Phần : Chương +
_______
.
Trên đường đi đến Huệ lăng, đứa con đầu lòng của ta đã an toàn mà chào đời, chỉ là quá lại lại chông chênh vô bề.
Con đường chông chênh, khiến cho ta bị vỡ nước ối sớm hơn dự định tại một con đường hoang không một bóng người. Lý Mạo hoang mang sai người tìm khắp các vùng xung quanh, không ăn không uống trông chừng ta cả đêm, mới có thể tìm ra một bà lão đã từng sinh đến sáu bảy đứa con.
Khi ta mang thai đã suy tư quá nhiều, đường đi gập ghềnh, vỡ nước ối lại bị hoảng sợ, vật vã sinh con đến năm sáu canh giờ, mới nghe thấy tiếng khóc nỉ non của con vang lên.
Ta nghe thấy lão phu nhân vui sướng gọi Lý Mạo: “Là một tiểu hoàng tử.”
Đứa con của hoàng tộc, đều sẽ sống như Lý Mạo sao…
“Song Song, nàng xem con của chúng ta này.” Lý Mạo nhẹ nhàng thay ta lau mặt, ôm lấy cái địu, xích lại gần ta.
Ta nhìn thấy đôi mắt khép chặt của đứa bé, cười một cách gượng gạo. Chàng đặt tên cho con là Lý Ái, để ta đặt một cái tên húy cho con.
Ta sớm đã nghĩ ra rồi: “Gọi là Bình Nhi đi.”
Trên thế gian này, bình an vô sự mới là chân thật nhất.
Không biết là tại sao, ta đã sinh con xong, cái bụng vẫn to lên. Cuối cùng ta đã hỏi Lý Mạo câu hỏi mà ta đã canh cánh trong lòng suốt bao lâu nay: “Chàng ân cần chăm sóc ta như vậy, cũng đối đãi tốt với Quý Phi nương nương, rốt cuộc là tại vì sao?”
Lý Mạo không khó chịu, chỉ vuốt ve đầu ta: “Song Song, nàng đang quan tâm ta sao?”
Chàng vẫn dịu dàng ân cần với ta, nói: “Song Song nàng phải nhớ, nàng và nàng ta không giống nhau, nàng là độc nhất vô nhị, là chính phi Vi Song Song, được cưới hỏi đàng hoàng của Thọ Vương Lý Mạo ta."
Còn về nàng ta, chẳng qua là vì quyền lực, lợi dụng lẫn nhau, để có được cái mà họ muốn mà thôi.
Ta đã cười lạnh nhạt: “Nhưng Quý Phi nương nương cũng đã từng tin cái gọi là chân tình của chàng phải không?”
Chàng nhìn ta một cách nhẫn nại: “ Song Song, nàng vẫn không tin, nàng là nàng, nàng ta là nàng ta, ta đối với nàng, là tình cảm chân thành.”
“Lý Mạo chàng quả thực là nói dối không biết ngượng, nếu như ta là Quý Phi nương nương, chàng cũng sẽ không hề do dự mà dâng ta cho phụ hoàng chàng phải không?"
Ta hỏi chàng một cách chế giễu: “Sự chân tình của Lý gia nhà chàng còn nói đến thứ tự trước sau sao?”
Lý Mạo vội vàng nắm lấy tay ta: “Song Song, nếu như ta đã nghĩ như vậy, vậy tại sao lại không để nàng tiến cung, không để ngài ấy gặp nàng.”
“Ta sợ ngài ấy mà gặp nàng sẽ thay đổi tâm trí, mỗi ngày đều sợ nàng có biết không?”
Ta vô cùng sợ hãi nhớ đến những câu hỏi mà ta đã hỏi người hầu ở tiền sảnh.
“Hoàng thượng và Vương gia tại sao lại xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy?”
“Hồi bẩm nương nương, nô tì cũng không biết, nhưng mà nô tì, loáng thoáng nghe thấy tên của người…”
“Hình như là vương gia không muốn người tiến cung, nên đã cãi vã với hoàng thượng.”
Lúc đó ta không quan tâm, bây giờ nghĩ lại quả thật là sởn gai ốc, hoàng thượng có sở thích nạp phi sao, có mình quý phi nương nương vẫn không đủ lại còn lôi kéo thêm ta.
Ta vô cùng khốn khổ hỏi chàng: “Hoàng thượng sẽ không bắt ta tiến cung làm phi chứ…”
Lý Mạo trấn an ta: “Không có đâu, Song Song ngài ấy cũng chưa biết dáng vẻ của nàng, ta cũng sẽ không để ngài ấy biết được, ngài ấy chỉ là cho rằng ta vẫn còn để bụng chuyện của Quý Phi nương nương nên mới nổi nóng.”
Vẻ ấm áp pha lẫn sự nguy hiểm của Lý Mạo khiến ta càng đề phòng, càng trầm lặng, ta nghe lời của chàng, khó hiểu nhưng vẫn bình tâm trở lại, không muốn tranh luận nữa…
“Song Song, nàng có dám cược với ta một ván không?”
Cược không phải là một thói quen tốt, nhưng ta đột nhiên muốn cược một ván chân tình của chàng ta.
.
Ở Huệ Lăng không có quả lệ chi đã chín, chỉ có ta.
Lý Mạo và một Ninh vương phủ bé nhỏ.
Ta có đủ dũng khí để học cách tiếp nhận Lý Mạo trong những ngày tháng ảm đạm này, dần dần, trong ánh mắt phấn khởi của chàng tràn đầy hương vị tình yêu ngọt ngào, lời nói nhỏ nhẹ. Trong năm, ta liên tục hạ sinh đứa con trai, Lý Phi và Lý Trạm. Ta vẫn hướng tới lý tưởng về sự bình yên vô sự, đặt tên húy cho hai đứa lần lượt là An Nhi và Thuận Nhi.
Lúc Thuận Nhi ra đời, Ngự sử An Lộc Sơn có dáng vẻ người Hồ đến dâng lễ vật.
Ta nhìn thấy ngay ánh mắt đầu tiên của An Lộc Sơn, trong đầu không thể giải thích được sấp thư trên bàn của phụ thân. Trực giác nói cho ta biết khuôn mặt thật thà chất phác của ông ta, ẩn chứa đầy lòng tham.
Ta đem sự hoài nghi của ta nói cho Lý Mạo nhưng chàng không chút lo lắng khiến ta có chút hoài nghi vị trí chính trị của chàng: “Các chàng muốn tạo phản phải không?”
“Nghĩ cái gì vậy, Song Song, An Lộc Sơn quả thật là có tham vọng nhưng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi.”
Quả là vị trí chính trị của chàng có vấn đề.
Chàng xoa đầu ta, nhìn về ngọn núi phía xa xăm, nói: “ Song Song nàng thích giang sơn này không?”
Ta nghĩ đến sự sụp đổ của Vi Thị, còn có mối nguy tiềm ẩn của Lý Thị mà lắc đầu: “Ta chỉ thích đêm đêm được say giấc, ngày ngày được bình an.”
“Ta cũng đã từng mơ ước như vậy, nhưng lại rất muốn có được giang sơn này.”
“Nghĩa phụ, nhị nương của ta đều vì giang sơn của phụ hoàng ta mà chết. Giang sơn này rõ ràng là của nghĩa phụ ta, ngài nhường cho phụ hoàng, vì để tránh hiềm nghi mà tự sát.”
“Còn nhị nương của ta, giang sơn này sinh ra một Võ hoàng hậu, sẽ càng khó để có thể dung nạp thêm một Hậu phi họ Võ, cái ngày mà nhị nương ta bị ngài ban tội chết, ta như phát điên lên, thật sự rất muốn cướp đoạt lấy giang sơn này, lấy giang sơn của ngài cúng tế cho nghĩa phụ và nhị nương ta.”
Chàng không nói tại sao hoàng thượng lại ban chết cho nhị nương chàng, nhưng mà ta biết, nhị nương của chàng là một nữ nhân có dã tâm.
Xét về gia thế, ta và nhị nương của chàng vốn không có gì khác nhau. Vi Thị và Võ Thị đều suy thoái vì người nữ nhân có dã tâm.
Có lẽ Lý Mạo sủng ái ta cũng vì điều này, khiến chúng ta đồng cảm với nhau.
Nếu không phải ta vô tình nhìn thấy Trinh Thuận Hoàng hậu qua đời, cũng chính là chân dung mẫu thân của Lý Mạo Võ Huệ phi, ta thật sự suýt chút nữa cho rằng ta là ngoại lệ trong cuộc đời của Lý Mạo.
Bức họa vẽ một nữ tử với nước da trắng, dung mạo tuyệt sắc như ánh trăng, là cười như không phải cười khiến ta không khỏi rùng mình, cảm thấy bối rối.
Trong đầu ta, khuôn mặt của Trinh Thuận Hoàng hậu, Quý Phi nương nương, và cả ta dần dần hòa lại làm một, một cảm giác ngột ngạt bao trùm.
“Song Song, nàng sao lại không ngoan như vậy?”
Không biết từ khi nào Lý Mạo xuất hiện từ sau lưng ta, vung tay, rồi giật lại bức chân dung khỏi bàn tay run rẩy của ta.
Đầu của ta phát điên lên, lẩm bẩm: “Chả trách trong thành Trường An không có chân dung của Trinh Thuận Hoàng hậu…”
Hóa ra không phải ta và Quý Phi nương nương có năm phần giống nhau, mà là Quý Phi nương nương chỉ giống Trinh Thuận Hoàng hậu chỉ có ba phần, còn ta giống đến bảy phần.”
Đến nay, nét mặt của Lý Mạo vẫn hòa nhã như vậy, nhưng ánh mắt lại khiến người ta phải sợ.
“ Song Song, nàng nên quên đi những điều mà nàng không nên biết.”
Lý Mạo cười khẽ vuốt ve khuôn mặt ta nói: “ Song Song nàng phải nghe lời.”
Giọng của ta bắt đầu run rẩy: “Chàng đã lợi dụng Quý Phi nương nương, còn lợi dụng cả phụ hoàng của chàng phải không?”
“Lúc chàng mười lăm tuổi lần đầu tiên ở tiệc sinh thần của Hàm Nghi Công chúa đã gặp Dương Ngọc Hoàng, người biết rằng nữ nhân này sẽ rất hữu ích cho tương lai về sau, lúc đó Hàm Nghi Công chúa tính toán thái tử sẽ lộ sơ hở đầu tiên, sớm muộn gì cũng sẽ bị Hoàng thượng phát hiện, chàng nhìn trúng lấy Dương Ngọc Hoàng làm lá chắn.”
“Dung mạo của nương nương và nhị nương chàng giống nhau, có thể trở thành điểm yếu và vết nhơ cả đời của phụ hoàng chàng. Biểu hiện của bà ấy là sự hiềm khích giữa chàng và phụ hoàng chàng, thật sự là giả vờ để phụ hoàng chàng cảm thấy tội lỗi! Để chàng có cơ hội được kế vị… Vậy còn ta là gì?”
Nụ cười của Lý Mạo càng ngày càng thâm độc: “Song Song, con người ta khi sống trên đời quá hiểu chuyện sẽ rất mệt mỏi đấy.”
“Chàng để ta ở bên cạnh, xem ta như nhị nương của chàng… Lời nói nhảm nhí đó của chàng rốt cuộc là cho ai nghe chứ? Lý Mạo, đó là mẫu phi của chàng! Chàng có độc ác quá không?!”
Khi đôi mắt lý mạo đỏ bừng lên, bóp lấy cổ họng ta, ta cảm thấy trái tim ta như vỡ nát, tiếng lòng ta khiến ta choáng váng.
“Nếu như không phải là do khuôn mặt này của nàng, nàng cho rằng nàng có thể sống đến bây giờ không?”
Từ đó về sau, Lý Mạo liền hạ lệnh giam ta trong sân vườn, tịch thu hết tất cả sứ tráng men.
Có lúc chàng sẽ thỉnh thoảng đến, chàng lại thất thần, đôi mắt đỏ ửng khiến người ta không thể hiểu được chàng đang nghĩ gì.
“Song Song những chuyện trước đây, nàng hãy quên đi, chúng ta có thể bắt đầu lại.”
“Lý Mạo, ta thực sự ghê tởm chàng.”
“Chàng mỗi đêm đều đối diện với gương mặt giống như nhị nương chàng, thật là không bằng cầm thú.”
Hắn rất nhẫn nại nắm lấy ta: “Song Song, không thể như vậy được.”
Ta chống cự lại hắn và điên cuồng cười lạnh nhạt nói: “Nếu như có thể, ta thật sự muốn giết chàng.”
Chàng không hề tức giận mà bình tĩnh đến lạ, vẫn còn hỏi câu hỏi trước đây: “Song Song, nàng thích giang sơn này không?”
Lòng ta lại như tro tàn, quay đầu xong một bên: “Tất cả những gì có liên quan đến Lý gia chàng ta đều kinh tởm.”
Chàng như đang cười: “Song Song, suy nghĩ của nàng và ta giống nhau. Vậy ta vì Song Song nàng mà hủy hoại đi giang sơn này được không?”
Khi chàng nói những lời này quả thực giống như Asura trong thời loạn lạc. Nếu như ở ba năm trước ta thực sự có thể nghĩ rằng sự cợt nhã này là dành cho ta.
_______
Chú thích: Asura là những linh hồn ác độc trong thần thoại Ấn Độ
__________
Nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi, ta và Lý Mạo, Quý Phi nương nương và hoàng thượng, chẳng qua đều là sự gửi gắm tình cảm đối với Trinh Thuận Hoàng hậu.
- Còn nữa -