Chương Khe nứt không gian
Không biết đi bao nhiêu tinh cầu, trước mắt trong danh sách chỉ còn lại một tinh cầu Hàn-Tinh chưa đi Chiêu Hàng Tinh, trước sau vẫn không thấy tung tích Hồng-Linh. Hàn-Tinh ngự Phi Toa, một ánh quang khẽ chớp phi toa đem theo Hàn-Tinh biến mất tại chỗ, hai ngày hai đêm, cuối cùng tới, chưa đến chàng đã nóng ruột thần thức quét một đường bao phủ trọn tinh cầu: không có!
Phi toa đáp xuống, nơi này lạnh lẽo băng giá, Hàn-Tinh thu lại phi toa như cũ một lần nữa kiểm lại với hổ trợ của cảm giác quan.
" - Không kết quả... Vậy có thể kết luận nàng bị bắt đem đi thượng giới. Không biết khả năng của ta so với cao thủ tại thượng giới ra sao? Năm kia nhờ cây Nỏ Thần ta đánh bại con yêu thú kia, rồi dạo một vòng rồi trở về, như thế cũng không nắm chắc bản lãnh chính thức cao thủ thượng giới. Cứ xem nàng Bạch-Sương khí tức, dường như từ thượng giới hạ phàm, bản lãnh thần thông không lường được chỉ có hơn chứ không kém mình mảy may, không biết tu vi xếp hạng nào. Lại còn tên Ma Quân liên quan đến Thiên Ma Tông, tưởng là hắn lộ diện sau khi mình diệt tông phái hắn nhưng đến nay vẫn vô tăm tích. Thôi ta cứ tiến vào Tiên phủ may ra thu hoạch chút ít tin tức hữu ích."
Vừa định quay trở lại về Cửu Nguyên Tông, bỗng linh khí ba động, ba khí tức cường đại nhanh như tia chớp bay về hướng này. Hàn-Tinh nhíu mày người họ chưa đến đã nhận ra hai lão già một lục bào, một hoàng bào, phía sau một thanh niên bạch y tiêu soái lăng không bước sau hai lão già. Ba người cách chàng trăm thước thì dừng lại, lão hoàn bào hất cằm hỏi:
- Các hạ là ai, đến đây làm gì?
Hàn-Tinh theo khí tức của lão phỏng đoán tu vi mới Độ Kiếp kỳ, lão lục bào đứng bên trầm ổn hơn bản lãnh cao hơn nhiều chàng phỏng đoán ngang hàng với Triển Hùng tán tu bát cấp đâu đó, hai người này chàng không đáng lo, chỉ thanh niên phía sau khí tức lạ chưa từng thấy nên chàng không thể đánh giá.
- Các ngươi là ai, hỏi ta làm gì?
Bỗng một giọng lanh lảnh từ xa vọng lại:
- Chính là hai lão gàn rỡ hoàng mao Dương Dao, và lục vũ điểu Khổng Đăng độ kiếp kỳ vá bát cấp tán tu không có gì cần khoe. Còn vị kia là ngũ phẩm tiên sứ Khổng Tung.
Giọng vừa dứt trước mắt xuất hiện hình ảnh ẩn hiện năm tiên nữ áo trắng, trong lớp sương mù.
- Thì ra Cổ Đăng Tông Ngọc Nữ Bán Tiên. Các ngươi đến đây làm gì?
- Giống các ngươi mà thôi, mời vị đạo hữu này về làm khách chúng ta, bàn chuyện hợp tác.
- Làm chuyện gì cũng phải có trước có sau, chúng ta đã đến trước lẽ dĩ nhiên có quyền bàn chuyện với vị này trước.
Hàn-Tinh thấy hai nhóm tranh thủ mình thì ngạc nhiên không nói gì nghĩ "Bọn này làm như mình nhất thiết phải theo ý bọn chúng, nắm chắc thu lợi của mình, không cần xem ý kiến mình ra sao cả"
- Làm gì đến trước với đến sau, nếu chúng ta nói chúng ta phát hiện ra trước thì sao? Chẳng phải là phát hiện trước cũng là có trước có sau.
- Đừng tưởng rằng có năm bán tiên cao thủ là lấn áp được đâu, chúng ta cứ lấy bản lãnh ra so mà quyết định. Ai mạnh là có lý.
- Được, các ngươi nếu thoát ra khỏi ngũ hành trận này thì chúng ta tư động rút lui.
Vừa dứt lời bạch ảnh chớp loé, năm vị tiên tử đã bày trận bao vây lấy ba người, năm phương vị linh khí hội tụ, liên thông biến ảo chẳng mấy chốc ngũ thải sắc khí cường thịnh một hồi rồi biến thành vô hình vô thanh ép ba người trong trận, ba người liền cảm thấy như có ngàn vạn sợi giây vô hình không gian trói buộc họ lại với nhau, khiến chân tay bị không còn nhúch nhích mảy may.
- Hừ! Ánh sáng đóm đóm lập loè mà cũng đòi tranh Nguyệt sánh Nhật.
Vị thanh niên gầm lên một tiếng, khí tức đang bình thường bỗng biến thành oai phong như thiên thần khí thế trấn trụ mọi loài, khiến ai cũng phát run, tâm thần bất an như bị một uy lực vô hình đè lên người, tay phải phất lên trong tay đã cầm một cái chuông bạc nhỏ, tiện tay ném ra, đồng thời tay trái vỗ vào thành chuông đang lúc Chuông Bạc đang khuếch trương biến đại gấp ngàn lần "Coong....." . Âm thanh ngân vang từ Chuông bạc biến thành vô số âm phong vặn vẹo quyện vào nhau áp khí đẩy ra càng lúc cành rộng.
Hàn-Tinh đứng xa ngũ quan đóng kín cảm giác quan không ngừng bao trùm chung quanh quan sát phân tích tình huống đôi bên. Năm vị Ngọc nữ bán tiên kia xiêm áo như bị cơn bão lớn dập tới bay vang lên những tiếng phành phạch, rách thành nhiều chỗ, nét mặt đang hồng tươi nhẵn nhụi bỗng biết thành xanh mét, méo mó trông thật khó coi. Nửa phút trôi qua bỗng một tiếng "Coong" thứ hai nối tiếp, Ngọc Nữ Bán Tiên đồng thời bị đánh văng ra ngoài trăm trượng, còn vị thanh niên kia thong thả thu Chuông Bạc về.
- Ngũ Hành trận ta đã lãnh giáo, không ngờ chỉ có thế! Ha ha....
Hàn-Tinh cảm quan nhận ra rõ ràng không phải ngũ hành trận kết tinh thành vô hình khí khống không gian rất lợi hại, dù Cầm Âm Sát của Xuân-Nhu cũng không sánh bằng chẳng dè Chuông Âm kình khí của thanh niên trước mặt vừa cường mạnh vừa kỳ diệu như vậy, khí thế này vượt hẳn tán tu chàng từng gặp, xem ra hắn còn chưa dùng trọn lực lượng. Bất giác trong lòng muốn tiếp một chiêu xem Cổ Loa Thạch nhu khí của mình có chống đỡ được không, Hàn-Tinh trong lòng đầy chờ mong khao khát chứng thực khả năng của mình.
Tên lục bào ánh mắt hướng về Hàn-Tinh lên tiếng hất cằm ngạo mạn hỏi:
- Còn không mau khai ra lai lịch?
Hàn-Tinh thấy được năm vị Ngọc Nữ Bán Tiên sau khi thất bại bị đánh văng đi âm thầm cuốn gói rút lui xong thấy tên lục bào này dựa vào thanh niên lên mặt thì tỏ vẻ khinh thường nói:
- Các ngươi cầu hợp tác sao? Ta thấy điệu bộ của ngươi không giống.
Sau đó mỉm cười nhấn mạnh:
- Các ngươi không xứng đáng!
- Ngươi!
Hàn-Tinh lắc đầu khí thế chợt chỗi dậy bao trùm đối phương tinh thần áp chế tranh tiên chiếm lấy không gian khống chế nói:
- Cút đi!
Đồng thời một cơn gió nhẹ cuốn tới lục bào và hoàng lão giả hất bay đi phía sau ngoài trăm trượng. Ba người không ngờ chuyện xảy ra như vậy, vừa mới đây người của mình đánh bay năm vị Ngọc Nữ Bán Tiên, không ngờ trong chốc lát đến phiên hai người bọn mình. Lạ một chỗ là thanh niên đứng sau không hề bị chạm đến mảy may.
- Bây giờ không khí trong lành hơn nhiều rồi, ta Hàn-Tinh thỉnh quý
Tiên Sứ giả mấy chiêu Chung Âm.
- Thì ra là Hàn-Tinh đạo hữu. Nếu ta may mắn thắng nửa chiêu thì thỉnh đạo hữu theo ta hợp tác đi một chuyến Tiên Điện.
- Xin lỗi! Ta không rảnh, dù tiên sứ giả các hạ thắng cũng không được mãn nguyện.
- Thật không? Thật là rượi mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt.
Hàn-Tinh không giận giọng bình thản thong thả:
- Ta đang muốn xem tư cách các hạ có đủ chăng.
- Tiếp ta năm thành xem!
Chung bạc lại xuất ra, chiêu cũ lập lại nhưng khí thế cường phong bạo vũ có tăng lên hai ba phầm. Hàn-Tinh dùng ý niệm điều khiển năm thành Cổ-Loa nhu khí đẩy về phía trước đón lấy âm kình khí thì thấy năm tấc nhu khí của mình bị đẩy lui, trong đầu bị thanh âm công kích boong boong, choáng váng cả đầu óc. Bỗng chàng nhấn thêm một thành nhu khí nữa thì đẩy lui Chung khí đến tận Chung bạc, khiến chung bạc bay trở về đối thủ.
Tiên sứ Khổng Tung thấy đối phương có thể dễ dàng hoá giải năm thành chiêu đầu của mình còn đẩy Thần Chung ngược trở về, liền nghĩ " Tên này ngang tài mình chiêu dụ không thể được, đành phải tiêu diệt đi thôi." trên tay xuất thêm một kiện tiên bảo khác, một ngọn tiên tử sắc. Hàn-Tinh thấy đối phương đem ngọn roi tím ra, hơi thở khí thế bá đạo hơn kiện Chung Ngọc kia rất nhiều, chàng vội ngưng trọng cảm quan phân tích liền nhận ra "Lôi Tiên" thì đối phương đã vạch một đường một đường quang xà xuất hiện trước mắt.
- "Lôi Điện?" Ta thu...
Lôi điện vừa chớp đụng vào người Hàn-Tinh liền biến mất vô tăm tích. Khổng Tung nghe thấy vậy biết đối phương không sợ lôi điện liền quán chú toàn thể tiên châm khí vào Lôi Tiên bảo thét lên:
- Đánh nát cho ta...
Hàn-Tinh thấy diễm xà khí thế bỗng nhiên tăng lên gấp bốn năm lần, nhanh như chớp đánh vào mình. Thấy vậy chàng không còn dám thu lấy lôi điện nữa nhưng lôi điện đã đến sát người chàng vội dùng Cổ-Loa nhu khí bao trùm toàn thân, dùng xúc cốt công thu hình lại nhỏ cuộn tròn đồng thời trầm người xuống dùng ẩn thân thuật che mắt đối phương. Chỉ thấy Xẹt, Oành! một tiếng điếc tai, xoay người lại nhìn thì thấy một cái khe đen ngòm sâu không đáy mở ra, chàng giật mình định độn đi nơi khác thì phía trước Chung Ngọc vang lên một tiếng " Boong... " rung lên đồng thời cảm thấy một kình lực bạt sơn điền hải đánh vào thân mình chạm vào Cổ Loa nhu khí hộ thân khiến cả người bay vào vết nứt đen ngòm phía sau.
Hàn-Tinh không kịp kêu la một tiếng, trước mắt tối om, hai bên tai gió lộng ào ào, biết ngay thân mình đang rơi xuống vội dùng chiêu Hùng Kê Triển xí giang rộng hai tay ra, thần thức tra xét phía dưới thì phát hiện đáy vực còn cách hơn trăm trượng nữa, bất chợt khí quyển thay đổi khiến chàng chao đảo, biết ngay không gian nơi đây không ổn định nên không dám thuấn di xuống dưới đành nhẫn nại cẩn thận bay xuống.