Lâm Tạ Hồng bật cười, nàng nghiêng đầu, bên tóc mai đã chải vuốt thẳng thớm.
Lâm Tạ Hồng lấy một nén bạc ra khỏi không gian kim tiền nhét cho vú già:
- Đi đi, ta tự mang giày được rồi, cái này thưởng cho ngươi.
Một nén bạc này đáng giá hai, ba trăm đồng tiền. Vật giá Đông Tần đế quốc rất ổn định, Lâm Tạ Hồng còn chưa có thu nhập, chờ sau khi bái sư mỗi tháng mới được lĩnh đồ. Bao gồm ngân lượng, vật tư để tu luyện và một số thứ tiêu hao.
Vú già nhận nén bạc, tuy ít nhưng cũng thấy vui rồi. Người hầu trong Hầu phủ không ngốc, biết Lâm Tạ Hồng hiện giờ không có tiền, đưa nhiều như vậy đã là tốt lắm rồi.
Vú giá rối rít cảm ơn rồi ra ngoài. Lâm Tạ Hồng co chân lên mặc vớ vào sau đó kiểm tra ủng da của mình. Bách hoa đạo y nàng mặc trên người là Tiêu Dao Hầu đưa đến, làm đệ tử của Tiêu Dao Hầu thì Lâm Tạ Hồng không thể ăn mặc quá nghèo nàn. Nhưng giày này là phụ thân tự tay luyện chế, nàng kiên quyết không đổi đi.
Khi Lâm Tạ Hồng khom người xuống trông thấy có cái đầu phản chiếu trong gương làm nàng hết hồn.
Lâm Tạ Hồng đã quen thuộc quy định của Hầu phủ, đang trong phòng của nàng, dù Tiêu Dao Hầu có đến cũng sẽ để gia phó thông báo trước chứ không lặng lẽ xâm nhập. Sau khi vú già đi ra thì trong phòng lẽ ra chỉ còn lại một mình Lâm Tạ Hồng mới đúng, tất cả người hầu đều ở gian phòng bên ngoài.
Bề ngoài Lâm Tạ Hồng chỉ có bảy, tám tuổi, nhìn kỹ thì thấy cỡ mười tuổi, nếu nhìn vào mắt nàng sẽ tưởng đã mười sáu, bảy tuổi. Đó là vì từ khi Lâm Tạ Hồng lên sáu, bảy tuổi đã theo phụ thân đi chấp hành nhiệm vụ trong quân trên Hoang nguyên, nàng trưởng thành quá sớm.
Đổi lại đứa con nít khác dù thiên tư hơn người, tài trí vô song, lúc này phản ứng cũng sẽ không giống như Lâm Tạ Hồng. Với Lâm Tạ Hồng có một số việc là bản năng, khi nguy hiểm đến nàng dứt khoát lấy pháp bảo trong kim tiền ra bắn ra Hắc Thủy Hồng Lôi.
Sửu Đạo Nhân kỳ dị xuất hiện sau lưng Lâm Tạ Hồng, vươn tay đang định phát ra thuật đạo khống chế nàng thì nguyên khí dao động kịch liệt trước mặt gã.
Sửu Đạo Nhân giật nảy mình, nơi này là Tiêu Dao Hầu phủ, gây tiếng động lớn thì gã muốn đi cũng khó khăn.
Lâm Tạ Hồng phát ra Hắc Thủy Hồng Lôi ngay trước mặt mình, nàng không có cơ hội quay người lại. nếu Lâm Tạ Hồng xoay người hay làm động tác công kích hoặc phòng ngự, dẫn đạo lôi pháp công kích thì đã bị Sửu Đạo Nhân kiềm chế, tùy tay diệt pháp bảo phát ra thuật đạo.
Lâm Tạ Hồng không chút do dự làm hành động không thể tổn thương kẻ địch vì để Hắc Thủy Hồng Lôi phát ra hoàn toàn.
Nếu tiếng sấm vang lên thì nguyên Tiêu Dao Hầu phủ đều nghe thấy.
Lâm Tạ Hồng quyết đoán trong chớp mắt khiến cường giả Kim Đan biến sắc, Sửu Đạo Nhân không sợ nàng, gã sợ Tiêu Dao Hầu thì đúng hơn. Vì Tiêu Dao Hầu dám trực tiếp giết Sửu Đạo Nhân, hay thậm chí gã chỉ hơi có rục rịch, nếu bị Tiêu Dao Hầu nhìn thấy thì sẽ không nể nang tình cảm với Đạo Cung. Vì sau khi xảy ra chuyện có hoàng đế ra mặt dùng thuật đạo kiểm tra xem Tiêu Dao Hầu có nói dối không, nếu gã không nói dối tức là Sửu Đạo Nhân định cướp đệ tử của Tiêu Dao Hầu ngay trong Hầu phủ, Sửu Đạo Nhân chết không oan.
Sửu Đạo Nhân cũng là Kim Đan nhưng không mạnh bằng Tiêu Dao Hầu, huống chi hai quản gia của Tiêu Dao Hầu đều là cường giả Kim Đan, ba đánh một không chột cũng què.
Nên tay Sửu Đạo Nhân không đụng vào người Lâm Tạ Hồng, bàn tay vốn màu xám đen đổi sang màu vàng kim đập, thể tích bàn tay tăng lớn mấy lần cách không bắt lấy pháp bảo trong tay Lâm Tạ Hồng.
Sửu Đạo Nhân cảm giác như bắt lấy một đoàn lửa, từ khi gã tu thành Kim Đan đến nay ít khi có cảm giác nóng cháy phóng lớn gấp trăm ngàn lần. Sửu Đạo Nhân thầm la hỏng rồi, pháp bảo này có điều lạ!
Sửu Đạo Nhân mà thả tay ra là lôi pháp kia sẽ kích phát ra, điều này không hợp với lẽ thường. Thông thường pháp bảo nào bị Sửu Đạo Nhân bóp một cái thì chắc chắn bị hủy, nhưng pháp bảo này chẳng những không bị hủy diệt còn định kích phát lôi pháp đánh chết gã.
Sửu Đạo Nhân chưa biết rằng cũng vì gã đã thành Kim Đan, thực lực cường đại, nếu là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường thì không thể nào bắt lấy pháp bảo này.
Lâm Tạ Hồng trơ mắt nhìn pháp bảo trong tay mình bị đối phương cách không cướp đi, trong lòng hơi sợ. Tay nàng bắn ra mấy chục kim bạc, Lâm Tạ Hồng biết kim bạc không thể nào tổn thương đối thủ được, người này dám tấn công nàng trong Tiêu Dao Hầu phủ thì ít nhất là cường giả Kim Đan.
Mấy chục kim bạc lấp lóe ánh sáng màu lam, đều là kịch độc. Sửu Đạo Nhân cười nhạt đứng yên tại chỗ, tất cả kim bạc bay lướt qua người Sửu Đạo Nhân, không cái nào trúng gã. Sửu Đạo Nhân mà nhúc nhích thì rất có thể bị bắn trúng, vì âm thầm bắt Lâm Tạ Hồng nên gã sử dụng thuật đạo không bảo vệ hết chỗ hiểm toàn thân. Sửu Đạo Nhân thấy kim bạc có độc, dù sao đối phương đã nằm trong lòng bàn tay gã rồi. Mặt Sửu Đạo Nhân hiện nét dữ tợn.
Bắt cóc cô bé này rồi rắc rối đẩy hết cho sư huynh!
Lâm Tạ Hồng xoay người cười với Sửu Đạo Nhân.
Sửu Đạo Nhân thầm hoảng hốt, gã đọc hiểu ý của Lâm Tạ Hồng. Kim bạc vốn không định bắn trúng gã, cũng vì vậy nếu Sửu Đạo Nhân mạo hiểm đỡ thì tất cả kim bạc sẽ bị gã cản lại. Lâm Tạ Hồng không theo Tiêu Dao Hầu học thuật đạo, kim bạc này chỉ là ám khí giang hồ bình thường, chất liệu tốt mấy cũng không cách nào giết một cường giả Kim Đan được.
Nhưng vì Sửu Đạo Nhân quá cẩn thận, nhìn ra kim bạc không có gì khác lạ nên không đi đỡ. Mấy chục cây kim bạc lặng lẽ đâm vào cửa gỗ thành hình người.
Người thường trông thấy hình người này không thấy gì lạ, nhưng Tiêu Dao Hầu có thể theo hình người tính ra là ai bắt Lâm Tạ Hồng.
Sửu Đạo Nhân nghĩ đến đây bàn tay đã chậm một nhịp, Lâm Tạ Hồng lùi nhanh ra sau đụng mạnh vào tấm gương.
Gương vỡ nát, lòng Sửu Đạo Nhân dấy lên lửa giận. Gã đường đường là cường giả Kim Đan, đối phó một đứa con nít Dẫn Khí Nhập Thể mà nhiều lần bị hụt.
Tấm gương là một món pháp bảo, gương bị Lâm Tạ Hồng đụng nát, trong mỗi mảnh nhỏ chứa tin tức mới rồi Sửu Đạo Nhân tấn công. Tiêu Dao Hầu tùy tiện lấy một mảnh nhỏ là sẽ tái hiện lại hết cảnh tượng.
Tức giận qua đi Sửu Đạo Nhân rất là giận mình, bây giờ dù gã có làm hay không thì mảnh nhỏ gương vỡ và cây kim bạc còn đó thì sớm muộn gì gã sẽ bị Tiêu Dao Hầu giết.