏ đi trước, tới một vị trí dừng lại lập chốt phòng ngự, rồi dần dần đi về đó.
Địch mà ào lên, thì chốt phòng ngự sẽ có tác dụng chặn địch, kéo dài thời gian để ổn định đội ngũ mà đánh lại.
- Đối phương rút lui có hàng ngũ quá, chỉ e....
- Hừ, đợi một lát nữa, ta muốn xem xem hàng ngũ của chúng tốt tới đâu.- Mala gạt đi.
Trong quân của Minh không chỉ có lính miền xuôi, còn có tráng đinh các làng, đám này làm sao có thể giữ kỷ luật được.
Hơn nữa, Mala cũng có cách.
Hắn lệnh điều trinh sát tiến lên, bám sát quân địch, tạo thêm sức ép.
Một ít trinh sát người Thượng bám theo, khiến quân lính người Thượng trong đoàn hơi hơi sợ hãi, có người bắt đầu chen chúc đẩy nhau mà chạy, các tướng lĩnh miền xuôi phải ra tay trấn chỉnh mấy lần mới giữ đội ngũ yên.
Nhưng qua một chốt, rồi hai chốt, thấy quân Chiêm- Thượng không truy kích, binh lính bắt đầu lơi lỏng, hàng ngũ có phần lộn xộn.
- Ha ha ha! Đúng như ta dự đoán.
Toàn quân đuổi theo.- Mala cười lớn, lệnh tiến quân.
Vừa đại chiến khá lâu, giờ được nghỉ có một chút là lại phải đuổi theo, quân Chiêm- Thượng vô cùng khó chịu, nhiều người ỳ ra, buộc các tướng phải đi đôn đốc.
Mất một thời gian, quân Chiêm- Thượng mới bắt đầu lên đường và truy đuổi.
Bấy giờ, quân đội miền xuôi cũng đã đi được một phần ba quãng đường về đại bản doanh, buộc các tướng Chiêm- Thượng phải thúc quân đi gấp hơn nữa.
- Khốn kiếp, không biết tên A Trang đó có làm nổi không?- Mala cũng hơi lo, quân địch về nhanh quá, cho dù đã có tin là chúng đang lộn xộn, thì tốc độ này cũng là nhanh, nếu không nhanh chóng bắt kịp sẽ vụt mất con mồi.
Chỉ cánh quân của A Trang và gã tỳ tướng là có thể trông cậy vào, nếu họ ra sức mà đánh, đánh lăn xả, kéo dài được thời gian thì may ra.
Mala còn đang thúc quân truy đuổi, thì chợt thấy thám báo chạy tới báo cáo, rằng quân địch đang ùn lại, chúng đang tổ chức lại đội ngũ.
A Trang hỏi xem nơi này là nơi nào, thì hóa ra đây chính là ở gần chỗ mà A Trang nói cho hắn biết có thể đặt phục binh.
Cho rằng đây là hiệu quả của kế sách, Mala không thèm nghĩ nhiều, lập tức lệnh toàn quân xung trận.
Quân Chiêm- Thượng đang lao xuống, chợt Mala thấy có người đang cố lao tới, đó là A Trang.
Hắn người đầy máu me, trên người cũng nhiều vết thương, quần áo thì nhếch nhác vô cùng, chạy tới, hét với Mala rằng rút quân ngay.
- Đại nhân, nguy to rồi, địch có quân tới tiếp viện, ít nhất người, chúng đã diệt sạch đội quân của chúng tôi!- A Trang cố gắng nói nhanh hết mức.
Thì ra, khi A Trang cùng viên tỳ tướng bắt đầu luồn rừng mà đi, tới vị trí này, họ phát hiện ra cánh quân của Kiệt đang tới xây dựng công sự.
Ngạc nhiên khi đối phương vậy mà cũng tới đây, nhưng viên tỳ tướng lại cho rằng đây là cơ hội tốt để chiến thắng.
Địch cho rằng ở đây có quân hỗ trợ, nhưng ta mà đánh bại chúng, thì tất khiến địch đã loạn càng thêm loạn.
Hơn nữa hắn trông thấy đội quân này đều không mặc giáp, ròi thì nhìn qua không phải dân miền xuôi, tóc quăn, nét mặt bặm trợm, da ngăm đen, giống dân Thượng hơn nghi rằng là dân Thượng tới trợ chiến, lực chiến sao bằng quân Chiêm như hắn.
A Trang thì bảo hắn trông đám này rất lạ, nhưng viên tỳ tướng vẫn gạt đi, quyết đánh khi thấy đối phương không mặc giáp, tay không khí giới.
Đây là quân Đá Vách, để tăng tốc xây công sự, đám dân Đá Vách hiện đang cởi hết giáp ra để giúp đào hào, cắm chông,....!nên trông như là dân Thượng bình thường.
A Trang nhìn lấy, thấy thế thì nghe cũng xuôi xuôi, thuận theo kế.
Hai người dẫn quân xông lên, những kẻ đang làm công sự thấy đột nhiên có địch xuất hiện, cũng có chút bất ngờ.
Những tráng đinh người Thượng hoảng sợ vứt cọc, chông bỏ chạy, chỉ có đám lính Đá Vách đứng sững ở đó.
Tên tỳ tướng thấy có một gã cao to nhất đang sững người, mà tên này không mặc giáp gì, chỉ có mỗi cây vồ thì phải, liền lao vào chém đầu để dọa.
Xui cho hắn, kẻ hắn chọn chính là Y San, cây vồ chính là cây búa đá của y.
Chỉ một búa, cuộc đấu giữa hai người chấm dứt, đám dân Đá Vách vớ lấy những cây chống, lao lên chiến đấu.
Ngày xưa vũ khí cũng chỉ có thế, lại sống khổ cực, ăn uống kham khổ, rồi thì phải đánh với đội quân có sự chỉ huy tài tình của Minh và Kiệt mà đám này vẫn trụ được, gây đủ khó khăn cho họ, thì bọn A Trang sao chịu nổi.
A Trang thấy tình hình vô vọng cho bên mình, vội chạy về báo nguy.
A Trang nói thật nhanh, Mala nghe xong cũng thấy lo, vì đối phương vậy là có tiếp viện rất mạnh, mà rốt cục chúng lấy đâu ra lực lượng ấy.
Mala hỏi lại A Trang, vùng này có những kẻ nào như thế, A Trang cam đoan không phải người thuộc khu vực mình quản, Mala nghe xong cau mày.
Nếu theo mô tả, ngoại hình như thế không thể nào là quân miền xuôi lên cứu viện, vậy có thể là ai đây.
Mala càng nghĩ càng rối, cho nên nhất thời không thể quyết định, mà hai bên quân lúc này đã tiến tới phạm vi có thể công kích.
Quân của Minh bắt đầu bắn cung, nỏ, ném lao, đá rào rào.
Mala nghe báo lại, biết là đã có giao tranh ở phía trước.
Hai bên đã va chạm, không thể quay đầu được nữa, quay đầu là quân mình sẽ loạn ngay.
Mala tự nhủ, địch chỉ có quân tiếp viện, chắc là đám dân Thượng trót phóng lao phải theo lao, cố trợ giúp một phen.
Liều- lão cắn răng thầm nghĩ.
Hai quân đã chạm nhau ở khu vực công sự quân miền xuôi xây dựng, tuy chỉ là một đoạn hào không quá dài và sâu, hay những bãi chông không lớn, vẫn chia quân Chiêm- Thượng ra các khúc quân nhỏ hơn, không thể tạo một thế dàn hàng ngang mà chiến.
Ưu thế áp đảo quân số của quân Chiêm- Thượng chưa thể phát huy trọn vẹn, hai bên nhanh chóng vào thế giằng co.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy".