[Hồng Hoang Đồng Nhân] Yêu Hậu Không Dễ Làm

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay lúc Cộng Công và Chúc Dung thủy hỏa bất dung, gần như phải phân sinh tử, Nghệ và Khoa Phụ thẳng thắn xuất quỹ, kéo cả vu tộc đến thuỷ triều, ba trăm sáu mươi lăm năm qua đi, rốt cục Thường Hi đang nhàn nhã hưởng thụ cảm giác được hơi hơi đau đớn.

Cái loại đau đớn này quả thật hết sức quen thuộc, Thường Hi khiếp sợ nhìn bụng của mình điên cuồng hấp thu Thái Âm khí, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Chẳng lẽ… cậu sắp sinh?

Trợn tròn ánh mắt, Thường Hi dùng sức nắm lông Đế Tuấn ở bên cạnh, suýt nữa đem lông chim vặt sạch, khiến Đế Tuấn dang trong tu luyện tỉnh lại.

Trong nháy mắt Đế Tuấn tỉnh lại hắn liền cảm giác được dị động của Thường Hi.

Đã không còn là lính mới hai phu phu lại không hẹn mà khẩn trương tiếp, tuy rằng đã là lần thứ ba đỡ đẻ, nhưng lần này lại không giống!

Trước kia đều đẻ trứng, còn lần này, cậu sinh ra là bào thai đó!!

Luận bất đồng giữa sinh con bằng trứng và bào thai

→ Khi đám động vật trong nhà sinh con thì biết, sau khi gà đẻ trứng có thể kêu vài tiếng cục tác, có thể chạy, nhảy, bay, còn khi chó sinh bảo bảo…. Không chỉ kêu khàn cả giọng, cộng rất hung dữ còn phải yếu ớt mấy ngày.

Cho nên lúc này, mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Thường Hi đau đến nâng không nổi thắt lưng, còn thê nô – Đế Tuấn lại đứng một bên bưng trà đảo nước dâng các loại cỏ non cây lá cung phụng mặc Thường Hi lựa chọn, Thường Hi lật đổ một bàn thì lại bưng tới một bàn, cần phải để Thường Hi cảm giác được sự ấm áp của gia đình.

Còn Thường Hi đang trong nỗi đau đớn làm tính tình trực tiếp bay lên vô cùng táo bạo, nhìn Đế Tuấn cực kỳ không vừa mắt.

Nếu không vì con chim ngốc này tại sao cậu phải rồi chịu tội như vậy?

Cho nên gây sức ép Đế Tuấn còn chưa đủ, dưới việc đau chịu không nổi, Thường Hi trực tiếp túm cánh Đế Tuấn mà cắn.

Bụng đau bao nhiêu, cắn bấy nhiêu lực.

Đế Tuấn nhe răng nhếch miệng nhìn kiều nhuyễn đáng yêu thỏ nhỏ phút chốc biến thân thành bạo kiều thỏ, cánh đau đến chết lại không dám động, kiểu vừa đau vừa thích này, không gì sánh kịp.

Bất quá ai biểu ngươi là người gây ra? Nên hậu quả này, cũng phải tự nhận đi.

Chín Tiểu Kim Ô còn bao vây Thường Hi muốn tận mắt nhìn thấy muội muội sinh ra, kết quả bị một cánh của Đế Tuấn đập văng ra xa còn bị ra lệnh cưỡng chế không cho về.

Ngay trong lúc lộn xộn như vậy, đứa đầu trong mười hai con thỏ, cuối cùng cũng ra đời.

Tiểu tiểu thỏ mới sinh ra cả người hơi ẩm ướt, bộ lông màu trắng dán lại trên cơ thể, đôi mắt chưa mở được, cái mũi nhỏ nhỏ ướt át phấn nộn, cánh môi nho nhỏ hết sức đáng yêu, Thường Hi nhìn tiểu tiểu thỏ trong ngực, trong lòng mềm mại, đầu lưỡi liếm toàn thân tiểu tiểu thỏ thật sạch sẽ, lộ ra kích thước đáng yêu chỉ to bằng một bàn tay, ánh trăng điểm điểm như sao trên lông mao tựa bạch ngọc, bao phủ cả người tiểu tiểu thỏ, giống như linh khí cả Hồng Hoang đều tụ lại đây, khiến người ta không thể nào dời mắt được.

Nháy mắt góc mềm mại nhất trong lòng Thường Hi và Đế Tuấn bị đánh trúng, cảm giác như cho dù đem cả thế giới này đưa cho tiểu tiểu thỏ cũng nghĩ không đủ.

Thường Hi và Đế Tuấn cứ tưởng sau khi sinh tiểu tiểu thỏ đầu tiên, rất nhanh sẽ nghênh đón đứa thứ hai, nhưng tiểu tiểu thỏ tiếp theo cứ chậm chạp không chịu đi ra, cho tới ngày ba mươi cuối tháng, Đế Tuấn vội muốn đập luôn mặt trăng, tiểu tiểu thỏ thứ hai thong dong xuất thế.

Tiểu tiểu thỏ thứ hai giống y chang tiểu tiểu thỏ đầu tiên, nhung mao toàn thân sáng như ánh trăng tựa bạch ngọc, riêng phần trán có ấn ký kim diễm (lửa vàng) nhỏ nhỏ cho thấy cả hai không phải là song sinh.

Tiểu tiểu thỏ thứ hai sinh ra, đến ngày hai mươi chín, Thường Hi mới nghênh đón tiểu tiểu thỏ thứ ba.

Không giống tiểu tiểu thỏ thứ hai, bên tai trái của tiểu tiểu thỏ thứ ba có dấu kim diễm, vô cùng huyến lệ (rực rỡ, lộng lẫy, sáng đẹp).

Ba mươi ngày sau, tiểu tiểu thỏ thứ tư ra đời, nhung mao bên tai trái của bé lại hơi hơi vàng.

Ngày hai mươi chín kế tiếp, tiểu tiểu thỏ thứ năm đi ra, lại có chút ánh vàng trên phần đuôi.

Rồi cứ luân phiên ba mươi, hai mươi chín, tiểu tiểu thỏ cũng không có đặc trưng giống như nhau, có khi là lưng, đứa lại là bốn chân, đứa là vai, mắt, đuôi, tiểu tiểu thỏ cuối cùng toàn thân mang theo một màu vàng, rõ ràng vốn là một con thỏ lông trắng, nhưng khi đứng dưới ánh sáng mặt trời, lại hiện ra kim sắc hào quan rực rỡ, rất thần kỳ.

Cứ như vậy, trôi qua một năm, cuối cùng cũng sinh xong mười hai tiểu tiểu thỏ.

Mười hai tiểu tiểu thỏ mới vừa ra đời được mặc vào tiểu y phục mà phần đông đại yêu vì các bé bện thành, nước thuần âm ngấm vào thành quần áo phù hợp với thuộc tính của mười hai Tiểu Nguyệt Lượng, lông chim rơi xuống từ người chín Tiểu Kim Ô đan thành khăn choàng đeo trên cổ, tiểu thỏ trắng trắng mềm mềm mang một cái khăn quàng màu vàng, dáng vẻ manh manh không chịu nổi, chín Tiểu Kim Ô sau khi nhìn muội muội tức khắc đi ra đánh một trận.

Lần này không phải cướp mang đi hai tiểu muội muội nữa, mà là mười hai, một trong chín người tụi nó phải độc chiếm tất cả, ngay cả tiểu Nhất cũng xuất thủ, bị tất cả huynh đệ không phân biệt địch ta cùng nhào vô đánh!!

Muội muội đáng yêu như vậy, mỗi nhóc đều luyến tiếc để thối Kim Ô khác mang đi, chỉ có mình mình mới có tư cách đó! Hừ!!

Thường Hi Đế Tuấn mặc kệ mấy xú tiểu tử kia, dù sao mỗi ngày đánh nhau đánh cũng không chết, để bọn nhóc tự đắm chìm trong suy tưởng mà chơi đi.

Sau khi sinh ra mười hai tiểu tiểu thỏ, Thường Hi và Đế Tuấn cuối cùng cũng nhớ bọn họ đã quên cái gì, bọn họ cư nhiên quên đặt danh tự cho đám Tiểu Kim Ô!

Tên gọi cư nhiên mới được nhân tiện nhớ tới sau khi sinh muội muội ra… Đám Tiểu Kim Ô đồng thời mệt chết đi, người này có phải là cha ruột không vậy?

Bất quá có thể cùng đặt tên với muội muội cảm giác thiệt vui, chín Tiểu Kim Ô vô cùng rộng lượng tỏ vẻ chỉ cần cho tụi nhóc ôm muội muội manh manh, tụi nhóc liền rộng lượng mà tha thứ cho sự sơ ý của phụ thân.

Đế Tuấn nghe điều kiện của đám Tiểu Kim Ô cười lạnh, liền với khả năng khống chế lửa của các ngươi? Bị thương đến các tiểu bảo bối thì làm sao?

Vì thế, ý đồ ôm muội muội của đám Tiểu Kim Ô cứ thế bay đi, còn phải mang một dấu ấn hình cánh trên người.

— Điểm nến.

Bất quá tên của Tiểu Kim Ô và tiểu thỏ ngọc vẫn được lấy rất tốt, chín Tiểu Kim Ô phân biệt là: Tiểu Nhất: Thần Diệu Tiểu Nhị: Lưu Quang Tiểu Tam: Thiên Đô Tiểu Tứ: Diễm Vân Tiểu Ngũ: Hộc Phong Tiểu Lục: Thất Sát Tiểu Thất: Phá Quân Tiểu Bát: Thiên Lang Tiểu Cửu: Dẫn U.

Còn tên của mười hai Tiểu Nguyệt Lượng phân biệt là: Nhất Nguyệt vi Tâu, Nhị Nguyệt vi Nữ, Tam Nguyệt vi Kinh, Tứ Nguyệt vi Dư, Ngũ Nguyệt vi Cao, Lục Nguyệt vi Thư, Thất Nguyệt vi Thương, Bát Nguyệt vi Tang, Cửu nguyệt vi Huyền, Thập Nguyệt vi Dịch, Thập Nhất Nguyệt vi Cô, Thập Nhị Nguyệt vi Đồ.

Ba tên này trong QT là: Tưu (陬): trong hán việt là tâu Kinh (寎): từ này ta tra gg-sama là vậy nên nếu có sai thì mọi người sửa giúp ta Thả (且): trong hán việt khi dùng làm tên người lại là Thư.

Thường Hi biết đặt danh tự này là không phù hợp với lịch sử nguyên bản của Hồng Hoang, nhưng ở lúc đặt tên cho Tiểu Kim Ô và tiểu thỏ ngọc, trong đầu đầu tiên liền hiện ra mấy tự này, cho nên tên của nhóm Tiểu Kim Ô và tiểu thỏ ngọc mới thành ra như vậy.

Lại một tháng qua đi, ngay cả thân thể của tiểu tiểu thỏ được sinh ra cuối cùng cũng khỏe mạnh, đầy tháng đầu tiên của nhóm tiểu tiểu thỏ, cuối cùng cũng bắt đầu.

Cơ hồ tất cả đại yêu tiểu yêu đều tề tụ trên Thái Âm tinh, cho dù là đám thế hệ thứ ba trên đại bản doanh thiên đình ở Thái Dương tinh cũng nhất định phải nhìn thấy tiểu công chúa.

Tiểu công chúa nhất định vừa đáng yêu vừa trắng nõn vừa xinh đẹp, nhát gan khiến người ta muốn dừng lại ngừng không được!!

Mà một ít đạo hữu quen biết, như là Tam Thanh, Nữ Oa Phục Hy, Hồng Vân Trấn Nguyên Tử cũng đến đây, thậm trí Minh Hà không được thông tri cũng tới, quả thật khiến Thường Hi kinh ngạc.

Bất quá nếu đã đến đây, người tới tất nhiên là khách, tự nhiên hắn sẽ hoan nghênh.

Chẳng qua người tới phức tạp, Thường Hi, Đế Tuấn vừa phải tiếp đón lai khách (khách đến thăm), tu vi của chín Tiểu Kim Ô không đủ, Thái Dương chân hỏa cũng sẽ làm bị thương tiểu thỏ ngọc, cho nên nghĩ nghĩ, vẫn đem nhóm tiểu thỏ ngọc phóng tới bên chổ Hằng Nga, nàng là ác thi của Thường Hi, tu vi bản thể cũng đủ, hợp thuộc tính với nhóm tiểu thỏ ngọc, Thường Hi lại giao hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần châu cho nàng, lúc này mới yên tâm đi nghênh đón lai khách.

Thường Hi cũng không biết chuyện sắp sửa xảy ra, mãi đến sau đó, hắn mới thấy quyết định này của mình vô cùng may mắn.

Đại đại tiểu tiểu yêu yêu tộc rất nhiều, Thường Hi cố ý xuất ra Đế Lưu Tương làm ra từ Thái Âm tinh, loại chất lỏng thần kỳ này cho dù là Thái Âm tinh thì hằng năm nhiều nhất chỉ có thể làm ra một tiểu hồ, Thường Hi lấy khoảng một nửa mang ra đãi khách, từ trước đến nay Đế Lưu Tương luôn có kì hiệu (hiệu quả kì lạ) với yêu tộc, nó được ánh trăng tụ lại mà thành, uống cỡ một chén nhỏ ước chừng có thể có tu vi năm trăm năm, huống chi tu vi cũng không phải hiệu quả chủ yếu của nó, tinh thuần huyết mạch mới là tác dụng chân chính.

Yêu tộc vô cùng vừa lòng với thứ này, mà trân tu mỹ thực (món ăn hiếm lạ) được săn tới lại nhiều vô số kể, tân khách tẫn hoan.

Mà nhóm tiểu tiểu thỏ vai chính trong bữa tiệc lần này tự nhiên cũng phải đi ra dạo quanh một vòng, phân biệt từ Thường Hi, Đế Tuấn, Hi Hòa, Hằng Nga, Thái Nhất, Bạch Trạch ôm, mười hai tiểu tiểu thỏ mềm mại nộn nộn dễ dàng làm người ta yêu mến, nhung mao màu trắng điểm điểm ánh trăng rực rỡ, mấy điểm kim sắc hỏa diễm không đồng nhất kia lại càng tôn thêm vài phần tôn quý cho mấy tiểu tiểu thỏ, vì thế nên không chỉ có tầm mắt nóng rực của chúng yêu, ngay cả người không thuộc yêu tộc nhìn mấy tiểu tiểu thỏ nhỏ nhỏ này cũng không nhịn được mà thở nhẹ, sợ dọa đến những tiểu sinh linh đáng yêu này.

Sau khi để tiểu tiểu thỏ đi dạo một vòng liền để Hằng Nga ôm xuống, lúc này nội dung mà mọi người đàm luận không còn là thiên tài địa bảo ở chổ nào bị ai tìm được, tất cả đều kịch liệt thảo luận xoay quanh đề tài về nhóm tiểu tiểu thỏ.

Từ diện mạo đến tên rồi tới khi nhóm tiểu tiểu thỏ trưởng thành lại biến thành bản thân có nên sinh một nữ nhi hay không rồi tới sinh nhi tử cũng được nhất định phải nghiêm khắc đốc xúc, về sau thú tiểu tiểu thỏ về nhà mình….

Mọi người mặc sức tưởng tượng, có vài đại yêu thậm chí còn vì vấn đề con nhà ai mới có thể thú tiểu tiểu thỏ cũng ầm ĩ lên, cuối cùng quyết định đánh một trận, ai thắng con kẻ đó mới có tư cách cưới tiểu tiểu thỏ.

Đế Tuấn cười lạnh một tiếng, sau khi mấy tên đại yêu đánh xong, vuốt vuốt tay áo bước lên cùng bọn họ hài hòa hữu hảo luận bàn một chút, thẳng đến vài tên đại yêu kia nước mắt giàn giụa mới dừng tay.

Hừ! Muốn lấy những nữ nhi đáng yêu của ta, dựa vào tướng mạo xấu xí tu vi thấp kém của đám con trai nhà tụi bây, nghĩ cho đẹp!

Còn Hằng Nga – gương mặt mới nhất trong sáu người vừa rồi lại thành đề tài thảo luận khác của tân khách, Hi Hòa mọi người đã biết, nhưng còn chưa gặp qua Hằng Nga, thân ảnh phiêu dật thanh lãnh như ánh trăng, tiên tư ngọc mạo độc nhất vô nhị, hơn nữa trong ngực còn ôm hai tiểu tiểu thỏ, khiến người ta ca thán vẻ đẹp nàng chỉ có thiên thượng mới có, nhân gian chắc không có duyên gặp mấy lần.

Một câu này được lấy từ trong bài Tặng Hoa Khanh của Đỗ Phủ:

Cẩm thành ty quản nhật phân phân,

Bán nhập giang phong bán nhập vân.

Thử khúc chi ưng thiên thượng hữu,

Nhân gian năng đắc kỷ hồi văn ?

Dịch nghĩa:

Tiếng đàn tiếng sáo ở Cẩm Thành ngày ngày dìu dặt,

Nửa tan vào tiếng gió của giòng sông, nửa vút lên tầng mây.

Khúc nhạc này chỉ ứng được với thượng giới thôi.

Giữa trần gian nào ai nghe được mấy lần!

Có thể vô đây coi thêm.

Hằng Nga nhanh chóng được phong làm mỹ nữ đệ nhất Hồng Hoang, trở thành tình nhân trong mộng của tất cả nam yêu, nam tu (chỉ những người tu hành).

Đế Tuấn:…… Cái loại cảm giác không biết nên ghen như thế nào, các ngươi hiểu?

Ngay tại thời điểm tiền thính đang náo nhiệt, trong hậu thính, Hằng Nga đang chơi đùa cùng tiểu tiểu thỏ.

Nhóm tiểu tiểu thỏ có hơi văn tĩnh (điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít nói), cho dù chơi đùa cũng chỉ là đứng lên duỗi người chạy vài vòng, gãi gãi lổ tai, cong cong cái bụng cho nhau, tuy như thế, Hằng Nga vẫn vạn phần cảnh giác như cũ, là tụ tập của ác niệm, Hằng Nga vui lòng lấy chính những ác ý đó đi đo lường người khác, cho nên thời điểm càng thả lỏng, lại càng không thể mất cảnh giác.

Sự thật chứng minh cảnh giác của Hằng Nga cũng không phải công cốc, lúc trôi qua hơn nữa ngày, thế nhưng lại có mấy tiểu yêu du đãng xung quanh, mắt thấy sắp tiến vào hậu thính.

Hằng Nga nhíu mày, những đám mây bỗng dưng từ dưới váy dài bay ra, ngăn lại mấy tên tiểu yêu kia.

Mấy tiểu yêu vâng dạ lui về phía sau, hàn ý trong mắt Hằng Nga hơi lui, nhưng ngay sau đó, Hằng Nga thấy một tên trong đám yêu kia thì nhíu mày.

Chỗ mi tâm của tiểu yêu nọ có một điểm đỏ nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ bỏ qua, mà phóng to điểm nhỏ đó lên mấy lần, có thể thấy đó là một đồ án kỳ quái —— Vu ấn.

Hằng Nga ra tay ngay lập tức, mấy tiểu yêu đều bị Hằng Nga bắt được, quả nhiên ở những chỗ khác trên người đều tìm được Vu ấn bị che dấu, trong mắt Hằng Nga hiện lên hàn quang, đang định kiểm tra trí nhớ của tiểu yêu, mấy tiểu yêu đột ngột tự bạo.

Ngay tức khắc Hằng Nga liền chạy qua bảo vệ nhóm tiểu thỏ ngọc, nhưng thanh âm khi nổ quá vang dội, nhóm tiểu tiểu thỏ đều bị dọa, khiến Hằng Nga vô cùng đau lòng.

Nhất thời trong lòng càng thêm khuể giận. (khuể: oán hận)

Thường Hi là người đầu tiên biết dị động trong hậu thính, thần thức khổng lồ gần như vô tận lập tức truy tìm mọi ngóc ngách trên Thái Âm tinh, chỉ chốc lát, liền bắt được nhiều tiểu yêu có chứa ấn ký, đa phần đều là xà hay trùng, một ít tiểu yêu đúng lúc tự bạo, còn một ít còn lại chưa kịp tự bạo, khi kiểm tra kí ức bọn chúng đều đến vì tơ hồng, nếu không lấy được hoặc là tìm không thấy liền cướp đi hai tiểu tiểu thỏ, trong ánh mắt Thường Hi đã là một mảnh hàn sương.

Vu tộc! Khinh người quá đáng!

Cho dù biết Khoa Phụ lấy đi ba sợi tơ hồng, cho dù biết yêu hận gút mắt giữa Hậu Thổ cùng Chúc Dung, Cộng Công, cho dù biết Khoa Phụ và Nghệ công khai xuất quỹ, nhưng nếu định lực của bản thân đủ mạnh, hoặc tình nghĩa không sâu, tơ hồng cũng sẽ không sinh ra hiệu quả gì đối với cấp bậc của Tổ Vu cả.

Hơn nữa đó còn là do Khoa Phụ tự mình lấy đi, mà tơ hồng lại chính tự bản thân nó buộc định, nếu không phải tâm sinh tham, không cầm đi thứ không thuộc về mình thì làm sao có thể gặp hậu quả xấu này?

Bây giờ muốn lấy tơ hồng thì thôi, cư nhiên còn đánh chủ ý tới tiểu tiểu thỏ, đâu chỉ khinh người quá đáng, quả thực là coi yêu tộc không ra cái gì cả!

Đế Tuấn sau khi biết thì vô cùng phẫn nộ nhìn tiểu yêu phục tùng lạnh run quỳ phía dưới, cùng các tân khách, lạnh lùng tuyên bố mệnh lệnh, vu tộc, phải tru!

Sau khi nhận được mệnh lệnh, tất cả yêu tộc bắt đầu tổng động viên, còn Thường Hi thì về hậu thính, tiểu tiểu thỏ bản tính vốn nhát gan, lại mới sinh ra không bao lâu, lần này bị dọa không nhẹ, vẫn trốn trong ngực Thường Hi run rẩy, làm Thường Hi xem đỏ cả hốc mắt.

Thẳng đến tất cả tiểu tiểu thỏ đều im lặng ngủ, Thường Hi mới gọi Hằng Nga, nếu vu tộc nghĩ muốn có tơ hồng, như vậy liền cho bọn chúng nhiều thêm mấy cái thì càng tốt.

Cậu muốn nhìn, bọn họ có chịu được món quà mà cậu tặng hay không!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio