Giữa cái thời tiết nắng gắt ấy, trên đỉnh núi Thái Dương, nam nhân y phục trắng xóa trên tay cầm thanh kiếm được khắc lên đó là những chi tiết mang đầy ý nghĩa của sự chính trực mà luyện võ công.
Lúc này cô nương thân hình nhỏ nhắn quen thuộc hối hả chạy lên.
Dưới ánh nắng vàng, y phục đỏ hồng của nàng nổi bật nhất khung cảnh nơi đây.
"Phong ca ca!"
Lục Thừa Phong đang luyện kiếm bỗng bị tiếng gọi của nàng làm cho giật mình mà xém nữa té nhào xuống đất.
Bạch Ngân Hoa thấy Thừa Phong lảo đảo nhanh chóng chạy đỡ lấy y.
"Muội sao lại lên đây vậy?"_Lục Thừa Phong vừa thở gấp vừa nói.
"Rủ huynh đi chơi đó!"_Bạch Ngân Hoa nói rồi lấy túi nước vắt bên eo rồi đưa cho y "Nào! Uống nước!"
"Đa tạ!"_Lục Thừa Phong nói xong liền nhận lấy túi nước sau đó đưa lên miệng uống vài ngụm.
"Nhìn huynh to con vậy mà không ngờ cũng yếu vía thật đó.
Ta chỉ kêu có một tiếng đã xém té rồi.
Sau này bảo vệ cho ai được?"_Bạch Ngân Hoa giọng điệu trêu chọc nói.
"Mặc kệ ta!"_Lục Thừa Phong nói rồi đẩy túi nước lại về phía nàng.
Biểu cảm y như sực nhớ ra chuyện gì đó vội nói "Mà muội định rủ ta đi chơi ở đâu vậy?"
"Ta không biết!"_Bạch Ngân Hoa mặt tỉnh bơ nói.
Lục Thừa Phong nhìn về hướng khu rừng rồi, ý tưởng thoáng qua trong đầu, y búng tay một cái tách rồi nói "Đi săn đi!"
Bạch Ngân Hoa nhận thấy ý kiến hay liên mỉm cười đáp "Ta đồng ý!"
"Mau đi thôi!"_Lục Thừa Phong nói rồi đưa tay về phía nàng.
Bạch Ngân Hoa hiểu ý liền nắm lấy tay y.
Cứ như vậy mà đôi nam nữ đó cùng nhao đi vào trong rừng sâu.
...----------------...
Trên tay cầm cung tên, đôi nam nữ ấy cứ như vậy mà từ từ đi vào bên trong rừng sâu.
Vì là ban ngày cho nên thú hoang ở đây cũng nhạy bén hơn, mọi nhất cử nhất động phải hết sức khéo léo nếu không nhất định con mồi sẽ chạy mất.
Cả hai cứ rón rén như vậy mà tiến tới, mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc quan sát xung quanh.
Lúc này tai Lục Thừa Phong nghe tiếng chạy của con mồi.
Nhanh như chớp, y đưa cung lên, tên đặt vào vị trí, nhắm một bên mắt lại rồi y kéo dây cương bằng một lực mạnh sau đó bỏ ra.
Chiếc mũi tên bay đi với tốc độ chóng mặt rồi xuyên qua chân của một con thỏ sau đó cắm xuống đất.
"Woa! Được đó nha Lục công tử!"_Bạch Ngân Hoa biểu cảm bất ngờ nói rồi đánh nhẹ vào vai y.
Lục Thừa Phong nhân cơ hội khoác lác, tay khẽ đưa lên vuốt cộng tóc "râu dế" của mình "Muội nghĩ ta là ai chứ! Bổn công tử là được ông trời phái xuống để phục vụ nhân gian đó!"
"Được rồi! Huynh là giỏi nhất.
Ta đi nhặt nó về đây!"_Bạch Ngân Hoa nói rồi nhanh chóng chạy lại chỗ con thỏ xấu số kia.
Nàng đưa tay rút mũi tên ở dưới chân con thỏ ra sau đó nhẹ nhàng ôm nó lên rồi chạy lại chỗ Thừa Phong, vừa đến nơi đã nhanh chóng nói "Huynh xem, con thỏ này toàn thân đều màu trắng, đẹp thật đấy!"
Lục Thừa Phong đưa tay vuốt lấy thân thỏ trắng rồi nói "Đúng là đẹp thật đó! Con thỏ này béo như vậy nướng hoặc xào chắc sẽ rất ngon.
Muội thấy sao?"
Bạch Ngân Hoa nghe y nói vậy liên nhăn mặt rồi lùi về sau "Ăn thật sao? Bé thỏ trắng dễ thương như vậy mà.
Hay là....!chúng ta nuôi nó đi!"
"Nuôi nó sao? Muội có chắc không vậy?"_Lục Thừa Phong hoài nghi nói.
Bởi thường ngày nàng khá là ham chơi, không luyện kiếm thì sẽ chạy đi đây đi đó.
Nay nàng nói muốn nuôi thú cưng không biết là nuôi được mấy ngày đây? Có khi mới một ngày đã bỏ bê nó sau đó để cho nó chết đi rồi, thật là lo cho bé thỏ quá đi mà! Đằng nào cũng chết, thôi thì thà chết nhanh gọn còn sướng hơn đấy!
Bạch Ngân Hoa không suy nghĩ gì đã vội đáp lại câu hỏi đó của y "Đương nhiên là được rồi! Huynh đừng tưởng ta không biết huynh nghĩ gì.
Nếu ta nuôi thú cưng chắc chắn sẽ có trách nhiệm, huynh yên tâm đi!"
Lục Thừa Phong vẫn còn hoài nghi với hai từ "trách nhiệm" đó của nàng nhưng thấy biểu cảm trên mặt nàng có vẻ kiên quyết như vậy cũng lực bất tòng tâm mà đồng ý "Được rồi! Muội cứ nuôi đi, lát về ta sẽ chữa lành vết thương ở chân cho nó."
"Đa tạ Phong ca ca! Haha"_Bạch Ngân Hoa vui mừng cảm ơn y sau đó nhìn lại thỏ trắng trên tay "Lông ngươi màu trắng vậy cứ gọi ngươi là Tiểu Bạch đi ha! Rất dễ thương mà còn dễ kêu nữa!"
"Nhanh như vậy vậy đã đặt tên rồi sao? Không hổ là Bạch tiểu thư, rất dứt khoát!"_Lục Thừa Phong nhướng mày bĩu môi, tỏ vẻ bất ngờ nói.
Bạch Ngân Hoa cười đáp lại y "Tất nhiên! Được rồi, chúng ta đi săn tiếp nào!"
"Đi thôi!"
Lúc này đột nhiên có một ánh sáng vàng bay về hướng hai người.
Lục Thừa Phong nhận ra thư của cha liền bắt lấy rồi nhắm mắt lại.
Mau về đây đi, có Bạch Ngân Hoa thì bảo con bé về chung.
Khách quý đến rồi!
Nghe xong y nhìn cô nương nhỏ nhắn bên cạnh, vẻ mặt đầy sự tiếc nuối mà nói "Cha bảo chúng ta về.
Nói là có khách quý đến."
Bạch Ngân Hoa lộ rõ vẻ thất vọng trên mặt mà nói "Hả...? Chán chết đi được, khách của người sao lại bảo chúng ta tiếp đón chứ?"
"Được rồi, đừng than vãn nữa! Chúng ta đi thôi!"_Lục Thừa Phong nói rồi nắm lấy cổ tay của nàng mà dắt đi.
Sau đó cả hai cùng nhau quay về.
...----------------...
Vừa về đến đã nghe thấy bên trong đại điện tiếng nói chuyện rôm rả của người lớn.
Lúc này hai người tự nhận biết được đây có lẻ là nhân vật có ảnh hưởng, muốn tránh cũng không tránh được.
Vừa đi vào trong, cả hai còn chưa hiểu tình hình Lục Tư Đường đã lên tiếng.
"Này! Hai đứa mau chào Trương đại hiệp đi!"_Lục Tư Đường nói rồi chỉ tay về hướng của một người đàn ông khá lạ mặt đang nhìn chằm chằm vào hai người.
Bạch Ngân Hoa với Lục Thừa Phong như hai con nai vàng ngơ ngác không hiểu gì.
Tình thế ép buộc, lời người lớn nói thì cứ làm theo trước.
Cả hai trưng vẻ mặt ngươi ngượng rồi đồng thanh nói "Chào Trương đại hiệp!"
Bên cạnh vị đại hiệp đó có một vị cô nương vẻ ngoài xinh xắn hệt các tiểu thư đài các, y phục trên người toát lên vẻ mong manh lại dịu dàng trông khá đẹp mắt.
Lúc này đột nhiên nàng ta chạy đến rồi ôm lấy cánh tay của Lục Thừa Phong, miệng cười tươi mà gọi lên ba tiếng "Phong ca ca!"