Thường Hi dù không tình nguyện vẫn phải ngoan ngoãn chờ Đế Tuấn cùng Thái Nhất đến.
Không phải cậu chưa từng nghĩ tới việc lén trốn đi nhưng mà yêu hoàng tương lai không phải là đối tượng để đắc tội, vạn nhất bọn họ nhớ thù, trước khi làm một trận với vu tộc, đã quay sang đây xử lý cậu thì làm sao bây giờ?
Thứ nhất, pháp lực cậu không cao, thứ hai, không bảo vật phòng thân, thứ ba, cậu chỉ có một mình, ngoại trừ vẻ ngoài giống bọn họ, lại không thể so sánh cùng nhà người ta, nếu đánh nhau, không cần nghi ngờ, Thường Hi là bên bị coi như đồ ăn mà chăm sóc, nhân gia người ta không cần phí lực, cậu liền vỡ nát.
Hơn nữa… Thường Hi nhìn kim sắc lông vũ bay tới bay lui xung quanh mình, có một tên gian tế bên cạnh, cậu muốn chạy cũng không phải dễ.
Nghĩ đến đây Thường Hi thở dài, hy vọng lần này hành trình xuống Hồng Hoang có thể như ý nguyện, không cần thực lực tăng nhiều, chỉ cần tìm được bảo bối, nhặt một tên đồ đệ có tư chất mạnh mẽ một chút hoặc làm quen vài vị tri kỉ hay bạn tốt cũng không tồi.
Dường như biết Thường Hi có ý định trốn đi, tiểu lông vũ bay quanh quanh vài vòng liền vút một cái cắm trên đầu cậu, Thường Hi vội vàng đem nó lôi xuống, chính là nó lại nhảy lên lại, kéo xuống, lại nhảy lên,... Lặp lại vài lần, Thường Hi cũng lười quan tâm, mặc nó đóng quân tạm thời trên đầu mình.
Trong lòng cậu lại tức giận bất bình, bị người khác không tước đoạt nhân quyền thì thôi, giờ ngay cả một sợi lông vũ cũng muốn khi dễ cậu, quả thật buồn cười, nếu ở cổ đại, giá trị bản thân thật chẳng khác gì mấy cọng cỏ.
Mà trong nháy mắt, ngày hôm sau đã đến.
Quả nhiên, Thái Nhất vừa nhìn thấy lông vũ trên đầu Thường Hi liền cười ha ha, cả Đế Tuấn cũng cố nén cười, Thường Hi tức giận đỏ bừng cả mặt: “Đem lông vũ của ngươi lấy xuống!!”
“Lông vũ này không phải của ta,” Thái Nhất cười nói: “Là của đại ca.”
Thường Hi ngạc nhiên nhìn Đế Tuấn… Ngàn lần không nghĩ tới,chủ nhân của kim sắc lông vũ là Đế Tuấn, cậu còn tưởng là của Thái Nhất nha.
Đế Tuấn thu liễm ý cười: “Kim ô lông vũ không chỉ có công hiệu đưa tin, trong nó có chứa Thái Dương chân hỏa, thời điểm nguy hiểm có thể ngăn cản một phần, vật đó đã cho ngươi, không cần lấy lại.”
Kim Ô: Mặt trời, Thái Dương, kim ô còn là bản thể của Đế Tuấn và Thái Nhất.
Đế Tuấn nói rất đường hoàng, nhưng Thường Hi vẫn cự tuyệt:” Không cần, không phải chúng ta kết bạn cùng đi sao? Kim ô lông vũ trả lại cho ngươi thì tốt hơn.”
“Không quan hệ,” Đế Tuấn thập phần hào phóng, “Kim ô lông vũ ta vẫn còn.”
Thường Hi còn muốn đùn đẩy nhưng Đế Tuấn lúc này, đã thu lại ý cười, khuôn mặt lạnh băng đầy uy nghiêm, Thường Hi nhìn nhìn liền sợ.
“Vậy… ” Thường Hi nhỏ giọng nói, “Vậy có thể hay không không để nó ngốc trên đầu ta?”
Đế Tuấn nháy mắt mấy cái: “Kim ô lông vũ ly thể, cho dù là ta cũng không thể khống chế nó, có lẽ nó thích tóc ngươi.”
Lừa đảo! Trong lòng Thái Nhất nói, kim ô lông vũ chính là chịu khống chế của huynh mà trèo lên thì có.
Nhưng mà nhìn thấy cái liếc mắt đầy uy hiếp của Đế Tuấn, Thái Nhất cũng chỉ có thể sờ mũi, câm nín.
Thường Hi không biết hai người đang cùng nhau trao đổi ánh mắt, còn tưởng rằng kim ô vũ không thể khống chế, lại kéo kéo vài lần không được cũng chỉ có thể mặc kệ.
Đế Tuấn thấy đầu Thường Hi cắm lông chim của mình, trong lòng lại vậy mà lại truyền tới cảm giác thỏa mãn, mọi nơi dường như đều rất yên bình.
Hắn lắc đầu, đem mớ cảm xúc khó hiểu ném đi, nói với Thường Hi: “Còn cần mang gì không? Không thì chúng ta đi.”
Ánh mắt Thường Hi lưu luyến nhìn cây Nguyệt Quế, đợi lần sau nhất định phải mang theo nó, quay đầu lại nói: “Không còn.”
Cả ba liền bay khỏi Thái Âm tinh.
Hồng Hoang trời cao mười vạn tám nghìn trượng, đất dài trăm triệu dặm, núi núi trùng điệp, chim bay cá nhảy, ranh giới mênh mông khôn cùng.
trượng , mét.
Từ trước tới nay Thái Dương tinh đều mọc ở phía đông lặn phía tây, cho nên lúc này Đế Tuấn cùng Thái Nhất tự nhiên dẫn Thường Hi tới nơi quen thuộc mà đi, dù sao hiện giờ tam tộc trên đại địa Hồng Hoang đang thời kì thịnh vượng, nếu bọn họ muốn mang theo Thường Hi tất nhiên phải cam đoan an toàn của cậu.
Tu vi của Thường Hi hiện tại là Đại La Kim Tiên, tuy nhiên Đế Tuấn vẫn lo lắng, thứ nhất là Thường Hi rất dễ bị lừa, vẻ ngoài cứ một bộ: ta thực mềm ta thực yếu nhanh nhanh tới bắt nạt ta, thứ hai là lá gan của Thường Hi… thật sự quá bé!
“Thường Hi… nó chỉ là một con rết tinh thôi, chưa tới tu vi kim tiên, một ngón tay của ngươi cũng có thể nghiền chết nó.” Đế Tuấn bất đắc dĩ đem Thường Hi vụt cái đã trốn thật xa, túm về.
Đế Tuấn phát hiện, tuy sức chiến đấu của Thường Hi thực sự rất tệ nhưng ở phương diện lẫn trốn thì quả thực hơn người, hắn còn chưa kịp phản ứng, Thường Hi nhảy một cái xa mấy chục trượng, như thuấn di vậy.
Thường Hi giãy dụa kháng cự, ánh mắt nhìn Đế Tuấn đầy vẻ lên án, con rết tinh lớn như vậy,chỉ thân thể thôi đã cao bằng tòa nhà mấy chục tầng, lưng so với vại nước còn to hơn, hơn nữa gương mặt quả thật là rất ghê tởm, chân nhiều tới nỗi mao cốt tủng nhiên, thực sự rất đáng sợ!
Làm một tên học trò ngoan từ hiện đại xuyên tới, ngay cả con gián cậu còn chưa thấy thì làm sao hả?
Đối mặt với mấy loại quái vật này…. Không cần để ý cậu, được không?
Đương nhiên, Thường Hi giãy dụa không hề hiệu quả, Đế Tuấn thập phần công chính nghiêm minh bắt cậu trở lại, thật sự là bản thân Đế Tuấn cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng tu vi của Thường Hi cũng cao tại sao lại sợ mấy con sâu bọ này kia chứ? Chỉ một ngón tay là nghiền chết nó có gì đâu mà đáng sợ?
Đế Tuấn hoài nghi nhìn con rết, nhìn qua nhìn lại, vẫn chỉ là một con “gà giò”, căn bản không thể gây nguy hiểm, một đầu móng vuốt của hắn đã có thể bóp chết nó, không cần lửa chỉ cần Thái Dương chân hỏa cũng đem nó đốt thành tro.
Hiển nhiên hắn đã quên cách nhìn của một con chim thì khác so với một con thỏ, với chim, sâu là loài không có sức chiến đấu, cực kì yếu, cho nên lần đầu tiên Thường Hi chiến đấu, Đế Tuấn cố ý chọn cho Thường Hi đối thủ mà hắn coi là yếu nhất.
Mà ở cái nhìn của Thường Hi, xem ra trừ thực vật nhìn hơi ngoan ngoãn ra, các loài khác đều thực – đáng – sợ!
Đặc biệt, linh hồn của cậu vốn ở xã hội hiện đại đầy hòa bình, đột nhiên xuyên tới thế giới toàn là quái vật cùng những thứ kì lạ…. Cậu muốn đi chết. Ọ A Ọ
Nhưng dưới sự trông coi của Đế Tuấn thì không có khả năng chạy trốn, vì thế Thường Hi ủ rũ bị xách cổ lôi về.
“Không sao cả, chỉ cần đem linh lực đánh ra,tu vi của ngươi so với nó cao hơn nhiều, không cần sợ hãi.” Thái Nhất thấy Thường Hi run rẩy, an ủi nói: “Nhìn, như thế này.”
Nói xong phát ra linh lực màu vàng, khống chế nó rồi bắn tới người con rết, lửa đốt một nửa liền tắt, mà rết tinh cũng kêu thảm một tiếng, bản thân trọng thương còn treo một hơi tàn.
Thường Hi nhìn rết tinh phịch một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, bất động thật lâu, trong không khí dần dần tràn ngập mùi thịt nướng nỗi sợ trong lòng cũng giảm một ít
“Đến nhìn thử xem, nó không còn động nữa.”
Đế Tuấn chỉ hướng con rết, dưới sự cỗ vũ Thường Hi cuối cùng phát ra công kích đầu tiên trong đời.
Một đoàn linh lực thuần âm nho nhỏ đánh vào trên người con rết ngay cả chút thanh âm cũng không có, tuy nhiên không phát âm cũng không có nghĩa là không có uy lực, nơi Thường Hi bắn trúng, vỏ cùng thịt bị ăn mòn với tốc độ mắt thường có thể nhìn được, một chốc, Thường Hi thấy con rết trước mặt từ từ nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong hư không.
Tính năng sát thương này là một mặt khác của linh lực thuần âm – ăn mòn.
Mắt Thường Hi hiện lên tia mờ mịt, một con quái thú cư nhiên chết trong tay mình, cậu không thể tin được, nhưng mọi thứ trước mắt nói với cậu tất cả đều là thực.
Đủ loại suy tưởng trong quá khứ cùng mọi việc trước mắt làm cậu rốt cục thông suốt sáng tỏ, đây là Hồng Hoang, mà cậu – Thường Hi đã không còn là cậu học sinh bé nhỏ nữa, cậu giờ là thần được Thái Âm tinh dựng dục sanh ra, tu vi Đại La Kim Tiên, sinh linh bình thường không thể làm hắn bị thương.
“Nhìn, thực sự là rất yếu, cho nên không cần sợ.” Đế Tuấn an ủi vỗ đầu hắn.
Trong nháy mắt ngay lúc tay của Đế Tuấn chạm vào đầu Thường Hi, hai người đều đồng thời giật mình.
Thường Hi cảm thấy một cỗ tê dại từ đỉnh đầu truyền thẳng vào tim, thoải mái khiến cậu không nhịn được rên rỉ, sắc mặt một phát hồng thấu, phối hợp với khuôn mặt đơn thuần vô tội, tô thêm một màu sắc xinh đẹp.
Còn Đế Tuấn không kìm nổi lòng dấy lên khát vọng, tuy chỉ là bàn tay đụng vào đỉnh đầu, mà giờ phút này hắn lại hy vọng không chỉ đụng chạm như vậy mà còn nhiều hơn nữa, cổ, tay, chân, thậm chí là toàn thân….
Đế Tuấn hô hấp dồn dập nhanh chóng phản ứng lại, lấy tay rời khỏi đầu Thường Hi, phút chốc tại lúc hai người tách khỏi, Đế Tuấn sinh ra một tia mãnh liệt không buông, nội tâm như đang kêu gào chạm vào đi, chạm vào đi.
Không thể được, Đế Tuấn cắn chặt răng, tuy không biết vì sao, nhưng không thể tiếp tục.
Mà Thường Hi cũng cảm thấy buồn bã mất mát, tình trạng rã rời chợt quay lại thân thể, Thường Hi mém chút nữa té xuống, cũng may nhờ có tu vi chống lại.
“… Sao thế này?” Thanh âm Thường Hi run run rất nhỏ.
“Ta cũng không biết.” Mặt Đế Tuấn cau chặt, cảm giác không nắm được trong tay… Rõ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Thái Nhất bên cạnh nhìn bọn họ đầy khó hiểu, hắn chỉ thấy đại ca, bất quá sờ soạng đầu của Thường Hi một cái, sau đó, cả hai mạc danh kỳ diệu đều trở nên bất thường: “Các người sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Đế Tuấn tóm tắt giản lược, rồi nói với Thường Hi: “Thử lại lần nữa.” Hắn nghĩ muốn…. Hắn hình như có chút rõ ràng.
Hiện tại, Đế Tuấn chọn nắm tay Thường Hi.
Ngay khi tay cả hai chạm vào, cảm giác quen thuộc thổi qua hai người, Thường Hi cắn chặt môi dưới, ánh mắt Đế Tuấn phát sáng đến dọa người, nhưng hắn dựa vào ý chí kinh người thả tay ra.
Phút chốc khi chỉ còn đầu ngón tay chạm vào nhau, Thường Hi cư nhiên không khống chế được cầm lại tay Đế Tuấn.
Khát vọng mãnh liệt như pháo hoa thình thịch nở rộ, mắt Đế Tuấn đỏ lên, mỗi một bộ phận trên thân thể đều không khống chế được mà thay đồi.
“Chết tiệt….. Rõ ràng…. ” Hắn không có cái ý nghĩ kia, tại sao lại…
Lúc sự việc sắp thoát khỏi tầm kiểm soát, Thường Hi nguyên bản hình người, thình lình trong tầm mắt Đế Tuấn thu nhỏ lại…
Cuối cùng ba một tiếng rơi trên mặt đất, biến lại thành một con thỏ vô dụng.
Trạng thái như ăn trúng xuân dược được giải trừ, Đế Tuấn tại chổ thở hổn hển, Thường Hi xụi lơ trên mặt đất nhìn hai người đột nhiên cao lớn, lấy hai chân trước đầy lông – che mắt.
“Cô!!!” (cái này là tiếng kiêu của Thường Hi trong dạng thỏ, thật sự là bạn cũng không biết con thỏ nó kêu như thế nào nữa ・゜(。┰ω┰。).・゜). (“Cô” nghe cũng dễ thương mà Nếu là tôi thì tôi còn ngu ngốc chọn “chi nha” đó. Nghe như tiếng mở cửa ấy =]]])
======