Chớp mắt vào đêm, Tô Kính mặc áo dài gấm xanh xuống giường, hắn muốn tự mình đi gặp Lâm Hoành Sơn.
Viện lạc của Tô Kính là năm tiến, cách cục kiến trúc trong Đạo Môn khác biệt, nhân vật quan trọng trong Tiêu Dao Hầu phủ có viện lạc riêng của mình, xung quanh có trận pháp bảo vệ. Không biết sao Lâm Hoành Sơn và nữ nhi bị xếp vào ở chung với Tô Kính trong thư phòng viện lạc tiến thứ hai hai.
Trừ ba gian thư phòng hai bên còn có sương phòng, đủ cho cả gia đình ở.
Phòng ngủ của Tô Kính cũng là ba gian trong ngoài, hắn ở tận cùng bên trong, chính giữa là phòng ngủ của nha hoàn gác đêm, mỗi tối có bốn người nghỉ ngơi tại đây tùy thời chờ hầu.
Đã là giữa khuya, Tô Kính cho rằng các nha hoàn đều ngủ nên rón rén đi tới trước cửa, vừa định đẩy cửa thì nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện.
Sau khi xuyên việt lục giác của Tô Kính rất nhạy bén, trong phòng ngăn cách thanh âm nhưng giờ hắn đứng đứng bên cửa, mọi thứ bên ngoài phòng vang rõ mồn một. Tô Kính thậm chí thống qua lưu động không khí yếu ớt mô phỏng ra cảnh tượng D, giống như con dơi.
Tuy Tô Kính chưa quen thuộc các nha hoàn, hắn không cần thanh âm cũng phân biệt ra là ai nói chuyện, hắn thậm chí ‘thấy’ chăn gấm của các nha hoàn kề sát nhau, thân hình nho nhỏ dựa sát nhau.
Một giọng nói mềm mại cất lên:
- Lam Mân tỷ nói xem...thiếu gia sau này có thể không?
- Có thể cái gì?
- Ý ta là lúc Tử Đằng tỷ lau người cho thiếu gia, cái thứ kia đã khét đen, dường như chạm vào sẽ bị đứt.
- Nha đầu này, đang phát xuân sao?
Tô Kính nghe mấy nha hoàn cười ré lên, cười muốn đau bụng. Hắn không tiện đẩy cửa đi ra ngoài, hắn chọn ngày này vì Tử Đằng không trực ban, không ngờ đám nhóc Lam Mân chưa ngủ.
Lát sau tiếng cười ngừng, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng:
- Lục Hà, lão gia là ai? Có tiên dược Đạo Cung tặng thì mọc xương trên thịt. Cộng thêm ngươi lo thiếu gia có thể được không làm gì? Lão gia không cho chúng ta đụng vào thiếu gia.
Tô Kính nhớ giọng nói này, nha đầu tên Hoàng Sương, không thích mặc váy, biểu tình hơi lạnh lùng nhưng tay chân mau lẹ, làm việc nhanh nhất.
- Đó là hiện tại, chờ khi thiếu gia tìm được thê tử, sinh hài tử thì chúng ta vẫn phải theo cùng. Theo ta thấy Lục Hà muốn sinh hài tử cho thiếu gia.
Là Thanh Liên đang giễu cợt Lục Hà.
Lục Hà tức giận, nhưng dù giận mấy giọng nàng nghe như làm nũng:
- Các ngươi nói bậy bạ cái gì!
Tô Kính không kiềm được cúi đầu nhìn giữa hai chân của mình. May, may mắn Tiêu Dao Hầu có thuốc tốt, khi đó hắn chỉ thấy tê tê chứ không biết nó đã bị khét.
Trên Trái Đất phụ mẫu của Tô Kính đã mất sớm, không ngờ sau khi xuyên việt gặp ngay phụ thân. Nếu không nhờ Tiêu Dao Hầu thì với vết thương như thế hắn có thể trực tiếp làm thái giám.
Nhóm Lam Mân không ngủ thì Tô Kính không ra được, hắn đang định về phòng chợt nghe Lam Mân nói nhỏ:
- Lục Hà, ngươi đừng có ý nghĩ gì sâu xa, bí truyền Tô gia không dễ có được.
Lục Hà thì thầm:
- Lam Mân tỷ...
Lục Hà không cam lòng cả đời làm nha hoàn, nếu Tô Kính chịu nhận nàng làm thiếp thân, cho một danh phận thì chắc sẽ truyền dạy khẩu quyết luyện khí quan trọng hơn cho nàng. Chuyện này là thông lệ, luyện khí sĩ làm tình cũng liên quan đến việc tu hành.
Cách song tu thì thực lực hai bên không thể cách biệt quá xa, nếu không tiến bộ rất nhỏ, chỉ lãng phí thời gian.
Lam Mân lạnh lùng nói:
- Ngươi có nghĩ đến không? Người sau này thiếu gia cưới về sẽ có gia thế bình thường sao? Nếu ngươi muốn có thân phận đó thì chết thế nào cũng không biết. Tử Đằng có phu nhân chống lưng, chúng ta chỉ là tiểu nha hoàn, bình tâm lại đi, lo hầu hạ thiếu gia cho tốt. Ở bên ngoài thiếu gia có làm gì thì ít ra đối xử tốt với chúng ta.
Lục Hà vội la lên:
- Ta không hề muốn lừa thiếu gia!
Tô Kính thầm thở dài, thì ra là vậy. Tám người này thật ra là Tiêu Dao Hầu sắp xếp thê tử cho hắn nhưng bọn họ không có thân phận, nếu sinh ra huyết mạch thuần chính thì sẽ đưa cho chính thê, nếu bị chính thê ghen ghét thì ai sinh hài tử là người đó xui.
Nghĩ đến đây Tô Kính không hứng thú nghe lén nữa.
Đám nha hoàn coi như trung thành, nhưng phần nhiều là trung với gia tộc Tô gia. Tô Kính không có nhiều suy nghĩ vẩn vơ, hắn đoạt xá đến thì đừng đòi hỏi quá nhiều.
Tô Kính về giường, mò ra cái túi gấm đặt trong ngăn kéo đầu giường, lấy một miếng kim tiền ra.
Đây là món pháp bảo không gian hiếm thấy, nói nó hiếm vì vật phẩm có thuộc tính không gian bình thường ít nhất là pháp khí tuyệt phẩm. Kim tiền này chỉ có đẳng cấp pháp bảo, không gian bên trong rất nhỏ, chắp là luyện khí sĩ mới tiêp xúc quy tắc không gian tùy tay luyện chế chứ không phải sử dụng, là sản phẩm phụ để luyện tập quen thuộc quy tắc.
Lúc trước thế tử không bị cấm túc có một số hồ bằng cẩu hữu trong kinh thành, thân phận của gã cao nhất trong đám người. Có một người vì nịnh bợ thế tử nên tặng thứ này.
Trang bị không gian cực kỳ mắc tiền, không phải luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ thì không dùng nổi, khi mở ra sẽ tiêu hao pháp lực. Nếu luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ sử dụng thì tiêu hao cũng nhiều, huống chi chân nguyên trong người Tô Kính mỏng manh, nên Tiêu Dao Hầu không cho hắn món trang bị không gian nào.
Mở ra một lần mệt ná thở thì chẳng thà không dùng.
Không gian kim tiền tuy nhỏ nhưng dùng chất liệu rất tốt, không biết tồn tại đã bao nhiêu năm mà không bị hư hao gì, quy tắc không gian còn nguyên vẹn, rất ổn định.
Tô Kính lấy hai tấm phù giấy ra khỏi kim tiền chán vào chân, vận chuyển chân nguyên khiến người của hắn nhẹ hẫng, thân thể mơ hồ.
Đây là chiêu rẻ mạt trong luyện khí sĩ, phù lục làm bằng giấy vàng, nếu không sử dụng sẽ khó giữ được lâu. Nhưng đặt ở trang bị không gian thì khác, chỉ cần không lấy ra, tốc độ thời gian chảy trong trang bị không gian cực chậm, có thể đặt loại vật phẩm này lâu dài.
Tô Kính cất đi kim tiền, đẩy mở cửa sổ trèo ra ngoài.
Ích lợi việc hấp thu ký ức là đây, thế tử cũ dùng cách này lén chạy ra ngoài rất nhiều. Vì người thế tử có ngọc giác Hầu phủ, pháp trận ẩn trong phủ sẽ không cảnh báo, càng không công kích gã. Dùng trò vặt giấy vàng giúp việc trèo tường khá dễ dàng.
Sau khi Tô Kính chạy ra ngoài thì lướt qua bức tường thấp, quẹo một vòng xuyên qua rừng tre đi đến thư phòng của mình ở tiền viện. Lâm Hoành Sơn mang theo nữ
nhi cư ngụ trong phòng nhỏ bên cạnh, Tiêu Dao Hầu không phái người hầu đến hầu hạ, mọi chi phí có vú già mỗi ngày đưa tới.