Chương Tiên đế hơi thở lui địch
Hồng-Linh nhìn Diệp Quân, đường đường là một hợp thể kỳ đỉnh phong đứng trước Kình Thông tiên quân chẳng khác gì học trò tiểu học khi lỗi lầm đứng trước giám thị chỉ khác chỗ hình phạt tự tát miệng một trăm cái quá nặng nề. Nàng ngạc nhiên nhận thức thực lực tiên quân quá mức kinh khủng, nếu không thu liễm hơi thở mọi người sẽ khó chịu hít thở không thông, cả thân xác lẫn tinh thần đều bị áp bức, tinh thần sợ hãi muốn sụp đổ, thân xác ngay cả ngón tay nhích cũng không được chứ đừng nói đến chống trả. Khi trước gặp cụ Hồng Bàng có lẽ cụ đã thu liễm hơi thở khí áp nên mình mới không bị ảnh hưởng.
Lúc này Kình Thông để mặc Diệp Quân và mọi người chung quang ánh mắt chuyển đến Hồng-Linh quan sát. Vừa rồi mọi người bị khí thế của mình áp đảo, ngoại trừ tên Hàn Linh, thì ra là gái giả trai. Kình Thông ngửi thấy thoang thoảng mùi hương hoa hồng, thầm nhủ chẳng trách thiên hạ gán cho nàng danh Hương Hồng Thánh Nữ. Quả là hương vị hấp dẫn dễ chịu thoải mái. Ánh mắt chạm nhau cả hai đều giật mình rời đi chỗ khác, Hồng-Linh khẽ run lên cảm giác như bỗng nhiên chìm vào trong ao hồ băng giá lạnh lẽo cô quạnh, còn Kình Thông cảm thấy như trước mắt chói lòa những ánh sáng, tuy kịp rời ánh mắt đi chỗ khác nhưng vẫn bị ảnh hưởng cảm giác sau đó như trời tối sầm lại một lúc mới trở lại bình thường. Trong khi công chúa và hai a hoàn đi theo chạm phải ánh mắt Hồng-Linh lại không giống với Kình Thông, chỉ thấy ánh mắt trong sáng, êm dịu toát ra vẻ sáng thuần khiết ôn nhu.
- Ông kiếm tôi có chuyện gì?
- Trước tiên xin Thánh Nữ tiếp nhận ngọc bài này!
Nói xong một chiếc ngọc bài lơ lửng chậm trãi bay đến trước mặt Hồng-Linh.
- Chủ nhân tôi, Thiên Cung Ngọc đế gửi tôi đến mời Thánh Nữ về cung bàn hỏi một ít chuyện. Thiệp mời Thánh Nữ vừa tiếp nhận rồi...
Hồng-Linh đang còn ngẩn ngơ suy nghĩ thì nghe tiếng nhạc du dương vọng lại, nàng dùng thần thức dò xét chung quanh thấy trên bầu trời bên phải một đoàn mười hai tiên nữ, mười hai tiên đồng lăng không bay tới. Trên tay tiên nữ đều cầm đàn cổ, nhỏ chỉ bằng bàn tay, còn tiên đồng cầu tiêu sáo, trống, kèn. Phía sau một nam một nữ đứng trong một con thuyền màu xanh dương tạp với mầu da trời trông vừa sang trọng vừa thần bí.
Nhóm người với âm nhạc chưa đến lại có một chiếc cầu vồng từ phía xa trên bầu trời vọt lại nhanh như tia chớp.
- Kim Tiên Đỉnh tiên quân, Phùng Lam Nguyệt tiên quân, Nhạc Nam Minh tiên quân bái kiến Thánh Nữ...
- Khoan đã!! Cái gì cũng phải có trước có sau, sao lại có những kẻ vô liêm sỉ tranh tiên như vậy được.
- Tưởng là ai thì ra Bạch Khải và Băng Sương tiên quân ở Đông Biên Hải Vực Cổ Đao Hắc Đế cũng đến. Đã đến sao không nói thẳng ý muốn của mình ra đi còn tấu nhạc đưa đám mất thời giờ. Vậy các ngươi cứ tấu nhạc của các ngươi còn chúng ta làm chính sự của chúng ta không ai phiền ai.
- Đúng là loài trâu bò nghe nhạc cũng như không, vừa rồi chúng ta tấu nhạc là để thay lời chào hỏi Thánh Nữ, các ngươi vô tri ngu ngốc không hiểu lễ nghĩa thọc mỏ vào ầm ĩ không còn ra thể thống gì.
Hồng-Linh nghe họ cãi nhau mấy câu không thấy điều gì hứng thú nên để ngoài tai tất cả đem thần thức đọc nội dung trong ngọc bài. Thiên Cung ngọc đế cũng là yêu cầm giới chủ nhân mời nàng đến chữa bệnh cho một người thân. Hồng-Linh giật mình khó tin nghĩ:
"Điều này sao có thể tin được! Cao cao tại thượng Thiên cung Ngọc đế thần thông quảng đại, năm giữ mọi quyền uy lại không thể chữa lành thân nhân của mình đến nỗi phải mời người trợ giúp. Chẳng lẽ mạng sống sinh linh trong Yêu Cầm giới không ở trong tay ông ta."
Hồng-Linh thấy nhu cầu chữa lành bệnh tiếng nói nghề nghiệp bác sĩ mời gọi trong tim khiến nàng cảm thấy mình nên đáp ứng lời mời này. Mặt khác nàng tò mò muốn quen biết vị Thiên Cung tiên đế này cảm thụ một chút phong cách cường giả ra sao. Vừa nghĩ đến cường giả Hồng-Linh giật mình cảm giác thân mình bị mất khống chế, một lực lượng vô hình lôi kéo nàng đi lên cao ngót ngàn thước. Nàng định thần nhìn kỹ thấy mình được đặt trên cụm mây hồng, bên cạnh có ba nữ tử đang đứng nhìn nàng mỉm cười.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang rung động trời đất, Hồng-Linh nhìn xuống chỗ mình vừa đứng bụi đất xen lẫn lôi điện ánh sáng tia chớp xanh chói mắt. Ba tiên quân hướng bắn lui ra ba phía khá nhau. Kình Thông tiên quân đứng giữa thủ thế oai phong lẫm liệt, Hồng-Linh không hiểu điều gì xảy ra bây giờ đoán ra được chút ít, cả người run lên, tim đập rộn ràng nghe rõ từng nhịp một. Tuy nàng không xem nặng cái chết nhưng vẫn bị tình cảnh nguy ngập vừa rồi dọa cho mặt tái mét, mồ hôi lạnh đổ ra như tắm. Nàng không biết ai cứu mình nhìn ba nữ tử:
- Cám ơn các vị cứu giúp!
Bên phía dưới Kình Thông giận dữ chửi to:
- Hừ! Chó săn dưới trướng Hắc đế, Bạch đế chẳng có ai tốt cả, lúc nào cũng chỉ chực cắn người.
- Kình Thông tiểu tử kia đáng kể là thông minh, biết chúng ta đóng kịch nên phản ứng kịp thời, đã mời được luyện đan sư thiên tài. Bây giờ chúng ta không thể để Thiên Cung các ngươi yên lành được, trước diệt ngươi rồi huỷ luôn Kim-Đan tiên điện, diệt sát tất cả người ở đây. Ta xem ngươi làm cách nào chống lại năm người chúng ta hợp công.
Gần hai ngàn người trong đại điện bị khí thế cuộc tranh đấu giữa tiên quân ảnh hưởng, không ai nhúc nhích được, rất nhiều người tu vi thấp kém bị sức nén đánh vào chịu không được, máu theo thất khiếu tuôn trào.
Khí áp chung quanh lại kéo lên càng lúc càng mạnh, nhiều người lăn lộn rên xiết.
Năm tiên quân bao vây Kình Thông nhưng vẫn không làm cho hắn lép vế, chỉ tội nghiệp cho những kẻ vô tội vô cớ bị vạ lây.. Năm tiên quân hợp công bày trận pháp không gian nhốt Kình Thông vào trong, phía trên nhìn xuống Hồng-Linh thấy năm người phát ra năm tiên quân phát ra năm màu khí ánh sáng khác nhau, vàng, đỏ, xanh, lam tím đan vào nhau nhìn như một cơn lốc. Tiếng gió rít lên chói tai, ngũ hành khí băng hàn, lôi điện, ma ám khí từ bốn hướng bát phương hấp dẫn cuốn về hội tụ khiến cơn lốc càng lúc càng lớn mạnh.
Kình Thông bị cơn lốc năng lượng của định tấn công, vội xuất ra tiên khí phòng ngự tạo thành một cái lồng khí vững chắc bao bọc quanh người. Trên mặt có phần lo ngại, nếu hai ba tiên quân hợp công thì chẳng đáng sợ, mình có thể nhanh chóng giải quyết, bây giờ những năm tiên quân cao thủ, thực lực mỗi người chỉ kém mình một ít dùng chiêu thôn phệ cơn lốc hợp công thì không mình không kháng cự nổi. Bây giờ chỉ còn cách độn khí xuyên qua cơn lốc mà thoát ra, điều này sẽ khiến chúng sát hại kẻ vô tội... Không biết tại sao Kim-Đan điện cao thủ giờ này còn chưa ra tay..Thôi trước mắt thoát khỏi vòng nguy hiểm rồi tính sau, bây giờ không còn cách nào khác.
Kình Thông lấy ra tiên khí, một cây thương màu vàng kim dồn tiên chân khí vào, cây thương trở lên sáng ngời, sát khí bốc lên vạn trượng. Chẳng mấy chốc thương thân hợp nhất thành một cây thương khổng lồ chói mắt bay thẳng lên trời.
Năm tiên quân thấy ánh kim quang dồn ra đều ngưng trọng, một người hô:
- Cẩn thận, Kình Thông dùng Kim Quang Thần Thương phản kích!
Năm người ngưng trọng một hồi kim quang chớp lên đã biến mất, khi thần thức dò xét bên trong đã không còn tăm tích đối phương đâu.
- Ha hả, các vị thất vọng rồi! Năm chọi một ta dại gì tranh đấu với bọn ngươi. Còn chuyện Kim-Đan điện thì để Kim-Đan điện giải quyết, ta bất tất phải nhúng tay vào.. Có dịp ta sẽ kiếm từng vị thử sức..
Năm tiên nhân bây giờ mới phát hiện Kình Thông bay lên cụm mây hồng bay lên tận trời cao, không ngờ đối phương bỏ chạy, điều này trái với phong cách của hắn. Kình Thông thoát khỏi liền nghe chủ nhân ra lệnh phải quay về ngay.
Hồng-Linh bị đem đi bất ngờ nhớ đến ba người đồng bọn nên bối rối thì nghe tiếng truyền âm.
- Tiên tử cứ yên tâm theo họ làm việc. Ta là Kim-Đan điện chủ sẽ chiếu cố chu đáo cho bạn của tiên tử..
Năm tiên quân thấy đối phương trốn thoát không tán cơn lốc trái lại dùng cơn lốc cuốn về các tu sĩ đang đau khổ vì khí áp của họ.
- Các ngươi chết đi! Mau đền tội thay cho tên Kình Thông đê tiện hèn nhát kia.
Cơn lốc nhanh chóng kéo lại nhưng chưa hại được ai bỗng mọi người nghe một tiếng khẽ thở dài đồng thời một làn gió nhẹ thổi vào cơn lốc. Cơn lốc khí thế to lớn mang theo bụi đất cây cối, đồ vật cường mạnh đến thế nhưng vừa gặp cơn gió nhẹ liền tan biến trở thành hư không, không gian trở nên an tĩnh trở lại như cũ, mọi người liền cảm thấy khí áp trên thân thể và khí áp tinh thần trước đó biến mất.
- Tiên đế! Tiền bối là ai?
- Còn phải hỏi, dĩ nhiên là người Kim-Đan điện rồi, các ngươi định hủy Kim-Đan điện của ta hay sao.
- Thì ra Tiết Thắng tiền bối đã đột phá tiên quân thành đế. Bọn tiểu nhân chỉ nói đùa, xin tiền bối đừng để ý.. nể mặt chủ nhân chúng tiểu nhân tha cho.
- Nói đùa? Không để ý, xin tha?
- Ta không rảnh chơi đùa với ai. Nếu tha cho các ngươi thì lần sau ta lại bị khinh dể nữa, lấy đâu lập uy với thiên hạ. Các ngươi năm người chỉ có bốn người được tha chết, ta đếm ba tiếng ai chạy được thì sống ai chậm chân phải chịu chết...
- Một, hai, ba....
Năm tiên quân dùng hết bản năng tiên quân ra chạy, phi, độn tùy theo khả năng mỗi người mong chạy thoát khỏi chết. Nhưng đều cảm giác một ngọn gió thổi vào người, rồi nằm sấp bất tỉnh.
Khi thức dậy mới biết mình thoát chết, cảm thấy người mất hết khí lực. Khi vận công thì đau đớn hét lên một tiếng đau đớn, xem kỹ lại thì đan điền, kinh mạch đã bị hủy hết rồi.
Thì ra lão tuy nói tha bốn trong năm người khỏi tội chết nhưng bị hủy trở thành bốn phế nhân so với chết cũng không nhẹ hơn chút nào.