Thiên đình vừa được lập trên Thái Dương tinh, từng phân ngành dần dần đi lên quỹ đạo, cố gắng vận hành, ngay cả diện mạo của chúng yêu đều rực rở hẳn lên, khác với trước kia phân tán không theo trật tự, nay đã bắt đầu có tính kỉ luật.
Chẳng qua có vài việc không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Yêu A: Ta mỗi ngày tuần tra ở Nam Thiên Môn n lần, đến tận giờ còn chưa nhìn thấy Yêu Hoàng và Yêu Hậu bệ hạ, khóc (╥ω╥`), chỉ muốn liếc mắt nhìn thần tượng một cái tại sao lại khó như vậy?
Yêu B: Ta là bảo vệ Bắc Môn, đã một tháng rồi đó, còn không nhìn được nữa, ngày mai ta sẽ đổi ca!
Yêu C: Ha hả, ta làm đội đại thị vệ còn chưa thấy nữa là.
Yêu D: Đừng nói đội thị vệ, đội thân vệ chúng ta mong chờ mỏi mòn con mắt cũng chờ không thấy kia kìa!
Yêu E: Ai? Tiểu D, hai ngày nay ngươi có phải lại đi níu ống quần Bạch Trạch đại nhân không, như thế nào tự nhiên lại nói nho nhã như vậy.
Yêu D: Làm sao ngươi biết? Tiểu F nói như vậy có thể lấy được vợ, ta cố ý đi tìm Bạch Trạch đại nhân để học hỏi.
Yêu F: ….. Ngốc.
Yêu D: Ủa? Tiểu F, ngươi đang nói gì vậy?
Yêu F: Đang nói ngươi.
Yêu D: A.
……… Một lúc sau…….
Yêu D: Tiểu F ngươi nói ta cái gì?
Yêu A, B, C, E, F:….. Hết thuốc chữa. (눈눈)
Hình ảnh như vậy đều diễn ra mỗi ngày, chủ yếu là lưu truyền bên trong đám tiểu yêu, một tháng trước sau khi thành lập yêu tộc, danh yêu tộc liền truyền lưu khắp Hồng Hoang, rất nhiều sinh linh trước đại kiếp nạn may mắn sống sót bị Đế Tuấn bỏ qua sôi nổi tới gia nhập, Thái Nhất, Bạch Trạch dựa theo năng lực của mỗi yêu phân tán vào trong đội ngũ yêu tộc, trải qua rèn luyện đoàn đội và thử thách, bây giờ, chúng nó tự tin nói tụi nó là tiểu yêu tinh anh rồi đó.
Tiếc nuối duy nhất trong lòng chúng yêu là Yêu Hoàng và Yêu Hậu đại nhân kính yêu của tụi nó đến bây giờ vẫn chưa thấy được.
Yêu Hoàng đại nhân trong truyền thuyết vô cùng anh tuấn, khuôn mặt khí phách, Yêu Hậu đại nhân thanh lãnh cao quý, như sương như tuyết, họ là một đôi trời đất tạo thành, và cũng là người ký kết hôn nhân đầu tiên ở Hồng Hoang.
Quả nhiên chính là nhân vật trong truyền kỳ đều giống nhau.
Chỉ tiếc nhân vật truyền kỳ như vậy lại chỉ có thể duyến khanh nhất diện (muốn gặp một người nhưng vẫn kém một chút duyên phận), a, đúng rồi cái từ duyến khanh nhất diện này tui nó được Bạch Trạch đại nhân dạy đó, thoạt nhìn rất lợi hại và có văn hóa.
Những tên yêu này có một phần do bị ngăn cách rất lâu hoặc do vừa biến hóa, tuy tính tình thẳng thắng dễ ở chung, nhưng muốn dạy vài thứ lại rất khó khăn, vì để yêu tộc có diện mạo mới, vì vậy quân sư Bạch Trạch đại nhân… Phải đi làm lão sư cho một đám tiểu yêu.
Mục đích chủ yếu không phải để chúng nó học thêm văn hóa, nhưng ít nhất phải làm bọn họ hiểu, còn dạy thêm tri thức thực dụng về binh khí, khoáng thạch và dược thảo vân vân.
Cũng bởi vì tính cách ôn hòa của Bạch Trạch, cho nên rất nhanh có một đám hâm mộ não tang, ngày ngày Bạch Trạch đại nhân dài, Bạch trạch đại nhân ngắn, nhưng chúng nó không biết rằng…. Người gia tăng số lượng huấn luyện của chúng nó chính là người mà chúng nó kính yêu nhất – Bạch Trạch đại nhân.
Lúc này, người bị tên đại ca nhà mình hãm hại – Thái Nhất đang khổ bức mà ngồi chồm hỗm trên cây Phù Tang, nói chính xác hơn, là ngồi chồm hỗm trong tổ chim trên cây Phù Tang.
Trước khi Thường Hi và Đế Tuấn đi hưởng tuần trăng mật, đem trách nhiệm chăm sóc Tiểu Kim Ô giao cho Thái Nhất mà Thái Nhất lại là thúc thúc của Tiểu Kim Ô, nên không thể từ chối việc này được.
Kỳ thật Thái Nhất muốn làm thử một chút, lúc ở tiệc cưới lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Lục Áp, ngay lập tức hắn liền thích nó. Nhìn cái mỏ nhỏ nhỏ kia, móng vuốt sắc bén, vỗ vỗ cánh nhỏ vểnh vểnh chiếc đuôi, đều làm Thái Nhất say mê mãi không thôi.
Tiểu Kim Ô rất rất dễ thương đó! Vàng vàng, khốc khốc lại manh manh!
Cho nên khi biết mình có được quyền lợi chăm sóc Tiểu Kim Ô, Thái Nhất không chút nghĩ ngợi đáp ứng ngay.
Nhưng đợi đến khi Thường Hi và Đế Tuấn rời đi, Thái Nhất mới biết, cái chăm sóc này không phải kiểu chăm sóc mà hắn nghĩ kia, không phải đơn giản chỉ là đưa linh lực vào trong tổ linh tinh, mà chính là cách làm đã trở thành lịch sử đen tối trong cuộc đời Đế Tuấn – Ấp! Trứng!
Ấp trứng? Thái Nhất lúc ấy liền sợ đến ngốc luôn rồi.
Nhưng Đế Tuấn và Thường Hi lúc này đã bặt vô âm tín, so với ca ca cao hơn mình một tầng, Thái Nhất không thể nào đuổi kịp được, vì vậy mà hối hận không thôi.
Cho ngươi lanh mồm lanh miệng! Cho ngươi lanh mồm lanh miệng!
Nhưng khi nhìn đến chín quả trứng rực rỡ sắc vàng, lo lắng trong lòng vẫn chiếm nhiều hơn, vạn nhất không ấp trứng thì Tiểu Kim Ô không chịu phá xác thì làm sao bây giờ? Tưởng tượng không thể nhìn thấy được Tiểu Kim Ô đáng yêu lông xù xù, Thái Nhất cảm thấy tim mình càng như nhói lên.
Vì thế nên có một khung cảnh như bây giờ…. Một con chim to lớn màu vàng nằm sấp trên tổ, dưới cái bụng mềm mại, có chín quả trứng tròn xoe.
Xa xa ở Bất Chu Sơn, Thường Hi sau khi biết được ôm bụng cười không ngừng, Thái Nhất thật sự rất đáng yêu, lại biến thành ngốc tử, không đúng, phải là Đế Tuấn thông minh thêm, một lần lừa gạt thành công, Thường Hi nháy nháy mắt, cẩn thận nghĩ lại, mình có từng bị Đế Tuấn lừa hay không?
Hình như… Có?
Lần trước rõ ràng đã nói là không làm ở trên cỏ, kết quả tên nào đó nói là chưa thấy qua trời xanh, vì vậy…. Nhục nước mất chủ quyền. (aka bị xxoo lần )
Lần trước rõ ràng nói là không có lần tiếp theo nữa, kết quả tên nào đó mượn ôn tuyền, hấp dẫn làm hắn động tình, vì thế….. Cắt đất đền tiền. (aka bị xxoo lần )
Lần trước rõ ràng nói mỗi ngày một lần, kết quả tên nào đó liền làm ba lần một ngày, sau đó…. Bắn ba lần. (aka bị xxoo lần )
Lần trước rõ ràng nói là…..
Thường Hi liệt kê đếm đếm đầu ngón tay, đợi đến khi đếm tới lần thứ hai mươi mốt, trong lòng cuối cùng cũng nổi giận.
Hừ, Đế Tuấn tên đại lừa dối nhà ngươi, chỉ biết gạt người ta, còn nói không làm, ngược lại lại lợi dụng lúc cậu mơ mơ hồ hồ mà vi phạm ước định, thực sự là tên gian thương trong đại giang thương, làm kinh doanh tuyệt đối không ăn mệt!
Thường Hi vô cùng tức giận, phát hiện mình từ một tháng trước tới giờ trừ bỏ ăn với ngủ, thời gian còn lại đều cùng Đế Tuấn nằm một chỗ trên Bất Chu Sơn, chết tiệt, nói du lịch Hồng Hoang cơ mà? Tại sao tới đây lại làm tổ luôn không đi hả?
Phải phê bình!
Đáng giận nhất, ngay cả Bất Chu Sơn bọn họ cũng chưa đi hết, cả ngày toàn đứng trong động hoặc tắm ôn tuyền, cuộc sống thối nát đến khủng khiếp.
Thường Hi cuối cùng cũng không chịu nổi.
Vì vậy khi Đế Tuấn vừa đi hái lá non về động, nhìn thấy mặt bánh bao tức giận của thỏ nhỏ nhà hắn.
Nói thật, cái khuôn mặt này lâu rồi chưa thấy, thật có chút nhung nhớ.
Đế Tuấn thả xuống lá non trong tay, ngón tay rục rịch, chờ Thường Hi không chú ý một cái, thì chọt chọt cái mặt bánh bao làm hắn nhung nhớ không nguôi.
“Đế Tuấn! Ngươi nói với ta trong một tháng này ngươi làm cái gì?”
Khóe miệng Đế Tuấn dâng ý cười, “Cùng Yêu Hậu đại nhân của ta hưởng tuần trăng mật.”
“Không đúng!” Thường Hi hừ lạnh, “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, vậy đến đây để làm cái gì?”
“Tất nhiên biết, cùng tiểu Yêu Hậu của ta chu du khắp Hồng Hoang.”
“Đúng!” Thường Hi ra sức gật đầu “Vậy ngươi nói cho ta biết, chúng ta hiện tại làm cái gì?”
Đế Tuấn giả vờ suy tính, cúi đầu che khóe miệng sắp nhếch lên của mình “Ừm, đầu tiên chúng ta trên giường trong Kim Ô điện ở Thái Dương tinh xxoo, sau đó ở trên bàn xếp thành nhiều tư thế, kế tiếp tới ghế dựa, rồi tới đứng… Tiếp theo chúng ta đến Bất Chu Sơn, ở trong hang, trên mặt cỏ, trong hốc cây….”
Thường Hi gần như trợn mắt há mồm nghe mỗ Yêu Hoàng đại nhân chững chạc đàng hoàng nói xong từng trận mây mưa của mình, đến nỗi còn nhấn mạnh miêu tả nhiều chổ, thậm chí đánh giá, cả đầu Thường Hi đều như muốn bốc lên hơi nước.
Tên khốn Đế Tuấn này quả thực không biết xấu hổ!
“Đừng nói nữa!” Thường Hi đang chết lặng cuối cùng cũng ngăn trở được Đế Tuấn thành khẩn báo cáo, lấy tay gắt gao che miệng Đế Tuấn, ý nghĩ đi du lịch Hồng Hoang gì gì đó đều biến mất hết, thầm nghĩ muốn người nào đó thu liễm một chút, dù nơi này không có người thứ ba, nhưng Thường Hi cậu cũng rất thẹn thùng đó biết không?
Đế Tuấn cúi đầu cười, đem tiểu Yêu Hậu của hắn ôm vào ngực: “Không bằng chúng ta làm vài lần nữa ở Bất Chu Sơn, rồi đi nơi khác?”
Thường Hi ngốc, nếu xậu không nghe sai, là ‘làm’ vài lần? Xong ở Bất Chu Sơn, rồi tới nơi khác làm vài lần nữa là sao hả?
Nhìn con mắt người nào đó càng ngày càng âm trầm khó lường, phía dưới hơi hơi nhô lên chạm chạm vào chân cậu, khóe miệng Thường Hi run rẩy, ngay lúc tên đó không nhịn được sắp hóa hành sói, quyết đoán biến thành thỏ.
Đúng vậy, các ngươi đoán không sai, Thường Hi biến về nguyên hình.
“Trở về Thái Dương tinh!” Thỏ nhỏ cao quý lãnh diễm mà nói.
Đế Tuấn sờ sờ cái miệng đầy lông, không nhịn được mà nhếch miệng.
Quả nhiên thỏ nhỏ tức giận cũng sẽ đập hai cái.
Chẳng qua, vẫn không vui chút nào.
Vì vậy, ngày hôm nay, toàn thể chúng yêu trong yêu tộc cực kì phấn khởi.
Yêu A: Aaaaaa! Aaaaaa! Ngươi nhanh nhanh đoán ta xem thấy ai rồi nè! Ai ai ai?
Yêu B: Ngươi chưa tỉnh ngủ à?
Yêu A: Hừ, ha ha ha, ta nói cho ngươi hâm mộ chết luôn, ta nhìn thấy Yêu Hoàng đại nhân và Yêu Hậu đại nhân trong truyền thuyết rồi đó!
Yêu B: Thiệt Hả?
Yêu C: Ta cũng thấy nữa nè, Yêu Hoàng và Yêu Hậu đại nhân rất xứng đôi.
Yêu D: Ta là đội thân vệ, tại sao ta không thấy được.
Yêu F: Vì ngươi ngốc.
Yêu D: A.
Yêu E: Quả nhiên, Nguyệt Thần đại nhân cao quý lãnh diễm, như băng như tuyết, Đế Tuấn đại nhân anh tuấn cao ráo, rất nghiêm túc.
Yêu A: Nghiêm túc? Sao theo ta thấy bộ dáng của Yêu Hoàng đại nhân không vui vẻ nhỉ.
Yêu C: A? Thế à? Cẩn thận nhớ lại, đúng là sắc mặt không tốt lắm.
Yêu E: Chẳng nhẽ muốn tìm bất mãn sao?
Yêu A: Không nhịn được +
Yêu B: Không nhịn được +
Yêu C: Không nhịn được +
Yêu D: Này, ngốc là gì?
Yêu F:….. Ý nói ông ngốc ấy.
Yêu D: A.
Yêu A, B, C, E, F:…… Hết thuốc chữa. (눈눈)
Lúc này, khi Thái Nhất nhìn thấy thân ảnh của đại ca và đại tẩu nhà mình thì lệ nóng doanh tròng.
Huynh đệ của ta cuối cùng cũng đã về, ta rốt cục cũng được giải phóng!
Thường Hi nhịn cười nhìn biểu tình Thái Nhất gần như được cứu mạng, thiếu chút nữa đi tới sờ đầu, kết quả bị Đế Tuấn ngăn cản giữa không trung, Thường Hi cười nói: “Khoảng thời gian này vất vả cho ngươi, Thái Nhất.”
Thái Nhất cuống quít sải cánh: “Không vất vả, không vất vả.”
“Vậy giúp chúng ta thêm hai ngày nữa, được không?” Khóe miệng Đế Tuấn mỉm cười.
Thái Nhất cứng đờ, lập tức nhảy dựng lên: “Không không, chỗ ta còn có nhiều việc chưa phê đâu.”
Ngay lúc Thái Nhất không nhịn được chuẩn bị đào tẩu, một tiếng răng rắc giòn vang quanh quẩn bên tai mọi người.
Thái Nhất:?????
Lại răng rắc giòn vang một tiếng.
Cuối cùng Thái Nhất không có cách nào lừa mình dối người được nữa, thật cẩn thận quay đầu nhìn lại, thì nhìn đến trên vỏ trứng có một cái khe, bên trong thò ra cái mỏ nhỏ nhỏ, trông rất đẹp mắt.
Ph…. Phá…. Phá xác?
Thái Nhất cứng ngắc, toàn thân chim ngay cả cánh cũng không biết để chổ nào.
Một tiếng vở này như cái tín hiệu, rất nhanh, tiếng răng rắc liên tiếp vang lên, Thái Nhất cứng ngắc nhìn dưới bụng mình, một Tiểu Kim Ô đang đạp đạp xác trứng, nhấp nhấp cái cánh, phần dưới còn ở trong trứng, trên đầu đội phần vỏ còn lại như mũ quả dưa, suy nghĩ nữa ngày Thường Hi mới nhớ ra tại sao nhìn Tiểu Kim Ô lại quen mắt như vậy.
Đây không phải là gà con sao?
Chẳng qua là phiên bản đã được manh hóa.
Còn Thái Nhất lúc này như muốn khóc, hắn lại có thể… Lại có thể… Đem trứng của đại ca ấp ra, tụi Tiểu Kim Ô này làm sao bây giờ?
“Chiêm chiếp ”
“Chiêm chiếp Chiêm chiếp ”
“Chiếp Chiếp chiếp ”
“Chiếp ”
“Chiêm chiếp ”
“Chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp ”
Nhóm Tiểu Kim Ô hình như rất thích Thái Nhất, mới sinh ra đã vội vã nhảy lên người thúc thúc mình, từ đầu đến thân hắn đâu đâu cũng là Tiểu Kim Ô, dưới vẻ mặt nghẹn cười của đại ca mà cầu xin.
Kịch bản này không đúng!
Thế quái nào mà hắn lại ấp ra Tiểu Kim Ô? Cái này không phải là công việc của phụ mẫu tụi nó sao? Tại sao lại liên quan tới tên thúc thúc là hắn hả?
Phê bình!
Đặc biệt phê bình!
Nhưng mà dưới sự lôi kéo của chín Tiểu Kim Ô “chiêm chiếp chiêm chiếp” lưu luyến không rời, Thái Nhất cũng chỉ có thể bị trượt chân, nằm bất động trong tổ trên cây Phù Tang.
Nếu có thể tới gần hơn, còn ngẫu nhiên nghe được thỉnh thoảng truyền tới tiếng kinh hô của Thái Nhất.
“Nè nè, tiểu tổ tông của ta! Á! đó là lông mao, không được mổ!”
“Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát… Tiểu Cửu! Tiểu Cửu! Tiểu Cửu chạy đi đâu rồi?”
“Tiểu Thất, nhóc còn mổ nách ta nữa là ta mổ lại nách nhóc cho coi.”
“Tiểu Lục, đừng có chui xuống dưới bụng ta, cẩn thận ta đè nhóc bây giờ.”
“Tiểu Nhị! Tiểu Nhị! Nhóc có thể yên tĩnh giúp ta không? Huynh đệ nhóc đều ngủ trưa hết rồi nhóc cũng nằm ngủ đi!”
“Á! Tiểu Tam! Nhóc còn châm ngòi làm Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ đánh nhau nữa thì ta liền ném nhóc xuống đất cho coi!”
“Tiểu Bát, đã nói ngươi không được ăn tổ! Tại sao nhóc lại đi gặm đất hả?”
“Tiểu Nhất! Tiểu Nhất! Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại, nhóc đã ngủ nguyên một ngày rồi!”
Thường Hi nhìn cảnh tuợng náo nhiệt không xa, cuối cùng cũng yên tâm trở về Thái Âm tinh bế quan.
Về phần chín Tiểu Kim Ô, giao cho Thái Nhất, khẳng định không có vấn đề gì.