Địa Tiên chi mâu trên cổ tay Tô Kính chấn động không ngớt, hư không chung quanh chấn động, Tô Kính toàn lực thúc dục lực lượng trên Địa Tiên chi mâu, rốt cục phát hiện một khu vực yếu ớt, hắn tế ra năm kiện vô thượng Đại La tiên khí phản bản quy nguyên và hóa thành ngũ hành ngôi sao và bộc phát.
Năm kiện vô thượng Đại La tiên khí ẩn chứa lực lượng đã vượt qua hằng tinh bình thường, sau khi phản bản quy nguyên sẽ trực tiếp mở một đầu trùng động, trùng động này không có định vị, Tô Kính cũng không biết sẽ đi nơi nào, hắn biết nếu không rời khỏi nơi này thì hắn phải chết không nghi ngờ.
Dưới chân Tô Kính xuất hiện thổ địa màu vàng và biến mất trong trùng động. Phía sau hắn không gian đã bị hư vô thôn phệ.
Tô Kính không tính ra Phật tổ muốn làm gì, Phật tổ cũng không có tính toán ra Tô Kính có khả năng mở nơi này và làm mưu đồ của hắn thất bại hay không.
Sau khi Tô Kính bay ra trùng động và thần thức đảo qua chung quanh, phát nhiện đây là vũ trụ mới tinh, vũ trụ thành hình không cao hơn ngàn vạn năm, nó đang ở trạng thái hình thức ban đầu, hạch tâm vũ trụ đang ở trạng thái Hồng hoang.
Một Hồng hoang đại lục vượt qua tinh hệ vũ trụ hạch tâm bình thường.
Nếu như Tô Kính không có cảnh giới hiện tại, ở loại địa phương này và đối mặt sinh vật Hồng hoang sẽ gặp nguy cơ to lớn, hắn có thể rời đi hay không cũng khó khăn, vô thượng Đại La Kim Tiên khó sinh tồn tại nơi này.
Mà bây giờ cảnh giới của Tô Kính là vạn tiên chi vương, còn cường đại hơn Tiên Đế nhiều, cho dù trong thời đại hồng hoang cũng là bá chủ tuyệt đối.
Tô Kính cũng không thời gian chinh phục vũ trụ này, hắn dùng địa cầu của mình định vị tọa độ vũ trụ của mình, phát hiện cũng không tính quá xa xôi, chỉ cách hơn sáu mươi vũ trụ mà thôi.
Không ai biết rõ tổng số lượng của vũ trụ, đám người Tiên Đế có thể cảm giác được, ít nhất là mười vạn trở lên. Cách hơn sáu mươi vũ trụ và Tô Kính cảm thấy may mắn.
Hắn lưu lại thế giới Hồng hoang này một hạt giống nhân sâm quả thụ, hạt giống này có alcj ấn của hắn, người không đạt tới cảnh giới của hắn sẽ không phát hiện ra. Hạt giống nhân sâm quả thụ này một khi bị Địa Tiên vũ trụ này phát hiện sẽ coi là trân bảo, chậm rãi bồi dưỡng và đánh lạc ấn của Tô Kính lên.
Chỉ cần Tô Kính trở lại là có thể cướp lấy quyền chủ đạo của nhân sâm quả thụ.
Tô Kính đi thẳng tới hôm nay mới biết được nhân sâm quả thụ tại thế giới tiên cảnh cũng không phải hạt giống phân thân quan trọng cỡ nào. Mặc kệ lạc ấn của nhân sâm quả thụ ban đầu là gì, Tô Kính đạt được nhân sâm quả thụ hoàn toàn mới cũng có thể buông tha gốc ở thế giới tiên cảnh.
Nhân sâm quả thụ tại thế giới tiên cảnh xem như đạt tới tiêu chuẩn quan hệ tín nhiệm với Tô Kính. Nhân sâm quả thụ cũng không liên lạc với chủ nhân sớm nhất của nó, vì ngăn ngừa mang tới phiền toái cho Tô Kính nên mới lựa chọn như vậy.
Mà Tô Kính lưu lại hạt giống chính là độc dược.
Tô Kính bố trí hạt giống nhau. Lại phân một trăm lẻ tám chặc cây nhân sâm quả thụ chôn ở các nơi Hồng hoang đại lục sau đó mới đánh tọa độ.
Hắn không thể dùng lực lượng của mình trở về, được mượn nhờ lực lượng tiên đạo nơi đây, lần này trở về tiêu hao rất lớn, cho dù với cảnh giới của hắn, nếu dám một lần vượt qua hơn sáu mươi vũ trụ trở về cũng có cục diện thân tử đạo tiêu.
Tô Kính hiện tại đã có thể xuyên qua mỗi một chiêu trụ. Cưỡng ép đột phá thân thể bất diệt. Hơn sáu mươi, từ xưa đến nay người tu hành đều làm không được, nó đã vượt qua cực hạn của tính mạng.
Tô Kính nghĩ như vậy, trong nội tâm có cảm giác.
Tánh mạng có cực hạn sao?
Truy cầu Tiên đạo, truy cầu chính là không cực hạn ah. Khẳng định, phía trước còn có đại đạo nhưng vì tuổi thọ của vũ trụ, người tu hành vivì chống cự đại kiếp nạn nên tốn hao không biết bao nhiêu thời gian và tâm tư độ kiếp nên mất phương hướng.
Ví dụ như Phật tổ, dùng trí tuệ của hắn nếu như lựa chọn toàn tâm toàn ý tu hành, chưa hẳn không có đột phá, khẳng định sẽ mạnh hơn Tô Kính hiện tại.
Nhưng trí tuệ của Phật tổ dùng độ kiếp, sớm chế tạo Vị Lai Phật quốc, dùng hết nhiều thủ đoạn, một vũ trụ trôi qua hơn nửa tuổi thọ, cảnh giới và lực lượng của Phật tổ cũng chỉ cùng loại với Tô Kính mà thôi.
Đẳng cấp Tiên Đế đã là cực hạn của tu hành, có thể qua lại tự nhiên trong vũ trụ nhà mình. Đến dị vũ trụ, hoàn cảnh tương tự nhưng sẽ bị áp chế.
Vạn tiên chi vương bị áp chế nhỏ đi rất nhiều nhưng trên lực lượng không khác gì Tiên Đế.
Tô Kính tìm kiếm được phương hướng, sau đó bắt đầu tính toán quỹ tích tọa độ, kéo dài qua nhiều vũ trụ như vậy, hắn phải nhảy qua mới được, mỗi lần nhảy lên sẽ tiêu hao một quả Địa Tiên đạo quả.
Hơn nữa còn là Địa Tiên đạo quả thành thục mới có thể chèo chống tiêu hao như thế. Tô Kính là Địa Tiên có thể có sức chiến đấu cường đại, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là hắn có được nhân sâm quả thụ cung cấp Địa Tiên đạo quả cho hắn. Cho dù là tiên thuật cường đại hơn nữa cũng sẽ không cảm thấy phiền toái vì thiếu tiên nguyên.
Địa Tiên đạo quả, ngàn năm mới thành thục, Tô Kính tích góp không ít, chỉ vì tiêu hao quá nhiều cho nên không có biện pháp bổ sung.
Trong tay Tô Kính cầm một viên Địa Tiên đạo quả, nếu như không phải có thiên ma đạo quả thì hắn không thể đào tạo thứ này.
Vốn cho rằng tích lũy nhiều Địa Tiên đạo quả sẽ có thể tiến thêm một bước, hiện tại xem ra là không thể nào. Có lẽ là kiếp số, có lẽ là nhân quả, có lẽ là tử lộ. Mặc kệ nguyên nhân gì, số lượng Địa Tiên đạo quả trong tay mình luôn tích lũy không đủ.
Duy trì hệ thống tiên cảnh khổng lồ tiêu hao rất nhiều tài nguyên trong tay, Địa Tiên đạo quả cũng là tiêu hao phẩm, thậm chí có tồn tại trong hệ thống hối đoái của thế giới tiên cảnh, vì hệ thống hoàn mỹ, Tô Kính hàng năm phải cung cấp vào.
Tô Kính biến Địa Tiên chi mâu thành vòng tay, Địa Tiên đạo quả đưa vào trong vòng tay, tiên nguyên chi lực cường đại bộc phát, Tô Kính lúc này đụng vào tiên bích và tiến vào một vũ trụ khác.
Quá trình này ngắn tới mức tận cùng, chỉ chưa tới một đơn vị thời gian. Nếu như thời gian ngắn hơn nữa, như vậy thân thể Tô Kính sẽ phân giải.
Trước mắt là đầu trọc sáng ngời, Phật tổ tươi cười thân thiết nhìn Tô Kính, hắn không ra tay.
Hắn chỉ là mở miệng nói:
- Ngươi đã ngộ?
Tô Kính rất muốn nói thô tục nhưng không cần phải thế, hắn hỏi:
- Tô Mộ đâu rồi?
- Chết đi, ta cũng không biết.
Phật tổ trả lời.