Hồng Hoang - Virus Tử Thần

chương 25: lưu ly

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sam lấy cớ ra ngoài cho khuây khỏa tinh thần, hắn đếch chịu nổi tình trạng thê thảm của ông anh, hắn sợ còn ở trong phòng sẽ phát điên ép mẹ tiết lộ bí mật.

Sam đóng cửa và tha thẩn bước.

Mọi câu hỏi vụ tai nạn luẩn quẩn trong đầu.

Sự thực đang chơi trò trốn tìm trong đống hỗn độn, mọi thứ hắn đoán già đoán non không phải thật.

Sam ung óc, não chưa thông, hắn thấy bác sỹ cùng nhân viên viên y tế chạy loạn khắp nơi:

- Có lẽ con bé ở đâu đó trong các phòng bệnh khác.

Mau tìm đi!

Sam nom họ hốt hoảng liền kéo nữ y tá lại để hỏi.

Cô ta tìm dáo dác:

- Một bé gái bệnh nhân biến mất khỏi phòng bệnh.

Chúng tôi đang tìm!

Sam tò mò hỏi:

- Nguyên nhân biến mất là gì? Nó từng mất tích lần nào chưa?

- Lần đầu nó biến mất.

Tìm cứ tìm thôi, thắc mắc lý do làm gì?

Sam cạn lời đám thiếu trách nhiệm.

Hắn không quan tâm chuyện tìm trẻ lạc.

Hôm nay ngoại lệ, bọn trẻ trong viện này cho Sam tình người, hắn đâu thể thờ ơ, nhỡ con bé là một trong số đó, hắn áy náy cả đời.

Sam đuổi theo y tá:

- Mọi người phải biết lý do mất tích mới tìm được chớ.

Con nhà giàu, con lãnh đạo hay con ai?

Cô y tá bật cười:

- Anh tưởng tượng hay thật, nó chỉ là con nhà nghèo thôi.

Sam quay qua quay lại tìm bốn phía:

- Người nhà không ở viện chăm sóc nó sao?

Y tá phát bực định quát hỏi gì lắm thế nhưng thấy Sam đang tìm nên nguôi giận:

- Mẹ và hai chị thay phiên trông nom.

Mấy ngày nay không ai đến thăm.

Hắn hỏi tuổi con bé, cô ta nói mười ba, Sam hiểu ra vấn đề:

- Thảo nào, con gái tuổi nào cũng tủi thân hờn dỗi, nhất cái tuổi chanh cốm sáng nắng chiều mưa!

Sam ngáp dài một tiếng ngồi phịch xuống hàng ghế chờ, lát sau ngáy khò khò.

Hắn quái dị nhưng y tá vẫn khó tin hắn thản nhiên ngủ trong tình huống này.

Nàng lắc đầu coi thường bỏ đi ngay.

Sam thở phù đến chỗ tối nhất bệnh viện.

Bệnh nhân mong có người quan tâm vỗ về, mấy ngày không ai thăm khiến cô bé tủi thân.

Tâm lý trẻ con trai gái như nhau, hễ giận dỗi đếch thích ai làm phiền.

Hồi bé hắn nằm viện này, ông già bận chuyện quân đội nên vắng mặt một hôm, hắn chơi trò ú tim giống tình huống hiện tại.

Đám đông kiếm khắp nơi chưa thấy, Sam chắc mẩm con bé chui vô nơi hắn từng trốn để dọa ông già hú hồn, từ đó bố già hết dám bỏ mặc thằng con quỷ sứ ở một mình.

Sam cúi đầu bò vào hốc ở chân cầu thang.

Hắn chả hiểu xây phần thừa hai bên tạo hốc làm gì.

Nhờ bọn xây dựng dở hơi, ngày xưa hắn có chỗ nấp, bây giờ đến lượt cô bé nhỏ nhắn ngồi bó gối khóc rấm rứt.

Sam bật đèn điện thoại soi cho sáng.

Cô bé giật mình ngẩng đầu lại cúi gằm mặt:

- Anh đi đi, đừng làm phiền em!

Sam chưa nom rõ mặt, cô bé cúi quá nhanh, có lẽ thất vọng kẻ tìm mình không phải người nhà.

Sam gật gù hiểu ý, nhẹ nhàng nói:

- Về phòng đi, cả đám nhốn nháo vì em kìa!

Cô bé đáp gọn lỏn:

- Mặc kệ!

Sam ở tuổi ẩm ương còn làm nhiều chuyện điên khùng hơn, hắn kiên nhẫn khuyên:

- Người nhà sẽ lo cho em đấy!

Cô bé ngẩng mặt cười rạng rỡ:

- Mẹ và chị em đến hả?

Nhập nhoạng dưới góc khuất nửa tối nửa sáng, Sam lờ mờ thấy một nửa dung diện xanh xao vàng vọt.

Cô bé đội mũ trùm che mái đầu rụng tóc.

Hình dáng tiều tụy không thể vùi lấp vẻ đẹp trong sáng.

Sống mũi nhỏ xinh điểm xuyến gương mặt tròn trĩnh trẻ thơ.

Đôi mày mỏng manh vắt ngang ánh mắt long lanh không chút vẩn đục.

Làn môi mỏng lại nhợt nhạt, bù đắp khuyết điểm ấy là nụ cười tỏa nắng như ánh ban mai.

Sam bất ngờ ngây ra giây lát, hắn chưa thấy ai vô tư ngây thơ thế này.

Tên háu gái nào giờ khoái mỹ nữ bất kể trưởng thành hay loli.

Đối diện cô bé xinh xắn, Sam đứng hình trước nụ cười đẹp vô khuyết.

Hắn chẳng hề nảy ý trêu hoa ghẹo nguyệt, ai vô tình thấy sẽ mỉa mai thân xác héo hon kích thích nổi tên hiếp dâm mới lạ.

Hắn từng nghe nhiều lần, bây giờ có bị hiểu lầm mưu đồ đen tối, hắn kệ mẹ đời, hắn phải cảm nhận trọn vẹn cảm giác tan biến ưu phiền trong nụ cười hồn nhiên ấy.

Cô bé đột nhiên ngước mặt khiến Sam giật thót, chẹn tay nhanh như chớp ngăn đầu đối phương đụng vào vách.

Tiếng cộp khô khốc vang lên, âm thanh rất lớn cho cô bé biết Sam không đỡ, đầu mình nhất định nổi u một cục.

- Cảm ơn anh! - Cô bé nheo mắt hỏi - Anh là ai thế? Trông quen quen!

Sam nổi máu trêu gái:

- Anh hả? - Hắn chỉ vào mình, chờ cô bé gật gật đầu, hắn nhoẻn miệng cười lộ hàm răng trắng bóc - Anh là Bạch Mã hoàng tử đến giải cứu công chúa khỏi bóng tối vĩnh hằng!

Cô bé ngớ người với câu đùa rồi liếc xéo:

- Vô duyên quá đi!

Sam ngây người, nào giờ nghe người ta chửi tên biến thái, đồ hiếp dâm, chưa ai chê hắn vô duyên.

Sam cười mếu cố chữa thẹn:

- Nãy giờ có ai tìm ra em không?

Cô bé buồn bã lắc đầu, hắn chớp ngay cơ hội:

- Đó, thấy chưa, mỗi anh tìm ra em, anh chính là hoàng tử còn gì!

Sam sực nhớ ra đang đụng chạm nỗi buồn người khác.

Hắn ngó cô bé tủi thân ấm ức khóc, tên hoạt ngôn á khẩu trước nước mắt con gái, hắn gãi đầu gãi tai, mồm miệng vốn bật tanh tách hơn tép nhảy mấp máy tìm lời an ủi:

- Ngoan nào, đừng khóc nữa! Mẹ và chị em ngày mai sẽ đến thôi!

Cô bé gạt nước mắt phụng phịu:

- Hai ngày nay có ai thèm đến đâu!

Sam nghe câu hai ngày, hắn như chết đuối vớ phải cọc:

- He he, quá tam ba bận, chắc chắn ngày mai sẽ đến!

Sam chưa từng quan tâm chuyện chả đâu vào đâu này, hắn chẳng hiểu sao lãng phí thời gian cho cô bé ấy, hắn còn hàng đống chuyện đáng lo, nhưng không nỡ để cô gái nhỏ ở một mình.

Có lẽ Sam đồng cảm với tâm sự người chung cảnh ngộ.

Hoặc có thể vì điều kỳ diệu đang tái hiện trong ánh mắt háo hức.

Sam say sưa ngắm vẻ hồn nhiên, hắn thả hồn vào cảm giác nhẹ nhàng bình yên quên hết phiền muộn.

Cô bé nheo mắt nhíu mày nom Sam lim dim mắt, bụm miệng cười bộ mặt lơ mơ rất ngố của hắn.

Sam trót thất thố nên bối rối, hắn chưa từng lúng túng, tên háu gái giật mình với hai điều “chưa từng” chỉ cách nhau vài phút.

Thế này mãi đếch ổn, mải mê với cô bé ở đây, hắn không biết còn thêm bao nhiêu cái “chưa từng” nữa, Sam tự nhủ và nghĩ cách thoát khỏi tình huống “nguy hiểm”.

Hắn nom thân xác yếu ớt liền tìm ra cớ hợp lý:

- Em nên về nghỉ sớm, người nhà thấy em khỏe mới vui!

Cô bé gật đầu tươi cười nói có lý, mò mẫm rời chỗ nấp.

Sam giơ tay theo bản năng che đỡ phần đầu cho người ta.

Đối phương sắp bỏ đi, Sam nhớ ra điều quan trọng:

- Khoan, anh chưa biết tên em?

Cô bé cười:

- Em là Lưu Ly!

Sam lẩm nhẩm cái tên để ghi nhớ và khen:

- Tên đẹp đấy!

Lưu Ly khẽ cười cảm ơn, cô bé chắp tay phía sau cúi người nhòm vô góc tối:

- Em thấy anh quen lắm! - Lưu Ly đặt ngón trỏ lên cằm phồng má suy nghĩ và a lên - Anh là Sam, đúng không?

Sam thích thú ngắm dáng vẻ đáng yêu, cười hề hề:

- Em nhầm người rồi, Sam động tí chửi bậy, anh có chửi bậy không? Sam khỏe như trâu, vô bệnh viện làm gì!

Lưu Ly nghếch mặt ngẫm nghĩ, gật đầu đồng tình:

- Đúng ha! Thôi em chào anh!

Sam vẫy chào nhưng nhớ ra đang trong góc tối, Lưu Ly khó thấy, hắn chép miệng chẳng hiểu thế quái nào mình cứ như thằng ngố từ nãy đến giờ.

- Chào em!

Sam chờ cô bé đi hẳn mới ra để tránh hiểu nhầm, hắn đếm từng tiếng chân bước bỗng giật mình nghe tiếng động lạ.

Sam hoảng hốt ra ngoài thấy Lưu Ly ngã gục xuống sàn, hắn sợ hãi lao tới kiểm tra hơi thở rồi bế xốc, cuống cuồng chạy đến phòng cấp cứu, miệng gào thét chửi muốn sập bệnh viện:

- Mẹ kiếp, bác sỹ đâu, cứu người mau!

Hầu hết mọi người đổ ra, y bác sỹ sợ điếng người trông Lưu Ly nằm bất động trên tay Sam, cô bé tái nhợt mất hết huyết sắc.

Hắn chửi lũ chậm như rùa:

- Con mẹ các người nhìn cái méo gì, mau cứu đi! - Hắn vừa chửi vừa chạy hết tốc lực vô phòng cấp cứu gần nhất - Nhanh chân lên lũ rùa bò!

Sam nhẹ nhàng đặt Lưu Ly xuống giường, hắn e ngại gây áp lực cho bác sỹ, bèn rời phòng để họ cứu người.

Sam bồn chồn đi qua đi lại bên ngoài, chốc chốc ngó ô cửa kính nhòm vô đếch thấy gì.

Sam đương nóng ruột, đám đông vây quanh, hắn nhăn mặt xua tay:

- Có gì đáng xem hả!? - Sam vừa đuổi vừa tiến về phòng Hoàng Kim - Tụ tập đông người, bác sỹ khó cứu! Đi ngủ đê!

Cha Sam bước đến từ xa với câu hỏi:

- Chuyện gì thế?

Sam kể sơ qua và hỏi tình hình Hoàng Kim với mẹ.

Ông già nói giọng ngái ngủ:

- Mày đừng gào mồm nữa, họ sẽ bình an!

Hắn hếch miệng làu bàu:

- Tình huống nước sôi lửa bỏng phải la hơn cháy nhà, bác sỹ mới xoắn quẩy lên mà cấp cứu!

Ông già gật gù công nhận hắn có lý, cơ mà ổng lại nghiêng đầu nhòm hắn, Sam nhướng mày nom ổng đang nheo mắt nhăn mặt nghi ngờ.

- Bố già làm trò gì thế, cái kiểu đa nghi đó là sao?

Ông già có tài thánh chả biết Sam trải qua chuyện gì.

Ổng chưa nói, thằng con xù lông nhím chứng minh trong lòng hắn có quỷ, bố già hế hế cười điệu ngứa tai:

- Sao mày biết tao đang nghi, nghi cái khỉ gì hử? - Bố già bá vai thằng con, lia đôi mắt lờ đờ chọc Sam cho đỡ căng thẳng - Có tật giật mình hả ku? Come on, nói đi, bố con với nhau ngại quái gì?

Sam nhếch nhếch môi chọc ngoáy lại ông già:

- Dốt còn hay chơi chữ, bày đặt chen tiếng Tây vô, nghe tởm vãi đạn, sợ kém sang à?

Ông già khoái chí vỗ lưng con zai đồm độp:

- Trần đời có một thằng con bố láo như mày!

Bố già muốn không khí bớt u ám, thằng con bèn tung hứng đùa giỡn với ổng:

- Ông là ông già vô tiền khoáng hậu!

Bố con cùng cười vang, mặc kệ mọi người trố mắt nhòm mình.

Sam hì hì với đám trẻ, nói mình và bố đang đùa.

Chúng hi hi xem cha con Sam giỡn nhau.

Cha con lầy lội trêu chọc đến khi về trước cửa phòng Hoàng Kim, thanh âm cao hứng vụt tắt, u ám lại bao trùm không gian.

Nơi này chỉ có nỗi buồn, không có niềm vui, nơi này chỉ có nước mắt, không có tiếng cười.

Nhưng nơi đau thương này mang niềm tin và hy vọng cho cha con Sam.

Mất niềm tin cùng hy vọng, niềm vui và tiếng cười thành vô nghĩa.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio