Chương
Đề thú hồn đười ươi công kích Linh Hồn
Băng Tiểu Phụng vẻ mặt bức rức chào đón:
- Chủ nhân!
Hồng-Linh thấy dáng điệu của nó chiến ý bừng bừng như muốn xông vào đánh người xông trận nên hiểu ngay nó đã ngứa tay ngứa chân.
- Mày ở đây giúp Thùy-Nhung canh chừng trận pháp, nếu trận pháp ngăn không được thì mày được phép đánh trận đầu.
Hồng-Linh thấy sát trận đã phát động từ lâu, bên trong Diệp Quân dùng chân hỏa đối phó Bạch Long Tu, khiến nó đốt một mấy khúc, tổn hại nặng nề, bắt buộc phải tránh né lui về. Tên Diệp Quân này chân hỏa đã đạt đến lô hoả thuần thanh, sức phá mãnh liệt hỏa thuộc tính vừa đúng khắc chế mộc tính long tu, đốt long tu thành tro. Tiếp đế đàn ong đầu sư tử cũng không làm gì được Diệp Quân, hắn sử dụng khí bảo Thiên Võng tung ra chụp vào đàn ong lính trăm con khiến hơn một nửa số ong bị dính lưới.
Thùy-Nhung đang định khởi động lôi hỏa Hồng-Linh lên tiếng cản:
- Chờ đã!
Hồng-Linh phóng xuất huyền trâm, một tia sáng chói như sao xẹt đánh thẳng vào Thiên Võng, Huyền Trâm mang theo bạch hỏa cắt không giang xuyên thủng Thiên Võng một lỗ to như cái thúng. Diệp Quân trước khi đến đây đã dò tin tức, biết nàng có phi trâm cực kỳ lợi hại, từng đánh thủng thượng phẩm bảo thuẫn cho ong đầu sư tử bay vào đốt đối thủ. Nên vừa thấy linh khí ba động liền thu lưới, nhưng đáng tiếc vẫn trễ. Thiên Võng vừa thủng đàn ong lập tức bay trở về.
Diệp Quân thấy bảo võng bị phá thảm hại, còn một chút liên lạc nhưng kinh sợ vì sức tànn phá của phi trâm còn chưa chấm dứt, bảo thiên võng chỗ thủng tiếp tục lan ra chẳng mấy chốc chỉ còn một ít tro. Hắn lẩm bẩm "Không ngờ phi châm bạch quang lại là một loại dị hỏa cực mạnh, so với chân hỏa của mình còn muốn bạo tàn, chẳng trách có thể xuyên thủng cả ngự pháp khí như lời đồn"
Thùy-Nhung thấy đàn ong được cứu thoát vội niệm:
- Lôi Hỏa khởi!
- Ha ha... Tức cười! Trò con nít, chỉ là cấp ba sát trận cũng đòi làm khó dễ Diệp mỗ.
Hồng-Linh thấy đối phương tỏ ra tự tin nên đoán trận pháp giữ hắn được hai ba giờ nữa, nàng quyết định để Thùy-Nhung và tiểu Băng canh chừng nên nói:
- Em dùng lôi hỏa giữ chân hắn một lúc để ta đi chữa bệnh một chút.. Nếu trận pháp không cản được cứ để Tiểu Phụng ra ngăn địch.
Hồng-Linh vào phòng bọn Lưu-Hương đang ẩn trú.
- Tiên tử luyện đan thế nào rồi.
- Thành công như chờ mong!
Hồng-Linh nói xong kiểm lại Lam Tố cẩn thận cho ong một mũi trên cánh tay phải. Hai loại độc chất trong cơ thể của nàng đang còn giằng co bất phân thắng bại, nọc ong vừa đốt lập tức tăng cường lực lượng cho, nọc độc ong được bổ sung gắp mười lần chiếm ngay thượng phong rồi nhanh chóng đánh bại đối thủ. Hồng-Linh ở bên theo dõi diển tiến thấy đã đến lúc cho nàng phục đan dược, nàng đem lọ đan dược lấy ra một viên cho Lam Tố dùng.
Thời gian mười phút Lam Tố được Hồng-Linh giúp thu kim châm, bài trừ hết nọc độc ra khỏi người. Hồng-Linh không yên tâm Thùy-Nhung và Tiểu Băng nên chào rồi ra khỏi phòng.
Bạch Tố Tố bỗng hỏi gấp:
- Tiền thuốc chúng tôi phải thanh toán cho tiên tử tính thế nào?
- Hôm trước tôi đã thu của các vị bốn thanh ngọc kiếm, xem như tiền đan dược và chữa bệnh. Nhờ có Ngọc Kiếm Thùy-Nhung và Linh-Lan có hứng thú tu luyện kiếm.
- Ồ! Vậy khi nào có dịp gặp lại chúng ta trao đổi một chút kiếm kỹ.
Bốn thanh ngọc kiếm, bốn nàng nhờ người luyện chế không được bao lâu, họ tập kiếm trận chưa thành thục đã gặp phải Hồng-Linh tưởng có thể lợi dụng cơ hội chứng ấn những gì đã học, ai dè chưa kịp ra tay kiếm đã bị đoạt khiến các nàng xấu hổ vô cùng. Bây giờ rơi vào tay Hồng-Linh muốn lấy lại thì phải đánh thắng nàng, nhưng Hồng-Linh vừa chữa bệnh cho Lam Tố nên không thể trở mặt đòi kiếm. Năm người nghe Hồng-Linh nói ngọc kiếm thay thế tiền thuốc nên thôi, không có gì tỏ ra khó chịu như các kiếm si thường tình hay cho kiếm là tất cả như các kiếm sĩ "kiếm mất người mất".
Hồng-Linh gật đầu rồi nói:
- Chúng tôi đang bận rộn ngăn địch nên không thể tiếp các vị lâu hơn được nữa, vậy xin tạm biệt. Linh-Lan, lo tiễn khách.
- Chúng tôi có thể giúp cho tiên tử điều gì không?
Hồng-Linh lắc đầu từ chối:
- Chuyện riêng chúng tôi phải giải quyết lấy, các vị chớ nhúng tay vào cho thêm phiền phức.
Hồng-Linh trở lại đã thấy trên bầu trời Băng Tiểu Phụng hồi nguyên hình Bạch Phụng chiến đấu với một con Kim Điêu. Kim Điêu chưa hoá hình tu vi kém Băng Tiểu Phụng, bị Tiểu Phụng dùng Băng châm đánh cho tả tơi, chỉ muốn bỏ chạy. Kim Điêu sở trường vận tốc, mắt tinh, cuồng phong, móng vuốt mỏ sắc như đao nhưng Băng Phụng vận tốc cũng không kém, cánh lại quạt ra những cơn gió lạnh khiến không gian hơi nước cô đọng lại, mỗi lần hàn phong đánh vào kim điêu muốn đông lại, đôi cánh tê liệt, hoạt động không còn nhanh nhẹn nữa.
Hồng-Linh thấy vậy mừng thầm hô:
- Đóng băng nó lại. Kim điêu mà đòi so với Băng Phụng, rõ là tìm chết mà..
Diệp Quân nghe vậy giận dữ thu kim điêu, kim điêu vốn là phi cầm để cưỡi phi hành nhanh chóng, trước nay ra trận chưa hề thấtt thủ, hôm nay rõ ràng bị bại trong tay sủng yêu của Hồng-Linh, hắn tức giận vì kim điêu bị thua thì ít, vì mất mặt trước Hồng-Linh thì nhiều, không nhận ra cô bé lại là Băng Phụng. Hắn thu kim điêu tay cầm một chiếc hồ lô đem một con đười ươi thú hồn tung ra.
- Xem mày làm sao chống lại Đề Viên của ta … Thu hồn con chim Phụng mái trắng này cho ta.
Tiểu Phụng thấy Đề Thú Hồn âm khí áp bách kinh khủng, linh hồn của nó chưa được củng cố bao lâu, nên nó run lên lẩy bẩy, yêu hồn chỉ muốn kiếm chỗ trốn.
- Tiểu Phụng về đây!
Hồng-Linh nhắm thấy Tiểu Phụng khó địch nổi con đười ươi dữ tợn này, nàng có cảm giác bất an lại nghe Diệp Quân lệnh cho con đười ươi thu hồn thì rõ nó có khả năng thôn phệ yêư hồn.
Tiểu Phụng bay ra phía sau Hồng-Linh, được nàng thu hẳn vào trong trữ thú lắc không biết đã yêu hồn bị tổn thương gì chưa.
Đề thú hồn lúc này biến thành dữ tợn, đôi bắt biến thành hai khối lửa đỏ rực, trông như ác quỷ mới từ địa ngục chui ra khiến Thùy-Nhung đứng phía xa nửa dặm còn run lên vì cảm thấy uy áp quỷ dị xâm lấn trong không gian.
Hồng-Quân trước nay dùng Đề Thú Hồn thôn phệ không biết bao nhiêu thú hồn, dù là Thất Thải Phụng hoàng hay Khổng Tước gì cũng một chiêu là giải quyết xong. Đế Hồn Thú đối với tu giả có thủ đoạn công kích linh hồn, một kích có thể đánh trọng thương linh hồn. Đối thủ nếu có linh hồn quá yếu sẽ bị nó cũng nuốt chửng ăn sống. Đối thủ có linh hồn cường mạnh giỏi lắm chịu được ba kích nên hắn thường để cho Đề Thú Hồn đánh một kích khiến cho đối thủ bần thần uể oải, mất hết chiến ý mới để chủ nhân giải quyết nhận vinh dự kẻ chiến thắng cùng thu nhập chiến lợi phẩm.
Đề Thú Hồn được lệnh thu hồn Tiểu Phụng nhưng Tiểu Phụng đã hóa hình trốn phía sau Hồng-Linh biến mất. Đề Thú Hồn trên tầng không gian phát tướng đười ươi đen xì to như toà nhà lầu mười lăm tầng đấm ngực bình bình, gầm lên một tiếng rùng rợn, miệng mở to như một chậu máu xông lại. Hồng-Linh chờ cho Đề Thú Hồn đến gần chỉ cách năm thước mới đánh một chiêu Hư Vô Chỉ.
Chỉ thấy Đề Thú Hồn bị chỉ công đọng lại trong không gian, ngực bị thủng một lỗ xuyên ra sau lưng. Hồng-Linh thấy nó trúng chiêu thủng người mà vẫn không tỏ vẻ đau đớn gì mới tỉnh ngộ nó chỉ là Thú Hồn hắc khí ngưng tụ lại thành hình không phải thật thể nên vô cảm. Đề Thú Hồn bị trói mười lăm phút bỗng nó biến dạng thành một tia khói đen như một mũi tên màu đen phóng tới chạm trên người Hồng-Linh.
Hồng-Linh cảm thấy rùng mình ớn lạnh, chưa kịp phản ứng đã nghe giọng cười cuồng ngạo của Át-Mô-Đai-Ô trong thức hải... Nàng nội soi thức hải thì thấy Át-Mô-Đai-Ô đang ăn sống con Đề Thú Hồn, khiến tiếng hét hãi hùng của nó cùng tiếng cười hợp thành một âm vang ma quái quỷ dị. Đề Thú Hồn bị Át-Mô-Đai-Ô nắm chặt không ngớt giẫy dụa la hét rồi biến nhỏ dần đến hết, tiếng la hét cũng ngưng bặt.
- Thuốc đại bổ quá tốt… Tiếc là Đề Thú Hồn hiếm quý chỉ có một con!
Diệp Quân thấy Đề Thú Hồn cắt đứt liên lạc với mình, hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra vừa giận vừa sợ quát hỏi:
- Đề Thú Hồn của ta đâu rồi?
- Đương nhiên nó đã hồi hương, nơi đã dành sẵn cho nó.
- Ý cô nói, nó đi vào đã vào luân hồi chuyển thế?
- Luân hồi chuyển thế? Không có đâu! Hắn đã đi đến địa ngục thăm tổ tông của nó, nơi ông cũng sẽ đến.
Cách đó nửa dặm lơ lửng trên không trung một nam một nữ tu sĩ ngự kiếm quan sát trận đấu phía dưới..
- Ủa! Diệp Quân đệ trước nay ỷ vào Đề Thú Hồn, bách trận bách thắng không ngờ hôm nay bị Hồng-Linh tiên tử này giết chết, biết mất một cách kỳ lạ. Không hiểu sao cô ta làm được.
Nữ tu sĩ theo nhận thức của mình nói:
- Vừa rồi em thấy cô ta trói nó vào khối không gian, chẳng lẽ cô ta đem cả khối vào trữ vật giới.
- Em suy đoán hợp lý nhưng anh thấy rõ ràng Đề Thú Hồn bị đóng băng nhưng sau đó thoát ra được xông lại, khi vừa chạm vào cô ta thì biến mất. Anh tưởng Đề Thú Hồn đã xâm nhập vào thức hải khống chế hồn cô ta, bây giờ thấy Diệp Quân vừa giận vừa sợ lại không biết Đề Thú Hồn của hắn ở đâu, điều này rõ ràng Đề Thú Hồn đã bị cô ta giam giữ hay giết chết rồi.
- Quân sư đệ chuyến này lỗ vốn to rồi, em biết Đề Thú Hồn đã giúp hắn diệt vô số đối thủ, trong số đó yêu cầm thú nhiều nhất, rồi đến ngư yêu kể cả hóa hình kỳ yêu vv... sủng vật của kẻ thù lợi hại vô cùng, nhờ có Đề Thú Hồn hỗ trợ hắn có thể diệt sát cả kẻ thù cao cấp hơn hắn.
- Anh biết mà, lúc đầu thấy hắn anh có cảm giác nguy hiểm ẩn dấu nên cũng tránh xa hắn. Rất may khi hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, anh quen em và chúng ta trở thành đạo lữ song tu. Nếu không hắn đã không để yên cho anh, và ngay hiện tại hắn coi anh cũng chẳng ra gì, bề ngoài xưng hô lễ phép nhưng trong lòng không phải như vậy, anh đoán nếu có dịp hắn cũng muốn cho Đề Thú Hồn của hắn thịt anh chứ không sai.
- Vậy hôm nay anh phải cám ơn Hồng-Linh tiên tử kia, đã vô ý giúp anh gạt bỏ được một mối nguy hiểm.
- Em còn nói vậy, em chẳng đã cho hắn mượn bảo kính để hắn đối phó Hồng-Linh tiên tử. Sao bây giờ thấy hắn bị thiệt thòi lại tỏ ra vui vẻ.
- Chỉ là lợi dụng nhau mà thôi, hắn mượn bảo kính cũng phải theo nguyên tắc phải đưa đồ thế chấp, nếu được việc, hắn phải mang của em một mối ân tình. Lần này em cũng tò mò mỹ nữ đại danh chúng ta lâu nay chỉ có năm người, trong số đó Ngọc Nữ tông chiếm ba người, Thiên Cơ tông chúng ta có Hoàng Tuyết-Hằng đại mỹ nữ chúng ta đã gặp, vị mỹ nữ còn lại là một vị ẩn tu chỉ nghe trong truyền thuyết nay bỗng một vị mệnh danh Hồng Hương Thánh Nữ xuất thế nên muốn lén theo xem.
- Đối với anh em không thua gì năm đại mỹ ngữ truyền kỳ của chúng ta.
- Hừ!
Đổng như băng giả vờ khinh thường nhưng trong lòng như hoa rộ nở vì chưa được ai khen sắc đẹp của mình như thế.
Đổng Như Băng đang còn sung sướng bỗng nghe Diệp Quân quát to phía dưới:
- Nói xàm! Tiếp chiêu!
Hồng-Linh lui lại mười bước thấy trước mặt một đao ảnh khổng lồ lóng lánh chói mắt trải rộng như mặt sông phản chiếu ánh sáng mặt trời ban mai. Đao chưa tới không khí phía trước đã bị cắt ra thành nhiều mảnh vỡ.
Nàng kinh nghiệm lần trước nên hét một tiếng thanh thót, miệng niệm tay phất, ý chỉ hoàn thành một thanh băng đao ngưng tụ bay ra phía trước,băng đao không ngừng biến lớn lên mang theo âm vang " xì xèo ", thủy khí trong thiên địa bị hấp dẫn chạy chồm về đây khiến cả một khoảng trời đầy sương mù, thu cuốn vào băng đao dung hợp bồi bổ bạo tăng biến lớn. Cuối cùng Băng Đao đụng chạm vào màn đao ảnh của Diệp Quân, thân ảnh Hồng-Linh cũng biến mất khó hiểu.
"Oanh!"
Băng Đao đánh vào màn đao ảnh bị phản chấn bật trở lại ba mét, đao ảnh bị đánh tan không còn.
Hồng-Linh vừa xuất chiêu Băng đao chỉ đơn giản chém ra phía trước, nàng dùng phi yến xen ẩn thân thuật phi thẳng lên cao hai chục thước mới hạ xuống phía sau Hồng-Quân trăm thước.
Vừa định thân đã thấy thanh băng đao của mình đang bị bay ngược, nàng vội dùng ý khống chết cho nó bay lên cao rồi chặt chéo xuống một đao bốn mươi lăm độ, khí thế hung mãnh rất dọa người như một tia sét từ trời giáng xuống. Trong lúc Băng Đao vẫn tiếp tục hấp thu thủy khí chung quanh tự bồi bổ chỗ vừa bị tiêu hao rồi lại tiếp tục biến lớn không ngừng.
Diệp Quân thấy đối phương biến mất sau khi phá chiêu đao của mình, hắn cười lạnh khẽ "Hừ" một tiếng dùng Âm Dương Bảo Kính chiếu soi, hắn soi một vòng nhưng cũng chẳng thấy hình bóng Hồng-Linh đâu, đang lúc Băng Đao khổng lồ phát sáng, hàn khí áp đến. Diệp Quân lập tức thanh tỉnh vội vàng tạo thành một lớp đao cương dầy ba tấc như cái lồng bảo vệ thân thể.
Trong lòng không ngừng thắc mắc, tại sao Âm Dương bảo kính không soi thấy được Hồng-Linh, rõ ràng vừa rồi bảo kính còn dùng soi đường đi nước bước trong ảo trận, mới vào đây thành công sao bây giờ đối với Ẩn Độn Thuật lại mất linh nghiệm.