Chương Thu Hoạch vượt mức dự trù
Minh vào không gian tiên trận thấy tình trạng thê thảm của ba tên Lôi thú thì giật mình, thì ra chính chàng đánh giá sai thực lực của đôi chim kia, ba lôi thú đang còn đảo điên sục tìm đôi Hỏa Tiểu Tước trả thù nhưng không làm gì được vì bọn chúng bay với vận tốc nhanh như chớp.
Ba Lôi thú thấy chàng thì xấu hổ ủy khất kêu:
- Chủ nhân, hai con chim lửa quá dữ dằn bọn tiểu nhân không làm gì được chúng.
- Thôi bỏ đi, các ngươi ra khỏi đây cố gắng tu luyện thêm, lần này biết mình thực lực còn kém lắm. Bên ngoài cao thủ thực lực vượt trên hai con chim lửa này nơi nào cũng có.
- Vâng chủ nhân.
Minh thấy bọn Lôi thú đi rồi mới lắng nghe hai con chim lửa hót đùa ríu rít rồi nói chuyện với nhau:
- Nơi đây cũng không tệ, chỉ tiếc không gian quá nhỏ.
- Lại không có dị hỏa cho chúng ta tẩy rửa để thăng tiến thực lực, như vậy chúng ta không thể tiến giai được.
- Đáng tiếc cho chúng ta, mới sử dụng ngọn Huyền Thủy Chàm Dị Hỏa được ba lần đã bị người ta bắt nhốt ở đây, nếu không chúng ta chẳng bao lâu tiến giai không ngừng, đến lúc đó đại bằng, kim điêu thần điểu cũng không phải sợ.
- Ủa! Ba tên họ lôi đen đủi xấu xa kia rút lui đi đâu rồi...
- Coi chừng người kia đã trở lại...
- Ủa sao hắn lại có thể nói chuyện với chúng ta, tiếng hót cũng khá giống đấy nhưng có chút "Ngọng..."
Bỗng trong óc hai con chim lửa vang lên:
- Hai con chim chích kia, còn không mau xuống đây hạ mình chịu tội! Dám đốt ba thuộc hạ của ta còn chê ta ngọng...
- Bay đi đâu? Giỏi thì trốn đi! Trốn thoát được ta mới khen chúng mày là thần điểu thiên tài.. ha ha..
Hai Hoả Tiểu Tước đang bay lập tức bị cứng lại trong không gian lơ lửng trơ ra như bị đóng băng, nhìn chẳng khác một bức tranh đôi chim đang bay. Chúng ra sức giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc, Minh liền cảm ứng được sức lực hỏa tính của bọn chúng, từ đôi cánh, đùi chân, mỏ và cái đuôi. Mỗi cái lông đuôi, lông cánh đều ẩn chứa lực lượng tiềm tàng.
- Hừ muốn phá vỡ không gian trói buộc. Không tỏ một chút thần thông thì chúng mày không phục.
Chàng tăng thêm một thành niệm lực khiến chúng không nhúc nhích được một ly nào. Đem chúng hạ xuống trước mặt, ánh mắt rà trên thân chúng khiến chúng rùng mình.
Qua đôi mắt chàng liền nhìn thấu hai con chim, linh trí mở đã lâu nhưng làm sao địch lại linh hồn lực của chàng, "Thì ra cũng từ Bách Giới Thông Thiên Bí Cảnh bay loạn kiếm đường trở về lại lạc vào tiên giới, sinh quán Thần Tiên Cầm Giới, hỏa tính dị cầm, Tầm Hỏa điểu ?" Minh sợ chúng tổn thương nên chỉ thông qua linh hồn xem qua một chút tin tức thôi.
Chàng ngẫm nghĩ một lúc tìm cách xử trí hai con chim lửa này, lồng sắt lồng gỗ đều không thể nhốt chúng được, bỗng nhớ lại ngọc tiêu của mình hôm trước ngưng luyện mà thành. Chàng vui vẻ đem hai con chim ra khỏi không gian tiên trận theo cách thức hôm trước ngưng luyện một cái lồng ngọc lộng lẫy, có thể phóng đại, thu nhỏ như ý. Sau đó đem hai con chim nhốt vào trong đó.
Quả nhiên như chàng đoán, hai con chim vào lồng thoát khỏi trói buộc liền tìm cách xông ra, hỏa cầu phun ra định nung đốt cái lồng khiến chàng tò mò thử xem, hỏa lực chúng mạnh hay cái lồng ngọc chất liệu tốt.
Hai con chim thử một hồi không thành công mới kêu lên:
- Thả ta ra, thả chúng ta ra..
- Ha ha .. thứ tốt, chịu khó ở trong đó ngẫm nghĩ một chút hiện tại tương lai, ta có việc khác...
Chàng đem lồng chim vào động chứa Huyền Thủy Chàm Dị Hỏa treo trong đó khiến đôi chim càng xông xáo trong lồng...
Ngưng Khí thành ngọc luyện bảo trong Hồng Mông Linh Châu giới quả là thứ tốt hôm nào thử luyện ở tiên giới hay Bách Giới Thông Thiên Bí cảnh một lần xem phẩm chất khác nhau như thế nào. Xem ra thành phần không khí trong Hồng Mông Linh Châu giới có nhiều đặc tính mình không biết, vừa rồi ngưng luyện một luồng khí trắng từ bầu trời đổ xuống, phải chăng là một ít hồng mông linh khí đang tu bổ Hồng Mông Linh Châu phân tách ra đổ xuống làm tài liệu luyện bảo.
Sẵn đây ta thử luyện một bộ tiên giáp xem sao, nghĩ là làm, trong nửa giờ một bộ giáp trắng tinh mặc trên người, phẩm chất tài liệu giống hệt cây bạch tiêu và cái lồng chim kia. Minh gọi Tiểu hỏa kê đến thử, cho hắn dùng hỏa công, thương, chảo (cựa, móng) đâm, chộp vào, thấy không hề hấn gì. Nhìn thấy tiểu hỏa kia chàng nghĩ đến đôi chim Tìm Hỏa kia so sánh đánh giá, tiểu hỏa kê còn kém hơn, hay là để nó tắm dị hỏa thử, nếu nó chịu không nổi thì thôi, còn không nó chắc chắn có thể thăng cấp. Thôi chuyện này mai sau tính lại..
Nhìn lại bảo y, chàng lại ra tay chế luôn mười hai bộ nữa mới dừng tay. Nhớ tới người thân, bạn hữu phân tán mỗi người một nơi, Huyền-Trâm và Doanh Doanh không biết lăn lộn ra sao, không thấy báo động chắc ổn thỏa, chàng lấy hai bộ tiên võ kỹ Càn Khôn Thủ Ấn, Vạn Kiếm Quy Nhất, Dưỡng Ngộ quyết.
Riêng hai bộ Càn Khôn Thủ Ấn và Vạn Kiếm Quy Nhất chàng phong ấn chưong ba, bốn phong ấn tầng hai chương năm, sáu,
và phong ấn tầng ba phần còn lại.
Hai nàng mỗi nàng một bộ võ kỹ chỉ luyện được phần đầu còn phần sau phải đạt đến nguyên anh mới mở được. Đây là chàng chu đáo tránh sau này họ ỷ lại nên làm khó cũng là khuyến khích hai nàng chăm chỉ tu luyện thêm. Còn bộ Dưỡng Ngộ Quyết không phải là võ kỹ, có nhiều hỗ trợ trong tu luyện và chiến đấu.
Minh sắp xếp xong liền gửi cho nguyên thần ấn ký của hai nàng. Riêng hai tên đệ tử chàng gửi cho Phân Thân bộ Dưỡng Ngộ Quyết và bộ Ẩn Linh Đao truyền cho hai tên tự học lấy.
Minh kiểm tra nhị thánh anh thấy linh hồn lực đã hồi phục tám phần nên trở lại Bách Giới Thông Thiên Bí Cảnh.
Từ trên cây cổ thụ nhìn xuống dưới chàng kinh ngạc, con voi và con khủng long chiến đấu thế nào, bây giờ cả hai bị thương, điều ngạc nhiên là con voi lại đang bị con mãng xà cuộn lấy, ra sức vặn cho gẫy xương khớp còn con khủng long nằm bất động phía xa, bên cạnh một con đại bàng "Lưỡng bại câu thương". Con đại bàng trong lúc Minh vắng mặt đã đến từ lúc nào không rõ, bây giờ hai con đều hấp hối.
Còn con mãng xà lúc trước bị đánh trọng thương, không ngờ không những tự chữa khỏi còn có thể siết chặt con voi, thật là không ngờ. Vậy còn con Hoàng Sư tử kia đâu, chẳng lẽ yếu kém như vậy, bị trúng một kích đã bỏ cuộc?
Đang còn thắc mắc bỗng một tiếng sư tử hống vang vọng khắp nơi, cây cối như bị gió bão lớn áp lại nghiêng ngả, đất đá cuồn cuộn bị thổi bay. Minh nhìn thấy một bóng vàng phóng lại ao nuớc liền tỉnh ngộ, hừ một tiếng mắng thầm "Muốn làm ngư ông đắc lợi ư, ta thu phần của ta đã".
Lập tức niệm ý hình thành, mười tám viện cổ loa thạch xuất ra dung hợp làm một phóng đại thành một bức tường vừa dầy vừa cao vừa rộng bay ra đón lấy con Hoàng sư.
Đồng thời thân mình bay lên ý niệm thứ hai hình thành miệng hô to:
- „Thu!“
- Ầm!!!
Vừa thấy ao nước, con voi, con mãng xà, con đại bằng và con khủng long thành công thu vào Hồng Mông Linh Châu giới tiên trận không gian, chàng dùng thần di đến địa điểm hẹn trước, thân hình vừa vững vàng đứng vững một đoàn cổ thạch từ trời rơi xuống bao bọc Minh rồi biến mất, chàng đã thu lại vào đan điền rồi. Thấy bốn người trợn mắt nhìn mình chàng khẽ mỉm cười rồi biến mất trước mặt họ. Chàng vào Hồng Mông Linh Châu giới vội làm bốn cái cũi, tách con mãng xà ra khỏi con voi, đem nhốt mỗi con cự thú một nơi, phong ấn lại ao nước, sung sướng cười to "Không ngờ trở lại kịp thời thu hoạch thành công". Chàng hưởng thụ lợi tức một hồi mới thong thả trở ra..
Ngọc-Trinh thấy chàng cuối cùng xuất hiện mới hỏi:
- Chuyện gì vậy anh Minh...
- Không có gì, vừa rồi đàng kia có cổ thú khủng long tranh đấu lưỡng bại câu thương...
Thấy chàng không nói nữa Uyển-Ngọc bực mình không nhịn đuợc hỏi:
- Rồi sao...
- Rồi chạy nhanh về đây chứ sao. Chuyện này không muốn nói với cô.
- Làm phách!!
Nàng nói xong cả người tái xanh ngã xuống. Minh giật mình đỡ lấy quay sang Sương-Sương hỏi:
- Cô nàng này bị sao vậy, mới nói mấy câu đã té xỉu rồi.
- Nàng bị âm công của khủng long chấn thương linh hồn, vừa rồi còn yếu nổi giận khiến vết thương tái phát. Chờ chút nữa nàng tỉnh dậy Minh đừng khích bác nàng nữa là được.
- Cô này phiền đây, nàng xem ta như kẻ thù, cha nàng cũng làm phiền ta không ít. Àh, chúng ta đến đây rồi, Mai-Hoa bà bà, Ngọc-Trinh tiểu thư cửa thông đạo ở nơi đâu, sao không nhìn thấy chỗ nào có dấu vết phong ấn.
Ngọc-Trinh nghe hỏi có vẻ buồn rầu một lúc nhìn Mai-Hoa bà bà hội ý mới nói:
- Địa điểm đúng là chỗ này, hai năm không đến chẳng dè không còn thấy dấu tích cửa thông đạo đâu..
Hai người thở dài buồn bực:
- Đây là con đường trở về nguyên quán duy nhất nay lại không còn, xin lỗi anh Minh làm phiền anh đi không công chuyến này.
- Sao lại dễ dàng bỏ cuộc được, Ngọc-Trinh cứ chỉ địa điểm nào, hướng nào rõ ràng rồi chúng ta tra xét nghiên cứu biết đâu còn bổ cứu tìm ra thông đạo.
- Anh muốn biết địa điểm chính xác. Đây ngay chỗ này, trước mặt trước kia là vách núi, có cửa thông đạo bị phong ấn nay lại là vực thẳm, phía trước bên kia vực thẳm thụt xuống thành đất bằng. Thật là khó hiểu không biết vách núi trước kia biến đi đâu.
Minh nghe vậy nhíu mày không nói gì, chẳng lẽ tọa độ Bích Đào giới bị chuyển dời, hay Bách Giới Thông Thiên bí cảnh bị biến đổi hay bị phá hủy.
Chàng ngẩn người suy nghĩ, một lúc lại tĩnh tọa sử dụng Nhật Nguyệt Kính nhìn về phía trước cũng không thấy gì khả nghi, soi đi nhìn lại cả tiếng đồng hồ mới đứng dậy.
Ba người thấy chàng như vậy không quấy rầy, khi thấy chàng đứng lên Sương-Sương hỏi ngay:
- Minh! Có tìm ra giải pháp gì không?
Minh lắc đầu không nói, nhìn xuống vực thẳm đen ngòm sâu không thấy đáy, thần thức dò xét chỉ thấy thỉnh thoảng có một luồng gió mãnh liệt thổi quét không theo một chu kỳ nhất định nào.
- Ta một mình đi xuống dò xét, các vị kiếm chỗ nghỉ ngơi chờ một lát.
- Minh nhớ phải cẩn thận, có chuyện gì trở lại ngay, không cần liều lĩnh.
- Biết rồi.
Minh phóng mình lao xuống vực thẳm khiến cho ba người ớn lạnh, họ vẫn bị trọng lực ước thúc nên cảm giác bị cầm buộc nặng nề, từng bước đi khó khăn, thấy Minh hoạt động linh hoạt chẳng khác gì ở Tiên giới dù biết chàng vừa rồi ngộ không gian pháp tắc nơi này, cảm giác vẫn giật mình như cũ.