Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương Cảnh đẹp tự đến mở ra trước mắt
Tĩnh Minh tại Vô Cực Môn vừa đánh một trận với Dư Bảo Bình, một công tử Dư đại gia tộc, tu vi cảnh giới chân tiên cấp bảy, so với cảnh giới của Tĩnh Minh cao hơn năm cấp, nên Tĩnh Minh chịu thòi trên ngực lưng bị trúng ba quyền tổn thương nặng nề, ngón trỏ phải cũng bị trật khớp, còn đối phương bị thương ngoài da, mặt bị hai cái tát vì Tĩnh Minh bất chợt dùng ẩn thân thuật đánh lén. Cuối cùng Tĩnh Minh đan đớn uể oải thấy hôm nay thân chịu đủ khổ sở nên ẩn thân độn về phòng dưỡng thương. Tĩnh Minh vừa về phòng liền hắt hơi hai cái hắn lẩm bẩm: „Giờ này ai còn nhắc đến ta, một kẻ vừa bị ăn đòn!“
Hơn bốn tháng nay Tĩnh Minh bị đệ tử đồng môn liên tiếp chiếu cố, hôm qua tình cờ nghe một giọng nói ôn nhu thánh thót dễ nghe lọt tai Tĩnh Minh ngạc nhiên quay mặt về hướng phát âm xem giọng của ai, chẳng dè hướng đó mặt trời chiếu thẳng vào ánh mắt khiến Tĩnh Minh nhíu một mắt liền nhìn thoáng thấy một bày tiên nữ, năm cô. Vì ánh mặt trời nên chỉ thấy lờ mờ mặt cô chính giữa đẹp tuyệt trần, nhất là đôi môi hấp dẫn, khiến hắn chỉ muốn ngoạm lấy cắn khẽ mấy cái.
Vì ráng nhìn nên mắt Tĩnh Minh nhíu chớp liên tục.
Năm tiên nữ sao nhịn được, một đệ tử mới nhập môn tu vi hầu như không có nhìn với ánh mắt nửa vời đó nên đe dọa:
- Nhìn cái gì, thằng dê xồm. Trẻ nhỏ mất dạy, mới bằng đó tuổi đã học được cách đá lông nheo gọi tình rồi.
- Đâu có! Tôi nhìn mặt trời chói quá.
- Còn cãi già à. Đừng có đổi lỗi cho ánh mặt trời.
- Anh-Đài, chị có muốn bắt tên mất dạy dê nhỏ kia trị tội không?
Đứng lúc này một thanh niên tuấn lãng, y phục lượt là, thánh khiết trắng tinh, không một nếp nhăn đi tới.
- Hoa Anh-Đài, em gặp chuyện gì đó, có cần anh giúp đỡ không?
Thấy Hoa Anh-Đài cúi đầu không nói Dư Bảo Bình cho là nàng bị Tĩnh Minh chọc ghẹo nên hô:
- Thằng khốn nạn kia! Ra đây tao bảo.
Tĩnh Minh nhún vai tỏ vẻ không hiểu..
- Mày không nghe lời muốn phản kháng chăng?
Tĩnh Minh bực bội biết hai đại gia tộc Hoa Dư xưa nay vẫn đi lại, vừa nghe tên Dư Bảo Bình này tự xưng tên lại gọi nàng kia là Hoa Anh-Đài. Họ Hoa có rất nhiều người trong Vô Cực Tông, nghe nói có nhiều vị tiên quân hậu kỳ tiền bối họ Hoa đảm trách Chấp pháp điện chủ gì không rõ. Nay tên họ Dư này muốn trước mặt mấy tiên nữ này dùng mình để lập uy, ta há sợ hắn. Thằng này bất quá hơn mình mấy cấp, mình chỉ cần thời gian một năm nữa là có thể vuợt qua hắn, còn bây giờ còn sớm mình chưa thể là đối thủ của hắn.
Tĩnh Minh đang đánh giá đối thủ, thần thức không dám uông lỏng, vừa thấy Dư Bảo Bình xông lại một quyền nhắm ngực mình phách đến. Tĩnh Minh xoay người cân trái khẽ lui, người nghiêng đi vừa đủ tránh quyền đầu. Bỗng tay quyền của Dư bảo Bình chuyển thành Trảp như bóng theo hình vẫn một mực chộp tới. Tĩnh Minh bất đắc dĩ cạnh bàn tay vi đao, chém vào cổ tay đối phương gạt trảo sang phải.
Vừa chạm phải tay đối thủ, Tĩnh Minh liền cảm thấy nơi trảo khí của đối phương đánh vào đau đớn khó chịu, vội lui bốn năm bưóc xem lại thấy tay mình sưng vù, mấy yếu huyệt và kinh mạch bị tổn thương.
- Hừ lấy tiên khí hoàng tiên cấp bốn đánh hoàng tiên sơ kỳ có gì hay ho.
Tĩnh Minh nói xong dùng ẩn thân thuật biến mất. Chàng trở về phòng chữa thương. Hôm nay thương thế đã khỏi, vừa đi qua nơi hôm qua lại gặp Dư Bảo Bình và vô số đệ tử ở đây, họ như chờ Tĩnh Minh lâu rồi, và đoán trước chàng sẽ ra vào giờ này..
- Hừ! Phi thăng tiểu nhân, chân tiên sơ kỳ mà cũng dám dòm ngó đến đại mỹ nữ hoa hậu Vô Cực Tông Anh-Đài của chúng ta. Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, hắn tưởng mình là ai, thân một mình lại dám không xem Hoa gia vào đâu.
- Phương Chiêu! Anh cũng thương thầm Anh-Đài sao không dạy tiểu tử kia một bài học, cứ để cho tên họ Dư kia lấy điểm trước mặt nàng không phải là bị hạ phong sao.
- Hừ! Chuyện nhỏ tí teo này nhúng tay vào làm gì, có khi còn mất mặt nữa là đàng khác. Việc giáo huấn thằng họ Hàn nàng chưa chắc đồng tình đâu. Ta phải xem kỹ thái độ nàng phản ứng ra sao đã.
Vô Cực Tông sau khi Thần Chung được tu bổ thế lực tăng nhanh, lớp trẻ mới chiêu nạp mấy vạn. Trong khi Hoa gia trước đó đã có đệ tử trong Vô Cực tông nhân dịp này đem một số đông gia nhập, trong số đó có Hoa Anh-Đài, chẳng những xinh đẹp tuyệt trần lại còn có tư chất tuyệt đỉnh. Thanh thiếu niên tài tuấn trong tông người mới lẫn cũ vô số kẻ hâm mộ theo đuổi nên khẽ một động tĩnh liên quan đến nàng lập tức mọi người chú ý theo dõi.
Dư Bảo Bình tự cho mình là một đối tượng thích hợp nhất làm nam nhân của nàng, gia thế thế lực tương đối, tu vi cao hơn hai cấp, tư cách tuấn dật phong nhã và cường mạnh, tuyệt đối là nhân tuyển thứ nhất. Dư Bảo Bình ngạo nghễ chặn trước mặt Tĩnh Minh hô:
- Thằng nhãi họ Hàn, mau chịu chết đi.
- Xem kìa! Anh Bảo Bình ra tay trước rồi.
Bảo Bình xông lại xuất quyền, quyền chưa đến áp khí lớn mạnh khiến Tĩnh Minh hí thở không thông, mặt tái xanh.
Tĩnh Minh biết đối phương ra tay toàn lực, lợi hại hơn hôm qua mấy phần nên không dám đối đầu vội bay lên lùi bên trái mười thước. Bảo Bình không buông vọt lên, giữ nguyên quyền chiêu tấn công. Tĩnh Minh thấy ý quyết tâm của đối thủ vội dùng ẩn thân thuật biến mất tại chỗ người một lần nữa bay lên bảy tám thước nhìn xuống thấy đối phương thu quyền liền hạ xuống sau lưng đối thủ, thu ẩn thuật, đồng thời tay phải đánh một bạt tai thật kêu.
- Pạch!
Dư Bảo Bình thấy đối phương biến mất liền cảnh giác, không ngờ trong chớp mắt thấy mọi người chung quanh ồn ào ngạc nhiên nhìn, biết ngay đối thủ đang ở sau lưng đánh lén chưa kịp phản ứng đã cảm thấy tai, má nóng rát choáng váng mặt mày.
Hôm qua hắn về nhà hỏi thăm nhiều người biết thuật của Tĩnh Minh mới biết hắn ẩn thân thuật thần kỳ, ẩn trốn rất nhanh ngoài ra có bản lãnh quyền cước quái dị khó tránh... nên đã suy tính cách đối phó ẩn thân thuật, còn quyền cước quái dị thì không đáng ngại, khí lực chênh lệch như vậy chẳng lẽ lại sợ quyền cước của hắn. Chẳng dè đối phương ẩn trốn, và ra tay quá nhanh khiến da thịt đau thì ít, đau vì mất thể diện thì nhiều.
- Ta giết mày thằng khốn nạn.
- Mày mới khốn nạn đấy! Không biết xấu hổ bị chân tiên sơ kỳ giáo huấn.
Mọi người giật mình vì chuyện đột ngột, vừa ra tay chẳng những Dư Bảo Bình không làm gì được họ Hàn trái lại bị tát một cái giòn giã vang dội.
Dư Bảo Bình mắt đỏ ngầu, bao nhiêu nộ khí dồn lên ánh mắt gầm lên một tiếng xông lại khí thế như hổ đói vồ mồi. Cương khí nóng như hỏa bộc phát bức ra, khiến ngay cả khán giả đứng xem ở đang xa cũng giật mình bất giác lui lại mấy bước.
- Ah! Thằng điên tao không chơi đùa nữa..
Tĩnh Minh lui lại định bỏ chạy, nhưng Bảo Bình đã đến sát bên, chàng thấy rõ mình không thể nào chịu nổi đòn sát thủ này nên ẩn thân thuật thi triển, xúc cốt công biến thành nhỏ cuộn tròn lại quăng mình về bên phải, khi đáp xuống đất đã cách xa đối thủ mười thước, cảm thấy trước ngực rát bỏng vì hỏa khí của địch.
Thấy hình bóng Tĩnh Minh một lần nữa biến mất, Bảo Bình thanh tĩnh trở lại không dám khinh xuất, đối phương có thể xuất hiện đánh lén bất cứ lúc nào, chờ một lúc lâu không thấy tông tích Tĩnh Minh, Dư Bảo Minh sối ruột nhịn không được chửi rủa:
- Thằng khốn kiếp, chỉ biết ẩn trốn như con rùa đen. Có giỏi thì xông vào đánh lén đi, ta chấp hết, ta chấp cả giòng họ Hàn nhà mày, giỏi thì đánh lén đi. Ta đưa mặt cho mà đánh nè!
Tĩnh Minh thấy mình đánh đối thủ một tát đã đủ vốn cho lần này, không cần mạo hiểm nữa, định chạy về phòng, ai ngờ nghe đối thủ chửi tức giận „Dám chửi bố tao“ rõ ràng động đến chỗ cực trọng là tình cha con thiêng liêng của mình.
- Pạch!...
Mọi người chỉ nghe một tiếng vang giòn đồng thời thấy trên má vừa giương ra của Dư Bảo Minh in hằn năm ngón tay. Dư Bảo Minh quyền như mưa đấm vào không khí, ai nấy thầm nhủ, gặp trường hợp như hắn mình cũng chỉ còn cách này.
Đối phương đánh bừa Tĩnh Minh bị trúng ba quyền bị thương không nhẹ, chàng vội chạy thẳng về phòng, nuốt một viên Bổ Nguyên đan ngồi xuống trị thương. Chàng từ nhỏ đã được má Hồng-Linh và Thùy-Nhung thương tình để ý cách riêng, nên trước khi vào Vô Cực Tông đã được tăng rất nhiều đan dược. Trong vòng ba bốn tháng bị thương nặng nhẹ ba mươi chín lần, thương nhẹ chàng tự vận chuyển tiên khí chữa trị, thương nặng uống Bổ Nguyên đan rồi mới vận công chữa trị. Thấy chẳng những thương thế khỏi hẳn tiên lực, nguyên thần cũng tăng lên, ca người sảng khoái dễ chịu.. Tĩnh Minh như thường lệ, sau khi chiến đấu, chữa thương liền đi tắm.
Chàng ẩn thân chạy một mạch bay ra hồ cách khu vực phòng tu luyện của các đệ tử hai cây số. Khi thân bay lên cao chàng đã thoát y, quần áo cất vào trữ vật nhẫn chậm rãi rơi giữa hồ. Thân vừa chìm chàng thu ẩn thân thuật lại, bắt đầu bơi lặn kỳ cọ toàn thân rồi đùa nước một hồi, vẫn cảm thấy chưa đủ. Nơi đây thanh tịnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót, vui đùa chuyền cành bay qua lại nên Tĩnh Minh rất thích, thỉnh thoảng hứng khởi chàng huýt sáo theo tiếng chim hót cho quên đi những nỗi uất ức trong người.
Bỗng Tĩnh Minh nghe vang vẳng có tiếng người nói chuyện cười đùa.
- Là tiếng đàn bà của con gái!
Vừa tự nhủ xong, tiếng nói đã đến gần, bây giờ lên bờ không còn kịp nữa Tĩnh Minh đành dùng ẩn thân thuật chờ bọn họ đi qua.
Không ngờ bọn này đến sông thì dừng lại. Một giọng oanh thanh thót dễ nghe thốt:
- Mấy em ở đây canh chừng!
Một thân ảnh màu trắng bay vọt lên trên đỉnh đầu Tĩnh Minh, chàng ngước mắt nhìn lên nhận ra ngay thì ra „Đại mỹ nữ Hoa Anh-Đài!“. Tĩnh Minh không tin ở mắt mình, Hoa Anh-Đài chậm rãi thoát y, áo choàng, quần dài, áo lót, quần lót, khi thân nàng sắp hạ xuống đến mặt nước trước mình chỉ vọn vẹn ba thước, thân thể như ngọc thạch, trắng trẻo mịn màng không một tì vết chìm dần xuống nước.
Một màn kinh diễm này khiến Tĩnh Minh đứng chết lặng như trời trồng, đôi mắt không chớp một lần, tim đập thình thịch như trống đánh khi thúc trận.
Tĩnh Minh thấy thân nàng chìm hẳn xuống vội bơi đứng chỉ để cái đầu trên mặt nước, đúng lúc này Hoa Anh-Đài ngoi lên, kề cận ngay trước mắt chàng một đôi bạch phong hiên ngang bất khuất hiện ra ngay trước mắt, đỉnh phong còn thấy hai viên hồng hồng. Một lần nữa chàng không dám thở mạnh, lặng lẽ quan sát một lúc đùa nước nàng bắt đầu kỳ cọ, thừa lúc nàng quay đi Minh vội hụp đầu xuống, cảnh trước mắt lại khiến chàng một chút nữa thất thố kinh hô, cảnh đào nguyên khe suối hiện lên trong gang tấc. Tĩnh Minh không dám xem lâu vội lặn xuống, hai mắt vẩn xem hai đùi, gối bắp vế thon thẳng, bàn chân nhỏ nhắn. Chàng lặn xuống bơi ra xa rồi trồi lên thưởng thức, chẳng dè Hoa Anh-Đài vọt lên khỏi mặt nước phóng xuống rơi ngay đầu Tĩnh Minh, chàng giật mình ngửa đầu nằm ngửa, tránh hai đầu chạm nhau, bỗng cảm thấy lồng ngực bị hai quả núi nhỏ đè xuống... Minh vừa định lặn xuống chẳng dè tay khua làm sao chạm nơi vừa tròn vừa mềm liếc nhìnn thí ra chạm phải mông người đẹp, chàng vội lặn sâu xuống nước, trong tai vang vẳng nghe tiếng hét lanh lảnh... Chàng lặn ra thật xa, khi trồi lên mặt nước thì năm nàng kia đã rời khỏi từ bao giờ.
Hoa Anh-Đài nhẩy điệu cá Delfin không dè dưới nước ngực chạm phải vật gì vừa cứng vừa đàn hồi, lại còn có nhịp đập và khí tức nam nhân. Nàng hét lên uống luôn một ngụm nước, kinh sợ bay ra khỏi hồ, lên trên mới mặc y phục..
Bốn cô kia nghe tiếng hét, và Hoa Đài-Trang hối hải bay lên vội hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Hoa Đài-Trang trống ngực đập thình thịch, xua tay không nói, phi thân trở về.