Tướng quân Mala Shila, đại nhân Sri Bai, đức vua cho triệu kiến hai ngài!- Một giọng nói vang lên, khiến hai người đàn ông tỉnh táo lại, họ nhanh chóng ngẩng đầu, nhận ra người ở trước mặt, liền cúi đầu, rồi cả hai lấy ra ít đồ dúi vào tay người ấy.
Cả Mala Shila lẫn Sri Bai đều xuất thân từ dòng họ cực kỳ danh giá tại tiểu quốc Vitariji, nhưng kẻ vừa gọi họ vào là là anh trai của hoàng hậu, là sứ giả hoàng cung, được đức vua coi trọng.
Nhận quà biếu, Maha Chala mắt sáng nhẹ lên, đồ biếu là hai vòng ngọc trai vô cùng quý giá, có lẽ cả Mala Shila lẫn Sri Bai cũng đều xuất không ít huyết với món hàng ngày.
Có qua có lại, Chala nói nhỏ cho họ biết rằng vua vẫn còn giận vì thất bại khi trước của họ.
Cả hai người Mala Shila và Sri Bai muốn chửi ầm lên, tin này thì họ đã rõ rồi, còn cần hắn nói sao, nhưng cả hai không nói một lời gì, liên miệng cảm ơn, xin hắn vào trong nói đỡ vài lời.
- Hừ!- Vừa nhác thấy hai người bước vào, vua Jamo sầm mặt hừ một cái.
Cả hai người liền quỳ rạp xuống, cúi đầu không dám thở mạnh, một lúc lâu sau, cảm thấy trừng phạt như vậy là đủ, vua Jamo mới phẩy tay ra hiệu Maha Chala.
Maha Chala liền kêu hai người Mala Shila và Sri Bai đứng dậy nói chuyện
- Tội thần Mala Shila! Xin cúi mình trước bệ hạ!
- Tội thần Sri Bai! Xin cúi mình trước bệ hạ!
- Hai người các người, bại binh nhục quốc, không ở nhà mà suy nghĩ, lại tới đây làm gì?
- Thưa bệ hạ, bọn tội thần đúng là những kẻ đáng chết, vốn dĩ thua trận thì nên lấy cái chết để tạ tội, nhưng vì nghĩ tới phải báo thù, nên nhẫn nhịn giữ cái mạng thừa này.
- Báo thù, các ngươi định báo thù ư? Quốc lực của Vitariji còn đâu cho việc hưng binh nữa hả?- Jamo đập bàn.
Trong cuộc chiến lần này, nước Vitarịi là nước đi đầu, vì họ ở gần Trấn Hoài Nhân nhất, nếu bị xâm lược thì họ sẽ bị trước hết.
Vì thế, khi được tin báo từ những kẻ xa lạ người Việt ở Nam Giao Đô Ty, Vitariji đã lập tức tìm hiểu các dấu hiệu, khi thấy không còn điều gì nghi ngờ thì vạch ngay kế hoạch kiểm soát Nam Bàn, tránh thế gọng kìm.
Có điều cả Sri Bai lẫn Mala Shila về sau lên trên Nam Bàn đều bất tài vô dụng, phải rút chạy khỏi đó.
Trận đại bại trên Nam Bàn không chỉ khiến Vitaraji mất đi rất nhiều binh tướng, rồi lương thảo tiền bạc thì càng hao hụt nghiêm trọng.
Nhưng quan trọng nhất là việc Mala Shila dùng kế bỏ rơi người Nam Bàn.
Rất nhiều địa thần tỏ ra chê trách, rằng làm vậy khiến người Thượng từ này không thể tin cậy người Chiêm Thành nữa, rồi tín dự của Vitariji từ nay mất sạch.
Mà quả là thế thật, sau khi hai người Mala Shila và Sri Bai về nước, việc vận động các tộc người thiểu số hay liên lạc với hai quốc gia vùng cao Pơtao Lia và Pơtao Anui đều bị ảnh hưởng.
- Muôn tâu bệ hạ, việc báo thù lần này mà chúng tiểu nhân suy tính, không những không cần quốc lực nước ta, có khi còn khiến nước còn lại cùng chung tay.
- Nói nghe xem!
Sri Bai vội đứng lên giải thích.
Chuyện phải nói từ Vương Vĩnh.
Vương Vĩnh là tên quan quân người Việt theo hắn đánh phủ Tân Bình, lại còn tụ tập quân phỉ cướp bóc tứ phía, sau khi Tân Bình phản kháng, rồi bọn họ phải rút lên đồn Thượng Bàn, đồn Thượng Bàn bị vây, Vương Vĩnh dẫn Sri Bai phá vây mà chạy đi, sau hội ngộ được với Mala Shila rút về Vitariji.
Vì có công dẫn đường cho Sri Bai, nên Vương Vĩnh tuy là người Việt, lại là hàng binh, được đối xử hậu, có tiền, có nhà, Sri Bai cũng giao y nhiệm vụ dẫn dắt vài tên thổ phỉ đi qua Nam Bàn thám thính tình hình.
Trong quá trình qua lại Nam Bàn, khi đi qua đất của Pơtao Lia và Pơtao Anui, Vương Vĩnh và bọn thổ phỉ dưới trướng có phát hiện mấy xe hàng đi qua, và tiện tay làm một mẻ.
Chúng không cướp ngay, đợi hàng đi giao thì bắt cả hai, cả thằng bãn lẫn thắng mua.
Như thế vừa được số hàng này, còn bắt người, thằng nào chịu trả tiền chuộc thì thôi, không thì bán làm nô lệ kiếm chút.
Nhưng đối phương vậy mà kiên quyết không tiết lộ thân phận, khiến Vương Vĩnh nghi ngờ, và điều tra, để rồi phát hiện hàng giao dịch là vũ khí, thân phận người mua là Hiên Giáo.
Tới đây thì y không tra thêm được, báo lại với Sri Bai.
Sri Bai có nhân lực lớn, tra xét một phen, biết được rằng Hiên Giáo liên tục giao dịch, mua sắm vũ khí, có điều vì làm bí mật nên chưa ai hay, nếu không nhờ Vương Vĩnh đánh bậy đánh bạ một phen, thì chắc rất lâu nữa mới lộ.
không chỉ mua sắm vũ khí, Sri Bai còn phát hiện Hiên Giáo lén lút xây dựng hệ thống công sự ở vùng đất gần các nước Pơtao Lia và Pơtao Anui.
Những công sự nhìn qua cực kỳ vững chãi, có bài có bản.
Như thế là Hiên Giáo đã có ý phản chứ còn gì nữa!
- Hiên Giáo sao?- Jamo nhíu mày
Tôn giáo chính thức tại các nước Chiêm Thành là Bà La Môn, giống như Thiên Trúc, Hiên Giáo trước đây truyền qua nhưng không phát triển, về sau Trấn Hoài Nhân được lập nên, để triệt phá mầm mống cựu triều nên quan lại để Hiên Giáo phát triển, tranh đấu với tôn giáo cũ, có điều Hiên Giáo cũng khá, lại thu nạp được phu nhân Amusi là công chúa cựu quốc Laja, dần bành trướng như bây giờ.
Trong mắt người Chiêm Thành, Hiên Giáo là một thứ dị giáo, họ ghét ngang quân Nam Giao vậy.
- Thưa bệ hạ, Hiên Giáo tích trữ vũ khí, tức là cũng có ý làm phản.
So với dân Nam Bàn, Hiên Giáo quy củ hơn, nếu ta có thể khiến Hiên Giáo phản loạn, Trấn Hoài Nhân nhất định còn loạn hơn Nam Bàn.
- Hừ, dùng cách nào đây? Cái việc mi bỏ đồng minh mà chạy giờ chỉ e bọn Hiên Giáo nắm rõ cả, thế thì chúng với ta nói chuyện được sao?- Jamo liếc Mala Shila một cái
- Tâu bệ hạ, việc này, chúng ta có thể ép chúng phải làm loạn.
Việc Hiên Giáo tích trữ vũ khí mà lộ ra, quan lại Trấn Hoài Nhân có thể bỏ qua sao? Để hai bên đánh giết nhau, rồi ta nhảy vào can thiệp.
- Ý tưởng không tồi!- Jamo ngẫm nghĩ rồi gật đầu
Hai người Mala Shila và Sri Bai còn đang hí hửng, thì vua Jamo lại bảo, để mời quan tể tướng tới thương lượng.
Tể tướng là tước quan đứng đầu hai ban văn võ, hiện quan tể tướng là Baja Kosem, đại quý tộc Vitaraji, từng dẫn quân đánh nhau với quân Nam Giao Đô Ty, giữ cho nước Vitariji được bình yên trong những ngày Laja bị diệt.
Baja Kosem được mời tời, nghe xong kế sách hai tên Mala Shila và Sri Bai, liền lắc đầu tỏ vẻ không tán đồng.
Ông ta bảo làm vậy thì Trấn Hoài Nhân sẽ mất về tay Nam Giao Đô Ty vậy.
- Theo số lượng các ngươi tra ra, thì Hiên Giáo tích trữ được lượng binh khí đủ cho người dùng, đại quân trú đóng tại Trấn Hoài Nhân của Nam Giao Đô Ty là khoảng người, nhưng đừng quên Hiên Giáo không có quân đội thường trực, tên lính chưa qua trận mạc, đánh được bao lâu.
Ta e rằng tin tức vừa ra, Hiên Giáo bị diệt gọn mất.
Chưa kể, nếu quan lại Trấn Hoài Nhân thông minh ra, họ chỉ cần bắt con tin, rồi nói cho những kẻ khác biết chuyện lộ tẩy là do chúng ta làm ra, Hiên Giáo tự khắc quay qua chống chúng ta ngay.
Đúng là họ với Trấn Hoài Nhân không ưa nhau, nhưng càng ghét lũ cắn trộm như ta.
- Tể tướng Kosem, ngài có quá nghĩ ngợi hay không?
- Nếu năm xưa cha ông lão không nghĩ nhiều, thì e rằng không chỉ mỗi Laja thành Trấn Hoài Nhân đâu.
Lời này của Kosem khiến Mala Shila và Sri Bai cứng họng luôn.
Dẫu vậy, Kosem sau đó nói rằng, cũng phải khen thưởng họ khi bại không nản, vẫn có chí phục thù và lo cho đất nước.
Lời này làm cả vua Jamo lẫn hai người kia nhìn nhau ngơ ngác.
- Lão tể tướng nói vậy là sao?
- Bệ hạ, việc phát hiện được sự bất hòa ngầm giữa Hiên Giáo với Trấn Hoài Nhân là một việc tốt, ta đều biết kẻ địch có dã tâm với các nước Chiêm Thành, trong đó có ta, vậy ta không nên ngồi yên chờ chết được, việc phế bỏ cánh tấn công từ phía Nam Bàn tuy chưa thành công, nhưng cũng không quá thất bại, ta có được gần một năm chuẩn bị, nếu Trấn Hoài Nhân cũng loạn tiếp, thì ta càng có thêm thời gian, chưa kể thà rằng đánh ở Hoài Nhân, còn hơn đánh ở đất của chúng ta.
- Vậy lão tể tướng còn phản bác ý của bọn ta làm gì vậy?
- Bọn mi lập kế hoạch qua loa như vậy có thể thành mới gọi là lạ! Ý của lão phu là đổi một chút kế hoạch của bọn mi, trước tiên, hẳn bọn mi đã nghe chuyện Hiên Giáo đang vay tiền quý tộc Chiêm Thành để làm vốn làm ăn phải không?
- Vâng.
- Vậy ra tay từ chỗ đó.
Kosem lập kế hoạch mới, lần này, họ không chỉ điểm kế hoạch của Hiên Giáo, mà chỉ làm ăn với bên Hiên Giáo, không ngừng hỗ trợ Hiên Giáo làm ăn tốt hơn, tạo nhiều ưu đãi.
Như vậy sẽ khiến Trấn Hoài Nhân nghi thần nghi quỷ, không nghi thì thôi, nghi thì nhất định sẽ tìm hiểu, và tìm hiểu là sẽ ra chuyện.
Hiên Giáo cho dù cố giấu thế nào, cũng để lại dấu vết.
- Khi đó, ta phải cảnh báo Hiên Giáo, để chúng liệu sự.
Như thế, ta và chúng dễ kết đồng minh hơn.
- Chỉ vậy thôi ư?
- Không, ta cũng phải sẵn sàng chi viện cho Hiên Giáo, mặt thủy quân, quân ta phải bắt đầu huấn luyện, tăng dần mức độ lên, vừa để bọn Trấn Hoài Nhần biết tới luôn, càng tăng độ hồ nghi của chúng vừa để luyện quân thật sự, về đường bộ, Sri Bai, ngươi đi tiếp xúc với vua Lửa và vua Nước của Pơtao Lia và Pơtao Anui, hẹn họ hỗ trợ xuất binh.
Hiên Giáo chuyển vũ khí qua ngả ấy vì tin chắc tin tức không lộ, ta liên lạc hai vua ấy, bọn Hiên Giáo hay Trấn Hoài Ngân cũng sẽ khó dò ra.
- Làm theo lời của tể tướng!- Vua Jamo nghe xong cảm thấy đúng là gọi tể tướng tới là đúng, kế sách của quan tể tướng quả là hơn hẳn hai tên vô dụng..