Sau một hồi bàn bạc kỹ lưỡng, Vũ Phàm quyết định sẽ tập kích doanh trại của đám thảo khấu vào giữa đêm nay, cho nên bây giờ bọn họ sẽ hạ trại ở đây nghỉ ngơi và chuẩn bị.
Vũ Phàm tiến đến gần tên gián điệp, đặt tay lên bả vai của hắn, ngữ khí vô cùng trịnh trọng nói:
- Đạo huynh, lần này ngươi lập công lớn rồi, ta rất tin tưởng huynh.
Ta thấy huynh thông thạo địa thế ở đây, nên ta quyết định giao cho huynh suất lĩnh một nhóm năm người đi trước thám thính tình hình của địch, sau đó quay lại tập hợp ở đây trước lúc trời tối.
Mấy người ở xung quanh nghe Vũ Phàm nói vậy liền dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn y, được một vị công tử tin tưởng trọng dụng quả thật là hồng phúc không nhỏ, nếu như y biết tận dụng tốt cơ hội này thì rất có thể sẽ trở thành thủ hạ của một vị công tử, từ đây không phải lo lắng về chuyện tài nguyên tu luyện nữa.
Nhưng mà tên gián điệp trong lòng lại thầm kêu không ổn, nếu dẫn quân thám thính đi theo lộ tuyến đó thì buộc hắn phải tránh đi những trận pháp và cạm bẫy được bố trí trước ở đây, mà như vậy thì sẽ để lộ ra lộ tuyến an toàn thật sự của hướng này.
Hắn cúi đầu, chắp hai tay định thoái thác.
- Công tử ...!ta ...
Vũ Phàm biết hắn nghĩ gì, liền vỗ vỗ bả vai của y, cắt ngang lời hắn định nói:
- Huynh không cần đa lễ, ta rất tin tưởng huynh, mong huynh cẩn thận.
Nếu như mọi người không thể trở về an toàn trước trời tối, ta đành phải lựa chọn rút lui vì chúng ta đã đánh mất cơ hội tập kích bất ngờ, mong huynh hết sức lưu ý cho.
Tên gián điệp nghe xong mặt đen như đáy nồi, Vũ Phàm nói như vậy chẳng khác nào phá tan đi dự tính của hắn.
Bây giờ nếu như hắn giở trò động tay động chân với năm người đi cùng, thì Vũ Phàm sẽ lập tức rút lui, mọi kế hoạch của vị đại nhân kia sẽ trở thành công cốc, mà hậu quả của việc này hắn cũng không thể gánh nổi.
Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền thấy mọi người ở đây đều đang rất kỳ vọng vào biểu hiện của hắn, hơn nữa, thái độ của bọn họ đối với lời nói của Vũ Phàm cũng là hoàn toàn đồng tình, bởi vì nếu như đã bị địch nhân phát hiện mà còn tiếp tục tiến lên tập kích mà nói chính là tự đưa đầu vào rọ, quay về tập hợp thêm nhân thủ tấn công mới là thượng sách.
"Mẹ nó, liều một phen vậy, ta không tin các ngươi có thể gây ra sóng gió gì ở doanh trại!"
- Vâng thưa công tử! ...!Đi thôi!
Hắn đáp lễ với Vũ Phàm rồi xoay người khoát tay ra hiệu cho năm tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ theo hắn đi thám thính doanh trại địch nhân.
Tên gián điệp đưa tay lên gãi gãi chỗ Vũ Phàm vừa chạm vừa nãy, hắn cảm thấy có cái gì đó bám lên trên vai của hắn vậy.
"Quái thật"
Vũ Phàm dùng ánh mắt âm trầm nhìn bóng lưng của tên gián điệp đang rời đi ở đằng xa.
Tên gián điệp vừa đi được một lúc thì Vũ Phàm quay sang dùng ngữ khí nghiêm túc nói với mọi người có mặt ở đây:
- Chúng ta tìm một nơi kín đáo chờ bọn họ trở lại, chỗ này quá trống trải rất dễ bị địch nhân tập kích.
- Vâng thưa công tử!
Nói rồi bọn họ nhanh chóng rời đi, chỗ mà bọn họ đứng vừa nãy dưới bàn tay của Lâm Nính San sớm đã bị bố trí thành một trận pháp vây hãm địch nhân rồi.
Bọn họ đi đến một chỗ tương đối kín đáo, Vũ Phàm liền phối hợp cùng với Lâm Nính San bố trí huyễn trận và trận pháp che giấu khí tức của cả đội ngũ, hòng qua mắt được địch nhân.
Nếu Vũ Phàm tính toán không sai, hẳn là bây giờ đám thảo khấu đã bây đầu đi lùng sục bọn họ ở bên trong ma thú sơn mạch này rồi.
Chính vì lý do này, mà hắn quyết định không ở lại chỗ cũ để chờ đợi vì rất có thể tên kia đã để lại manh mối cho đám thảo khấu truy vết.
Lâm Nính San đến bên cạnh của Vũ Phàm, nàng thấp giọng nói:
- Khương sư huynh, trận pháp đã được bố trí xong.
- Đa tạ Lâm sư muội.
Vũ Phàm thấy tình hình ở đây đã ổn định liền phân phó đám người La Tiểu Phong:
- Các ngươi ở đây chờ ta, ta ra ngoài do thám một lát!
- Vâng thưa sư huynh.
Ba người La Tiểu Phong đồng thanh đáp lời Vũ Phàm.
Vũ Phàm đi khuất khỏi tầm mắt của mấy người bọn họ, liền dùng Ẩn Lân Cổ cùng U Ảnh Tùy Hành cổ hóa thành một làn sương di chuyển bên trong sâm lâm vô cùng kỳ dị.
Hắn dựa vào khí tức của Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng để lại mà bám theo lộ tuyến an toàn của tên gián điệp, với tốc độ di chuyển của Vũ Phàm, chẳng mấy chốc đã đuổi sát theo đội ngũ thám thính vừa nãy.
Vũ Phàm hừ lạnh, lộ tuyến mà tên gián điệp đi có chút khác biệt so với địa đồ, có vài chỗ đi vòng qua một chút, dường như là cố ý né tránh thứ gì đó, mà Vũ Phàm tin chắc rằng đó chính là trận pháp mà đám thảo khấu bố trí.
Đi thêm năm dặm đường thì rốt cuộc cũng đã đến gần chỗ hạ trại của đám thảo khấu, chỗ này được canh phòng nghiêm ngặt, nhân số cũng hơn trăm người chứ không ít, không hề phải là một đám thảo khấu bình thường.
Từ vị trí của tên gián điệp đứng, đến chỗ tường thành cũng còn năm trăm trượng nữa, nhưng hắn đã dừng lại, có lẽ là không muốn kinh động đến vị đại nhân trong trại.
Lúc này, tên gián điệp kia chuẩn bị ra tay hạ sát năm người đi cùng hắn, thì một tiếng gió rít lên, một thanh phi châm chọc thủng yết hầu của hắn, ngay cả cơ hội kêu lên hắn cũng không có, năm người còn lại thấy y bị giết, liền hốt hoảng tháo chạy trong im lặng.
Tên gián điệp dự định sẽ hạ độc thủ với năm người kia, rồi đi vào bên trong thỉnh vị đại nhân ở đó đi ra tập kích đội ngũ của Vũ Phàm, một mẻ hốt gọn bọn họ.
Vũ Phàm cẩn thận áp sát trại địch, hắn nhíu mày nhìn đám vệ sĩ bố trí ở xung quanh trại, trên người bọn chúng không có chút sinh cơ nào, khuôn mặt chỉ có một tráng thái lạnh lùng vô hồn, y hệt như thi khôi mà hắn đụng độ ở trong bí cảnh của Tửu Tôn Giả.
"Âm Thi Tông? Thì ra là vậy, thảo nào bọn chúng lại nhằm vào tu sĩ, thì ra là cần cơ thể tu sĩ để luyện chế thi khôi"
Bây giờ xâu chuỗi lại mọi thứ, Vũ Phàm liền hiểu ra mọi chuyện, Liệt Diệm Sư Thứu hẳn là thú nuôi của đám người Âm Thi Tông ở đây, dùng để làm mồi nhử đám người ham lập công vây giết Liệt Diệm Sư Thứu trước, sau đó bọn chúng chờ khi mọi người đã kiệt sức liền ra tay đánh úp một mẻ bắt gọn.
Còn chuyện thảo khấu cùng lúc xuất hiện, chính là muốn vị trưởng trấn khẩn thiết cầu xin cứu viện, từ đó tu sĩ liên tục đổ về đây để bọn chúng có thể nhanh chóng đạt được mục đích của mình, rồi sau đó rút đi êm đẹp trước khi thượng tông phát hiện ra bí mật thật sự ở đằng sau.
Nếu như khi sáng Vũ Phàm lỗ mãng tấn công Liệt Diệm Sư Thứu, hẳn là bây giờ đã nằm trong tay của đám người Âm Thi Tông này, hắn tặc lưỡi, đám người này tính toán cũng đủ kỹ lưỡng đi.
Vũ Phàm đi vòng lên hướng đầu gió, bắt đầu thả ra độc vụ đầu độc doanh trại địch nhân, làm xong xuôi hết thảy hắn liền nhanh chóng rời đi.
Ở bên trong trại, một nam tử trung niên đột nhiên quát lớn:
- Mau bế khí, có kẻ hạ độc!
Hắn hừ lạnh.
- Dám dụng độc công với ta?
Hắn vuốt ve con Thiên Độc Thiềm Thừ trên vai, phóng thần thức ra xung quanh phạm vi năm trăm trượng thăm dò, nhưng không phát hiện được gì cả..