Hồng Môn Chí Tôn

chương 7: nhạc yên nhiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Mười tấm kim phù này tên gọi là Phù Vân Bộ, thời gian duy trì tốc độ chỉ trong vòng mười phút, tốc độ của nó vượt qua Phá Đan cảnh, mấy cái ngọc giản này chính là nhiệm vụ cần phải làm, sau khi xong xuôi đi đến Bửu Long thành đợi ta."

Vũ Thái Lãng từ tốn nói, sau đó móc trong người ra một thanh bảo kiếm.

"Đây là Thanh Phong Toản, là phàm khí cấp sáu, thanh kiếm này giao cho ngươi, có thể trợ giúp ngươi bảo vệ tính mạng."

Vũ Thuần Tử ánh mắt dán chặt vào thanh kiếm trước mặt, thanh kiếm dài tám mươi tất, rộng bốn phân, chuôi kiếm được chạm khắc cực kỳ tỉ mỉ, mặt kiếm bóng loáng như gương, nhìn qua có thể đoán được rất sắc bén.

Tu luyện bên trong, cảnh giới cũng có cao có thấp, nghề nghiệp cũng vậy, như Luyện Khí sư, Luyện Đan sư, Phù sư, Trận sư... Ngay cả từng loại pháp khí cũng như thế, lấy phàm khí làm tiêu chuẩn thấp nhất, sau đó đến Pháp Khí, Bảo Khí, Linh Khí, Tiên Khí, Thánh Khí, Thần Khí. Mỗi một cấp độ sẽ được chia làm chín cấp, cấp bậc càng cao khả năng tấn công lẫn phòng thủ càng mạnh mẽ.

Sau khi bàn giao một hồi, Vũ Thái Lãng điều Vũ Thuần Tử ra ngoài rèn luyện một phen, sau một năm sẽ bắt đầu nhiệm vụ chính.

Hiện tại tu vi Vũ Thuần Tử còn tương đối thấp, chí ít phải đột phá Linh Tuyên cảnh mới được, như vậy mới có thể tăng thêm khả năng sinh tồn. Đến Diễn Châu chính là nơi rèn luyện tốt, bởi vì nửa năm sau Diễn Châu sẽ tổ chức Diễn Võ Luận Đài theo mười năm một lần. Vũ Thuần Tử đến đó tham gia cũng. có thể tăng thêm một ít kinh nghiệm thực chiến, về phần sinh tử Vũ Thái Lãng không có lo lăng, bên trong Diễn Võ Luận Đài không cho phép giết người, nếu có gặp chuyện gì nguy hiểm cũng sẽ có người ra tay cứu lấy.

Vào đó vừa hiểu thêm kinh nghiệm cũng vừa thuận tiện biết thêm tin tức Hùng gia, thừa cơ đoạt lấy Kim Chung Đồng.

Vũ Thuần Tử vừa rời đi không bao lâu, chỉ nghe Vũ Thái Lãng thở dài thầm nói.

"Không biết ta làm vậy đúng hay là sai a, rốt cuộc hän vẫn còn quá non nớt."

Hản hiện tại cũng có nỗi khổ tâm, vì cái gì lúc trước mang theo Vũ Thuần Tử rời đi gia tộc? Lý do thứ nhất là không muốn để cho Vũ Thuần Tử chịu nhiều người khi nhục, không muốn để cho mọi người biết nhi tử hắn mang thể chất Không Thuần Thể.

Vũ Thái Lãng mang theo hắn tiêu dao bốn phương chính là muốn tìm phương pháp giải quyết loại thể chất kỳ dị này, hắn tin rằng, không phải tự dưng có tên Không Thuần Thể trong truyền thuyết, chäc chăn có một loại lý do nào đó, khiến thể chất này xem như là phế vật. Một người bình thường tất sẽ không thể tự dựng dục ra loại thể chất như tu sĩ được, cũng không thể phát hiện và có tên Không Thuần Thể.

Chưa nói tới trong người Vũ Thuần Tử mang hai dòng máu đặc biệt, một là Vũ Thái Lãng, cái còn lại chính là mẫu thân.

'Thê tử Vũ Thái Lãng. Nhạc Yên Nhiên!

Cả hai người này đều là thiên tài kiệt xuất, không có lý nào sinh ra một nhi tử phế vật được.

Vũ Thái Lãng năm nay mới tròn ba mươi, tu vi siêu việt Địa Nguyên cảnh, đạt tới Thiên Nguyên cảnh nhất trọng thiên!

Nhạc gia, Nhạc Yên Nhiên, cũng chỉ hai mươi tám xuân, nhỏ hơn Vũ Thái Lãng hai tuổi, tu vi bây giờ đã nằm tại Thiên Nguyên Cảnh ngũ trọng.

Cả hai được xưng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt ở trong gia tộc!

Có cha mẹ bi3n thái như vậy, không thể nào sinh ra đứa con như vậy! Cho nên, khi Vũ Thái Lãng biết con mình có thể chất Không Thuần Thể, đầu tiên là rất sốc, không tin mọi chuyện trước mắt.

Nhưng cũng phải chấp nhận tin tưởng, bởi vì khi vừa mới sinh ra chính tay hắn đã dò xét kỹ lưỡng, trong thể nội Vũ Thuần Tử toàn là một màu đen không đáy, lại không có chút ba động nào liên quan đến thể chất.

Trong cổ sách cũng ghi chép về loại thể chất này, bên trong chỉ miêu tả nó thuộc hàng phế phẩm không có khả năng tu luyện, còn lại không có ghi chép thêm.

Kể từ đó Vũ Thái Lãng luôn đem chuyện này giấu dẹm đi, không nói cho ai biết, ngoại trừ thê tử mình.

Những năm này, Vũ Thái Lãng đem tất cả các công pháp đưa cho Vũ Thuần Tử tu luyện, nhưng vẫn không có sản sinh ra một tia linh khí, kể từ đó hẳn bắt đầu nản chí.

Bỗng một ngày tìm được Phục Thiên Quyết từ bên trong Tàng Thư Viện thì mọi chuyện mới dần thay đổi, Vũ Thuần Tử tu vi nhanh chóng đột phá, điều này làm cho hän dấy lên tia hi vọng, nhưng hi vọng càng nhiều thất vọng cũng càng sâu, Phục Thiên Quyết vốn chỉ là tàn quyển, tu luyện về sau rất khó để đột phá cảnh giới mới.

Cho nên mới liều mạng đem Vũ Thuần Tử đi ra khỏi Nhạc

gia, lưu lạc khắp nơi tìm kiếm tung tích cùng phương pháp.

Vũ Thái Lãng thở dài, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, xuất hiện trong tầm mắt chính là một dãy núi dài vô tận, bền trong con ngươi đột nhiên lóe lên một tia lạnh lùng.

"Cũng nên trở về đòi lại món nợ xưa, cái gì của ta đều sẽ thuộc về ta, Nguyên Đình nếu biết ta còn sống chắc sẽ rất bất ngờ a! Thật muốn xem biểu cảm lúc đó của hẳn."

"ÄmM"

Vũ Thái Lãng nở nụ cười lạnh lếo, bàn tay nhẹ nhàng vung một cái, chỉ trong chốc lát liền đem toàn bộ tòa nhà của hắn đều bị đánh sập, trên mặt đất còn lưu lại một bàn tay năm ngón to lớn, âm thanh vang dội khiến nhiều thường nhân sợ hãi, nhao nhao chạy tán loạn.

Thân ảnh Vũ Thái Lãng như làn gió bỗng chốc lướt đi, chỉ trong chớp mắt liền không thấy tăm hơi đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio