Lâm Hoành Sơn nhìn qua, hút ngụm khí lạnh. Gã kéo tay nữ nhân đi vào phòng, đóng cửa lại.
Lâm Tạ Hồng khó hiểu hỏi:
- Phụ thân?
Lâm Hoành Sơn không trả lời, gã cách cánh cửa nhìn con quạ.
Bích Nhãn Thần Nha? Đây là yêu thú cường đại, nó xuất hiện trong phủ chắc được Tiêu Dao Hầu nuôi, người khác dù nuôi yêu thú cũng hạn chế khu vực không dám đến gần viện lạc nơi thế tử ở.
Không biết Bích Nhãn Thần Nha tu luyện thành hình người chưa? Nếu đã có thân người thì có lẽ sẽ nhìn thấu bài bố của Lâm Hoành Sơn. Cánh cửa này chỉ đề phòng lực lượng Thiên Địa Luân, hơi khó che mắt Bích Nhãn Thần Nha.
Bích Nhãn Thần Nha đập cánh phát ra tiếng rít sắc nhọn, đôi cánh sắt bắn ra mấy chục ngọn lửa màu da cam chớp mắt đốt sạch xác gia đinh đã bị ăn sạch não.
Bích Nhãn Thần Nha vừa lòng quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín, thầm nghĩ: Tên này chắc không dám đi Tiêu Dao Hầu tố cáo nó, nó chỉ ăn não một người không tính là tội lớn gì. Nếu mỗi ngày đều có kẻ mắt mù lại đây quấy rầy thì tốt rồi, đi theo Tiêu Dao Hầu ở Nam Cương nó thường hay ăn riêng, Tiêu Dao Hầu sẽ không phạt nó vì đã ăn mấy man tử.
Mắt Lâm Hoành Sơn lóe tia kim loại màu gỉ sét thấy rõ ràng Bích Nhãn Thần Nha không chỉ ăn não còn thuận tiện hấp thu hồn phách của gia đinh.
Chắc chắn đây là đại yêu, Tiêu Dao Hầu nuôi dưỡng yêu vật làm sao có thể là thứ bình thường được.
Bích Nhãn Thần Nha đốt sạch xác chết hủy tội chứng, sau đó đấp cánh bay lên cao, chớp mắt biến mất trong tầng mây. Tốc độ bay này đã vượt qua luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ nhờ vào pháp khí bay lượn.
Tô Kính ở sau lưng Lâm Hoành Sơn phát ra tiếng rên khẽ, hắn đã rút Khổng Tước Mâu ra khỏi trái tim hoàn toàn. Khổng Tước Mâu có màu xanh vàng, phù văn bẩm sinh từ đầu mâu kéo dài ra sau thành hoa văn màu đen sẫm tinh mỹ. Dưới những phù văn mơ hồ có ánh sáng ngũ sắc lấp lánh khiến người không thấy rõ kết cấu những phù văn.
Lâm Hoành Sơn quay đầu lại nhìn mâu ngắn, lòng thầm cảm khái.
Đây mới là thần binh, nếu như lúc trước Binh gia có tài nguyên như vậy thì đâu đến nỗi bị diệt đạo thống. Đạo Môn lặng im ngàn năm trời một hơi xông lên hủy thế giới mà chư tử bách gia khống chế, không lẽ thật sự là thiên đạo thiên vị Đạo Môn, đại thế hướng về?
Tô Kính gần như kiệt sức, tuy Lâm Hoành Sơn cho hắn một giọt Bạch Hổ Huyết Sát cũng chỉ miễn cưỡng giúp Ngũ Luân Chân Bảo hình thành, không lấy ra khỏi trái tim được. Tác dụng thật sự của một giọt Bạch Hổ Huyết là khiến Khổng Tước Mâu và linh hồn Tô Kính hoàn toàn dung hợp.
Khổng Tước Mâu làm thần binh, dù bây giờ Tô Kính chỉ có trình độ luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ nhưng khi nào bắt đầu tu luyện mâu thuật của Binh gia thì mâu ngắn này trong vòng mười trượng công kích tùy ý.
Thần binh quý giá vì có thể giống như pháp khí của Đạo Môn cách không giết người, tiêu hao nhỏ hơn thuật đạo của Đạo Môn nhiều. Đệ tử Binh gia tu luyện võ kỹ đến trình độ như Lâm Hoành Sơn không cần dùng thần binh cũng có thể ngự kiếm ngàn trượng, nhưng điều khiển kiểu đó tiêu hao kinh người.
Tô Kính thành công luyện chế phôi thai Khổng Tước Mâu thành thần binh, tu hành không có tiến bộ gì nhưng sức chiến đấu nâng cao. Hơn nữa thần binh luyện chế thành công, Ngũ Luân Chân Bảo định hình rồi tối đa trong nửa năm Tô Kính có thể bắt đầu tu luyện Huyết Nhục Luân. Luyện Huyết Nhục Luân xong quay lại tu luyện thuật đạo thì tốc độ ngang ngửa luyện khí sĩ bình thường.
Tu luyện bí pháp Đạo Môn và Ngũ Luân Binh gia cùng lúc không có xung đột, thật ra bí pháp chư tử bách gia không có chuyện không thể tu luyện cùng lúc. Khi bách gia thịnh vượng thậm chí có người có thể cùng lúc tu hành mấy chục tài nghệ.
Nhưng thần binh Khổng Tước Mâu của Tô Kính hoàn mỹ, nếu luôn tu luyện bí pháp Binh gia thì chắc chắn thành tựu càng cao. Vấn đề nếu tu luyện Ngũ Luân Binh gia riêng lẻ sớm muộn gì Tô Kính sẽ bị phát hiện. Đạo Môn cũng có cách cận chiến, Võ gia không có năng lực trường sinh nên Võ gia không bị tiêu diệt mà hợp nhất vào Đạo Môn hình thành chi nhánh nhỏ.
Tô Kính phải tiếp tục tu hành thuật đạo, đối với Lâm Hoành Sơn đây là tiếc nuối lsớn lao.
Tô Kính cất Khổng Tước Mâu vào Hoàng Đình Thần Ngọc, hỏi Lâm Hoành Sơn:
- Mới rồi ai ở bên ngoàii?
Lâm Hoành Sơn kể lại tỉ mỉ sự việc.
Tô Kính gật đầu nói:
- Ta sẽ nhận chuyện này, nhưng lần sau...
Tô Kính định nói lần sau đừng người, bỗng nhiên ngừng lại.
Có thể không giết sao? Nếu thật sự có người xông vào phòng thì phải giết.
Lần đầu tiên Tô Kính cảm thấy trong Tiêu Dao Hầu phủ không an toàn. Một gia đinh dám xông vào chỗ hắn tu luyện thì thật là kỳ, sau đó Nhị Tiên Sinh tìm đến ngay như sớm biết chỗ này xảy ra chuyện. Tô Kính thầm nhủ về sau phải đề phòng tên mập đó, người càng hay cười thì càng khó đối phó.
Tô Kính nhớ một điệp viên từng đi theo hắn, đó là người chuyên bảo vệ nhân vật quan trọng, suốt ngày cười tủm tỉm nhưng đó là kẻ nguy hiểm nhất hắn gặp trên Trái Đất. Người đó dạy cho Tô Kính bí thuật thôi miên kỳ lạ, nghe nói là đạo môn cổ xưa lưu truyền trên Trái Đất.
Nhị Tiên Sinh là một con hổ mặt cười, Lâm Hoành Sơn đắc tội gã không biết sau này có gặp rắc rối gì không.
Lâm Hoành Sơn không để bụng:
- Tô Kính, hôm nay đừng tu luyện gì, ngươi quen thuộc Khổng Tước Mâu trước, từ ngày mai ta sẽ truyền dạy tinh túy ngũ đại pháp cho ngươi.
Sau đó Lâm Hoành Sơn dẫn nữ nhi đi vào viện dạy cho chiến kỹ.
Tô Kính thở phào, cảm giác cả người yếu ớt. Nói cho cùng Khổng Tước Mâu muốn thành hình phải hấp thu năng lượng trong người hắn, Tô Kính thầm nuốt mấy chục viên Xung Nguyên đan cộng một giọt Bạch Hổ Huyết Sát của Lâm Hoành Sơn, thêm năng lượng tích trữ trong Hoàng Đình Thần Ngọc mới khiến Khổng Tước Mâu hình thành.
Những năng lượng này là chết, năng lượng của Tô Kính mới là sống. Nhưng khí hải đan điền của Tô Kính bị tổn hại, khi hấp thu hắn không thể khống chế tốc độ hấp thu của Khổng Tước Mâu, kết quả là bị dược lực của ba mươi mấy viên Xung Nguyên đan kéo đi, thuận tiện hút sạch nguyên khí trong người Tô Kính.
Nếu không có Lục Đạo Thần Giám bảo vệ thì hồn phách của hắn rất có thể bị xé rách.
Nhưng không biết mạo hiểm lấy được thần binh sẽ mang lại niềm vui bất ngờ gì cho hắn. Tô Kính thấy Lâm Hoành Sơn ra ngoài mới lấy Khổng Tước Mâu ra.
Khổng Tước Mâu dài cỡ một trượng gần hai thước rưỡi. Võ giả Đông Tần đế quốc sử dụng mâu, tiêu chuẩn là một trượng tám thước. Tô Kính cầm cán mâu, mâu ngắn rất nhẹ, như lông chim không chút sức nặng.