Sáng sớm tinh mơ, hạt sương vẫn còn đọng lại trên cành cây ngọn cỏ thành từng giọt nhỏ như con bọ rùa, lâu lâu lại có một vài hạt sương rơi tí tách trên mặt đất.
Bên cạnh một thác nước nhỏ ở Đạo Tiên sơn môn, từng tia nắng lung linh óng ánh trên mặt nước như thể những viên kim cương lấp lánh soi sáng cả hai bên bờ.
Mấy con cá nhỏ tranh thủ lúc sáng sớm thanh bình trồi lên gần mặt nước bơi lượn thành đàn trông vô cùng thích mắt.
Ở trên mặt nước, một thiếu niên gương mặt tuấn tú nhẹ nhàng bồng bềnh theo từng cơn sóng nhỏ, như thể cơ thể hắn nhẹ như một chiếc lá vậy.
Hắn khẽ điểm mũi chân, một gợn sóng nhỏ lan toả trên mặt nước, chu vi ước chừng một gang tay.
Thấy động đàn cá liền trốn biệt, chúng nó quẩy đuôi tản ra bốn phương tám hướng lặn sâu dưới mặt nưới.
Vũ Phàm nhẹ nhàng đáp lên một tảng đá gần đó, trong ánh mắt hiện lên một tia hài lòng nhỏ.
Ở cảnh giới tiếp theo này của Thần Long Bát Bộ yêu cầu người tu luyện phải thu liễm được khí tức của mình khi chuyển động đến mức thấp nhất có thể.
Một khi Vũ Phàm điểm chân trên mặt nước không còn để lại gợn sóng cũng chính lúc hắn luyện thành cảnh giới này.
Thần Long Bát Bộ thân pháp không chỉ bắt chước theo bộ pháp di chuyển của thần long mà còn cố gắng phục chế lại một trong những thần thông thu liễm khí tức của nó.
Câu nói thần long thấy đầu không thấy đuôi một phần bắt nguồn từ việc khi bọn chúng di chuyển không hề để lại khí tức hay dấu vết gì lộ ra ngoài cho nên không ai có thể truy tung long tộc cả.
Phần còn lại là do bọn chúng rất hiếm khi xuất hiện, nhưng nhiều người cho rằng nguyên nhân chủ yếu là do đặc tính thứ nhất nhiều hơn, bởi vì long tộc ở thời đại này cũng là một trong tứ đại thánh tộc của yêu tộc Thiên Huyền Đại Lục, số lượng cũng hơn mười vạn long đầu.
Vũ Phàm nhìn quang cảnh xung quanh một lượt, rồi buộc miệng khen.
- Trời hôm nay thật đẹp!
Hắn vươn vai hít vào một hơi thật sâu, “cái mùi hương của ban mai thật dễ chịu”, Vũ Phàm cúi nhặt cái áo trên tảng đá rồi lững thững trở về tệ xá của mình.
Trên đường trở về Vũ Phàm nhìn thấy mấy đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi vẻ mặt vô cùng hào hứng đi theo trưởng lão ngoại môn đi về phía nội vụ quản sự sơn phong, nhìn vẻ mặt của bọn chúng hẳn là đã thông qua khảo nghiệm nhập môn mấy hôm trước.
Vũ Phàm chợt mỉm cười, hắn nghĩ lại tính ra hắn cũng vào tông môn trên dưới mười năm, bây giờ cũng có một chút thành tựu nhỏ, tu vi đã đạt đến Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên, bài danh hạng ba Thiên bảng ngoại môn, hơn nữa còn là trung giai nhất phẩm luyện dược sư.
Thành thực mà nói Vũ Phàm giờ đây quả thực là hình tượng mơ ước của đa số đệ tử ngoại môn ở Đạo Tiên sơn môn.
Nhất là về thân pháp và cường độ nhục thân của Vũ Phàm, tuyệt đối là danh bất hư truyền, và trên hết thảy chính là thiên phú kiếm đạo.
Trải qua trận chiến xếp hạng Thiên bảng ngoại môn, các vị trưởng lão ngoại môn rốt cuộc cũng phải tiếc hận vì ngày trước khi hắn đánh bại Hạo Nhiên họ lại không dám đứng ra thu nhận làm đệ tử, làm mất đi một hạt giống tốt cho sơn phong của mình.
Thành thử ra đến bây giờ Vũ Phàm vẫn là đệ tử duy nhất trong thiên bảng không có sư phụ dẫn dắt trực tiếp, hắn chỉ có một vị sư phụ đan đạo là Nguỵ Hiên mà thôi, nhưng mà đối với tu vi và chiến đấu lão cũng không có chỉ dạy Vũ Phàm quá nhiều.
Vũ Phàm đang nghĩ nghĩ thì Hứa Chu Tử chạy tới nói:
- Sư huynh, đồ của huynh căn dặn lần trước đã có tin tức rồi!
Vũ Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại hắn:
- Thật sao?
Hứa Chu Tử nói:
- Nhân giai tinh phẩm Độc công công pháp! Hắn nói tầm ngày nữa hàng sẽ tới tay!
Vũ Phàm gật đầu, rồi vỗ vỗ vai Hứa Chu Tử khen hắn.
- Hảo, đa tạ Hứa sư đệ, đây là phần thưởng của đệ, mau nhận lấy!
Vũ Phàm dúi vào tay tên mập mạp một cái túi trữ vật, bên trong có viên Luyện Khí Đan, tên mập mạp nhìn thoáng quá rồi nói:
- Sư huynh, chỗ này nhiều quá!
Vũ Phàm lắc đầu nói:
- Không nhiều, không nhiều, đệ cứ giữ lấy lo liệu thêm cho bản thân! Chỗ ta vẫn còn, đệ an tâm.
Hứa Chu Tử nghe thấy vậy cũng không nhiều lời nữa liền nhận lấy túi trữ vật từ trong tay hắn, nhưng trong lòng có chút mất mát, dường như ngày Vũ Phàm rời đi đã không còn xa, hắn nhìn theo bóng lưng Vũ Phàm ở phía trước, cái môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi.
Hắn thở dài một hơi rồi quay người rời đi.
…
Ba ngày sau.
Đêm khuya vắng vẻ, Vũ Phàm từ bên ngoài trở về tệ xá của hắn, cuối cùng hắn cũng đã thu được đồ vật tới tay.
Vũ Phàm dùng thần thức quan sát nội thể kỹ càng một lượt, hắn có chút tặc lưỡi, bây giờ số lượng tài nguyên mà hắn cần cho quá trình tu luyện càng lúc càng cao.
Chân khí trong cơ thể Vũ Phàm bây giờ phải chia ra làm bốn phần, phần thứ nhất là để tích luỹ đột phá tu vi, phần thứ hai là để cải tạo cơ thể, phần thứ ba là bồi dưỡng Cổ Trùng Côn bằng, còn phần còn lại là ôn dưỡng Vô Tận Kiếm Vực Kiếm thai.
Sau khi Kiếm thai hoàn thành ở bên trong đan điền của Vũ Phàm, chân khí trong cơ thể hắn cũng tự động ôn dưỡng Kiếm Thai theo khẩu quyết của công pháp một cách kỳ lạ.
Cũng chính vì vậy mà lượng Luyện Khí Đan hắn phải sử dụng ngày càng nhiều, lúc này hắn mới hiểu rõ thiên phú tu luyện cực kỳ quan trọng, bởi vì nó quyết định đến cả độ mạnh yếu của tu sĩ.
Chẳng hạn như bình thường, tu sĩ có thiên phú tu luyện đạt địa giai tinh phẩm thì tu luyện đến Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên mất tầm chín mười năm, trong khi phàm giai tinh phẩm thiên phú tu sĩ tu luyện đến Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên phải mất gần ba mươi năm, đây là sự chênh lệch lớn cỡ nào.
Chưa kể tu sĩ còn phải tu luyện công pháp và vũ kỹ, ôn dưỡng pháp bảo và vũ khí, bồi dưỡng thú sủng và cổ trùng đủ loại, cái nào cũng cần thời gian và chân khí chống đỡ.
Để dễ hình dung, Địa Giai tinh phẩm thiên phú tu luyện tu sĩ, luyện đến Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên mất mười năm, sau đó lại dùng mười năm tu luyện công pháp và vũ kỹ, rồi lại thêm mười năm ôn dưỡng pháp khí để hắn sử dụng, một khi xảy ra giao đấu với tu sĩ Phàm giai thiên phú tu luyện liền chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cho nên những ngày qua Vũ Phàm đang liên tục tìm kiếm thêm phương pháp cải tạo thân thể và độc công công pháp.
Bởi vì sau khi giết được Bách Diện Quỷ Tri Chu bằng độc công, Vũ Phàm càng cảm thấy nó rất lợi hại, có thể trợ giúp tu sĩ vượt cấp chiến đấu nếu đối thủ lơ là phòng bị, cho nên hắn bỏ chút tâm tư vào độc công để sau này có thêm chiêu bài bảo mệnh.
Tuy nhiên nếu đối phương tu vi cao cường cộng thêm lòng phòng bị cảnh giác thì chưa chắc độc công đã có tác dụng, nhưng suy cho cùng thì Vũ Phàm vẫn có thể dùng nó để áp chế đối phương trên một hai phương diện nào đó.
“Độc Thể Quyết
Phẩm cấp Nhân giai Tinh phẩm, đem bản thân mình tu luyện trở thành độc thể, một khi luyện thành ngàn độc bất xâm, chân khí mang theo độc tính… không tệ! không tệ!”
Vũ Phàm lẩm nhẩm đọc trang giới thiệu đầu tiên của quyển sách.
“Điều kiện tu luyện tu sĩ trước tiên cần phải có Thiên Độc Tằm ấu trùng, lấy nó làm căn nguyên tích luỹ và ôn dưỡng độc tố, hỗ trợ quá trình tôi luyện độc thể, cộng hưởng độc tính của Thiên Độc Tằm”
Vũ Phàm đọc đến đây liền ngừng lại một chút, hắn cảm thấy phương pháp này gần như là một phân nhánh của tu luyện Cổ Trùng.
“Nhưng kiếm đâu ra Thiên Độc Tằm ấu trùng đây.
”
Bình thường mà nói Thiên Độc Tằm trưởng thành đã rất khó gặp nói gì đến Thiên Độc Tằm ấu trùng.
Bởi vì loài Thiên Độc Tằm này thường giấu ấu trùng của bọn chúng rất kỹ, muốn thu được đến tay hiển nhiên là vô cùng khó khăn.
“Ài, bảo sao quyển công pháp này lại có thể đạt được dễ hơn những quyển khác, quả nhiên là vấn đề nằm ở chỗ này!”
Vũ Phàm nhanh chóng minh bạch lý do tại sao hắn lại có thể lấy tới tay quyển công pháp này dễ dàng như vậy, bởi vì nó rất kén người tu luyện a!
Vũ Phàm thở dài một hơi, hắn cất quyển công pháp vào bên trong túi trữ vật đợi sau này lại tính đến nó sau vậy.
Hắn đang cho Hứa Chu Tử đi thăm dò thêm về đan phương cải tạo thân thể, nhưng có vẻ khó khăn hơn nhiều so với công pháp.
Mà nhắc đến tên mập mạp, Vũ Phàm cũng phải công nhận tên này rất nhanh nhạy trong những chuyện như thế này, nếu như hắn trở thành thương buôn trong tu chân giới ắt hẳn cũng có một chút thành tựu, ít ra cũng giống như mấy tên ở chợ đen và động phủ dưới lòng đất ở Đạo Tiên sơn môn kiếm được rất nhiều tiền.
.