Trong khi Cơ Hiên Viên mệnh lênh thuộc hạ toàn lực chế tạo xe chỉ nam lao ra khỏi sương mù, bên Quảng Thành Tử, bởi vì Thường Hi thu hết thần thức lại, hắn cuối cùng tìm thấy được khe hở trong đại trận, chạy thục mạng về núi Côn Lôn.
Thường Hi nhìn Quảng Thành Tử, căn cơ của gã đã bị hủy, linh tính biến mất toàn bộ, khép lại hai mắt, Nguyên Thủy, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Bên kia, sau khi liên minh Viêm Hoàng lao ra sương mù, phát hiện nơi mình đang đứng là bên bờ sông Cơ Thủy, quân lính Cửu Lê của Xi Vưu đang xếp hàng bên kia bờ sông Cơ Thủy, đối lập cùng họ.
Liên minh Viêm Hoàng lại đánh tiếp một trận với quân lính Cửu Lê.
Hoàng Đế lệnh Ứng long dẫn nước Cơ Thủy, quét trôi Xi Vưu, không ngờ phong sư vũ bá trong quân đội Xi Vưu lại có đến hai người, mưa gió, lũ lụt cư nhiên tự động đổi ngược dòng chạy về phía họ, một sườn khác của Cơ Thủy tựa như đại dương rộng mênh mông, Hoàng Đế đành hạ lệnh lui quân.
Nhưng phong sư vũ bá điều khiển mưa gió, truy đuổi quá nhanh, Hoàng Đế rơi vào đường cùng, đột nhiên nhớ tới nữ nhi Nữ Bạt của mình, vì vậy đưa nàng ra, quả nhiên nước mưa trong thiên hạ đột nhiên ngừng lại, khô ngay tức thì.
Những nhân tộc trên chiến trường dần dần đầu phục về phe liên minh Viêm Đế, bởi vì Xi Vưu quá mức tàn bạo, mỗi lần chiến đấu tất có nhân tộc đi lên làm tiên phong, không một bộ lạc nhân tộc nào quy phục bọn họ mà không chết thảm, khi sát nhập, họ bị Xi Vưu dùng vũ lực áp chế tất nhiên sẽ không dám phản kháng, nhưng nếu không phản kháng thì họ cũng chỉ có một con đường là chết mà thôi.
Càng ngày càng nhiều nhân tộc sinh dị tâm, sau khi đội nhân tộc thứ nhất thành công làm phản trở lại liên minh Viêm Hoàng, nhân tộc phản loạn, kẻ đào thoát càng nhiều, Xi Vưu có giết cũng giết không hết, nhân tộc ở trong doanh trại Xi Vưu cũng chỉ có chết, ít nhất nếu chạy trốn họ còn có một tia hy vọng.
Vì thế đợi Xi Vưu muốn khai chiến, phát hiện thế lực của gã đã bị rút đi một nửa, còn lại, đều là bộ tộc có dính chút ít quan hệ với bộ tộc Cửu Lê, như những đứa trẻ của mẫu tộc bọn gã.
Lúc này, các tộc nhân nhân tộc một là trốn, hai là bị giết, người có thể lên chiến trường lúc này, cũng chỉ có họ.
Liên minh Viêm Hoàng và di tộc Cửu Lê lại khai chiến.
Nhưng nhân tộc trốn về bên Hoàng Đế cũng không được sử dụng, họ đều bị nhốt, khóa lại trong doanh trại, bởi vì Hoàng Đế không biết có thể có gian tế hoặc thám tử trộn lẫn bên trong đám người này hay không, cho nên lúc này, thực lực song phương tuy rằng mạnh yếu đối lập rõ ràng, nhưng không tính chênh lệch quá xa.
Bởi vì những người còn sót đều mang huyết mạch của Cửu Lê, cuối cùng, giờ đây, ánh sáng của Lục Vu Kiếm có thể tỏa sáng, quân lính bên Xi Vưu phát hiện Hoàng Đế Cơ Hiên Viên tựa như thiên thần hạ phàm, những người mang dòng máy vu tộc chỉ cần chạm vào ánh sáng của Lục Vu Kiếm liền kêu thảm một tiếng, sau đó kiền hóa thành một dòng hắc khí, tiêu tan, biến mất.
Rốt cục Xi Vưu không thể ngồi yên.
Ở cánh đồng Ký Châu, quyết chiến lần cuối cùng, tám mươi mốt huynh đệ của Xi Vưu hợp lực tạo thành một tiểu đô thiên trận, hóa thành một người khổng lồ chạy về hướng liên minh Viêm Hoàng, mà bên Hoàng Đế cùng các bộ lạc, thôi động Lục Vu Kiếm.
Ánh sáng trong thiên địa đều bị một kích này lấy mất, đợi đến khi ánh hào quang tan hết, thứ còn lại trên chiến trường là những phần chân tay bị cắt bỏ khỏi cơ thể, kẻ còn đứng vững, chỉ có Hoàng Đế và Xi Vưu.
Hoàng Đế thì còn tốt, nhưng bản thân Xi Vưu lại bị trọng thương.
Xi Vưu nhìn tám mươi mốt huynh đệ đã chết của mình, trong mắt đầy bi thống, Hổ Phách đao bị hắn nắm trong tay, nhẹ nhàng run rẩy, hắn nhìn Hoàng Đế, xoay người, muốn trốn thoát.
Nhưng Hoàng Đế không cho gã cơ hội này.
Dưới một kiếm, Xi Vưu bị chém đầu.
Hoàng Đế cắt bỏ đầu và tứ chi của Xi Vưu, phân tán đến mọi nơi để chôn vùi, còn di tộc Cửu Lê sót lại kẻ trốn được thì trốn, còn không thể trốn đều chết dưới một nhát kiếm của liên minh Viêm Hoàng.
Thiên địa, cuối cùng đã tụ về một nơi.
Trận chiến này kéo dài ước chừng hai trăm năm, Cơ Hiên Viên lúc này vẫn mang bộ dáng tuổi tráng niên, mà những nhân tộc đứng cạnh gã lại thay đổi một đám lại tiếp một đám, trí nhớ của con người rất ngắn ngủi, từ khi họ ra đời đã ở trong liên minh Viêm Hoàng mà không phải bộ lạc của mình, lúc này, tất nhiên sẽ đem bản thân như là một thành viên trong liên minh Viêm Hoàng.
Ngoại trừ dòng họ nói lên sự tồn tại của bộ tộc họ, những truyền thừa đã bị lãng quên trong thời gian của lịch sử.
Mục đích của Hoàng Đế cuối cũng đã đạt được, giờ đây, những người trong nhân tộc trong lòng cuối cùng không còn có sự hiện diện của bộ lạc nữa, mà chỉ có liên minh Viêm Hoàng, chỉ có minh chủ duy nhất – Hoàng Đế.
Từ nay về sau, nhân tộc trên đại địa Hồng Hoang hoàn toàn loại bỏ hình thức một bộ lạc riêng lẽ, mà bắt đầu hình thức hỗn cư, Hiên Viên nhân hoàng là quân chủ của cả nhân tộc bọn họ, mà Lục Vu Kiếm tỏa sáng ở trận chiến cuối cùng cũng được họ gọi là Hiên Viên Kiếm.
Đương nhiên, không chỉ có Hiên Viên Kiếm, bọn họ còn gọi các thứ khác là ‘ngưu Hiên Viên’, ‘mã Hiên Viên’,… đây đầu chỉ ra sự tôn kính của tất cả bọn họ với quân chủ nha (: ″ ∠)
Thẳng đến lúc này, Cơ Hiên Viên mới biết dụng tâm hiểm ác của Thường Hi, dưới sự mạnh mẽ mở rộng của gã, cuối cùng ‘ngưu Hiên Viên’, mã Hiên Viên’ đã được sửa lại tên, thành ‘xe ngưu’, ‘xe ngựa’, mà dân chúng tuy bên ngoài đã chấp nhận cách nói mới, nhưng mỗi lần đi hiến tế, để chứng tỏ bản thân có văn hóa, vẫn phải đem ‘Hiên Viên’ kéo ra, dạo quanh một vòng, khiến Cơ Hiên Viên vô cùng tâm tắc.
Hiên Viên cái đầu ngươi! Đó là xe! Là xe!
Nhưng để giữ lại phong độ của bản thân, Cơ Hiên Viên chỉ còn cách mắt không thấy tâm không phiền.
Mà có một việc làm gã phiền não hơn.
Chính là… Gã không thể ‘cứng’!
Cơ Hiên Viên vô cùng hoảng sợ, không thể nào, gã chỉ mới hơn hai trăm, được rồi, gần ba trăm, nhưng lấy tu vi của gã, sao có thể không ‘cứng’ được, tại sao lại xảy ra tình huống này?
Chẳng lẽ, đây là gông cùm xiềng xích của con người sao?
Tâm Cơ Hiên Viên quả thực rất muốn nát bấy, mấy năm nay liên tục chinh chiến, gã không chơi đùa nhiều với các mỹ nhân, vốn đa số các phi tần của gã đều chết đi, ngay cả con cũng chết tới mấy đứa, tu vi không tới nơi, nguyên thọ không đủ dài, mà nhìn những tiểu mỹ nữ tươi mới, ngon miệng vừa được bổ sung vào trước mặt, cư nhiên khiến gã biết gã không ‘cứng’?
Điều này như sấm sét giữa trời quang!
Cả người Hoàng Đế đều không khỏe!
Tâm ái trong lòng gã trên thế giới này chỉ có hai, đó là quyền thế và mỹ nhân, lúc này, quyền thế đã viên mãn, nhưng lại không có mỹ nhân, Cơ Hiên Viên quả thực đau lòng không thể chịu nổi.
Vì thế gã cầu viện sư phụ Quảng Thành Tử.
Còn Quảng Thành Tử lúc này cũng không tốt là bao, từ khi bị một người không biết tên sửa chữa từ đầu đến đuôi, căn cơ của gã đã hỏng mất, gã biết, nếu trong cuộc đời này không có chuyện ngoài ý muốn, gã có thể dừng bước tai chổ cũng được, vì muốn bù lại nguyên dương và căn cơ của mình, Quảng Thành Tử không thể không tìm đường tắt, gã nhớ tới các loại hình trận trong mê ảo trận, đột nhiên nghĩ ra phương pháp tu luyện lấy âm bổ dương, âm dương điều hòa.
Nhưng phương pháp này quá vô ích, gã không biết tình huống của bản thân ra sao, vừa vặn đồ đệ Hoàng Đế cầu viện về việc khó nói với gã, linh cơ vừa chuyển, Quảng Thành Tử đem công pháp cho Hoàng Đế.
Hoàng Đế có được phương pháp song tu, đặc biệt vui vẻ, bởi vì cuối cùng ‘gã’ rốt cục có thể đứng dậy, nhưng cấm chế do Thường Hi hạ quá mức bí ẩn, khi cả hai đang xông pha, Hoàng Đế chỉ có thể đứng được một khoảng thời gian ngắn, nói cách khác…. Vốn từ xxxx Hoàng Đế, biến thành miểu xạ đế. (miểu xạ: giây bắn)
Hoàng Đế vì căn bệnh không tiện nói ra này, nhiều lần tìm những kẻ y thuật giỏi trong thiên hạ, cuối cùng để lại cho hậu nhân cuốn y thuật《 Hoàng Đế tâm kinh 》, bởi vì tốc độ quá mau, khi song tu cực kỳ nhanh, cuối cùng, nghe đồn Hoàng Đế một đêm ngự ba nghìn nữ nhân, rồi phi thăng.
Mà trong khoảng thời gian này, thời hạn một ngàn năm chất dứt, rốt cục, chúng Thánh đã tỉnh giấc, trong hỗn độn mờ mịt, Đế Tuấn mở mắt.