Khi Tuấn Kiệt nói anh đã có vợ, Tiểu Nê tát anh một cái rồi đau đớn bỏ đi.Tuấn Kiệt đuổi theo cô, anh nhốt mình trong phòng.
Anh băn khoăn không biết tối qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, rồi lại nhìn vào vệt máu đỏ đáng sợ kia, đầu óc anh mụ mẫm không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vết máu trên tấm drap trải giường giờ đã khô lại. Với người không từng trải, nhìn thấy vết tích này cũng sẽ biết tối qua đã có chuyện ân ái ở đây.Thế còn vợ mình thì sao đây?
Có vợ ở nơi quê nhà, cô vợ tảo tần một mình chăm sóc ông nội thì sao đây? Anh phải làm gì để báo đáp cho cô ấy? Dùng tấm drap dính máu kia chăng?
Anh muốn khóc mà không khóc được, gục đầu dưới cánh tay giống như nhiều năm trước anh từng gục đầu vào long vợ. Làm như thế anh cảm thấy an toàn, có thể tránh được mọi khổ nạn.
Trước mặt anh hiện ra hình ảnh vợ ngồi bên bờ song ở quê nhà với một đống quần áo chất cao như núi, anh đau long, anh tuyệt vọng không muốn sống nữa.Đột nhiên anh đưa tay phải lên rồi tát mạnh vào má một cái,anh còn hận là tát không đau lắm.
Rồi anh cũng quyết định hành động, anh nhanh chóng thu tấm drap trải giường cho vào bao để vứt đi. Lần cuối cùng nhìn thấy vết máu đó, anh lại nhớ tới nụ cười ngây thơ, lãng mạn của Tiểu Nê.
Thực ra Tiểu Nê rất xinh đẹp, hiền lành, hơn nữa lại rất yêu mình.Anh nhớ rất rõ vẻ ngây thơ, đáng yêu của Tiểu Nê khi tung tăng vui đùa, nhớ tới cảnh Tiểu Nê phải chịu cái nắng như thiêu đốt của Trùng Khánh đi đi lại lại từ nhà tới công ty, nhớ lại mấy ngày trước đây, Tiểu Nê đã vui vẻ giúp anh sắp xếp, thu dọn nhà cửa, anh lại nhớ tới bóng dáng đau khổ tột độ của cô khi chạy vụ ra cửa… cô ấy rất yêu mình.
Đinh Tuấn Kiệt nhìn chằm chằm vào tấm drap trải giường trên tay, tự nhiên anh cảm thấy vệt màu đỏ đáng yêu. Anh không nỡ vứt nó đi nữa.
Đó là sự gửi gắm trọn vẹn của cô gái xinh đẹp, ngây thơ vào tình yêu.
Đinh Tuấn Kiệt hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Tiểu Nê tại bệnh viện một năm trước. trước lúc đó anh chưa từng nghĩ tới người con gái nào khác ngoài người vợ Lý Gia Nam của mình, thậm chí anh cũng không cho phép mình nhìn thẳng vào bất kỳ người phụ nữ nào.
Ấn tượng đầu tiên của anh về Tiểu Nê thì đó chỉ là một cô bác sĩ xinh đẹp, nếu không có gì đặc biệt thì anh cũng sẽ không có quyết định gắn bó cả cuộc đời còn lại với cô bác sĩ này. Lúc đó đang là cuối hạ đầu thu, thời tiết thất thường, thành phố Trùng Khánh vẫn còn phải chịu cái nắng như thiêu như đốt.
Ông Vĩ ở công ty nói đùa: “Thời tiết nóng thế này, mặc áo ngắn tay, tắm nước lạnh chẳng có gì quá đáng, chỉ có những thằng đần mới bị cảm lạnh”.
Khi nói những điều này, ông Vĩ đang viết chữ “duyệt” rồng bay phượng múa trên tờ đơn xin nghỉ ốm.
Lúc đó Đinh Tuấn Kiệt còn nói đùa: “Ai còn có thể khỏe hơn anh Vĩ của chúng ta chứ? Xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa chẳng biết ôm đau là gì!” Câu nói khiến rất nhiều đồng sự bật cười.
Chẳng biết ma xui quỉ khiến thế nào mà ngay ngày hôm sau Đinh Tuấn Kiệt lại bị ốm phải nằm viện. Anh trở thành “thằng đần” trong câu nói của ông Vĩ.“Thằng đần” Đinh Tuấn Kiệt bị “áp tải” nằm viện gần một tuần, anh buồn chết đi được.
Ở bệnh viện Tây Nam tốt nhất Trùng Khánh, cây cối xanh mướt ngoài cửa sổ, phong cảnh trữ tình nhưng họ lại không cho phép Đinh Tuấn Kiệt đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Họ chẩn đoán anh bị viêm phổi nên phải nằm viện để theo dõi.
Một hôm, nhân bác sĩ, y tá không để ý, anh liền trốn ra vườn hoa phía sau bệnh viện ngủ trưa.
Nằm trên thảm cỏ mềm mại, hé mắt ngắm bầu trời xanh qua kẽ lá, gió thổi hiu hiu, chim hót hoa thơm, thật là một nơi thoải mái nhàn hạ. Anh gọi điện trở về công ty xem tình hình thế nào, sau đó nhắm mắt lại thư giãn rồi nhanh chóng thiếp đi.Lúc tỉnh lại, trời đã về chiều. Anh sực nhớ mình vẫn chưa được tiêm mũi buổi trưa.
Hai bà y tá lại dữ như bà chằn mới chết chứ, anh vội vã trở về phòng bệnh. Trở về phòng, anh giả vờ chui vào chăn nằm như không có việc gì xảy ra. Một lát sau, một cô y tá trẻ lạ hoắc, hớt hơ hớt hải đẩy xe thuốc vào phòng, vừa đẩy vừa rối rít: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”
Đinh Tuấn Kiệt thò mặt ra xem cô gái mặc áo blu hớt hải kia, anh không nói không rằng, cười thầm: “Tôi cũng vừa ngủ dậy.”Không thấy bệnh nhân đáp lại, cô gái sợ hãi đỏ mặt nói: “Anh à, anh đừng nói cho y tá trưởng chuyện này nhé! Tôi tiêm ngay cho anh đây”
Nói rồi, cô lóng ngóng nhưng lại cố tỏ vẻ bình tĩnh búng “tanh tách” vào ống thuốc rồi chuẩn bị dụng cụ tiêm.
Đinh Tuấn Kiệt nhận ra cô gái trẻ này có khuôn mặt rất đáng yêu, khuôn mặt thanh tú, nước da trắng hồn nhiên điển hình của con gái Trùng Khánh.
Tuy đã sợ hết hồn những cô vẫn làm ra vẻ già đời lão luyện. Điều này khiến anh buồn cười.
Chuẩn bị tiêm, cô để Đinh Tuấn Kiệt ngồi ngoài mép giường, kéo quần xuống. Vẻ mặt căng thẳng, cô luống cuống vụng về chuẩn bị tiêm vào mông Tuấn Kiệt, luôn miệng nói: “Không đau đâu, một lát sẽ xong thôi mà.”
Đúng lúc cô y tá chuẩn bị đâm kim tiêm thì Đinh Tuấn Kiệt lại “ừm” một tiếng khiến cô vội vàng an ủi: “Không đau đâu, thực sự không đau chút nào đâu!” rồi lại chuẩn bị tiêm cho anh.
Tuấn Kiệt cố gồng mình lên ngăn lại, anh nói cô chờ chút nữa.“Không đau đâu, một lát sẽ xong thôi mà!” Cô nhắc lại.
Bộ đồng phục y tá màu hồng phấn phản chiếu lên khuôn mặt trắng hồng của cô, đôi mắt sáng ánh lên nét tinh nghịch trẻ con.“Nếu tôi chết thì sao?” Đinh Tuấn Kiệt nghiêm túc hỏi cô y tá.
Thấy cô không hiểu, anh liền giải thích: “Cô quên chưa sát trùng cho tôi đúng không?”
“Đúng ạ” Cô ngượng nghịu trả lời.
“Cô còn quên chưa sát trùng cho tôi phải không?” Đinh Tuấn Kiệt hỏi lại.
Trên khuôn mặt anh còn vương nụ cười thân thiện.“Trời ạ! Em xin … xin lỗi, để em sát trùng cho anh” Cô gái cuống quít trả lời.
Lúc này cô hấp tấp bôi dung dịch sát trùng lên mông Tuấn Kiệt. Động tác của cô nhẹ nhàng làm anh tê ại đi, anh khoan khoái nhắm nghiền mắt. Nhưng chỉ một giây sau đó, anh cảm thấy đau nhói, đau đến nghẹt thở. Cơn đau truyền từ đùi lên trên, để giảm đau anh đã hít một hơi dài qua kẽ răng.
Khi cô vừa tiêm xong, anh liếc nhìn thẻ làm việc của cô: Họ tên: Lâm Tiểu Nê; tuổi: ; bác sĩ thực tập.
Khuôn mặt nghịch ngợm trên thẻ đúng là chẳng mang lại sự an tâm nào cho bệnh nhân.“Em là bác sĩ à? Sao lại đến tiêm cho anh? Bác sĩ tuổi…”
Tuấn Kiệt bồn chồn hỏi lại.“Bây giờ em đang thực tập, sang năm tốt nghiệp sẽ chính thức làm bác sĩ.” Cô vừa thu dọn dụng cụ tiêm vừa khéo léo trả lời.“Bệnh viện Tây Nam phái sinh viên thực tập đến tiêm cho tôi sao?”
Trước đây anh chưa bao giờ có thói quen xoi mói, bắt bẻ ai, nhưng khi nhìn thấy cô gái này không hiểu tại sao anh lại rất muốn trêu cô. Từ trước tới nay, anh chưa từng có ý hại người để được đền đáp bằng một cái hôn dưới cầu thang. Thực ra anh chỉ muốn nhìn thấy cô ngượng ngùng mà thôi.
Lâm Tiểu Nê vừa thu dọn dụng cụ tiêm vừa chắc mẩm đã hoàn thành nhiệm vụ nên rất thoải mái.
Đột nhiên nghe thấy bệnh nhân chất vấn, cô liền căng thẳng, ngay lập tức đỏ mặt lên chống chế: “Không phải thế đâu anh, bởi hôm nay là Tết Trung Thu, mọi người đều tranh thủ về sớm để sum họp cùng gia đình, cô y tá phụ trách tiêm cho anh lại đi họp đột xuất nên em mới…”
“Do vậy em tới thử tay nghề đúng không?” Đinh Tuấn Kiệt tiếp tục trêu.
“Không ngờ em lại ngủ quên, làm lỡ thời gian tiêm của anh bốn tiếng, không biết có ảnh huởng gì đến bệnh tình của anh không?... Em thực sự xin lỗi” Lâm Tiểu Nê lí nhí, trông cô thật đáng thương.
Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy áy náy trước lời xin lỗi của Tiểu Nê, anh “ừ” một tiếng thông cảm. Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng, buồn bã khi đẩy xe thuốc đi của cô, anh cũng ít nhiều thông cảm.Về sau anh mới biết, thông cảm với cô tức là phủ định lại bản thân mình.
Lâm Tiểu Nê là một cô gái xinh đẹp rất giỏi diễn kịch, vẻ bề ngoài tội nghiệp của cô không phù hợp với tính cách hiếu động, không an phận của cô.
Lần đầu tiên Lâm Tiểu Nê được tiêm cho người sống từ lúc theo nghề y, chính là lần tiêm cho Đinh Tuấn Kiệt.
Đây cũng là chuyện về sau Đinh Tuấn Kiệt mới biết. Lúc đó Tuấn Kiệt không biết, anh đã tự trách mình khi tiếng “ừ” cuối cùng của cô đã khiến anh sợ hãi. Đinh Tuấn Kiệt nhìn theo bóng màu hồng phấn của cô bác sĩ đi ra khỏi phòng, anh nghĩ thầm điều này đồng nghĩa với sự trống trải, vắng lặng. Anh cảm thấy áy náy trong lòng.
Trước kia các nhân viên y tế mặc áo blu trắng do vậy họ còn có tên gọi khác là “những thiên thần áo trắng”. Họ với những bộ mặt vô hồn, cứ nhẹ nhàng lướt tới rồi khẽ khàng bước đi, chẳng có chút sinh khí nào, dường như lúc nào cũng muốn nhắc nhở người ta rằng: “bạn đang ở trong bệnh viện, bạn đang bị bệnh” nhìn thấy họ là rầu rĩ cả người.
Đây cũng chính là điểm khác biệt đáng được học tập của bệnh viện Tây Nam, bởi đội ngũ nhân viên y tế đáng yêu nơi đây mặc đồng phục màu hồng phấn. Trông họ tràn đầy sức thanh xuân, họ giống như những cánh bướm màu hồng cứ lượn qua lượn lại trạo cảm giác rất dễ chịu đối với bệnh nhân.
Đó là lần đầu tiên Đinh Tuấn Kiệt gặp Lâm Tiểu Nê. Ấn tượng của anh về cô chỉ đơn giản là một cô gái thanh tú, ngây thơ, tay nghề không vững. Anh cũng không lưu luyến gì nhiều về bóng hình màu hồng phấn của cô, chưa đặc biệt đến mức để nhớ nhung rồi đưa vào giấc ngủ. Nhưng khi cô đã đi rồi, còn lại một mình trong phòng bệnh vắng lặng, anh cảm thấy bồi hồi, hôm nay là Tết trung thu mà.Tối hôm đó mặt trăng tròn đẹp, nhưng không hiểu tại sao lại chỉ xuất hiện một lúc rồi dường như bóng nguyệt thẹn thùng giống như thiếu nữ cập kê, trốn tuột vào đám mây không xuất hiện nữa.
Ngồi một mình vừa ăn bánh trung thu do đồng nghiệp mang tới biếu vừa nhớ đến người thân, ông nội ở thị trấn nhỏ xa lắc lơ, nhớ về những người có ân với mình, những người khác nữa...
Nghĩ ngợi mãi đến đêm khuya, gió lạnh ùa vào cửa sổ liên tục, tiết mục vui đón Trung Thu trên tivi cũng không giải toả được nỗi buồn trong anh. Anh cũng không biết nỗi buồn đó là nỗi buồn nhớ quê đã nung nấu trong lòng từ lâu nay hay là nỗi cô đơn khi phải sống một mình nơi đất khách quê người nữa.
Nằm mãi không ngủ được, anh ngó ra ngoài cửa sổ thì thấy bóng một con sói được tạo hình bằng tay phản chiếu trên bức tường trắng xoá của toà nhà đối diện. Hình con sói cứ lắc lư, lắc lư, anh còn nghe thấy giọng cười của con gái nữa.
Số lượng dân cư tập trung đông đúc tại thành phố Trùng Khánh khiến các nhà chung cư ở đây xây san sát nhau. Tuấn Kiệt đang ở tầng năm, cửa sổ phòng anh có thể nhìn thấy mặt bên của toà nhà đằng trước. Do vậy ban tối nếu các phòng bệnh trong toà nhà nơi anh ở mở cửa, bật đèn, thì ánh sáng trong phòng sẽ phản chiếu lên bức tường toà nhà đối diện.
Lúc này trên tường xuất hiện hình con nhạn đang xoè cánh bay. Một giọng nữ lảnh lót cất lên: "Nhạn lớn, nhạn lớn, bay đi, bay tới Nam Cực mang gió tự nhiên về ùa hè Trùng Khánh nhé!"
Chất giọng vừa trẻ con, vừa đáng yêu, dường như cô gái này chưa từng phải nếm trải nỗi vất vả, phiền muộn của cuộc sống. Cảm thấy trò này cũng hay hay, hành động của cô gái dần thu hút sự chú ý của Đinh Tuấn Kiệt.
Anh nhớ lại cách tạo hình con thỏ đã từng làm khi nhỏ rồi bắt đầu biểu diễn, quả nhiên cô gái phòng bên nhiệt liệt hưởng ứng.Đinh Tuấn Kiệt biết cạnh phòng mình là phòng nghỉ của bác sĩ.
Đột nhiên bóng trên tường biến mất, mọi vật trở lại yên tĩnh. Ngay lập tức anh nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, cô gái rối rít yêu cầu: "dạy cho em đi! dạy cho em cách tạo hình con thỏ đi!"
Vừa mở cửa, cô gái với bộ đồng phục màu hồng phần xộc vào, dáng vẻ vội vàng, hấp tấp, lại rất háo hức nữa."Em... Lâm Tiểu Nê phải không?"
Anh nhận ra ngay khi vừa nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô. Đó chính là cô bác sĩ thực tập thiếu trách nhiệm buổi chiều tới tiêm muộn cho anh đây mà. Cô ấy vẫn vậy, vẫn không che giấu được cảm xúc của mình, cô ấy rất đáng yêu, nội tâm biểu lộ trên nét mặt."Em đây, em đây! Tối nay em trực. Dạy em cách làm con thỏ đi!" Cô vừa vui vẻ trả lời vừa xích lại gần Tuấn Kiệt.
Đinh Tuấn Kiệt nghĩ thầm, nhìn gần trông cô ấy xinh thật! Đôi mắt trong sáng ánh lên vẻ ngây thơ, đúng là tiểu thư xinh đẹp chưa từng nếm mùi đau khổ trên đời. Anh cười vui vẻ rồi gật đầu đồng ý dạy cô.
Anh không ngần ngại nắm lấy tay cô rồi chỉ cho cô cách để tay thế nào, đầu ngón tay phải làm sao...
Đây là lần đầu tiên trong đời Lâm Tiểu Nê nắm tay thân mật như vậy với người đàn ông. Khoảnh khắc Tuấn Kiệt chạm vào tay cô, cô định bụng tính bài lùi, nhưng khi ngầng đầu nhìn vào đôi mắt chân thành, không chút dục vọng của người đàn ông sát bên mình, cô lại chú tâm học cách làm con thỏ.
Không lâu sau đó, trên tường lúc này xuất hiện bóng hai con thỏ, một con to, một con nhỏ cứ nhảy nhót không ngừng. Đêm trung thu đó họ chơi mãi tới tận khuya.
Đinh Tuấn Kiệt nghĩ thầm mình đã kết bạn được với người bạn mình thiếu thời thơ ấu. Âu đó cũng là sự bù đắp.Nhưng thật không ngờ, khi anh đang nhìn cô thân thiện thì Lâm Tiểu Nê làm ra vẻ nghiêm nghị khiến anh không nhịn được cười.
Khi cô chơi chán, đã mệt lử chỉ muốn đi về, cô chợt ngoái lại nghiêm khắc dặn dò: "Với trách nhiệm là một bác sĩ em vẫn phải nhắc nhở là bệnh của anh không được để người quá mệt mỏi, lần sau phải chú ý đấy."
Nói rồi cô ngúng nguẩy bỏ đi, để lại trong mắt Đinh Tuấn Kiệt cái bóng hồng phấn tuyệt đẹp.
Mùa hè oi bức cảu Trùng Khánh đã chính thức biến mất sau Tết trung thu đó.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy anh phát hiện ngoài trời đang mưa. Anh cười rồi nhớ tới cô gái vô tư tối qua với nụ cười tươi như hoa, cô ta đúng là một cô gái nhí nhảnh màu hồng phấn.
Cô gái nhí nhảnh nói: “Nhạn lớn, nhạn lớn, bay đi, bay tới Nam Cực mang gió tự nhiên về mùa hè Trùng Khánh nhé!" Thế là Trùng Khánh đã mát mẻ hẳn lên, Trùng Khánh đã tạm biệt với nỗi khổ oi bức mùa hè.
Đáng tiếc là mãi tới tận khi ra viện anh không còn gặp lại cô gái hồng phấn kia nữa. Thời gian dần trôi khiến anh đã hoàn toàn quên hẳn nụ cười của cô.