Hồng Mông Linh Bảo

chương 204

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Cổ Loa Thạch Chi Khí

Minh ở Sài Gòn với gia đình anh chị Cường và bà giáo Thông nửa ngày rồi vào Hồng Mông Linh Châu giới vừa lúc gặp thằng Rần và thằg Tinh, chàng thấy hai đứa tu vi đã đạt Trúc cơ hậu kỳ nhưng tâm tính còn như đứa con nít tuổi liền quyết định cho hai đứa về phàm giới chịu khổ tinh luyện thêm, chàng cho mỗi đứa một trữ vật túi, một chiếc xe đạp sau đó hai đứa được giao cho Mai-Nhị sống trong viện mồ côi. Mai-Nhị gặp lại thằng Rần nhận không ra, sau đó Minh nhắc mới giật mình, chàng dặn hai đứa mọi sự vâng lời Mai-Nhị và Hương-Thủy rồi mới đi. Hương-Thủy đã quen cuộc sống phục vụ các em mồ côi, nàng đã từ chối năm sáu thanh niên đến theo đuổi và không ai biết tương lai sẽ ra sao.

Minh vào Hồng Mông Linh Châu giới đả tọa nội soi thấy một viên đá dẹp hình bát giác bề rộng chừng tấc rưỡi dầy năm phân, chàng thử đem ra ngoài viên đá màu xám đen đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Cảm giác ấm áp truyền vào lòng bàn tay hợp với chân khí theo kinh mạch vận chuyển, chàng liền có cảm giác sự liên hệ chặt chẽ giữa viên đá với chân khí và thánh thai của mình. «Đây là kết quả sơ thành tầng nhất Cổ Loa Quyết, xem ra lực lượng độ bền không tệ» Chàng vận chân khí chạy ngược ra dồn gấp vào hòn đá một tia chân khí sắc bén và ý niệm hoàn thành, hòn đá phóng đại mấy vạn lần thành một tảng đá khổng lồ bề dầy cũng hơn một cây số, bề rộng ba cây số khí thế thật kinh người, hòn đá khổng lồ lơ lửng trên không, phát ra ánh sáng lờ mờ. Minh quát lên một tiếng «Lên!» chỉ thấy tảng đá như một ngôi sao xẹt bắn thẳng lên bầu trời, khí áp chung quanh biến động như gặp một cơn bão lớn.

Minh thấy anh Dần, Ánh-Tuyết, Huyền-Trâm, Mỵ-Điệp đang bay lại đây liền nhắc:

- Đứng lại! Chớ có lại đây.

- «Xuống!»

Khối đá như là một toà núi lớn, khí thế kinh hồn rơì xuống bỗng minh lại quát:

- Dừng! «Kẻng»… Biến!

Tảng đá còn cách mặt đất một tấc liền dừng lại, tuy chưa chạm đất nhưng một cơn gió bão mang theo đất cát bay ra khắp nơi, và tảng đá biến nhỏ rơi vào trong tay Minh. Chàng nhìn hòn đá không hư hại một chút nào dù là một dấu vết cũng không có. Chàng lại nhìn thanh Lôi Phong đao lại bị mẻ một miếng lớn bằng đồng xu .... Hòn đá đã trở lại trong đan điền mà Minh vẫn còn ngẩn ngơ. «Cứng rắn thật, có thể chịu được công kích của tiên khí chứ không sai» Nguyên Lôi Phong đao chỉ kém Tiên khí một chút nhưng vừa rồi chàng đã vận lôi điện mười thành công kích hòn đá thì chỉ thấy bàn tay tê rần, còn đao mẻ một miếng.

Mọi người thấy Minh cầm thanh đao mẻ ngẩn ngơ. Mỵ-Điệp hỏi:

- Anh Minh! Chuyện gì xảy ra tảng đá vừa rồi đâu, dường như là một viên thiên thạch khổng lồ.

Minh mỉm cười:

- Thiên thạch gì? Đó chỉ là một viên đá Cổ Loa nền móng.

- Cổ Loa nền tảng thạch? Vừa rồi uy khí thật mạnh cảm giác như bị một ngọn núi muốn đè lên đầu, chân không sao chạy được.

- Phải rồi! Nó liên quan đến công pháp tu luyện của ta.

Minh rời bọn họ lại đi thử viên đá nhiều phương thức khác nhau, cuối cùng cách thức sử dụng vô hình cương khí của viên đá làm chàng thích thú nhất, chỉ cần tâm niệm sử dụng viên đá khí tức của nó liền tỏa lan ra bao bọc chung quanh người như một cái lồng, chàng lại có thể khống chế cho vô hình cương khí thành nhu khí dẻo dai mềm mại. Chàng ngạc nhiên nghĩ ngợi rồi tạm gọi là «Cổ Loa Khí».

Trung Nguyên Cửu Nguyên Tinh trong một tửu lâu một thanh niên độc ẩm trên tầng ba, đó chính là Minh hơn một tháng nay đi qua hơn ba trăm tinh cầu dùng thần thức kiếm dấu vết Hồng-Linh, những lúc nhung nhớ thì lấy Thanh Vân Tiêu ra tấu, rốt cuộc một tháng chàng quên Cổ Long Quyết và cuộc thi đấu do nhóm Âm Dương thượng nhân đứng ra mời gọi. Minh về gần khu vực Vô Cực Tông hôm qua thì nhớ lại ngày hẹn chỉ còn hai ngày, chàng vốn có thể về Vô Cực Tông làm khách nhưng không muồn nên chàng mướn phòng trọ rồi ra tửu quán ngồi xem thiên hạ đi lại. Ngồi mới uống mấy tợp đã có một nhóm năm người hai nam ba nữ, người nào tu vi cũng cao hợp thể kỳ trở lên, đặc biết trong số đó một thanh niên đặc sắc hơn cả, phong thái nhã nhặn từng cử chỉ, tu vi cũng cao nhất trong bọn. Họ chẳng cần quan tâm người chung quanh cứ nói chuyện, đùa cợt nhau thoải mái vào bàn bên cạnh Minh đang ngồi.

- Không dè trong tên Trịnh Khải cũng có thiệp mời cuộc Tiên Cung hội lần này. Lại còn có đông đi theo tiễn chân, lần này không biết có phải tiễn hắn về âm phủ không?

- Âu Thượng, muốn gì thì cứ ra đây luận bàn cần gì múa máy miệng lưỡi làm gì.

- Không gì, thấy ngươi hạnh phúc quá, người tiễn người đưa khiến ta thấy thèm nên phá một chút.

- Nói thừa! Mau ra đây thử mấy chiêu xem mấy năm nay tiến bộ được bao nhiêu cần gì vòng vo nói khích.

- Được! Chúng ta phải luận bàn cũng phải đặt cuộc một chút.

Một trung niên áo bố vô hình hiển hiện như từ không khí độn ra.

- Ngươi muốn đặt cuộc gì đây?

- Ta muốn ngươi đem chiếc ngọc bài mời đi Tiên Cung hội ra đặt cuộc còn ta đem một kiện cực phẩm linh bảo.

Nói xong đem ra một thanh kim kiếm cổ, kiếm vừa rút ra một phân, kim quang xạ muôn tia chói mắt. Cả trăm ánh mắt tham lam liền dán lên bảo vật.

Trịnh Khải thầm nghĩ «Nếu bản lãnh của mình không bằng người thì nêm tặng người, không cần dấn thân vào chỗ nguy hiểm ngược lại hơn người thì ta có được thêm bảo vật trong tay» liền đồng ý nói:

- Đồng ý! Nhưng phải thêm điều kiện.

- Điều kiện gì?

- Chúng tay tỷ thí chân tài không được dùng bất cứ linh khi, bảo khí hay phù bảo gì cả.

- Vậy bất công quá, ta là một kiếm tu lại không được dùng kiếm thì sao được

- Nếu không hạn chết bảo khí ngươi đem một món tiên khí thì có phải là ngươi được phân lợi.

- Nếu không chúng ta giao điều kiện chỉ dùng thượng cấp bảo khí thôi.

- Như vậy cũng được, chúng ta cần có một vị trọng tài.

Hai người bất giác nhìn vào bàn bên cạnh Minh đang ngồi, Âu Thượng nhanh miệng hỏi:

- Vị này xưng hô ra sao, có thể đứng ra làm chứng cho chúng tôi chăng?

- Việc này ta không hứng thú!

Bỗng một tiểu cô nương y phục màu vàng không biết xuất hiện từ khi nào bên cạnh lên tiếng:

- Hai vị đang cần người làm trọng tài phải không, mướn ta đi, ta đang thất nghiệp.

- Cô bé về nhà với phụ mẫu đi, chuyện này không đùa được đâu!

Cô nương áo vàng trừng mắt nhìn tên vừa phát ngôn «Hừ, tiểu tốt không hiểu biết gì!»

Trịnh Khải nhìn thấy cô gái thì sáng mắt ra, không biết hắn phát hiện điều gì hay bị sắc đẹp của cô gái lôi cuốn nói:

- Ta đồng ý! Không biết cô muốn bao nhiêu tiền công?

- Một vạn cực phẩm linh thạch!

Mọi người giật mình Âu Thương tưởng mình nghe lầm vội hỏi lại:

- Một vạn? Sao cô hét dữ vậy! Lại còn là cực phẩm linh thạch...

- À ta quên thì ra các ngươi nghèo! Vậy ta giảm cho một ngàn được chưa.

- Không được! Ngươi tưởng cực phẩm linh thạch dễ kiếm sao, một viên cực phẩm chính là một triệu thượng phẩm đó. Một viên cực phẩm linh thạch thôi.

Cô gái nghe vậy nhăn nhó làm vẻ mặt khó coi như bị ép uổng:

- Thôi hôm nay xem như ta làm việc không công, một viên thì một viên. Đưa tiền trước đi..

Hai người vừa định xuất linh thạch ra thì, lại có tiếng nửa đục nửa lanh lảnh hô to:

- Chờ đã! Cho chúng tôi tham gia với, càng nhiều người tham gia mỗi người càng phải trả tiền công ít phải không nào?

- Tưởng ai thì ra Bán Âm Bán Dương công tử!

Người mới tới vận thanh bào, tướng hùng dũng râu quai nón rậm rạp, hắn vừa đến đã thấy người vừa nói bị đánh bay ra mười mấy trượng nằm bất tỉnh không biết sống chết. Thì ra hắn ghét nhất ai kêu xú danh Bán Âm Bán Dương, rõ ràng người bị người lắm chuyện cố tình đặt tên chế diễu âm giọng của hắn.

Cô gái áo vàng thấy vậy ngẩn ra mỉm cười khẽ nói «Bán Âm Bán Dương» tên vừa dài vừa hay...» Câu nói vừa dứt một luồng kình khí vô hình vô thanh đánh về phía cô gái, cô gái khẽ phất tay áo lên liền tạo ra một luồng cương khí trắng mờ.

- «Bùng»

Hai người cùng bị đẩy lui tám chín bước.

- Tám cấp Tán tiên Triển Hùng quả nhiên rất cường mạnh!

Mọi người ánh mắt hướng về nơi tiếng tán tụng thì ngạc nhiên lại thấy một cô gái áo vàng, khuôn mặt giống hệt cô áo vàng kia, khi nhìn kỹ thì nhận ra sự khác biệt về vóc dáng, cô đến sau cao hơn một phân.

Triển Hùng nhìn hai cô gái áo vàng rồi lạy hất cằm một thanh niên bện cạnh, thanh niên liền lên tiếng:

- Chẳng hay hai cô xưng hô ra sao?

- Chúng ta là Lưỡng Hoàng Y tiên nữ, thị là Hoàng Yến còn ta là Hoàng Oanh ngươi không nhận ra à..

- Thì ra Lưỡng Hoàng Y tiên nữ! Hâm mộ đã lâu.

- Ngươi hâm mộ lãnh vực nào thần thông hay sắc đẹp?

- Đương nhiên cả hai! Mọi mặt đều xuất sắc kỳ diệu vô cùng.... Vừa rồi các vị định đánh cuộc chủ nhân ta cũng muốn nhập một cửa. Vị Thẫm Xuân-Nhu tiên tử kia cũng muốn góp vui.

Mọi người nhìn theo thì một nữ tử bạch y tóc dài bay lất phất trên tay ôm một cây đàn tranh cũ kỹ bóng loáng.

Hoàng Yến thấy thế bật miệng:

- Wàu! Lại một cao thủ cửu cấp tán tu... Hiếm có, hiếm có! Hôm nay gặp được hai vị cao giai tán tu cùng một lúc..

Xuân-Nhu không tỏ vẻ vui vì câu tâng bốc, trái lại nàng đánh giá không được độ cao siêu của Lưỡng Hoàng Y, nàng liền cho rằng họ chính là tiên nữ từ thượng giới giáng phàm.

- Không dám! Lưỡng vị tiên nữ quá khen, dù tiện nữ là cửu cấp tán tu nhưng đứng trước nhị vị cũng chẳng đáng gì.

Hoàng-Oanh tiên nữ nghe vậy không tỏ vẻ gì nói:

- Vậy là có bốn người muốn đánh cuộc, quý vị rất may, mỗi người chi ra hai trăm năm chục ngàn thượng phẩm linh thạch tiền mướn trọng tài, sau đó lấy bảo vật ra đây đặt cuộc, ai thắng thì lấy hết.

Cuộc tranh tài xảy ra chớp nhoáng hai tên Trịnh Khải và Âu Thương nửa chiêu đã bị đánh bay bị thương vội chịu thua, còn lại hai người đến sau Triển Hùng và Xuân-Nhu. Triển Hùng tám cấp không thể so bì với chín cấp được, lực luợng không chỉ chênh lệch chút ít mà là gấp trăm lần nhưng Triển Hùng vẫn muốn cảm thụ kiến thức một chút cửu cấp tán thu thần thông. Hai người đứng cách xa ba mươi trượng, dùng thần thức công kích linh hồn đối phương, hai bên đều cảm thấy sức đối phương tương đương, nguyên Triển Hùng linh hồn lực lượng cường mạnh hơn cao thủ đồng cấp, hắn lại có lối phòng thủ bảo vệ linh hồn thật kỳ diệu nên Xuân-Nhu dù tu vi cao hơn cũng không làm gì được. Xuân-Nhu thấy đối phương về phương diện linh hồn không chịu thua đành dương cây đàn tranh về phía trước tay phải năm ngón liền biến thành mấy trăm ngón ảnh lướt trên giây đàn. Một đoàn âm ảnh bạch quang chói lòa mang những tia sắc bén bắn đến trước ngực Triển Hùng.

Triển Hùng biết lợi hại hét lên một tiếng vận chân khí ra bao bọc toàn thân đồng thời khởi động phù thuẫn bảo đến mức cực hạn thì màn bạch quang đánh vào.

- A...

Thân Triển Hùng như mũi tên bị đánh văng ra bay vào bàn đang ngồi.

Minh trước sau ngồi nhắm rượu vừa thưởng thức rượu vừa xem cuộc đấu, tất cả đều nằm trong tầm thần thức của chàng, khi thấy bóng Triển Hùng bay lại phía mình thì tâm niệm hình thành, cái bàn và mấy cái ghế trước mặt bỗng nhiên bay lên đặt xuống sang bên, Triển Hùng bay đụng vào người Minh khiến mọi người nhắm mắt không dám nhìn tưởng rằng người kia xui xẻo chết oan. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì không hiểu tại sao Triển Hùng nằm gọn trong lòng người kia, cả hai không sao. Triển Hùng thấy thân to lớn của mình nằm trong lòng một thanh niên vội vàng giẫy dụa đứng lên nói:

- Cám ơn!!!

Nguyên hắn đang bị đánh bay thân thể không thể tự chủ được thì cảm thấy như mình rơi vào một biển bông mềm mại co giãn, lặn xuống bơi lên không hề có sức cản cứng rắn trái lại cực kỳ nhu nhuyễn như nằm trên gồi êm giường nệm cao cấp bằng nước.

Thì ra Minh trong lúc gấp rút đem Cổ Loa khí mới nghiên cứu từ viên đá nền tảng ra thử nghiệm, quả nhiên tiếp được tên Bán Âm Bán Dương Triển Hùng.

- Không cần khách sáo.

Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=&page=

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio