Chương Đường Thăng đại đế
Hàn Tinh thu thập thành công dị hỏa định lui ra khỏi động, chợt dị biến xảy ra. Ngay dưới viên cầu một mạch nước trong đen nhạt phun lên, chàng vội lấy viên cầu màu lam vừa thu đem ấn vào chỗ cũ. Xem lại nước chàng vui vẻ tinh thần phấn chấn, mọi mệt mỏi trong cơ thể vừa chịu vì dị hỏa biến mất, nước màu đen này ẩn chứa năng lượng kỳ dị không giống như nước từng thấy, tuy ngay dưới ngọn dị hỏa nhưng lại không hề nóng ấm trái lại mát rượi khiến cho cả thạch động trở lên lạnh lẽo. Chàng dùng thần thức đem xuống dưới theo dõi dò xét, thấy mạch nuớc từ phía dưới sâu mười thước phát ra.
Chàng tò mò muốn biết đây là nước gì nên đem "Tiên Dược Kỹ Lục" và "Tiên Thảo Mộc thần nông ký" ra tra xem, trong hai quyển sách này không chỉ đơn thuần chỉ dạy cây cỏ thảo dược hay những cách trồng trọt, dưỡng cây lại còn phụ lục ghi rất nhiều loại đá quý, nước quý, mỏ quáng, các nguồn nguyên liệu trong vũ trụ. Tra một hồi phụ chương các nguồn nước, tinh thủy nguyên thủy quả nhiên thấy có ghi. "Hỗn độn Hàn Huyền Nguyên thủy", sinh trong núi đá hấp thu tiên linh khí, thần khí trong thiên địa. Khi trưởng thành sẽ cô đọng thành một viên thủy nhãn, sau đó chịu thiên lôi kiếp và nhờ đó nhóm một ngọn lửa gọi là Huyền Tử Lam Hỏa. Thủy hỏa tương giao khiến cho chung quanh nhiệt khí đại phóng, uy lực vô cùng, đốt cháy tất cả, trái lại dưới lòng núi đá lạnh lẽo như băng, chí âm chí hàn. Tiếp phía dưới là cách dùng chàng tạm không đọc xuống...
Vừa dừng đọc Hàn Tinh cảm thấy lạnh lẽo run lên biết ngay rằng "Hỗn độn Hàn Huyền Nguyên thủy" gây nên, chàng thấy bảo vật này trong lòng liền quyết tâm thu vào Hồng Mông Linh Châu giới nên vội tập trung tinh thần, niệm lực khởi động dùng bàn tay phải làm đao chém một bốn nhát, sau đó độn xuống hai mươi trượng chém ngang một đao rồi trở về bình tâm dùng hết tinh thần lực niệm:
- Thu
"Hỗn độn Hàn Huyền Nguyên thủy“, viên lam cầu cùng nguồn mạch lẫn núi đá một khối vuông vắn to như một tòa giả sơn được thu vào Hồng Mông Linh Châu giới trong núi. Chàng chọn một sơn động để xuống ấn chìm vào trong một thạch động động sau đó đem ngọn dị hỏa ra đặt vào chỗ cũ trên viên lam cầu..
Chàng hưng phấn hô to:
- "Thành công"
Sau đó bố trí cấm chế phong kín thạch động ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới trở lại chỗ cũ, vừa đến đã nghe tiếng hò hét om sòm. Trong thạch động có ba tu tiên giả hai nam một nữ đang chiến đấu, ở giữa động một cái hố sâu hai chục trượng vuông vắn tối đen trông rất dọa người. Thần thức dò xét dưới hố, Hàn Tinh giật mình kinh hãi, không biết từ lúc nào dưới hố có vô số hỏa thú, hoả trùng đấu đá cắn nuốt lẫn nhau kịch liệt.
Thì ra sau khi Hàn Tinh thu lấy dị hỏa và "Hỗn độn Hàn Huyền Nguyên thủy" mạch, các dị hoả trùng, dị thú ở ẩn nấp chung quanh thạch động đang say sưa đắm chìm trong hấp thụ dị hỏa liền thức tỉnh, không còn nguồn nhiệt lượng, bọn chúng liền tranh đấu, đúng lúc có tu tiên giả nhập động, chúng liền hung hăng tấn công tới tấp, kẻ đã bị chết mất xác dưới viêm độc của linh trùng không ít, ba tu tiên gỉa đang tranh đấu là nhóm thứ bốn tiến vào thạch động.. Hàn Tinh trở lại không biết, nhìn xem cứ còn tưởng rằng ba tu tiên giả này là nhóm đầu tiên vào động..
Bên trên một nam tu sĩ đấu với con hỏa xà, nam tu sĩ khác đấu với một con cóc đỏ như chậu máu còn nữ tu sĩ bị một đoàn côn trùng, cào cào, dế, bồ ngựa vây đánh, điều lạ là con nào cũng một màu đỏ như máu. Bên ngoài động còn có mười mấy người, dùng thần thức theo dõi diễn biến bên trong. Hàn Tinh xem một hồi thấy bên ngoài tiểu hắc và bốn tên hắc phi trùng vẫn còn ẩn nấp đợi mình liền bước ra khỏi động.
Bỗng một tên bay lại chặn đường khống chế không gian phong kín đường đi hét:
- Dừng lại! Tiểu tử khôn hồn thì ngoan ngoãn trao ra Hỗn Độn Dị hoả.
- Ngươi là ai, chúng ta quen nhau bao giờ? Sao vừa gặp lại đòi Hỗn Độn dị hỏa.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng cứ giả ngu để hòng che mắt thánh.
Hàn Tinh nhìn đối phương là một thanh niên vận thanh bào, lúc này mới nhận ra khí tức quen thuộc của hắn.
- Thì ra ngươi, tên ngốc chuyên quấy rối việc người khác.
- Ngốc! Tiểu tử biết ta là ai chăng mà dám đắc tội.
- Không hứng thú biết, không cần biết. Tránh đường ra!
- Đúng là nghé không biết sợ cọp, cả luyện đan đại tông sư Trình Đề của Đường Thăng đại đế Thiên Vân thành cũng không sợ.
- Thì ta thuộc hạ của Đường Thăng Đại Đế, chuyên dựa vào thế lực làm chuyện ngang ngược. Quân hèn hạ bỉ ổi như vậy ta không hứng thú dây dưa... Tránh ra!
- Tiểu tử dám khinh dể Luyện Đan đại tông sư, lại xem thường Đường Thăng đại đế. Thật to gan, để chúng ta xem ngươi có bản lãnh gì mà dám mở lời sỉ nhục Đại Đế của chúng ta..
Hàn Tinh cười khinh không thèm để ý đến bọn này bỗng một luồng thần cường mãnh thần thức quét đến cảm giác chẳng khác nào bị một con mắt thần thông nhìn vào, chàng không khách khí cũng bộc lộ khí thế tinh thần ra, đem luồng thần thức kia hung hăng cắn nuốt sạch sẽ.
Chủ nhân luồng thần thức kia bất ngờ bị thiệt thòi giật nảy mình, chưa kịp phản ứng đã thấy thần thức đối phương bao trùm truy xét. Thân nhân người nhà đang quây quần chung quanh thấy lão giật mình, mặt tái xanh đến khó coi, rồi cảm giác bị người hung hăng dùng thần thức tra xét tới lui đến khó chịu. Đệ Ngũ hoàng tử khó chịu chửi rủa:
- Quân nào vô pháp lỗ mãng đến thế, ngay cả đại đế gia cũng dám dùng thần thức dò xét tới lui.
Mọi người thấy tia thần thức này sắc bén vô cùng, lại nhanh như tia chớp, quỹ tích thay đổi không không theo quy tắc nào nên muốn chạm tới còn không được lấy gì mà chống trả...
Đường Thăng đại đế bị thiệt thòi vài tia thần thức tiếc thì ít, mất mặt thì nhiều, không ngờ lại bị một hoàng tiên tiểu gia hỏa không nể nang gì, hung hăng phản ứng. Lão giận quá sức nhưng trước mặt vợ con cố nén giận, nụ cười nặc tính đau khổ ngượng ngùng nói:
- Khó trách! Tại ta khinh thường người ta trước.. Hai trăm dặm khoảng cách còn uy mãnh sắc bén như vậy... Tiểu tử thối này chỉ là hoàng tiên tu giả nhưng tinh thần lực không kém ta chút nào, không nên để bọn Trịnh Đề luyện đan đại sư gây chuyện thêm, kẻo lại bị thiệt mạng..
Nói xong lão lập tức truyền âm cho họ, sau lại truyền âm ra lệnh cho ba Tiên Vệ đoàn trưởng cao thủ mạnh nhất của mình huyền tiên trung kỳ đến hỗ trợ. Đường Thăng đại đế nám giữ sinh mệnh trăm triệu mạng người, lãnh địa bao trùm một phần năm tinh cầu, gọi là Kinh Đông châu, năm mươi hai thành lớn nhỏ, bảy mươi tám thị trấn, còn có trên một ngàn thôn xóm. Dưới quyền cai quản thế lực có hàng ngàn tông phái lớn nhỏ mấy vạn thế đại thế gia.
Địa vị đại đế cao trọng như thế nên trong đại đế gia ai chẳng không kiêu hãnh, tự cho mình là chí tôn, phải được người cung kính...Đường Thăng đại đế trước mặt mọi người cố nén sự căm giận, xem như không cuối cùng quyết định để cho thuộc hạ giải quyết.
Đường Thăng tuy đã tu luyện đến đỉnh cao nhưng thê thiếp thành đàn, có hai mươi ba người con, hiện đang ở mấy ngày với thê thiếp thứ hai mươi sáu, hai nam một nữ. Nữ tên Đường Uyển Ngọc rất tinh ranh, nhanh nhạy, lại trẻ tuổi thích xông xáo trêu chọc người khác mua vui, tuy nhiên cũng bị Đường Thăng thúc dục tu luyện đạt đến Hoàng Tiên sơ kỳ. Nàng nghe cha nói một câu trong nụ cười khó coi, liền đoán tiểu tử thối kia đã chọc giận cha nàng, vừa rồi lại thô lỗ dùng thần thức dò xét cả nhà, rõ ràng muốn khiêu khích toàn gia, thấy tiểu tử kia cũng có tu vi ngang hàng mình nàng thì không phục, quyết tâm tìm tên lỗ mãng cho một bài học. Thần thức hơi thở của hắn nàng đã ghi nhớ, trước đây tình cờ nàng nghe được gia nhân báo tin luyện đan đại sư Trịnh Đề phát hiện dị hỏa ở một vực thẳm khu giáp giới Kinh Bắc Châu nên dự đoán "chính là chỗ đó". Nàng mừng rỡ âm thầm chuẩn bị trốn ra ngoài tìm kiếm đối phương.
Hàn Tinh cắn nuốt đạo thần thức còn truy đuổi đến tận khổ chủ, thì thấy một gia đình sang trọng khí thế vương giả, hoàng tộc, mười mấy người ba nam, hai nữ còn có mười người hầu cùng a hoàn. Sau khi chàng đánh giá tu vi của đối phương liền giật mình kinh hãi, lão già này oai phong khí tức cường mãnh, uy khí toát ra kinh người so với tiên điện chủ cường hoành gấp trăm lần. Vừa rồi đạo thần thức của lão bị mình bất ngờ đánh không kịp bưng tai hung hăng cắn nuốt hết sạch, nếu không phải lão khinh địch mình sẽ không làm được gì cả. Thấy vậy chàng tăng cường thần thức độ nhanh, độ sắc bén thêm ba thành, chỉ trong chớp mắt đã dò xét tất cả mọi tu tiên giả trong gia trang này.
Hàn Tinh âm thầm đưa tay mặt ra khẽ đẩy một chưởng, phụt một tiếng trầm đục vang lên không gian phong ấn phía trước biến thành mãnh vỡ cùng bảy tên chắn đường bay dạt ra ngoài mười trượng. Chàng bay đến nơi tiểu hắc đang ẩn nấp hô:
- Đi thôi!
Tiểu hắc và bốn con hắc phi trùng vội lại gần chàng, sáu người lập tức phi thẳng lên bầu trời.
- Dừng lại! Chớ vội!
Hàn Tinh nhận ra bốn tu tiên giả vận tiên vệ đoàn y phục bay lại, ba nam tu sĩ rõ ràng tu vi đã huyền tiên cấp bậc. Chàng đã một lần gặp huyền tiên vệ đoàn trưởng cấp bậc, khi đó hắn kịp thời ngăn cản mình giết tên chuyên dưỡng trùng độc kia, nhìn lại ba người bao vây chàng vào giữa khí thế áp lực trùng thiên. Tuy đứng cách xa nhau ba mươi trượng nhưng khí áp từ ba phía dồn lại khiến hơi thở nghẹt lại, còn một nữ tiên tử lăng không đứng ở phía xa cách chừng một dặm, chàng nhận ra ngay là người thân của vị Đường Thăng đại đế .
- Các vị là ai? Chận đường ta làm gì?
- Tiểu tử đã biết rồi còn làm bộ, mời cùng chúng ta về gặp mặt đại đế vương gia.
- Xin lỗi ta đang còn có việc, vả lại ta không có hứng thú!
- Rượu mời không uống lại muốn rượu phạt!
- Rượu thối! Các ngươi cứ giữ lấy mà thưởng thức..
Nói xong chàng đưa tiểu hắc và bốn tiểu phi trùng vào Hồng Mông Linh Châu giới, chàng thấy bọn chúng run rẩy mềm nhũn biết ngay chúng chịu không nỗi uy khí của huyền tiên cấp bậc. Cùng một lúc khí thế từ người chàng bức ra, cả người vọt lên bầu trời năm dặm thoát ra khỏi phạm vi khí áp của đối phương.
- Muốn chạy!
Ba tiên bệ đoàn trưởng đồng thời sáu chưởng hướng lên trời như tâm trí tương thông phóng ra sáu luồng chưởng phong xoắn xít vào nhau, dung hợp thành một cột khí phong khổng lồ, thiên địa linh khí ầm ầm cuốn về hội nhập cộng hưởng tăng cường, tiếng rít tiếng nổ vang lên phạch phạch nghe càng thêm khủng bố.
Hàn Tinh phóng lên trời trong cuồng phong, vội sử dụng xúc cốt thuật thu nhỏ thần hình còn một thần ba, dồn toàn thân tiên nguyên khí vào hai tay hợp lại đánh thẳng xuống một chưởng.
- Oanh
Chưởng kình đụng chạm, Hàn Tinh bị phản chấn bay vọt lên trời cao trăm dặm, chuởng kình dư lại của đối phương hóa giải hết chưởng kình của chàng tiếp tục oanh lên thân chàng, cuồng phong di đang bao bọc chung quanh thân thể cũng bị nghịch phong đánh tan. Hàn Tinh thấy dư kình cuồng phong đánh vào thân thể khiến cả người tê tái, cả người bị xoay vặn quay tít mù như một con vụ tiếp tục đưa chàng lên cao. Hàn Tinh định dùng cổ loa quyết vòng xoắn nhưng vừa thấy chiều xoay của chưởng phong trái nghịch với vòng xoắn thường dùng của mình thì bác bỏ ý định nghĩ, ba huyền tiên hợp kích mình địch không lại đành dùng thần di chạy trốn thôi.
Ba tiên vệ đoàn trưởng cũng bị chưởng phong đè xuống tận mặt đất, thần thức theo dõi đối phương trên khung trời cao, thấy đối phương bị oanh bắn lên như lưu tinh thì nhìn nhau mỉm cười. Một người nói:
- Chúng ta đã đánh giá tiểu tử này quá cao!
Vừa nói cười xong bỗng cả ba ngưng trọng, thần thức không ngừng quét tới quét lui tìm kiếm.
- Không thấy! Chẳng lẽ hắn đã bị đánh chết, hồn phi phách tán?
Bỗng một giọng thanh thúy vang lên trêu chọc:
- Vô dụng! Ba huyền tiên không ngờ bắt không nổi một hoàng tiên...bị hắn chạy thoát.
- Không thể nào!
Ba người lại nghe giọng Đường Thăng truyền âm:
- Còn đứng đó làm gì mau đuổi theo, hắn đã chạy đến Khâu Vân thành.
Ba Huyền tiên tiên vệ đoàn trưởng nghe vậy vội nhắm hướng Khâu Vân thành đuổi theo. Uyển-Ngọc cũng đuổi theo đã nghe cha nàng nói:
- Uyển-Ngọc! Con đi theo làm gì, không chịu ở nhà chăm chỉ tu luyện.
- Ngọc nhi muốn đi xem náo nhiệt... Con tu luyện dài dài chán quá rồi.
- Con coi chừng, coi chừng tiểu tử kia bắt cóc, làm nhục con đó.
- Con không sợ, hắn không vĩnh viễn phải là đối thủ của con.
Đường Thăng thấy con gái cưng ngang bướng nói không chịu nghe âm thầm kêu khổ, dùng lực quản cố lại không đành...